Nếu hôn kẻ thù trước khi chết, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
"Ta có cách."
Ly Luân nhìn Ôn Tông Du trên không trung, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Cách gì?" Trác Dực Thần hỏi.
"Chân thân thực sự của ta là gỗ hòe , mặc dù bị Bất Tẫn Mộc thiêu đốt khống chế nhưng ta vẫn có thể dẫn lửa vào cơ thể mình. Trong lúc ta dẫn ngọn lửa vĩnh cửu của Ôn Tông Du về phía mình, các ngươi nhân cơ này để phá hủy nội đan bên trong của ông ta, ông ta nhất định sẽ chết."
Ly Luân thản nhiên liếc nhìn Triệu Viễn Chu đang hấp hối, siết chặt cổ Trác Dực Thần trao cho anh một nửa yêu lực cùng với Phá Huyễn Chân Nhãn.
"Ta đưa một nửa yêu lực của ta cho ngươi, yêu lực của Hòe Quỷ và Băng Di kết hợp lại với nhau, Ôn Tông Du chẳng là cái gì. Trác Dực Thần, ngươi giúp ta... cứu Chu Yếm..."
Những đường yêu văn trên mặt tiêu tán, yêu lực màu đen bay ra từ tay Ly Luân, lao đến xuyên vào ngực Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu tỉnh lại, trong lòng có một linh cảm: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi muốn biết à?"
Ly Luân cố gắng mỉm cười nhẹ, giả vờ như sẽ ghé sát tai Triệu Viễn Chu để thì thầm, nhưng lại hạ một nụ hôn lên môi hắn.
Đầy mùi máu.
Từ góc nhìn của Trác Dực Thần, hắn chỉ có thể nhìn thấy Ly Luân tiến đến trước mặt Triệu Viễn Chu, dừng lại vài giây rồi ghé vào tai anh và nói một câu 'Hãy sống thật tốt', đồng tử của Triệu Viễn Chu nháy mắt đột nhiên co rút lại.
Sau đó Ly Luân hóa thành những chiếc lá hòe và dây leo, cuốn về phía Ôn Tông Du vây chặt lấy ông ta. Gỗ hòe nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, ngay lập tức bốc cháy.
Triệu Viễn Chu chạy nhanh tới muốn nắm lấy tay y, nhưng cuối cùng chỉ bắt được một chiếc lá hòe còn sót lại đang từ từ rơi xuống.
"Ly Luân!"
Cơn đau sắc bén như mưa rơi dày đặc bùng phát trong lồng ngực, Triệu Viễn Chu run rẩy nắm lấy chiếc lá hòe trong lòng bàn tay, ánh mắt trống rỗng.
Ngọn lửa bùng cháy trên bầu trời, sáng rực như một vệt vàng đỏ xuyên qua màn đêm, giống như ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài khắp chân trời. Nhưng chỉ trong chốc lát, ngọn lửa như bị nuốt chửng bởi bóng tối, biến mất hoàn toàn, để lại chỉ là một khoảng không gian im lìm và trống vắng.
Lòng bàn tay bị nắm chặt trở nên trắng bệch, Triệu Viễn Chu nhìn chằm chằm vào chiếc lá màu xanh dần trượt qua khe ngón tay rồi hóa thành tro tàn, nước mắt vô thức đổ xuống, che phủ khuôn mặt hắn.
"Đừng... đừng!"
Ly Luân.
Trác Dực Thần im lặng trả lại Phá Huyễn Chân Nhãn cho chủ nhân ban đầu của nó.
Triệu Viễn Chu thoát ra khỏi cảm giác ngột ngạt, lau đi vết máu tràn ra từ khóe môi, rồi khép mắt lại trong mờ mịt.
Tất cả đều đã đưa cho ngươi rồi, ngươi tại sao lại trả lại cho ta?
Ta không hối hận, ta chưa bao giờ hối hận.
Ly Luân cầu mong hắn phải sống thật tốt. Kỳ thực, Triệu Viễn Chu thật sự không hiểu mình nên sống sao cho tốt.
Khi mọi chuyện lắng xuống, Triệu Viễn Chu trở lại thành Chu Yếm và một mình trở về nơi sinh ra của cây hòe.
Cầm chiếc ô giấy dầu, hắn cảm nhận được những dấu vết quen thuộc còn sót lại.
"Ly Luân...ta đã trở về Đại hoang rồi, sẽ không đi đến nhân gian nữa, ta sẽ nghe lời ngươi, sống thật tốt..."
Chất lỏng nóng ẩm lăn dài trên gò má, trượt nhẹ như một giọt sương, rồi rơi xuống mặt đất. Khi chạm vào mặt đất, nó tan biến ngay lập tức, chỉ để lại một vệt ẩm mờ nhạt, như một dấu vết thoáng qua trong không gian tĩnh lặng.
"Đại hoang lại có tuyết rơi rồi, ta nhớ lần đầu chúng ta thấy tuyết, lúc đó ngươi đặc biệt rất thích..."
Chu Yếm không ngừng lầm bầm, thì thầm kể chuyện, như thể làm vậy có thể giúp hắn sống lại trong những ngày tháng mà cả hai còn ở bên, nhưng tiếc rằng càng cố gắng trốn tránh, hắn càng cảm thấy trái tim đau đớn như bị xé nát.
Cuối cùng, hắn nghẹn ngào đến mức không nói được lời nào, bất lực nức nở, rồi òa lên khóc to.
Trước đây, hắn chế giễu Thừa Hoàng vì tin vào những lời dối trá của Ly Luân, vậy mà giờ đây hắn lại cảm nhận được nỗi đau ấy - chỉ là vì muốn trốn tránh, tìm kiếm một thứ để bám víu thôi.
Chu Yếm rõ ràng nhận ra rằng, trên thế gian này, cây Hoè duy nhất gọi hắn là A Yếm, vốn dĩ chưa bao giờ là kẻ thù của hắn cả.
Nụ hôn đó chứa đựng quá nhiều, sự lưu luyến, tiếc nuối, sự buông bỏ, và còn là tình nghĩa gắn bó suốt hơn ba vạn năm.
Văn Tiêu nhìn Chu Yếm, người đang nâng một tia linh hồn yếu ớt màu xanh lam u ám với đầy hy vọng, mở miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Các yêu thú trong Đại Hoang đều nói Chu Yếm đã phát điên rồi, trong suốt mười năm, hắn ta đã làm đảo lộn cả Đại Hoang và nhân gian, đầy sự thù địch, ai ngăn cản hắn đều sẽ chết, danh tiếng của yêu quái ác độc nhất đã vang vọng khắp thế gian.
Những yêu quái già sống lâu hơn bất lực gõ nhẹ vào đầu đứa nhỏ: "Chu Yếm, hắn là một yêu quái tốt, chỉ là do sự cố chấp mà biến thành ma quái thôi."
Văn Tiêu cuối cùng không nỡ tiếp tục lừa dối hắn, thở dài rồi nói: "Tiểu Trác ngay từ đầu đã nói dối ngươi, trên thế gian này căn bản không có phương pháp nào có thể đem người chết sống lại."
Chu Yếm cẩn thận đưa khối linh hồn tàn dư trở lại trong tay áo.
"Ta biết."
Hắn đã sống hơn ba vạn năm, làm sao lại không biết rằng yêu quái chết đi, nguyên thần lụi tàn, không còn chút sinh khí.
"Chỉ là ta không muốn tin thôi, dù sao ta đã hứa với y là sẽ sống thật tốt."
Chu Yếm không điên, hắn tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác. Nhưng tỉnh táo mà sa ngã, không gì hơn thế.
"Này, các ngươi nên tìm một lý do nào đó để đuổi ta đi."
Chỉ cần dừng lại một chút, hắn thật sự không muốn sống nữa.
"Quên đi, ta mệt rồi, ta phải về ngủ thôi."
Văn Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Yếm, hắn giả vờ nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, mơ hồ cảm thấy, có lẽ Chu Yên thật sự muốn về ngủ.
Có một giấc mơ mà bạn sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Chu Yếm mở mắt ra, thứ hiện lên trong tầm mắt hắn chính là bàn tay của thiếu niên Ly Luân đang chìa ra cho hắn.
"A Yếm, hôm qua ngươi nói muốn đến nhân gian, nếu bây giờ không đi thì sẽ muộn mất."
Chu Yếm ngẩn người một lúc, móc lấy ngón tay út của Ly Luân, nhẹ nhàng đáp lại: "Được."
"Ngươi làm gì mà lại nắm một ngón tay vậy?"
"Cái này gọi là móc nghéo, móc nghéo cả trăm năm không được thay đổi. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
"Ngươi lại học cái gì kỳ lạ từ nhân gian rồi sao..."
"Ngươi chỉ cần nói 'được' thôi..."
Ly Luân mím môi, lắc lắc ngón tay đang nắm tay với Chu Yếm.
"Không nên nói một trăm năm, quá ngắn rồi. Chúng ta không phải là người bình thường, phải là một vạn... mười vạn năm mới đúng."
"Ngươi nói đúng. Vậy thì móc nghéo lên treo mười vạn năm không được thay đổi, ai thay đổi là chó con."
"Tại sao lại biến thành chó con?"
"Ta không biết... dù sao thì người phàm thường hay nói vậy."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro