Đoản nhỏ 1

Suy nghĩ hồi lâu, Ly Luân đi tìm Triệu Viễn Châu, nhưng dù thế nào, y cũng không tìm được hắn.

Triệu Viễn Châu... chẳng lẽ lại đi xuống nhân gian lần nữa?

Những người, những việc ở nhân gian, hắn cứ thế mà không thể buông bỏ sao?

Bất chợt, Ly Luân cảm thấy mình vô cùng bất an.

Y thất thần ngồi trên chiếc xích đu, lại lắc nhẹ từng hồi, không có mục đích.

"A Ly, ngươi không vui sao?"

Không biết qua bao lâu, Ly Luân đã mơ màng ngủ trên xích đu, tiếng của Triệu Viễn Châu cuối cùng cũng vang lên bên tai.

Ly Luân mắt đỏ hoe, lập tức đứng dậy, lao vào trong vòng tay của Triệu Viễn Châu.

Y đưa tay, mạnh mẽ đánh vào ngực Triệu Viễn Châu.

"Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?"

"Triệu Viễn Châu, ta còn tưởng ngươi lại không cần ta nữa..."

"Không có, ta không bỏ rơi ngươi."

Triệu Viễn Châu nghiêm túc nói, sau đó, Ly Luân nghe thấy tiếng của chiếc chong chóng, y quay đầu lại và nhìn thấy chiếc chong chóng đã được sửa lại.

Trên chiếc chong chóng vẫn còn chứa yêu lực của y, tuy việc sửa chữa không đẹp lắm nhưng vẫn là chiếc chong chóng trước kia!

"Ta đi sửa chiếc chong chóng, ta đã học được chút ít nghề may vá ở nhân gian, sợ ngươi phát hiện nên luôn sửa bên ngoài thung lũng, khiến ngươi lo lắng rồi, xin lỗi, A Ly, sau này sẽ không như vậy nữa."

Ly Luân nhận lấy chiếc chong chóng, siết chặt vòng tay ôm Triệu Viễn Châu hơn nữa.

"Triệu Viễn Châu!"

"Ngươi... ta..."

Những lời lưỡng lự ấy dường như muốn bùng nổ ngay tại khoảnh khắc này.

Lúc này, Triệu Viễn Châu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên môi Ly Luân.

"Để ta nói."

"A Ly, ta yêu ngươi."

Trong quãng thời gian xác định mối quan hệ, Ly Luân cảm thấy, cuộc sống của y và Triệu Viễn Châu quả thật như mật ngọt trong dầu.

Cho đến khi y lại một lần nữa mơ thấy Ứng Long và Băng Di.

Ứng Long và Triệu Viễn Châu giống nhau đến bảy phần, còn Băng Di gần như giống hệt với Trác Dực Trần.

Ly Luân vẫn còn trong giấc mơ, chưa phân biệt được người trước mắt là Ứng Long hay Triệu Viễn Châu.

Họ đang ôm nhau ngọt ngào, Ứng Long còn dịu dàng hôn lên trán Băng Di.

"Ta sẽ yêu ngươi mãi mãi."

"Ah! Đừng!"

Ly Luân trong giấc mơ hoảng hốt nhìn cảnh hai người ôm hôn, tay che tai, lắc đầu.

"Triệu Viễn Châu, đừng... đừng yêu người khác!"

"Triệu Viễn Châu, ngươi chỉ có thể yêu ta! Ngươi chỉ có thể là của ta!!"

END.
_________

Tác giả:

—————

Tui cũng không nhớ đoạn này ở bộ nào nên cứ để tạm đây, có thể nó chỉ là 1 đoạn tui lụm được trên douyin hoặc weibo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro