Hương Tâm Chiêu Quân, Vân Lộ Thủy Trường 1
Chào mọi người, mình là Dolly! Mình sẽ là người tiếp quản tài khoản này trong một thời gian vì chị chủ có một số công việc riêng. Mình sẽ thay chị đăng truyện và tiếp tục chia sẻ những câu chuyện thú vị. Hy vọng mọi người sẽ cùng mình tạo ra những cuộc trò chuyện vui vẻ nhé! Nếu có câu hỏi hay cần giúp đỡ gì, đừng ngần ngại liên hệ với mình nhé. Rất mong được kết nối với mọi người!
Mình thấy đoạn truyện này rất đáng yêu nên mình lên đây chia sẻ 1 đoạn ٩(♡ε♡ )۶
———
Hôm sau, trời trở gió nhẹ.
Ly Luân mặc áo khoác mỏng, ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Trước mặt là một tập giấy trắng tinh, bút mực đã mài sẵn, ống tay áo được Chu Yếm cẩn thận vén cao cho gọn.
"Chữ này gọi là 'Yếm'. Là tên của A Yếm." – Y nghiêng đầu, chống má nhìn chữ mẫu mà Chu Yếm viết ra.
"Ừ, em viết thử đi." – Chu Yếm chống cằm, ngồi đối diện, kiên nhẫn dõi theo.
Ly Luân mím môi, tay bé xíu cầm bút lông như ôm cả một cành trúc, chậm rãi chấm mực, rồi run run viết xuống giấy: một đường cong xiêu vẹo, một nét ngang quá dài, một nét móc rụt rè.
Chu Yếm nhìn chữ, không nói gì. Ly Luân ngẩng đầu, cẩn thận hỏi:
"Giống không?"
Chu Yếm gật đầu rất nghiêm túc: "Rất giống."
"Thật không?" Bé nghi ngờ, cúi xuống nhìn lại chữ của mình, rồi bật cười, "Giống một con giun vậy!"
Chu Yếm cũng bật cười theo, đưa tay nhéo nhẹ mũi bé: "Con giun biết viết chữ, A Yếm chưa từng thấy bao giờ."
Ly Luân ôm mặt, cười đến mức lăn sang một bên. Sau đó lại lật sang tờ giấy mới, kiên trì viết thêm: chữ "Ly", rồi chữ "Luân".
Chu Yếm trầm giọng, từ tốn giảng từng nét, từng cách đặt tay. Bé ngoan ngoãn làm theo, mỗi lần viết xong một chữ, đều ngẩng đầu tìm ánh mắt hắn, chờ lời khen.
Khi viết được trọn vẹn ba chữ "Ly Luân Yếm", tuy nét vẫn xiêu vẹo, nhưng đã rõ ràng hơn ban đầu nhiều. Bé đặt bút xuống, chống cằm hỏi:
"Vì sao ta phải học viết chữ?"
Chu Yếm đáp: "Để sau này, khi A Yếm không ở bên, em vẫn có thể viết thư cho ta."
Ly Luân suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc gật đầu: "Được. Vậy ta sẽ luyện mỗi ngày. Để viết cho người một nghìn lá thư."
"Ừ, ta chờ."
.....
Buổi chiều.
Một chiếc xe ngựa nhỏ dừng trước cửa phủ. Một tiểu đồng chạy vào bẩm với Chu Yếm, còn chưa kịp nói rõ, thì một giọng gọi lanh lảnh đã vọng tới:
"Ly Luân! Ngươi còn sống không đó!"
Ly Luân vừa ngẩng đầu thì một bóng người nhỏ đã phóng tới, suýt nữa đâm sầm vào y.
"Tiểu Tề!" – Bé reo lên, mắt sáng rỡ.
Tề Thụy – con trai của Tề Tiểu Thư và Nhiễm Di – lớn hơn Ly Luân hai tuổi, nhanh nhẹn hoạt bát như khỉ con. Cậu chạy thẳng tới, kéo tay Ly Luân, nhìn y từ đầu tới chân: "Ngươi ốm thật đó hả? Gầy đi rồi!"
Ly Luân hơi lùi lại, lí nhí: "Chỉ hơi sốt thôi..."
Tề Thụy quay đầu nhìn Chu Yếm: "Thúc thúc! Người để bé ốm tới mức này à?"
Chu Yếm nhướng mày: "Ngươi tới đây là để thăm bệnh hay để trách người?"
Tề Thụy vội làm mặt ngoan, cười hì hì: "Thăm bệnh, thăm bệnh. Mang theo cả bánh ngọt mẫu thân làm đó!"
Nhóc liếc Ly Luân, nhỏ giọng khoe: "Ta ăn một nửa rồi, nhưng vẫn còn một miếng!"
.....
Lát sau.
Hai đứa nhỏ ngồi trên thềm đá, chia nhau miếng bánh nhỏ. Ly Luân ăn chậm, từng miếng nhỏ xíu, còn Nhiễm Thụy vừa ăn vừa kể chuyện, nào là mèo nhà họ Phỉ trèo lên mái, nào là Bùi Tư Hằng bị dọa té xuống hồ...
Chu Yếm ngồi xa xa, tay lật sổ công văn nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại dõi về phía hai bóng nhỏ đang ngồi cạnh nhau. Bé Ly Luân từ lúc có bạn tới chơi thì ríu rít hơn hẳn, gò má cũng ửng hồng tự nhiên.
Bầu trời sẫm dần, có tiếng quạ kêu xa xa.
Tề Thụy lười biếng ngả người ra sau, cười rộ: "Nếu được ở đây luôn thì tốt quá."
Ly Luân chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Yếm rồi nhỏ giọng nói:
"Nếu A Yếm đồng ý, thì ta cũng không ngại."
Chu Yếm lật thêm một trang sổ, nhưng tai lại đỏ lên rồi.
.....
Hôm sau, trời hửng nắng.
Chu Yếm nhìn hai bé cứ quanh quẩn trong sân, cuối cùng cũng hạ lệnh cho dắt xe ngựa ra. Hắn dặn dò thị vệ hộ tống sát sao, rồi cúi xuống, chỉnh lại cổ áo cho Ly Luân:
"Đi chơi thôi, đừng chạy loạn."
Ly Luân ngẩng đầu, ngoan ngoãn gật gật. Tề Thụy đã ngồi lên xe ngựa từ bao giờ, vén rèm gọi với lại:
"Mau lên! Chậm nữa là mặt trời lặn đó!"
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi phủ, men theo đường lớn tiến về phía chợ hoa ven hồ.
Hồ nước đầu xuân chưa quá đông người. Hai bên đường rải đầy cánh hoa mơ rụng, mặt nước lăn tăn ánh nắng.
Tề Thụy reo lên: "Có người đang thả thuyền giấy kìa!"
Cậu kéo tay Ly Luân chạy đến. Quả nhiên ven bờ có vài đứa trẻ đang gấp thuyền, lấy nhánh liễu khều nước cho trôi đi.
Ly Luân cầm một tờ giấy, học theo Tề Thụy gấp gấp gập gập, cuối cùng cũng thành hình một chiếc thuyền méo xẹo. Y đặt thuyền lên mặt hồ, thuyền nghiêng nghiêng lắc lắc một hồi rồi... chìm luôn.
"Ô..." – Bé tròn mắt.
Tề Thụy phá lên cười, dúi cho y một chiếc thuyền mới, vỗ vai:
"Không sao, cái đầu tiên của ta cũng chìm như vậy!"
Chu Yếm đứng cách đó không xa, tay chắp sau lưng, ánh mắt không rời Ly Luân dù chỉ một khắc.
Khi hai đứa mải nghịch nước, có một ông lão bán kẹo hồ lô đi ngang. Tề Thụy chạy lại, moi từ trong tay áo ra một túi vải nhỏ, đếm kỹ từng đồng, rồi mua hai xiên.
Cậu đưa một xiên cho Ly Luân:
"Cái này ngọt lắm đó, mẫu thân không cho ta ăn nhiều, nhưng hôm nay là đặc biệt."
Ly Luân cắn thử một miếng, đầu tiên là chua, sau đó ngọt lịm, mắt lập tức sáng lên:
"Ngon quá!"
Chu Yếm bước đến đúng lúc thấy hai đứa nhỏ chụm đầu ăn kẹo, liền rút khăn tay ra lau miệng cho Ly Luân. Bé né đi:
"Chưa ăn xong mà!"
Tề Thụy lén thì thầm: "Y như phụ thân vậy ha?"
Ly Luân đỏ mặt, cúi gằm, nhưng khóe môi cứ cong cong không hạ xuống được.
......
Khi mặt trời bắt đầu khuất sau rặng núi, xe ngựa quay về. Ly Luân ngồi tựa vào vai Tề Thụy, tay vẫn cầm một chiếc thuyền giấy khô ráo cậu tặng.
"A Yếm..." – Bé lí nhí gọi.
"Hửm?" – Chu Yếm đang xem sổ, ngẩng đầu.
"Mai... mình lại đi chơi nữa được không?" – Giọng bé nhỏ, nhưng ánh mắt mong chờ.
Chu Yếm nhìn y một lúc, rồi gật đầu:
"Nếu em không nghịch đến ốm, thì có thể."
Ly Luân cười ngoan, nhẹ nhàng gật đầu, rồi khẽ ngáp một cái, tựa vào gối, chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều nhạt màu, có một con diều đang bay rất cao.
CÒN TIẾP.
_________
Tác giả: FM
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro