Chương 1: Chạm Mặt Định Mệnh
Sân thể thao Royal Elite, 8 giờ sáng
Một chiếc xe Maybach sang trọng đỗ lại trước cổng trường. Cửa xe mở ra, đôi giày cao gót tinh tế chạm nhẹ xuống nền đất.
Phạm Tường Thy Lan bước xuống.
Cô không phải là tiểu thư nghèo khó nào cả. Trái lại, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Phạm Thị, một đế chế tài chính khổng lồ không kém gì nhà họ Chu. Tuy nhiên, vì từ nhỏ đã quen với sự độc lập, cô không bao giờ khoe khoang về gia thế của mình.
Cô diện một bộ váy trắng thanh lịch nhưng không kém phần kiêu kỳ, mái tóc đen dài buộc hờ hững, đôi mắt sắc sảo như ẩn chứa cả một bầu trời bí ẩn.
Bước vào trường, cô ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Nhưng Thy Lan không quan tâm. Cô chỉ muốn tìm lớp học.
Cho đến khi...
"Bộp!"
Một tiếng động vang lên. Một cốc nước trái cây văng thẳng vào váy cô.
Xung quanh bỗng nhiên im bặt.
"Ối, tôi lỡ tay mất rồi!" Một cô gái tóc vàng, xinh đẹp nhưng nụ cười đầy giả tạo đứng trước mặt cô.
Là Anh Lan, đại tiểu thư một gia tộc vừa phải, người luôn tự nhận mình là "hoa khôi của Royal Elite" và là fan cuồng số một của Chu Ngọc Vinh Quang.
Anh Lan khoanh tay, giọng đầy mỉa mai. "Xin lỗi nha, nhưng chắc cậu cũng biết quy tắc ở đây rồi chứ? Những kẻ không có chỗ đứng thì tốt nhất nên biến đi trước khi bị làm cho mất mặt!"
Thy Lan nhìn thẳng vào Anh Lan.
Một giây. Hai giây.
Rồi đột nhiên, "Bốp!"
Cả sân thể thao chết lặng.
Thy Lan thẳng tay tát một cú khiến Anh Lan sững sờ.
"Cô... cô dám đánh tôi?!"
Thy Lan bình thản lấy khăn lau tay, giọng nhẹ như gió thoảng: "Xin lỗi nha, tôi cũng lỡ tay mất rồi."
"Cô—!!"
"Chuyện gì đây?"
Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Cả đám học sinh lập tức quay đầu lại. Và rồi, đám đông ngay lập tức tản ra tạo thành một lối đi rộng.
Người đàn ông đứng đó, với ánh mắt sắc lạnh như chim ưng.
Chu Ngọc Vinh Quang.
Anh mặc sơ mi trắng, tay đút túi quần, gương mặt tuấn tú hoàn hảo không chút tì vết. Nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ chính là khí thế bá đạo và nguy hiểm bao trùm xung quanh anh.
Anh nhìn Thy Lan.
Và rồi, anh cười nhẹ.
Một nụ cười khiến tất cả nữ sinh ngừng thở.
"Thú vị đấy," anh chậm rãi nói. "Có gan đánh người của tôi, em có biết hậu quả không?"
Thy Lan nhìn thẳng vào anh, không hề sợ hãi.
"Hậu quả á?" Cô nhướng mày. "Tôi chả quan tâm."
Không khí bỗng dưng đông cứng.
Anh Lan mừng thầm. "Ha, lần này con bé này tiêu chắc rồi!"
Nhưng điều mà tất cả mọi người không ngờ đến chính là...
Chu Ngọc Vinh Quang bật cười.
"Được. Em thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi."
Anh tiến lên một bước, ghé sát vào cô, hơi thở nam tính phả lên gương mặt cô.
"Từ giờ, em là của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro