Hoài Châu - 10

Đau, đau đớn không tính mãnh liệt, chỉ là rậm rạp chi chít giống như kim đâm, loáng thoáng khi có khi không.

Y đần độn u mê, giống như về tới Quỷ Cốc Thanh Nhai Sơn.

Ác quỷ sâm sâm, quỷ trạng dị hình, lúc khóc lúc cười, xoay quanh bên cạnh người.

Người là dao thớt, ta là thịt cá.

Ôn Khách Hành không thể động đậy, mắt thấy bầy quỷ nhe răng trợn mắt phải xé xác mình ra ăn.

Y trước kia không sợ chết là bởi vì không có ràng buộc, nhưng bây giờ đã không còn giống nữa, y có A Tương, có Thành Lĩnh, có A Nhứ, còn có...

"Lão Ôn? Ôn Khách Hành!"

Y không muốn bị vứt bỏ ở quỷ vực, lần theo một đường ánh sáng, nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn về phía trước.

Chợt mở mắt ra, bốn phía cũng là một mảnh đen như mực, giống như giao điệp cùng cơn ác mộng vừa rồi, ngực tựa bị khối trọng thạch đè ép, y liều mạng hô hấp, e sợ khói mù tử vong bao bọc vây quanh lấy mình.

"Lão Ôn!"

Chu Tử Thư đốt cây châm lửa lên, liền thấy người ngất đã lâu ôm trong lòng rốt cuộc tỉnh lại, chỉ là mãn nhãn kinh sợ chưa định, sắc mặt trắng bệch, tay rụt rụt hơi hơi run rẩy.

"Lão Ôn!" Hắn vội vã muốn kiểm tra xem đối phương còn có chỗ nào bị thương, tay mới đáp lên đầu vai Ôn Khách Hành, lại bị y nghiêng mình né tránh. Chu Tử Thư ngây ngẩn cả người, ý hỏi nôn nóng cấp bách bị bóp lại ở trong cổ họng.

Ôn Khách Hành chỉ là vô ý thức né tránh, cũng như mỗi một ngày sinh tồn tại Quỷ Cốc, chính bản năng cảnh tỉnh đã giúp y có thể sống đến giờ phút này. Khi thấy rõ là Chu Tử Thư, y mạc danh chột dạ vài phần, khàn giọng gọi "A Nhứ" .

"Đau không?" Chu Tử Thư tâm tình phức tạp, trong đầu tràn đầy ý nghĩ hỗn loạn, miễn cưỡng lộ ra điểm ý cười.

Ôn Khách Hành muốn đáp không đau, nhưng trừ sau lưng, bụng cũng có chút trụy đau, khiến y cảm thấy bất an, do dự một chút, mới kéo tay Chu Tử Thư, suy sụp bả vai, nặn ra một câu, "Có chút" .

"Làm sao vậy?" Chu Tử Thư đột nhiên biến sắc, chỉ hận chính mình không giỏi y đạo.

Khó được nhìn thấy A Nhứ tấc lòng rối loạn như vậy, mặc dù nhíu mày cũng vẫn khiến người thấy cảnh đẹp ý vui, Ôn Khách Hành cũng không nghĩ rằng bản thân lại còn có nhàn tâm từ hành động của A Nhứ phẩm ra điểm ngọt đến ngẫm lại dư vị.

"Không có việc gì đâu, A Nhứ lấy cho ta viên thuốc đi." Chính mình cũng mang theo một lọ, nhưng Ôn Khách Hành không muốn đi lấy. Y toàn thân mỏi mệt, lại lần thứ hai xác nhận sự khẩn trương của A Nhứ đối với mình, liền đánh bạo sai sử người một hồi.

Lấy thuốc? Giờ phút này đầu óc Chu Tử Thư chậm chạp cực kì, mãi đến khi tay cầm bình sứ mới hậu tri hậu giác hiểu được ý tứ trong lời nói của Ôn Khách Hành, tay đổ phải đổ tới hai lần mới lấy ra được một viên thuốc.

Sau khi Ôn Khách Hành nuốt xuống, hắn lại sợ có hiệu quả quá chậm, liền vận công giúp y thôi hóa dược tính.

"Đây là địa phương rách nát gì?" Được A Nhứ nâng đỡ đứng lên ngắm nhìn bốn phía, Ôn Khách Hành thật sự nhìn không ra càn khôn nơi đây. Y tiếp nhận cây châm lửa đi phía trước chiếu chiếu, đáng tiếc ánh sáng quá mức mỏng manh, địa phương có thể thấy rõ thực sự hữu hạn, nhưng thật ra chiếu đến đầu vai A Nhứ.

Vết nâu trên quần áo sáng màu phá lệ thấy được, Ôn Khách Hành chằm chằm nhìn, sau một lúc lâu mới che mặt, cực chậm chạp nói câu, "Thật xin lỗi."

"Nói hưu nói vượn cái gì chứ!" Chu Tử Thư thật sự là sợ y, cả ngày nghĩ ngợi lung tung, cũng không biết có phải bị đứa nhỏ trong bụng ảnh hưởng hay không, không duyên cớ tự oán tự hối chọc đến chính mình đau lòng.

Khi rơi xuống hắn vất vả tiếp được người, lại vận khí tốt lấy điểm nhô ra trên thạch bích để giảm xóc, vết thương trên vai là bị vật cứng cắt qua khi làm đệm đỡ cho Ôn Khách Hành.

Hắn đang dỗ dành người, lại có thứ gì đó không thức thời đột nhiên quấy phá. Chu Tử Thư bật người rút kiếm đánh bay thứ xấu xí đó ra ngoài.

"Dược nhân?"

Cơ quan trong sơn cốc có vẻ đã bị người khởi động, trên đỉnh đầu có ánh sáng lọt vào, bọn họ cuối cùng nhìn rõ ràng hoàn cảnh chung quanh.

Hai bọn họ thân ở trên đài cao, tứ phía đều có cửa gỗ, xa xa lác đác có mấy dược nhân du đãng, chỉ là chúng ngu xuẩn cực kỳ, chỉ đi qua đi lại không có mục đích.

Chu Tử Thư giữ lấy Ôn Khách Hành, cảnh giác nhìn tứ phía.

"Vốn là tính để hai ngươi chết không chỗ chôn thân, suy đi tính lại, cơ quan bố trí tuyệt diệu thế này, nếu không để hai ngươi chiêm ngưỡng một phen đã chết không rõ ràng, thì chẳng phải phí của trời lắm sao."

Chỉ riêng trận tiếng cười kia đã khiến người thật hết muốn ăn uống, Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn Long Hiếu đang nhìn xuống mình với vẻ mặt đắc ý.

"Nhìn những đứa bé đáng yêu này đi, tác phẩm ta tâm đắc nhất. Đây là nhóm dược nhân đầu tiên ta luyện được, hơi ngu một tí thật, nhưng chung quy cũng là lứa con đầu lòng, ta không nỡ tiêu hủy, nên cứ lén nuôi ở đây."

Hương vị trong động sực mũi cực kì, mới vừa rồi chỉ lo liếc mắt đưa tình với A Nhứ thì còn hoàn hảo chút, hiện tại nước chua trong dạ dày đều nhanh vọt lên đến yết hầu, Ôn Khách Hành cũng không chịu đựng, hất tay A Nhứ đi, cúi người ói ra một hồi lâu, làm cho Long Hiếu sửng sốt đến dừng lải nha lải nhải.

"Thế nào?" Chu Tử Thư nhìn y dừng lại, vội vỗ vỗ lưng y, đỡ người đứng thẳng dậy, chẳng thèm ngó ngàng gì ai, nhét y quay về trong lòng mình.

Ôn Khách Hành lau miệng, dùng cây quạt cắt đi một đoạn tay áo bẩn."Không có việc gì, chỉ là nghe được thứ làm người buồn nôn, liền có điểm nhịn không nổi."

Y dựa thân thể A Nhứ thở dốc một hơi, ngẩng đầu bật cười một tiếng hướng Long Hiếu, "Long thiếu các chủ thật sự là bản lãnh, ngươi là con chuột lớn chui ra từ trong khe cống ngầm hay sao, có thể sinh hạ rất nhiều đứa con tạp chủng làm người bẩn mắt này."

Miệng lưỡi bén nhọn của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư đã không phải lần đầu tiên lĩnh giáo, nhưng giờ phút này xem ra lại phá lệ nghịch ngợm đáng yêu, chỉ cần bộ dáng âm dương quái khí ấy đừng dùng với mình là được.

"Ngươi —- —-" Long thiếu các chủ ngày ngày rụt đầu rụt cổ sống tại đây trong sơn cốc ngăn cách với đời, đối mặt đều là dược nhân không tư duy và con rối không mở miệng được, mồm mép sao có thể đấu cùng Ôn Khách Hành, nhất thời tức giận đến khuôn mặt càng xanh trắng.

"Long bá bá cả đời chính trực, không ngờ đứa con duy nhất (独子 – độc tử) ông ấy yêu thương lại mất trí điên khùng như vậy!" Chu Tử Thư tốt xấu có tình bạn cố tri với Long Tước, nhịn không được cảm khái một câu.

Lại nghe người trong lòng mình vui vẻ cười khúc khích, "Nhưng còn không phải là con bê (犊子 – độc tử) sao."

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng cũng bị y chọc cười. Lão Ôn thật sự là một bụng ý nghĩ xấu.

"Chính trực? Ông ta ngu không thể tả!" Cũng không biết tại sao lại bị lời nói của A Nhứ nhà y kích thích, Long Hiếu bỗng nhiên kích động lên.

"Ta là đứa con duy nhất của ông ta! Rõ ràng ông ta biết trên đời có thứ chữa được bệnh của ta nhưng lại để mặc ta sống tiếp trong bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này!"

Chu Tử Thư rõ ràng cảm giác được thân thể Ôn Khách Hành cứng lại một chút, trong lời nói của Long Hiếu tựa hồ có thứ chạm tới bí mật nào đó không thể để lộ của Lão Ôn.

"Bảo vật của Thần Y Cốc, Âm Dương Sách, có thể chữa mọi bệnh lạ dai dẳng trên đời. Năm xưa Dung Huyền bệnh tình nguy kịch, tâm mạch đứt hết, Nhạc Phượng Nhi cũng cứu sống được!"

Âm Dương Sách! Chu Tử Thư vẫn là lần đầu nghe người khác ngoài Diệp tiền bối đề cập vật ấy, nếu quả thực có kỳ hiệu, vậy Lão Ôn...

"Ngu không ai bằng!" Ngữ khí của Ôn Khách Hành chợt biến đổi, "Dù Dung Huyền năm xưa được cứu sống thật, sau đó thì sao? Làm điều ngang ngược, điên dại thành ma!"

Nói đến chỗ này chân khí lại ra đường rẽ, ho khan mạnh, khiến Chu Tử Thư hoảng sợ.

"Ngươi biết được những gì? Trên đời này đã không còn ai biết bí mật của Âm Dương Sách! Chẳng lẽ ngươi là hậu nhân của Thần Y Cốc?" Long Hiếu kinh ngạc ngồi dậy, rồi sau đó lại tê liệt ngã về trong ghế, vẻ mặt nhiễm lên vẻ điên cuồng, "Không có khả năng, đệ tử chân truyền của Thần Y Cốc chết sạch lâu rồi, ngươi lừa ai đấy!"

Trong nháy mắt Long Hiếu lấy ra lục lạc dao động, Chu Tử Thư đã cảm thấy không ổn."Vật kia có thể ra lệnh dược nhân."

Quả nhiên nghe thấy Long Hiếu thâm trầm quát gọi, "Các con, ăn cho sạch vào."

Ôn Khách Hành cười khổ nhìn về phía Chu Tử Thư, "Chơi quá trớn."

Có phải chơi quá trớn hay không, trong lòng huynh rõ ràng. Nhưng Chu Tử Thư không thể vạch trần, lúc này bọn họ bị dược nhân chen chúc tới vây quanh, việc hàng đầu đó là thoát khốn.

"A Nhứ, là ta liên lụy huynh rồi."

Chu Tử Thư không quen nhìn bộ dạng ủ rũ của y, cầm Bạch Y Kiếm lại loay hoay không thể phân thân, lúc này cũng học bắt chước bổn sự miệng lưỡi trơn tru kia của Ôn Khách Hành."Bảo hộ nương tử và đứa nhỏ nhà mình là trách nhiệm vi phu phải ứng tẫn, nói gì tới liên lụy."

Ôn Khách Hành vạn không nghĩ rằng Chu Tử Thư sẽ trêu chọc mình như vậy, cũng yên tâm, đem con cá lọt lưới vọt đến bên người mình một cước gạt ngã. "Vậy Chu tướng công cần phải bảo vệ cẩn thận kẻ hèn này đấy."

Người này vẫn quen thuận thế mà theo, Chu Tử Thư vốn còn muốn trêu đùa vài câu để cho y đừng căng thẳng như vậy, nhưng vừa vặn nhìn thấy vách đá mà dược nhân mình đánh bay đụng vào nứt ra khe hở. Vội vàng túm tay Ôn Khách Hành, hướng phía đó đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro