Hoài Châu - 13
"Là... Tiểu Tử Thư sao?" Lão nhân ước chừng lâu không mở miệng, tiếng nói khàn khàn, nói từng chữ một cũng không rất rõ ràng.
Ai có thể nghĩ tới, lão bị giam cầm nơi này không biết năm tháng, chẳng những không bị ép điên, còn có thể lập tức phân biệt ra được thanh âm vãn bối của bạn cũ, bằng vào phần ý chí thường nhân không theo kịp này cũng đủ khiến người nổi lòng tôn kính.
Chu Tử Thư chậm rãi tiến lên, Long Tước chăm chú nhìn hắn, thân thể theo đó kích động đến run rẩy, khóa sắt "loảng xoảng" rung động.
"Tiểu Tử Thư đều lớn như vậy, ta còn tưởng đang nằm mơ chứ. Sư phụ con có khỏe không?" Lão sống chui nhủi ở thế gian, cũng chỉ có mấy người bạn cũ như vậy có thể nhớ đến, hiện giờ thấy đồ đệ của Tần đại ca, khó tránh khỏi muốn hỏi một câu.
"Sư phụ lão nhân gia đã không còn nữa." Sau khi sư phụ mất, sự cô tịch củaTứ Quý Sơn Trang chính là nỗi đau xót không thể chạm đến trong lòng Chu Tử Thư, mỗi khi ngoảnh đầu đều cảm thấy bên tai đều là tiếng gào thét và chất vấn không cam lòng của các sư huynh đệ. Hắn cả ngày lẫn đêm đều không dám quên, lúc này nói về tôn sư, càng cảm thấy sau trăm tuổi không còn mặt mũi gặp lại người.
Ôn Khách Hành nhìn vẻ mặt của A Nhứ chỉ biết hắn khẳng định lại nhớ lại những phá sự kia của Thiên Song, sau khi hai người ở cùng một chỗ, A Nhứ lục tục kể một ít. Trong lòng y căm tức lão nhân nửa chết nửa sống này mở miệng là phun dao nhỏ, đâm vào tim người. Y nhất không thể thấy A Nhứ khổ sở, nhưng lúc này bên người là hai tôn đại phật trông cửa, y chẳng có cách nào tiến lên an ủi đôi chút.
"Con người một khi đau khổ không dám đối mặt hiện thực, thì chỉ đành đắm chìm hồi tưởng kỷ niệm." Lão nhân ai thán một tiếng, như khóc mà không phải khóc như cười mà không phải cười, lúc này nhìn mới có điểm bộ dáng tinh thần hoảng hốt."Hoài Chương cũng không còn..."
"Ôn thúc!"
Chu Tử Thư quay mạnh đầu lại, chỉ thấy Thành Lĩnh đỡ Ôn Khách Hành, thần sắc khẩn trương.
"Lão Ôn!" Chu Tử Thư đang muốn đi qua xem xét, Diệp Bạch Y lại gõ vào ót của Thành Lĩnh.
"Một nhà ngu xuẩn! Tiểu tử ngốc ngươi rống cái gì!" Nhất kinh nhất sạ, Tứ Quý Sơn Trang giao cho hai đời này, sợ lập không đứng dậy. Diệp Bạch Y huấn xong tiểu, quay đầu lại huấn đại, "Đồ đệ của ngươi không hiểu ngươi cũng không hiểu? Chưa từng thấy nôn oẹ à? Ngươi làm cha cũng đủ có thể đấy."
Thành Lĩnh nhất thời không dám lên tiếng nữa, cậu đúng là chưa từng thấy! Dáng vẻ mới vừa rồi của Ôn thúc cũng quá dọa người! Bỗng nhiên liền mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hơn nữa y che ngực, mình còn tưởng rằng vết thương cũ của y phát tác, hơn nữa nôn oẹ nhổ ra cũng không nên có máu mới đúng!
"Không có việc gì... Tiểu tử ngốc đừng sợ..." Từng cỗ từng cỗ dịch chua trào lên này thật sự rất gây sức ép, Ôn Khách Hành hoãn khẩu khí vỗ vỗ Thành Lĩnh bị dọa sợ, tức giận quay đầu khinh bỉ nhìn lão quái vật. "Ông hung nó để làm chi."
Tiểu ngu xuẩn có biết không hiện tại một bộ dáng vẻ này của y, khóe mắt phiếm hồng sắc mặt tái nhợt thân thể còn hơi hơi run, y là trừng người hay vẫn là làm nũng?
"Có công phu nói chuyện, là không muốn ói nữa rồi?" Phủi xuống một thân nổi da gà, Diệp Bạch Y khoanh tay mắt lạnh nhìn.
Hết chuyện để nói, vốn không nói thì còn không cảm giác được, Diệp Bạch Y nhắc tới, y liền lại khó chịu.
Trương Thành Lĩnh vội vỗ lưng thuận khí cho Ôn thúc nhà cậu, trong lòng còn âm thầm nghĩ, xem ra tiểu sư đệ là đứa nhỏ không an phận, sau này mình còn phải gánh vác nhiều đây.
Chu Tử Thư ánh mắt chăm chú nhìn Ôn Khách Hành, tuy rằng cước bộ không chuyển, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ lo âu thương tiếc, Long Tước là người từng trải, hơi có chút vui mừng cười cười."Tiểu Tử Thư con không giới thiệu một chút sao?"
Bị ánh mắt từ ái của trưởng bối nhìn chăm chú, Chu Tử Thư cảm thấy trên mặt mình nóng đến hoảng, may mà Ôn Khách Hành không thấy được, bằng không lại nghẹn đến hư mà trêu chọc vài câu."Long bá bá, đó là nội tử, thân thể của hắn có chút không tiện."
"Thật sự là trong núi không biết nhật nguyệt rồi, tiểu Tử Thư khoẻ mạnh kháu khỉnh năm đó cũng sắp làm cha." Đây đại khái là tin tức làm lão cao hứng nhất trong nhiều năm qua, tiểu bối có hậu, Tứ Quý Sơn Trang truyền thừa không dứt. "Trong động này không khí rất dơ bẩn, Tử Thư à, sao con lại dẫn người vào chịu tội chứ."
Nếu là có thể, Chu Tử Thư tất nhiên cũng không muốn Ôn Khách Hành chịu cái tội này, nhưng Lão Ôn cùng Ngũ Hồ Minh, cùng Dung Huyền có không ít quan hệ, hắn cũng muốn biết chân tướng chuyện cũ hai mươi năm trước.
"Long bá bá, thực không dám dấu diếm, lần này chúng con lại đây, chính là vì muốn biết bí mật của Lưu Ly Giáp và Võ Khố, hai mươi năm trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Chu Tử Thư vẫn chưa che che lấp lấp, vị Long bá bá trước mặt này, thời thơ ấu hắn từng gặp nhiều lần, là vị trưởng bối trọng tình trọng nghĩa và cực kỳ hòa ái.
"Ông trời cho ta chút hơi tàn sống đến bây giờ, là muốn công bố chân tướng với thiên hạ. Tiểu Tử Thư muốn biết, thì bá bá ắt sẽ kể cho con nghe."
Từng màn quá khứ qua miệng Long Tước hiện ra trước mắt mọi người.
Thiếu niên anh hùng, khí thế phấn chấn, vì tín niệm giống nhau mà tụ thành một đạo, phóng ngựa giang hồ, trường kiếm võ lâm, không quen nhìn các phái coi trọng cái chổi cùn của mình, muốn hợp nhất võ học bách gia, lấy mạnh bù yếu.
Có lẽ chính khí phách thiếu niên này đã che mắt mọi người, từ "Lợi" và "Nghĩa" ở trong đó liên lụy thành một đoạn bi kịch lớn không thể vãn hồi.
Long Tước vốn tưởng rằng cái loại bi kịch này sớm đã nên ngừng nghỉ, nhưng Tử Thư lại nói với lão, Ngũ Hồ Minh Trương Ngọc Sâm, Lục Thái Xung, Cao Sùng đều chết vào cuộc tranh đoạt Lưu Ly Giáp. Cũng may Ngọc Sâm còn có đứa con trai còn sống, đi theo Tử Thư, luôn có thể an toàn một chút.
"Lưu Ly Giáp... Tranh Lưu Ly Giáp thì có ích gì!" Đáng buồn đáng tiếc làm sao! Long Tước bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, "Lưu Ly Giáp chỉ là ổ khóa, không có chìa khóa, làm sao có thể mở ra Võ Khố!"
Lời vừa nói ra, không chỉ Chu Tử Thư, ngay cả Diệp Bạch Y cũng thần sắc nghiêm lại.
"Chìa khóa của Dung Huyền có phải ở trong tay ngươi hay không!"
"Không ở." Long Tước lắc đầu cười khổ. Thế nhân cứ mãi đuổi theo mấy thứ này không tha, một cái lại một cái mệnh điền vào, làm thế nào cũng lấp không đầy cái hố sâu này.
"Không có khả năng!" Diệp Bạch Y làm sao chịu tin.
"Ông không tin, người đời cũng không tin." Long Tước đối với chuyện này là có trăm miệng cũng không biện bạch được, lão cũng đã nghĩ thoáng rồi, "Dù sao Vũ Truy đã mất rồi, ta cũng không muốn gặp người đời nữa."
Sau khi hắn bảo Thành Lĩnh đi lên, bên người Lão Ôn cũng chỉ có Diệp tiền bối một người, nhìn dáng vẻ kích động của lão, chỉ sợ cũng không tâm tư trông coi Lão Ôn, Chu Tử Thư không an tâm, liền chính mình đi qua chỗ y.
Cũng may hắn tới quá kịp thời, sắc diện của Ôn Khách Hành đã không phải là tái nhợt mà là xanh trắng.
"A Nhứ..."
Đến tột cùng dạng quá khứ nào sẽ làm Ôn Khách Hành lộ ra vẻ mặt tan vỡ như vậy, y bắt lấy chính mình, giống như người chết chìm leo lên một cây gỗ nổi.
Chính mình ôm y, mới nhận thấy thân thể y đang không ngừng run rẩy.
"A Nhứ..."
"Ta ở đây." Chu Tử Thư ôm chặt y, chỉ sợ chính mình vừa hơi buông lỏng, y liền thực sự bị sóng dữ bao phủ, không cứu lại được nữa.
"Cái chìa khóa ở nơi nào!" Diệp Bạch Y lớn tiếng chất vấn, "Ngươi cái này không chịu nói cái kia cũng không chịu nói! Ít nhất nói cho ta biết Dung Huyền đã chết như thế nào! Ta là sư phụ hắn!"
Nguyên lai đồ đệ tư chất còn tốt hơn Thành Lĩnh trong miệng Diệp tiền bối, chính là Dung Huyền Dung tiền bối!
"Ngài... Ngài là..."
"Ta là Diệp Bạch Y!"
Phong Sơn Kiếm Pháp của Trường Minh Sơn Kiếm Tiên vừa xuất thủ, Long Tước cũng khiếp sợ không thôi, lão run run môi, nửa ngày mới hô lên một tiếng, "Diệp tiền bối."
"Không thể tưởng được tiền bối lại vẫn ở nhân thế. . ."
"Thiên nhân hợp nhất, trường sinh bất lão! Lục Hợp Thần Công, nguyên lai thật sự tồn tại!" Cảnh giới chí cao bao nhiêu nhân sĩ võ lâm truy tìm xuất hiện rõ ràng trước mắt như vậy.
"Đừng nói nhảm! Mau nói cho ta biết, Dung Huyền đã chết như thế nào!" Diệp Bạch Y nóng lòng muốn biết chân tướng đồ đệ chết thảm, lần xuống núi này của lão chính là vì điều này.
Chu Tử Thư đang sưởi ấm băng nhân trong lòng, tay Ôn Khách Hành làm thế nào cũng chà xát không ấm lên được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro