Hoài Châu - 14

Những hiệp khách giang hồ trẻ tuổi ở cùng một chỗ có thể làm gì? Chẳng qua chỉ là uống rượu và luận bàn thôi.

Ở một thế hệ kia của bọn họ, võ công của Dung Huyền là tồn tại đứng đầu, Cao Sùng đám người lại là võ si, vài người tụ cùng một chỗ luận bàn cũng là chuyện bình thường.

Rồi một ngày cũng bình thường như vậy, lại chọc tới đại họa.

"Ngươi nói là, độc hạ trên thân kiếm của Cao Sùng?" Diệp Bạch Y nhịn không được hừ lạnh, "Cao Sùng đã chết, món nợ xấu này tính thế nào đây! Không đúng, ngươi nói phu nhân của Dung Huyền là Đại sư tỷ của Thần Y Cốc, chẳng lẽ Thần Y Cốc không có phương pháp nào cứu hắn sao!"

Đây mới là ngọn nguồn chân chính của bị kịch! Long Tước thở một hơi thật dài, cười thảm nói, "Đây cũng là điều tiếp theo ta muốn kể."

Dung Huyễn phu phụ phu thê tình thâm, Nhạc Phượng Nhi lấy cấm thuật trong Âm Dương Sách cứu trị phu quân làm cho Dung Huyền nổi điên thành ma, lỡ tay giết chết chí ái, nhân tính hoàn toàn mất đi.

"Vậy những người khác đâu? Thánh Thủ phu phụ mặc kệ bọn hắn sao!" Diệp Bạch Y làm sao có thể tiếp nhận nguyên nhân cái chết của đồ đệ lại hoang đường như vậy, chất vấn trong lúc nhất thời xúc động phẫn nộ của lão lại khiến một người khác khí huyết cuồn cuộn, lửa giận công tâm.

"Ôn đại ca tất nhiên không có khả năng mặc kệ Dung đại ca bọn họ! Dung phu nhân trộm cấm thuật, là cả đời không thể quay lại Thần Y Cốc, phu thê thánh thủ đã thay cô ấy về sư môn, tìm kiếm cách chữa tận gốc." Long Tước đờ đẫn chằm chằm nhìn thạch bích, "Đã chậm, đã muộn rồi!"

Chuyện năm đó nói đến mức này, thân thế của Ôn Khách Hành liền đặt rõ ràng tới trước mặt họ.

Chu Tử Thư trơ mắt nhìn người trong lòng chằm chằm nhìn Diệp Bạch Y muốn rách cả mí mắt, rồi sau đó đột nhiên không kịp phòng bị phun ra một búng máu.

"Lão Ôn!" Người đã xụi lơ trong lòng mình, vô thanh vô tức, cơ hồ muốn cho hắn nghĩ lầm thành một cỗ thi thể.

Diệp Bạch Y cũng đại kinh thất sắc, một lời vừa rồi lão vừa thốt ra đã cảm thấy có chút không ổn, nhiều ngày ở chung cũng mơ hồ đoán được thân thế của Ôn Khách Hành, lúc này vừa nhìn, chợt cảm thấy vạn phần khó giải quyết.

"Diệp tiền bối..." Chu Tử Thư thực bị người dọa sợ, hắn cũng lạnh cả người như rơi vào hầm băng.

"Đáng chết!" Diệp Bạch Y chẩn mạch cho y, tuy nội tức có điều dao động, nhưng tuyệt không đến mức hộc máu ngất đi! "Trên người y nhất định có những vật khác!"

Cái gì khác, là cổ hay là độc, lão nhìn không thấu!

"Diệp tiền bối..." Chu Tử Thư cơ hồ cầu khẩn, hắn không biết lúc này còn có ai có thể giúp Ôn Khách Hành một chút. Người này đang đau, đang khó chịu, thậm chí khóe miệng vẫn còn mang theo vết máu.

"Thuốc của ta chỉ có thể giúp hắn áp chế nội lực hỗn loạn và ổn định thai tức xao động, nhưng tật thổ huyết của hắn không biết là do cái gì dựng lên, ta cũng không có cách nào." Diệp Bạch Y mày nhíu chặt. Tiểu ngu xuẩn này cũng là số khổ, nhiều tai nạn, còn tưởng rằng ít nhất có thể bình an mấy tháng, hiện tại xem ra cũng khó khăn.

"Hắn dĩ vãng trong người có bệnh cũ gì?"

Chu Tử Thư ôm người mặt lộ vẻ đau khổ, hắn đáp không được. Lão Ôn đi theo mình lâu như vậy, nhưng như cũ mảy may không chịu thổ lộ chuyện đã qua. Hắn luôn cho là có thể từ từ sẽ đến, không cần sốt ruột, không cần phải bức bách, lại nguyên lai là đợi không được.

Nhìn bộ dáng thất vọng lòng như tro nguội này của hắn, Diệp Bạch Y cũng biết hỏi không ra nguyên cớ gì, chính lão ngược lại là lý giải chút đầu mối.

"Mạnh Bà Thang."

Trong mắt Chu Tử Thư chợt thoáng hiện hàn quang, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Diệp Bạch Y, sát khí nổi lên bốn phía.

Nguyên lai lão cũng đoán được, chỉ là nghĩ minh bạch giả hồ đồ mà thôi. Diệp Bạch Y một vừa hai phải, không lại tiếp tục bắt lấy một gốc rạ này không bỏ. Nếu là Mạnh Bà Thang đang quấy phá, như vậy cũng chỉ có thể chờ người tự hành tỉnh lại, chẳng qua không thể tiếp tục kích thích y.

"Lão nhân, ngươi tiếp tục nói đi!" Thừa dịp tiểu ngu xuẩn hôn mê mau nói rõ điểm phá sự này của quá khứ, miễn cho lại kích thích y hộc máu thêm vài lần.

Long Tước đem cử động của họ nhìn ở trong mắt, cũng lo lắng an nguy của tiểu bối, lần này nghe xong mấy lỗ tai, trước tiên đề ra vấn đề hỏi Chu Tử Thư. "Tử Thư à, tiểu bằng hữu nhà con là họ Ôn?"

Lão ngay từ đầu liền nghe được Tử Thư gọi vị kia nhà mình là "Lão Ôn", cũng không đem từ "Ôn" này liên hệ đến cùng Thánh Thủ Ôn Như Ngọc, lại tránh không được nghĩ càng xa hơn một chút.

"Tiểu ngu xuẩn kia họ Ôn, kêu Ôn Khách Hành. Ngươi đừng nói nhảm nữa, mau mau nói xong đi!" Diệp Bạch Y cắt lời Long Tước, sợ lão lại chậm rãi hỏi tiếp, trời tối rồi. Tiểu ngu xuẩn nhìn không giống như là bộ dáng có thể rất nhanh tỉnh lại, nhưng quá khứ y sống tại loại địa phương muốn mạng người đó, ai biết sẽ có cái vạn nhất hay không, nhỡ bỗng nhiên lại tỉnh thì sao!

Long Tước tự biết hỏi lại cũng là dư thừa, xem ra vị này của nhà Tử Thư, rất có thể chính là hậu nhân của Ôn đại ca, cũng không biết đã trải qua cái gì, dáng vẻ mới vừa rồi ngất đi, ngay cả mình cũng giật nảy mình.

"Âm Dương Sách ư, nếu thật có thể hoạt tử nhân nhục bạch cốt, Thần Y Cốc làm sao có thể niêm phong cất vào kho không dùng để tế thế cứu người đâu!"

Chu Tử Thư vốn là buồn thương như thủy triều, đau thấu tim đau tận xương, đột nhiên nghe thấy Long Tước nói như vậy, cơ hồ suýt không chịu được khí huyết sôi trào. Hắn đem hy vọng đều ký thác vào Âm Dương Sách, nhưng Long Tước lại nói Âm Dương Sách là tà thuật mà Thần Y Cốc vứt đi.

"Nếu chư vị đều là người có liên quan tới việc năm đó, ta cũng không cần che giấu nữa, Võ Khố nhất định phải tập hợp đủ sáu người mới có thể mở ra. Ngũ Hồ Minh Ngũ Tử phân cầm Lưu Ly Giáp, còn chìa khóa do Dung huynh đệ tự mình bảo quản, huynh ấy vốn muốn đưa chìa khóa tới Trường Minh Sơn chuộc tội, nhưng khi đó ra sự tình như vậy, Dung phu nhân liền đem chìa khóa giao cho Ôn đại ca, cùng nhau mang về Thần Y Cốc."

"Một đám ngu xuẩn!" Diệp Bạch Y thật sự không thể nhịn được nữa. Thất phu vô tội hoài bích có tội! Nếu không phải nhóm người này ngu dốt tự cho là thông minh, lại như thế nào sẽ... Làm sao lại đều bước lên tử lộ!

Dẫn lửa thiêu thân, bị mất tánh mạng. Bảo mình phải đối mặt Trường Thanh như thế nào đây!

Long Tước nói lâu như vậy, đã sớm hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cách cái chết cũng chỉ xa vài bước, cự thạch áp ở trong lòng mấy năm nay cuối cùng có thể bình yên rơi xuống. Lão nghiêng đầu nhìn xích sắt trên người nghẹn ngào cầu xin, "Tử Thư, con có đem Bạch Y kiếm không? Con chặt đứt sợi xích này cho ta đi!"

Trương Thành Lĩnh ngẩn người sững sờ tại chỗ, ngay cả cậu cũng nhìn ra được, vị Long bá bá này bị tù đã lâu, xiềng xích cùng lão cơ hồ hợp làm một thể, một khi chém đứt, liền chỉ có một con đường chết.

"Tử Thư!" Lão thật sự là không có biện pháp khác, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở vãn bối từng gặp mặt vài lần này có thể cho mình điểm thể diện.

Nhân sinh lên xuống, Chu Tử Thư còn cho là mình đều đã nhìn thấu, đã trải qua đủ nhiều, nhưng hôm nay nỗi lòng cũng thay đổi rất nhanh, nhiều cảm xúc đan xen.

"Thành Lĩnh, lại đây." Hắn lo lắng lại đem Ôn Khách Hành phó thác cho Diệp Bạch Y, đợi đồ đệ tới bên người, lúc này mới đứng dậy đi hướng Long Tước.

Khi sư phụ truyền lại Bạch Y Kiếm cho mình, sợ cũng không nghĩ rằng kiếm này sẽ dùng để chấm dứt tính mạng của bạn cũ đi.

"Ta sống một ngày là bị tra tấn thêm một ngày. Hôm nay ta đem tất cả đều an trí thoả đáng, cũng coi như công đức viên mãn." Cơ quan đồ của Võ Khố phó thác cho Tử Thư, lại thu Thành Lĩnh truyền thừa cơ quan thuật của Long Uyên Các, chết cũng không tiếc, chỉ còn chuyện cuối cùng này.

Long Tước chỉ vào xiềng xích quanh người lão, "Tử Thư, xin con mau chặt đứt sợi xích này đi! Nếu làm ma cũng phải đem theo thứ này, dưới suối vàng gặp lại đám Dung huynh đệ, ta cũng ngại chào hỏi lắm!"

Long Tước cười tiêu sái, nhưng kiếm trong tay Chu Tử Thư lại nặng như thiên quân.

Bạch Y Kiếm kiếm quang chợt lóe, xích sắt theo đó mà đứt, rủ xuống làm đổ nến một bên.

Người chết như đèn diệt, lão nhân trước mắt sớm đã bị ngao khô sinh cơ, nhưng nhắm mắt đều mang ý cười.

Bởi vì Ôn Khách Hành chậm chạp chưa tỉnh, Chu Tử Thư và Thành Lĩnh chỉ có thể qua loa chôn lão nhân, táng ở bên cạnh thê tử mà lão thương yêu, mà Long Hiếu con của họ, bởi vì chấp niệm mà thà rằng tìm chết.

"Sư phụ, nơi này không tốt, chúng ta đi nhanh lên đi." Thành Lĩnh bái biệt Long sư phụ, cậu thật sự không muốn ở lại đây, ngụ ý quá tệ! Ôn thúc còn hôn mê, cậu vừa nghĩ đến tao ngộ của Long sư phụ là lại thấp thỏm lo âu, cậu không hy vọng Ôn thúc lây dính tai khí nơi đây.

Chu Tử Thư cũng không muốn lúc này dừng lại, đoàn người liền trước xuất cốc tìm địa phương nghỉ ngơi.

Không có Ôn Khách Hành hỗ trợ, ở trong rừng hoang, Chu Tử Thư chỉ có thể miễn cưỡng tìm ít đồ chắp vá, tuy rằng để lại Thành Lĩnh trông người, nhưng hắn vẫn không yên lòng rời đi lâu lắm.

Chẳng qua chỉ một lát công phu, khi Chu Tử Thư trở lại bên đống lửa liền thấy Diệp Bạch Y đã đứng ở trước người Ôn Khách Hành đang mê ngủ, hắn nhất thời giật mình một cái, vứt bỏ con mồi, rút kiếm chắn phía trước.

"Ông làm gì!"

Thành Lĩnh há hốc miệng, không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, sư phụ và Diệp tiền bối bỗng nhiên giương cung bạt kiếm giằng co.

"Ngươi cho rằng ta sẽ xuất thủ đối phó hắn à?" Diệp Bạch Y không kiên nhẫn lấy chưởng phong đẩy Bạch Y Kiếm mà Chu Tử Thư ngăn ở phía trước ra."Ta là cái loại người thị phi bất phân ân oán bất minh sao! Cho dù hắn là —- —- "

"Diệp tiền bối!" Thành Lĩnh vẫn còn đang ở đây, Chu Tử Thư còn chuẩn bị tốt để đem tất cả nói cho Thành Lĩnh biết.

"Ta chỉ là muốn trước khi đi lại bắt mạch cho hắn nhìn xem." Diệp Bạch Y đẩy kẻ cản trở ra, ngồi xổm xuống chẩn mạch cho tiểu ngu xuẩn.

"Diệp tiền bối, người muốn đi đâu vậy?" Nếu lão đi rồi, Lão Ôn làm sao bây giờ!

Diệp Bạch Y mắt lé liếc hắn, "Không phải mới vừa rồi ngươi còn lo lắng ta hạ thủ với hắn sao? Ta đi rồi ngươi càng nên an tâm mới đúng."

Chu Tử Thư vội chắp tay xin lỗi, "Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hiểu lầm tiền bối, mong rằng tiền bối —- —- "

"Ta đi tìm phối phương của Mạnh Bà Thang." Diệp Bạch Y cũng không đùa đồ đệ ngu xuẩn này của Tần Hoài Chương nữa. "Cái khác còn có thể kéo chút thời gian, thứ này kéo không được." Vung tay lại ném cho Chu Tử Thư mấy bình bình lọ lọ, liền một người chuyển vào trong rừng, lại nhìn đã không còn thấy thân ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro