Hoài Châu - 15
"Thành Lĩnh, đem nó đổ đi, lại sắc ấm mới." Chén thuốc tuy còn nóng, dược tính đã mất hơn phân nửa, nhưng người còn chậm chạp chưa từng tỉnh lại. Chu Tử Thư nắm tay y, không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ mong người thứ nhất mà Lão Ôn mở mắt thấy chính là mình.
Trương Thành Lĩnh thu thập chén thuốc đi ra ngoài, khi đi tới cạnh cửa nhịn không được quay đầu lại khuyên một câu, "Sư phụ, nếu không người đi nghỉ một lát, để con trông Ôn thúc."
"Không cần." Chu Tử Thư vẫn quả quyết cự tuyệt giống như trước.
Thành Lĩnh không có cách nào, chỉ có thể than thở đi xuống lầu bảo cho chưởng quầy tiếp tục chuẩn bị sẵn cơm nóng món ăn nóng, ngóng trông sư phụ biết đói bụng, có thể ăn được một ngụm.
Hai ngày này cậu cũng ngủ không ngon, ác mộng lặp đi lặp lại, không phải Kính Hồ Phái diệt môn thì là sư phụ quỳ gối trước mộ phần Ôn thúc, Tương tỷ tỷ nắm áo sư phụ liên thanh chất vấn, cảnh tượng hỗn hợp cùng một chỗ, tiền giấy tung bay đầy trời trên đỉnh đầu mình, cậu lẻ loi đứng lặng một bên, như trước là kẻ số khổ không nhà để về.
"Phi phi phi!" Thành Lĩnh vội vàng ném những ý nghĩ xui xẻo ra khỏi đầu, Ôn thúc chẳng mấy chốc sẽ tốt, bản thân mình còn phải đi theo sư phụ cùng quay về Tứ Quý Sơn Trang, về sau phải cố gắng luyện công gấp bội, làm tấm gương cho tiểu sư đệ.
Đứa nhỏ ngốc nghếch vẻ mặt khổ đại cừu thâm, ngồi xổm bên nhà bếp phía sau vừa nấu thuốc vừa lầm bầm lầu bầu, dông dài khiến đại trù ở bên nghe đến phiền lòng, liền để cậu một mình ở lại bên nhà bếp.
Cũng không biết có phải từ xa nghe được tiểu tử ngốc không ngừng lẩm bẩm "Ôn thúc" hay không, Ôn Khách Hành vốn còn quanh đi quẩn lại trong sương mù, thật sự được một thanh âm dẫn dắt đi ra.
Đầu ngón tay của y vừa động, Chu Tử Thư liền cảm giác được và xem xét, không chuyển mắt chăm chú nhìn gương mặt Ôn Khách Hành, bình tức tĩnh khí chỉ sợ lỡ mất nháy mắt khi y tỉnh lại.
Mí mắt nặng tựa nghìn cân, Ôn Khách Hành mơ hồ có thể cảm nhận được ánh sáng ngoại giới, chỉ là tạm thời vô lực hành động, chỉ phải lẳng lặng chờ tụ lực.
Rõ ràng mới vừa rồi quả thật đã động! Bây giờ lại không có động tĩnh, giống như lúc trước đều là ảo giác của mình.
"Lão Ôn, huynh còn muốn ngủ bao lâu?" Nguyên lai mình cũng sẽ khiếp đảm, Lão Ôn vô thanh vô tức nhắm mắt như vậy càng lâu, điểm sức nóng này trong lòng mình cũng dần dần tan sạch sẽ.
Lòng người khi gắn bó mới là ấm áp, nếu cùng chia cách, dù phơi dưới thái dương nắng gắt, dù sấy trên chậu than, đều không khác mùa đông giá rét.
Giọng A Nhứ làm sao thành như vậy, khàn khàn đến lộ vẻ tan vỡ, hay hắn lặng lẽ khóc lén tránh chính mình?
Ôn Khách Hành hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, trong đầu hiện ra dáng vẻ mỹ nhân rơi lệ của A Nhứ nhà hắn, nhất thời nóng nảy. Mi mắt đáng chết dưới ngàn đao rốt cuộc bôi bao nhiêu tương hồ, sao lại dính chặt như thế!
"A.." Mắt tuy rằng không mở ra được, tốt xấu phát ra được chút khí âm từ trong cổ họng. Y muốn nói A Nhứ, huynh tuyệt đối đừng khóc, ta sẽ đau lòng. Nề hà mất toàn bộ sức mạnh, ngay cả tên đều hô không rõ ràng lắm.
"Lão Ôn!" Không phải là ảo giác! Chu Tử Thư áp tai tới bên miệng y, vẫn không thể phân biệt rõ y nói cái gì. Nhưng tốt xấu khí thở ra đã là ấm áp, ngực phập phồng cũng còn có lực, hắn không nỡ lòng đè lên đối phương, liền chống mép giường nửa phủ người trên đệm chăn.
A Nhứ ở ngay bên cạnh mình, bọn họ dán thật sự gần, Ôn Khách Hành có thể cảm giác được, khóe miệng không thể che hết độ cong, cả người giống như không duyên cớ lại hơn chút khí lực, cuối cùng mở được mí mắt ra, gặp lại sợi ánh sáng độc thuộc về y kia.
A Nhứ nhà hắn đúng là mắt đỏ hoe, râu ria xồm xàm, có điểm bóng dáng khi mới gặp, nhưng vẫn đẹp mắt. A Nhứ trong mắt y chính là nguyệt hạ mỹ nhân, Tây Thi Hằng Nga gì đó, sao xứng so sánh với A Nhứ nhà mình, chẳng qua đều là chút dong chi tục phấn, nào có sự tiêu sái và ôn nhu làm cho người ta tim đập thình thịch của A Nhứ.
"Đừng chằm chằm nhìn, huynh đã hôn mê suốt hai ngày rồi! Có biết ta lo lắng cho huynh nhiều thế nào không!" Kẻ giày vò người chết tiệt, mặt trắng đến so với quỷ cũng không bằng, mở mắt ra chỉ biết cười! Ngay cả lời đều nói không nên lời, ánh mắt lại lấp lánh đến muốn mạng.
Chu Tử Thư cầm cái chén bên cạnh, đỡ người dậy dựa vào người mình, cẩn thận từng li từng tí cho y uống vào nước ấm.
Không thể tưởng được y mới vừa nhuận hầu có thể rặn ra vài chữ, mở miệng liền hỏi về nội tình Long Uyên Cốc.
Chu Tử Thư bị y chăm chú nhìn đến đau đầu, Ôn cốc chủ hiện tại chính là búp bê ngọc kiều kiều yếu ớt, y ngày thường khi toàn thịnh mà còn có thể tỏ ra yếu thế, hiện giờ bộ dạng phục tùng nhu thuận này, lại còn bộ dáng lặng lẽ liếc mắt nhìn mình này, Chu thủ lĩnh trăm triệu vô phúc tiêu thụ."Huynh vừa mới tỉnh, trước nghỉ ngơi một hồi, chờ uống thuốc xong ta lại kể kỹ cho huynh."
Có thể chậm nhất thời là nhất thời. Chu Tử Thư còn chưa quên Mạnh Bà Thang, hắn nhìn ở trong mắt, Lão Ôn bị ảnh hưởng chỉ sợ sẽ là ký ức năm đó, cùng tương quan với cái chết của Dung Huyền và cái chết thảm của cha mẹ y. Nếu đem lời nói trong cốc của Long bá bá đều nói hết cho Lão Ôn, người vừa mới tỉnh này sợ còn không phải lại hộc máu bất tỉnh. Dù là tráng hán êm đẹp khí huyết tràn đầy đi nữa cũng chịu không được tiêu ma như vậy, thân thể của Lão Ôn sớm đã suy sụp, một lần nữa, hắn chẳng phải là muốn tự thân đi Diêm Vương Điện cướp người!
Lúc này Chu Tử Thư mới hoàn toàn cảm giác được điểm tốt của việc thu đồ đệ ngoan Thành Lĩnh này. Tiểu tử ngốc biết được Ôn thúc của cậu tỉnh lại liền vui như điên, bưng chén thuốc tiến vào, người còn chưa tới bên giường, kim đậu đã bắt đầu liên tục rớt xuống.
Một tiếng "Ôn thúc" kêu thê thảm đến cực điểm, bùm quỳ xuống bên giường, khóc khó coi đến muốn mệnh.
Tiểu tử ngốc gào lên không dứt, A Nhứ mắt lạnh nhìn cũng không biết khuyên một câu, bên tai Ôn Khách Hành vang lên ong ong, hữu khí vô lực đặt tay lên đầu Thành Lĩnh."Tiểu tử ngốc, Ôn thúc của con còn sống được thật tốt, con đổi thời điểm khóc tang đi được chứ?"
Lời này càng muốn mệnh, ác mộng mấy ngày nay của Trương Thành Lĩnh không phải đều là khóc tang sao, khóc tang còn chính là vì vị trước mắt này, lại càng thấy bi thương.
Thật vất vả đem người đuổi đi, Ôn Khách Hành cũng đã tinh bì lực tẫn, miễn cưỡng chống đỡ oán giận với Chu Tử Thư, "Trong mắt đồ đệ này của huynh sợ không phải nối liền với biển đi, chưa thấy ai có thể khóc hơn nó. Đường đường nam tử hán, có nhiều nước tiểu ngựa như vậy nhất định là mồ hôi chảy ít, huynh cũng không sợ nó bôi nhọ bậu của của Tứ Quý Sơn Trang sao."
Chu Tử Thư mỉm cười đáp lời, đem người chặt chẽ vững vàng nhét vào trong đệm chăn, lại vỗ dỗ dành y tiếp tục nghỉ ngơi."Những ngày qua, Thành Lĩnh quả thật quá mức lơi lỏng, vậy ta liền cho nó thêm chút việc học, không cho nó lại đến nháo huynh."
Bị sư phụ mình sử dụng xong rồi ném, Thành Lĩnh còn không biết họa trời giáng, vui rạo rực gặm bánh mỳ, sung sướng nghĩ về cuộc sống tốt đẹp ở Tứ Quý Sơn Trang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro