Hoài Châu - 20
Nếu muốn thường trú, cơ quan trận của sơn trang dù sao cũng phải chữa trị, Thành Lĩnh đứa bé kia tuy nói có được truyền thừa của Long Bá Bá, nhưng đối với cơ quan thuật, ngay cả da lông cũng chưa lý giải được, vì thế phần việc này Chu Tử Thư chỉ có thể đích thân thực hiện, mỗi ngày tu bổ một ít. Hôm nay đuổi mấy hùng hài tử xuống núi, hắn vừa vặn có thể yên tĩnh cân nhắc kỹ lưỡng một chút.
Trong đình viện, tượng đá chạm trổ, thậm chí ngay cả bồn hoa đều nối liền với mạng lưới linh kiện rắc rối ngầm dưới mặt đất, Chu Tử Thư cuốn tay áo dửng dưng ngồi xổm lật đi lật lại, Ôn Khách Hành thì chống cằm đảm đương quần chúng.
Vị này xem trò vui còn ngại viễn cảnh không đủ, chăm chú chăm chú nhìn liền trực tiếp ngồi xổm xuống đối diện, ánh mắt kia giống như dính tại trên mặt Chu Tử Thư, nóng bỏng đến khiến người muốn không nhìn thấy cũng khó khăn.
Chu Tử Thư cười mắng một câu, "Không ngồi cho tốt, lại gần như vậy sẽ chậm trễ ta làm việc."
"Đây còn không phải là thèm thuồng phong độ tuyệt thế của A Nhứ huynh sao? Cách xa đâu còn thấy rõ chứ." Ôn công tử liếc mắt đưa tình, giọng còn cảm khái, "A Nhứ thật hiền huệ." Vừa muốn đứng lên lại lảo đảo một chút, sợ tới mức Chu Tử Thư vội vàng đi đỡ y.
"Huynh thật đúng là tâm lớn!" Sao không chịu nghĩ chính mình là tình huống như thế nào! Cái kẻ để người ta không bớt lo này còn nghiêng đầu cười ngây ngô với mình."Đức hạnh!"
Hầu hạ tổ tông ngồi trở lại trên ghế, lại đứng cả buổi sáng làm đệm dựa, cẩn thận chu đáo tới khi sắc mặt y chuyển hảo mới thở phào, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng không nhẫn tâm quở trách y.
"A Nhứ."
Xem ra Ôn công tử đã tính toán quấy rối đến cùng, lúc này mà còn níu lấy mình không cho đi, hắn cũng tốt tính vỗ về bả vai của đối phương, nhìn nhãn thần mong đợi kia, thật sự làm cho lòng người mềm đến rối tinh rối mù.
"Đại hội quần cẩu đã xong lâu như vậy, tính ngày, Ngũ Hồ Minh cũng nên có hành động đi?"
Một cái miệng đẹp mắt như vậy, phun ra lại là lời nói không làm người khác vui vẻ, cây dây cung trong lòng Chu Tử Thư kia lại kéo căng lên. Yên lặng giây lát, bưng lấy mặt y bắt đối diện với mình, tận lực thả chậm ngữ điệu, "Tại sao lại nhắc đến những kẻ mất hứng đó, huynh đã làm cha thì cũng nên thương đứa nhỏ một chút đi, ưu tư thương thân."
Ôn Khách Hành sững sờ nhìn mặt Chu Tử Thư, trầm mặc hồi lâu, liền cười khổ nói, " A Nhứ, ta quên không được."
Y cũng không muốn nhớ rõ, nhưng đêm khuya tỉnh mộng, những khuôn mặt dữ tợn kia đều đang cười to càn rỡ, mà máu tươi của người vô tội thì nhuộm dần màu nền mộng cảnh. Sự an bình cầu được ở bên người A Nhứ, thường thường sẽ để chính mình hoảng hốt, cho rằng quá khứ là một hồi kinh mộng, y có thể dựa vào A Nhứ, ở bên đứa nhỏ đến già.
Nhưng là không thể!
Hình ảnh trường thương xuyên qua xương hồ điệp khắc vào bên trong cốt nhục của y, chí thân huyết nhục thối rữa trong thân thể y, y làm bộ như miệng vết thương đã muốn khép lại, nhưng đau đớn tổng hội thỉnh thoảng dăm ba bữa lại nhảy ra, nhắc nhở chính mình nhân quỷ thù đồ. Sài lang hổ báo yêu ma quỷ quái khoác da người vẫn nhậu nhẹt tùy ý tiêu sái, người hàm oan mà chết làm sao nhắm mắt!
Mắt thấy người tựa vào ngực mình bởi dần dần lâm vào hồi ức mà huyết sắc toàn vô, Chu Tử Thư vội vàng gọi y hoàn hồn.
"Lão Ôn! Lão Ôn!"
"A Nhứ..." Ôn Khách Hành ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự mê ly hoảng loạn, giống như hãm sâu vào đầm lầy mà không thể tự cứu. Cho dù dần dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn bị khói mù này dây dưa gắt gao, tinh thần mắt trần có thể thấy xuống dốc không phanh, che ngực ho nhẹ.
"Không có việc gì, không có việc gì. Có ta ở đây." Chu Tử Thư trừ bỏ không ngừng nói cho y biết chính mình tất nhiên sẽ không rời không bỏ, sẽ cùng đối mặt với y, cũng thực không nghĩ ra biện pháp an ủi nào tốt hơn.
Không chỉ là huyết hải thâm cừu, còn có Quỷ Cốc. Thân phận Quỷ Chủ cũng là một đạo gông xiềng nặng trĩu, Chu Tử Thư biết tâm tư Ôn Khách Hành không phải dễ dàng có thể xoay chuyển, ở trong đó có quá nhiều hối hận khó vượt qua, sự tình hắn lo lắng hiện giờ nhất nhất ứng nghiệm.
"Đừng sợ, ta ở bên huynh. Chờ huynh khỏe lại, muốn báo thù thì ta đi cùng với huynh."
Ôn Khách Hành vốn còn gương mặt tối tăm, đột nhiên lại bật cười, thở nhẹ chọc chọc lồng ngực của hắn, "Huynh xem náo nhiệt cái gì, đến lúc đó đứa nhỏ ai mang? Không phải huynh lại nghĩ sẽ nô dịch Thành Lĩnh đấy chứ? Nào có ai làm sư phụ lại không đáng tin cậy như huynh."
"Ta làm sao lại không đáng tin cậy." Chu Tử Thư cũng cười theo, hắn nghe hiểu được thâm ý ủy thác trong lời nói của Ôn Khách Hành, chính mình âm thầm cắn răng, vẫn còn phải dỗ dành."Nếu phu nhân cảm thấy tại hạ không đáng tin cậy, về sau tất cả nghe phu nhân an bài."
"Chu tướng công nhưng thật ra sẽ lười nhác." Ôn Khách Hành xem thường vài câu, oán trách, "A Nhứ càng ngày càng không đáng yêu."
Bọn họ đầu này không khí vừa chuyển tốt, đại môn sơn trang bị người đẩy mở. Ba người cao hứng phấn chấn khi xuống núi, lúc này nhìn nhau không nói gì, hình dung chật vật.
Thành Lĩnh rơi lại phía sau A Tương thật xa, cúi đầu không nói lời nào, trên người che lớp bụi, tóc cũng lộn xộn, trên quần áo đều là vết rượu.
Tào Úy Ninh cũng không hảo đến nơi nào, cánh tay trái còn có đạo vết thương không nhỏ, ngày thường hận không thể dính vào Cố Tương, giờ lại cách khoảng cách chừng một quyền.
"A Tương!" Tào Úy Ninh hai mắt đỏ bừng nhìn cực kỳ giống chó nhà có tang, hắn muốn bắt lấy tay của Cố Tương, lại bị đẩy mạnh sang bên, lảo đảo lui lại, lưng nện vào trên thạch sư mới dừng được thân hình.
"Huynh đừng chạm ta!" Cố Tương ít khi nói hầm hầm giận dữ như vậy, ngày bình thường tuy rằng giương nanh múa vuốt, mà dù sao phần lớn chỉ là dáng vẻ dọa người, giờ phút này lại giống con nhím, gai hướng cả ra ngoài.
Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đều cảm giác được không ổn, bọn họ lần này xuống núi sợ là đụng phải biến cố lớn. Tay Ôn Khách Hành đã muốn không kiềm chế được run dữ dội hơn.
Thành Lĩnh sau khi vào cửa liền giống như cái cọc gỗ, bỗng nhìn về phía hai người, trong mắt tràn đầy tơ máu, nước mắt ngân ngấn, lúc này gắng gượng chống đỡ không rớt xuống, chỉ là khóe miệng đều bị cậu cắn ứa máu. Cậu dù chưa nói một lời, nhưng ánh mắt kia rõ ràng viết chất vấn, thất vọng, thống khổ và cừu hận không thể che giấu.
Chu Tử Thư ôm chặt thân thể run lên trong lòng, hắn cũng bị tình huống bất ngờ này làm cả kinh nhất thời tắt tiếng.
Trương Thành Lĩnh hai tay siết lại, như thể muốn lao tới, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, quay đầu vọt vào phòng mình, cửa phòng bị cậu hung hăng đóng sầm, trong viện bỗng nhiên một trận yên tĩnh không tiếng động.
"A Tương..." Ôn Khách Hành cổ cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Cố Tương.
Tiểu nha đầu đã muốn khóc, lại cắn chặt không chịu lên tiếng, cỗ sức lực không chịu thua kia hiển lộ không thể nghi ngờ.
"Lão Ôn!" Chu Tử Thư bỗng nhiên hô to một tiếng, người trong ngực rõ ràng thở không ra hơi, màu môi chuyển từ trắng thành xanh, dọa hắn sợ đến vỡ mật, vội vàng giúp y thuận ngực.
A Tương cũng không đoái hoài tới khóc lóc nữa, xông lại muốn bắt lấy Ôn Khách Hành, lại sợ y khó chịu.
Thật vất vả đè xuống đoàn uất khí chặn kín ở ngực kia, Ôn Khách Hành còn phải ngược lại an ủi hai kẻ luống cuống này. "Ta không sao."
Không có việc gì tên quỷ chúa ngài! A Tương đều sắp muốn điên, chủ nhân nhà nàng giống con búp bê vải rách nát như vậy, trong nội tâm nàng nhéo chặt thành một đoàn, chỉ sợ một khẩu khí này không đi lên, người liền bay mất. Nàng đầu óc ngu dốt, cũng không biết nên đi tức ai, oán ai, là đám cẩu vật Ngũ Hồ Minh kia, hay là đám tạp ngư giang hồ lắm miệng, hay là Trương Thành Lĩnh thằng nhóc ngu xuẩn không đầu óc đó, hay càng là Chu Nhứ tên phế vật không bảo hộ được chủ nhân này!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro