Hoài Châu - 24

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có tin ta đánh ngươi hay không!"

"Đến nha!" Nha đầu A Tương giọng vang động trời.

"A Tương, đừng!" Đây là thanh âm của Tào Úy Ninh tên ngu xuẩn kia.

"Diệp tiền bối, phần này là của con mà." Thành Lĩnh cũng ở đây?

Ôn Khách Hành mở mắt ra, bên người thế nhưng không có một người. A Nhứ đâu? Ngược lại ngoài phòng, tranh cãi ầm ĩ cực kì.

"Đều an tĩnh điểm! Lại ồn tất cả ra ngoài hết đi!" Đây là giọng A Nhứ, Ôn Khách Hành không cần xem cũng có thể đoán được A Nhứ nhất định là đang phụng phịu trừng mắt răn dạy, chỉ riêng mường tượng chút đã cảm thấy đáng yêu.

Lập tức lặng ngắt như tờ.

Chu Tử Thư bị mấy người bên ngoài ồn ào đến sọ não đau, bảo bọn họ ở xa một chút lại còn nói phải trông coi Lão Ôn tỉnh lại, chính mình cũng rất nhiều ngày không nhắm mắt, đám người này còn cứ không chịu cho hắn điểm thanh tịnh.

Cau mày vào nhà, còn cho là mình mệt thành thấy ảo giác. Người vốn mê man mở mắt ngồi dậy.

"A Nhứ!"

Chu Tử Thư đưa tay về phía trước nắm không một cái, thấy Ôn Khách Hành vẻ mặt mờ mịt quái dị.

"A Nhứ?" A Nhứ nhà y nhất định bị không thiếu tội, y không biết chính xác mình ngủ một giấc này đã mấy ngày, tóm lại trước dỗ dành hẳn sẽ không sai."A Nhứ à, một ngày không thấy, như cách tam thu. Ta cũng không biết chưa được gặp huynh bao lâu, huynh còn trốn xa như vậy, không cho ta nhìn kỹ một chút sao?"

"Cứ nhìn đi!" Chu Tử Thư nhanh chóng quét mắt nhìn y một cái, tinh thần cũng không tệ lắm, may mắn Diệp tiền bối tới kịp thời, nếu không... Hắn thật không dám nghĩ tiếp. "Huynh muốn nhìn bao lâu đều được."

Một bếp lò nhỏ được dựng lên ở ngoài cửa, Chu Tử Thư dứt lời cũng không để ý tới bộ dáng quái dị vọng xuyên thu thủy của y, trước chắt ra một chén thuốc.

"A Nhứ..." Quỷ Chủ không sợ trời không sợ đất, ngay cả mười tám tầng địa ngục đều không để vào mắt, nhưng duy chỉ có sợ đắng thích ngọt. Nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay Chu Tử Thư, không tự chủ được liền giật góc chăn muốn đem mặt mình bao lại.

Thuốc đắng thì thôi, y uống cũng được đoạn thời gian rồi, nhưng trước đó vài ngày trải nghiệm thảm thống uống một ngụm phun một hồi còn ở trước mắt, mùi vị kia bay lại đây, y cũng có chút buồn nôn.

"A Nhứ!" Làm nũng xin khoan dung tễ mi lộng nhãn, cuối cùng vẫn bị cường ngạnh đè đầu, thìa đều tới bên miệng.

Ôn Khách Hành ánh mắt khẽ biến.

Là máu, y tuyệt đối sẽ không nhận sai, thành phần trong chén thuốc phức tạp, nhưng khứu giác của y cực kỳ mẫn tuệ.

Là máu của A Nhứ. Y chỉ cần hơi chút cân nhắc là có thể đoán được nguyên do trong đó.

Còn tưởng rằng không tốt khuyên, Chu Tử Thư đã làm xong chuẩn bị cùng Ôn Khách Hành gặp chiêu phá chiêu, ai ngờ hôm nay y lại phá lệ thống khoái, mới vừa rồi còn ra sức khước từ, bây giờ lại trực tiếp đoạt bát đi, giống như tráng sĩ chịu chết ùng ục ục uống hết sạch sẽ.

"Có khỏe không?" Chu Tử Thư nhìn y uống đến vội, sợ y lúc này lại càng thấy khó chịu hơn.

Ôn Khách Hành vội lắc đầu, y là muốn nôn ra, nhưng sao bỏ được làm A Nhứ lại phải thêm một đạo tổn thương nữa, cưỡng bức chính mình nuốt vào trong bụng, hốc mắt đều nghẹn đỏ, tử khiêng không mở miệng.

Ai cũng không muốn đối phương khó chịu, muốn nói ăn ý là thật ăn ý, nhưng cũng là thật sự thích đâm dao nhỏ vào lòng đối phương. Chu Tử Thư sao lại không hiểu được, hắn từng nghe Lão Ôn đề cập, ở trong Quỷ Cốc thí dược thí độc đều là chuyện thường, nếu không thể kịp thời phân biệt, có thể chết cũng không biết chết như thế nào.

"A Nhứ, huynh làm sao vậy?" Bị ôm chặt vào ngực, mặt dán ngực đối phương, Ôn Khách Hành có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của A Nhứ, có chút nhanh, nhưng thập phần hữu lực. A Nhứ thực ít khi ôm y như vậy, một người hạ thấp thân đứng, một người ngồi.

Ta thay huynh khó chịu đó, đồ ngu xuẩn! Chu Tử Thư không thể đem lời nói ra, Ôn Khách Hành cũng kiêu ngạo như chính mình. Y không cần thương hại, thậm chí nhìn mình biểu đạt thương yêu và bảo hộ cũng phải hết lần này đến lần khác cân nhắc.

Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, tương tư khắc cốt người có hay.

Có đứa ngốc đều đã ở trong sân hơn nửa ngày, đến bây giờ vẫn còn trông mòn con mắt chăm chú nhìn cánh cửa, nhưng ngay cả lá gan bước vài bước cũng không có. Cố Tương sớm nhìn không được, nếu không phải Tào đại ca bảo nàng chờ một chút xem, nàng xác định vững chắc lập tức cho tiểu tử ngốc này một cước.

Trương Thành Lĩnh là thật có chút khiếp đảm, sư phụ đem tất cả đều nói rõ với mình. Cậu đúng là rất ngốc, không trầm ổn lão luyện bằng đại ca, không trí tuệ ứng biến bằng nhị ca, cậu chỉ là hài tử được cưng chiều quá thành hư thôi. Trước khi Trương gia gặp chuyện không may, có cha mẹ huynh trưởng sủng ái, sau khi Trương gia gặp chuyện không may, có sư phụ che chở Ôn thúc dung túng, ngay cả Tương tỷ tỷ cũng hầu như thường nhường mình.

Đại khái là ở lâu trong bình mật, đối với ân oán rắc rối của võ lâm căn bản xem không rõ, cũng không hiểu lòng người đến tột cùng phức tạp bao nhiêu. Chỉ một quyển Quần Quỷ Sách, đã đem hồi ức tốt đẹp của quá khứ đều thành nhạt nhòa.

Bọn họ tự vấn lòng, Ngũ Hồ Minh có lỗi gì? Ôn thúc có lỗi gì?

Tựa như sư phụ và Tương tỷ tỷ nói như vậy, Ôn thúc cũng bị Quỷ Cốc làm hại cửa nát nhà tan giống cậu, y cũng hận thấu Quỷ Cốc giống như mình, hy vọng đàn yêu ma quỷ quái này vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Dù chẳng sợ mình trong lòng còn có khúc mắc, chẳng lẽ nên đem cừu hận chuyển đến trên người kẻ đều là người bị hại như Ôn thúc ư? Chẳng lẽ ơn cứu mệnh và sự quan tâm chu đáo của Ôn thúc đối với mình có thể cứ thế bị lau đi?

Thành Lĩnh cảm thấy nếu mình thực nghĩ như vậy, làm như vậy, thì cậu cùng đám giang hồ bại hoại hãm hại Cao bá bá khác nhau ở chỗ nào!

"Đại hiệp mít ướt!" A Tương cuối cùng giấu không được nhảy ra. Kẻ ngu này chỉ biết mũi chân gẩy mặt đất, mũi giày đều sắp bị mài hỏng! Đến lúc đó chính mình còn phải làm đôi mới thay, chẳng phải phiền chết sao!

Bị nắm đuôi tóc, Thành Lĩnh muốn giãy dụa, nhưng Tương tỷ tỷ võ công giỏi hơn cậu, nào né tránh được, cũng chỉ có thể kêu thảm một đường bị nàng kéo tới trước cửa sư phụ, sau lưng bị xô mạnh, liền té vào trong.

Vào lúc này Lưu Vân Cửu Cung Bộ có thể tính lập công lớn, Thành Lĩnh mặt đều sắp đập xuống ngưỡng cửa, đem được thân mình uốn éo đi qua, lảo đảo đi phía trước vài bước, chống cái bàn đứng vững.

"Lại có tiến bộ nha."

Thành Lĩnh nghe được thanh âm quen thuộc, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, cậu sợ Ôn thúc thất vọng với mình.

"Đứng xa như vậy để làm chi? Sư phụ con lại huấn con rồi?"

"Ta nào dám huấn nó, nó có người bảo bọc đâu."

Ôn thúc không trách mình sao? Thành Lĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, gặp sư phụ và Ôn thúc đều nhẹ nhàng cười nhìn mình.

"Tiểu tử con làm bằng nước sao?" Ôn Khách Hành thật không biết nên nói cái gì cho phải. Tiểu tử ngốc bên ngoài kiên cường đến không được, đối với người mình lại phá lệ mềm nhũn, cho dù mặt dày hai lớp như mình, đối với tiểu tử ngốc cũng không dám đùa quá ác.

"Con... con không khóc!" Miệng còn cố chấp cãi chày cãi bướng, Thành Lĩnh đưa tay lung tung lau mặt.

Chu Tử Thư muốn ngăn cậu, cuối cùng vẫn nhếch miệng mặc cậu xấu mặt.

Tiểu tử ngốc có biết tay con bẩn đến thế nào không?

Cũng không biết là tên quỷ thiếu đạo đức nào lau đầy than bụi lên lòng bàn tay cậu. Cậu càng lau, trên mặt lại càng lấm lem, lau vài lần, khuôn mặt đều có thể ra ngoài giả làm khất cái lừa người.

Ôn Khách Hành cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa, liên tục vỗ A Nhứ vài cái, ý bảo hắn đau lòng tiểu đồ đệ một chút đi.

"Thành Lĩnh." Chu Tử Thư khoác lên biểu tình túc mục, nhưng khóe miệng cười toe toét thật sự nhìn không ra uy nghiêm bao nhiêu, "Mau trở về tắm một cái đi."

"Tắm cái gì?" Thành Lĩnh chớp mắt không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn trung thực nghe lời đi ra ngoài.

Ở cửa đụng phải Cố Tương và Tào Úy Ninh.

"Thành... Thành Lĩnh..." Tào Úy Ninh chỉ vào mặt Trương Thành Lĩnh, kinh ngạc há hốc miệng.

"Làm sao vậy?" Tiểu tử ngốc vẫn chưa hay biết gì như trước.

Cố Tương vội vàng nhéo cánh tay Tào Úy Ninh.

"Ngao!" Tào Úy Ninh hét thảm một tiếng, bị cô nương yêu dấu trừng mắt nhìn cảnh cáo, thông minh ngậm miệng lại.

"Không có việc gì không có việc gì. Huynh ấy tay bị chuột rút." Cố Tương xua tay đuổi Thành Lĩnh trở về phòng, nín cười liên tục chụp tay nhìn bóng dáng đứa ngốc ba bước quay đầu lại.

"A Tương!" Trong phòng Ôn Khách Hành kêu lên, "Không sai biệt lắm thế được rồi."

Cố Tương bĩu môi, mới không đâu. Chu Nhứ nói chỉ hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, nàng là nữ tử cũng là tiểu nhân. Đại hiệp mít ướt phía trước dám trừng chủ nhân, chính mình không tìm trở về sao được!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro