Hoài Châu - 30
A Tương không tới đưa tiễn, nàng còn đang hờn dỗi, Tào Úy Ninh khuyên cả ngày, nàng như trước ở lỳ trong phòng, chẳng sợ nước mắt nước mũi đều thấm ướt vài đầu khăn tay cũng không chịu đi ra gặp ca nàng và Chu Nhứ. Chỉ khiến Tào Úy Ninh tiện thể nhắn, Ôn Khách Hành nếu không hảo hảo trở về, nàng sẽ quy y xuất gia làm một ni cô thường bạn thanh đăng.
Tào Úy Ninh vẻ mặt cầu xin, nắm tay Chu Tử Thư nài nỉ mãi, "Chu huynh, hai người ngàn vạn lần cẩn thận nhé." Hắn thật không muốn rơi vào kết cục thảm đạm trở thành người cô đơn đâu.
Người giữ nhà đủ nhiều, Thành Lĩnh tiểu đồ đệ chủ ý lớn, ban đêm một ngày trước liền chạy kề cận Diệp Bạch Y. Biết sư phụ và Ôn thúc nhất định không muốn mình đi theo, dứt khoát thành cái đuôi nhỏ của Diệp tiền bối. Bạch Lộc Trấn thế nào đều gần hơn so với Tứ Quý Sơn Trang, cậu cũng có thể thường xuyên chú ý tin tức của sư phụ và Ôn thúc.
Nếu là đi thu lưới, Ôn Khách Hành không che lấp hành tung nữa. Mái đầu bạc trắng của y được hồng y làm nổi bật, so với dĩ vãng càng lộ vẻ yêu dị.
Quần áo thập phần rộng thùng thình, bởi thân hình y gầy gò, nếu không quan sát tỉ mỉ, cũng nhìn không ra manh mối gì.
Sự uy nghiêm của Quỷ Chủ vốn là ít có người dám mạo phạm, huống chi bên cạnh người còn nhiều thêm một Chu Tử Thư, có chút nhãn lực, tất nhiên có thể cảm giác được người này bất phàm.
Ít nhất Vô Thường Quỷ đã hiểu rõ thân phận của Chu Tử Thư. Hắn nghe thuộc hạ tới báo, nói Ôn Khách Hành tựa hồ bị trọng thương, tóc đen chuyển đầu bạc, sắc mặt trắng bệch dung nhan tiều tụy, còn tưởng rằng cơ hội tới, liền vội vàng triệu đám ác quỷ khác tiến đến "bái kiến". Nào biết Ôn Khách Hành lại dẫn theo một sát tinh khác trở về, mặc dù y có đúng là bị thương nặng đi nữa, nhóm người mình chẳng lẽ dám tin chắc có thể giết Quỷ Chủ ở trước mặt tiền thủ lĩnh của Thiên Song hay sao?
"Quỷ Chủ trở về, tà ác thoái lui, quỷ sai vào chỗ!"
Chu Tử Thư đi sau Ôn Khách Hành nửa bước, tay đặt trên chuôi kiếm Bạch Y, thời thời khắc khắc chú ý đến động tác của bầy quỷ tứ phía.
Hắn còn chưa từng thấy Lão Ôn hóa thân Quỷ Chủ, kẻ thường ngày luôn có thể cười ngây ngô ở trước mặt mình, giờ phút này ánh mắt rét như sương lạnh còn lộ ra vẻ tà lệ ngang ngược, không giận tự uy, khiến người khó có thể nhìn thẳng.
Trên chính điện ngoài Ôn Khách Hành thì vẻn vẹn chỉ có một chiếc tọa ỷ, bầy quỷ tuy rằng mơ ước lâu ngày, nhưng chung quy không có can đảm chân chính nhúng chàm. Vô Thường Quỷ trơ mắt nhìn Ôn Khách Hành trở về tôn vị, lại vô lực hồi thiên, chỉ có thể cùng các ác quỷ khác quỳ gối cúi đầu, chờ đợi sai phái.
"Trong khoảng thời gian bổn tọa không ở đây, các ngươi nhưng thật ra làm không thiếu đại sự nhỉ."
Bầy quỷ trong lòng phần lớn là vạn phần không yên, người nào không biết Ôn Khách Hành hỉ nộ vô thường, thị sát thành tánh. Bọn họ có người cấu kết Độc Hạt mưu đồ bí mật phản loạn, có người thanh sắc khuyển mã mượn cơ hội khởi thế loạn tạo giết chóc, ai cũng không rõ Ôn Khách Hành biết nhiều bao nhiêu, lại có thể sẽ thanh toán hay không, chỉ có thể bình tức tĩnh khí, làm sơn dương đợi bị làm thịt.
"Một đám cúi đầu làm chi?" Nếu theo dĩ vãng, Ôn Khách Hành nên động thủ, nhưng y hiện tại ngoài mạnh trong yếu, không có thế lực."Bổn tọa cũng không trách tội các ngươi."
Chu Tử Thư thấy y hơi hơi nghiêng người, dựa vào tay vịn, tư thế có chút không được tự nhiên, đoán y hẳn đang bị đứa nhỏ nháo, chỉ là không tiện hiển lộ dưới ánh mắt chăm chú của vạn chúng.
"Đàn cẩu chính đạo tuyên bố phải mở đại hội trừ ma, thề dẹp yên Thanh Nhai Sơn Quỷ Cốc ta, các ngươi nói nên thế nào đây?" Ôn Khách Hành nâng tay vuốt xuống ống tay áo, dựa thế lặng yên xoa xoa bụng căng đau, trên mặt bất động thanh sắc như trước, cúi đầu nhìn xuống đàn yêu ma quỷ quái trên mặt đất.
Ai cũng không dám đương chim đầu đàn mà tiếp lời nói của y, Ôn điên kia nếu bỗng nhiên vẽ cho mình một đạo lên cổ, vậy thật đúng là phải tới cầu Nại Hà đi uống Mạnh Bà Thang.
"Đừng không lên tiếng chứ, các ngươi không phải rất đắc ý sao? Đều là tay hảo thủ khuấy động phong vân. Ta coi vở diễn Ngũ Hồ Minh kia, không phải xướng rất tốt sao?"
Vô Thường Quỷ không biết Ôn Khách Hành trong hồ lô muốn làm cái gì, nhưng bản năng cảm thấy được nguy hiểm. Hắn mắt lạnh nhìn, Bạc Tình Ti trừ bỏ Hỉ Tang Quỷ, những người khác đều không thấy tăm hơi.
Lần này Ôn Khách Hành trở về, tiểu nha đầu Tử Sát kia cũng không theo bên người, chớ không phải là y lại muốn đại khai sát giới chứ?
Sẽ không, không có khả năng.
Vô Thường Quỷ chỉ dám dùng tầm mắt dư quang quét về phía Ôn Khách Hành. Chính mình tuyệt sẽ không nhìn lầm, Ôn điên đã là nỏ mạnh hết đà.
"Thôi, bổn tọa cũng không ép các ngươi. Chỉ là ác quỷ chúng ta cùng đám cẩu chính đạo trời sinh thế bất lưỡng lập, bọn chúng đều dựng lên sân khấu kịch, chúng ta nếu không trộn lẫn vào một cước, chẳng phải là có vẻ quỷ chúng Thanh Nhai Sơn ta khiếp đảm hay sao."
Trận chiến này việc quỷ chúng Quỷ Cốc dốc toàn bộ lực lượng đã là nhất định, cũng không ai cảm thấy lời nói của Ôn Khách Hành có chỗ nào không đúng. Thấy y vẫy lui mọi người, chỉ cảm thấy sống sót sau tai nạn, hết sức may mắn.
Sau khi bầy quỷ thối lui, trong điện chỉ còn lại Chu Tử Thư, hắn nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, xác định bầy quỷ đều cách xa, lúc này mới đưa tay đỡ Ôn Khách Hành.
Bên ngoài hồng y chỉ có một dải dây lưng buộc lại, bên trong tầng đỏ sậm kia tận lực tuyển vải có nếp uốn, che lấp bụng nhô ra của Lão Ôn. Chu Tử Thư trực tiếp ôm eo y, để y dựa vào người mình, thấy y nới lỏng căng thẳng tâm thần tất nhiên toát ra vẻ mệt mỏi, liền muốn bế người lên.
"A Nhứ!" Ôn Khách Hành nào dám để hắn làm bừa ở chỗ này, đẩy một chút, thấy hắn tựa hồ từ bỏ, vừa mới âm thầm thở phào, eo liền ngửa về sau một chút, bị A Nhứ bế ngang lên.
Động tác này Chu Tử Thư đã lặp lại cả mấy trăm lần, thuần thục đến mức làm đối phương không cảm giác xóc nảy nhiều lắm."Đừng lãng phí sức lực." Ôn Khách Hành tinh lực hữu hạn, dùng để ứng phó bầy quỷ thì cũng thôi đi, những chuyện mình có thể làm hộ này, cần gì phải chối từ.
Khắp nơi trong sơn cốc đều âm trầm lộ ra hàn ý, Chu Tử Thư càng đi, mày nhíu lại càng sâu. Ôn Khách Hành từng quanh năm đều cư ngụ ở nơi này!
Trên giường, đệm chăn gối đều đầy đủ, nhưng nhìn tuyệt không dày và mềm mại bằng ở Tứ Quý Sơn Trang, cái bàn lại băng băng lãnh lãnh. Chu Tử Thư ôm người, cũng không biết nên phóng y xuống ở nơi nào.
"A Nhứ?" Ôn Khách Hành đưa ngón tay chọc chọc ấn đường của Chu Tử Thư, nơi này lại nhíu liền phải nhíu thành khe rãnh.
Tả hữu cũng chỉ là chấp nhận hai ngày, Chu Tử Thư miễn cưỡng thuyết phục chính mình, nhẹ nhàng an trí Ôn Khách Hành trên giường, sau đó tiếp tục nhíu mày lục tung ở một bên.
Lão Ôn nhìn không giống như là người có thể để chính mình ủy khuất, nhưng nơi này thế nào lại muốn cái gì đều không có cái gì.
"Chung quy vẫn là ở nhà tốt." Trước kia không cảm giác được, bây giờ nhìn Quỷ Cốc khắp nơi đều không thuận mắt bằng Tứ Quý Sơn Trang, Ôn Khách Hành biết A Nhứ mặt mày cau có suy nghĩ cái gì, liền cũng mở miệng cảm thán một câu.
"Huynh biết vậy là tốt rồi." Từ lúc đến Bạch Lộc Trấn, Chu Tử Thư vẫn luôn đề phòng, không chỉ phải đề phòng ác quỷ đánh bất ngờ, lại càng nhìn Ôn Khách Hành mà kinh hồn khiếp vía.
Khi đến y đã uống thuốc mà Diệp Bạch Y cho, mắt thấy tinh thần còn tốt hơn so với trước đó vài ngày, nhưng điều này càng khiến hắn lo lắng, phảng phất như chút hỏa hoa cuối cùng lóe lên trước khi dầu hết đèn tắt.
"Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội." Ôn Khách Hành cầm lấy ngón tay của A Nhứ thưởng thức.
Ngọn gió chính đạo quét qua, đám ác quỷ khoác da người này cũng nên trở về địa ngục đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro