Hoài Châu - 31
Tự cổ hồng nhan nhiều bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn ai xót thương?
Liễu Thiên Xảo cuốn tờ giấy ném vào trong ánh nến, ngước mắt chăm chú nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, đã bao nhiêu năm chưa từng nhẹ nhàng như vậy.
Đa tình ngược chịu vô tình khổ, nàng cần gì phải ngoan cường làm người đa tình. Tương tư hôm nay đoạn, sau này Lục Yêu liền triệt triệt để để xoá tên khỏi thế gian, nàng hoặc làm Diễm Quỷ, hoặc chỉ coi là Liễu Thiên Xảo, ân tình đã qua cũng không tiếp tục là ràng buộc.
"Diệp tiền bối, cốc chủ truyền lời tới, muốn cầu ngài giúp một chút." Trường Minh Sơn Kiếm Tiên đứng ở trước người mình, sát khí hoàn toàn bao trùm lấy nàng, nhưng Liễu Thiên Xảo tựa hồ cũng không úy kỵ, như trước cúi đầu cung kính đứng tại nguyên chỗ.
"Tiểu ngu xuẩn kia nói Bạc Tình Ti đều là những nữ nhân ngu ngốc đáng buồn đáng thương, ta xem cũng không giống." Diệp Bạch Y hừ lạnh, kiếm sau lưng chưa từng ra khỏi vỏ, cách đó không xa Thành Lĩnh vì Liễu Thiên Xảo mà toát mồ hôi lạnh.
Người chủ trì đại hội trừ ma không nghi ngờ chính là gã Triệu Kính kia. Hắn tránh ở sau lưng Độc Hạt chỉ điểm mạnh mẽ đanh thép, trong ngoài cấu kết cùng chưởng môn các phái, lại xu nịnh Thiên Song, còn thêm lũ phản đồ tâm tư không đồng nhất của Quỷ Cốc, tự nhận là trí tuệ vững vàng, nắm vững thắng lợi.
"Tiểu Liên tỷ, tỷ cũng muốn phải đi xem sao?" Thành Lĩnh lo lắng nàng không nhìn được loại trường hợp máu tanh này. Kế hoạch của Ôn thúc, là muốn một lưới bắt hết đám bại hoại kia, chỉ sợ đến lúc đó sẽ thi nằm ngang dọc, huyết lưu ngàn dậm.
"Ta muốn đi!" Cao Tiểu Liên kiên định gật đầu, nàng từng nghĩ thân tại giang hồ, đương lập thân chính trực, hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng những thúc bá thân hữu này lại đối đãi phụ thân nàng như thế nào đây! Chỉ vì Lưu Ly Giáp, bỏ mặc phụ thân có trăm miệng cũng không biện bạch được, chúng bạn xa lánh, không người xuất đầu, thậm chí đều châm ngòi thổi gió, bức tử ông ở trước bia Ngũ Hồ, ngay cả một khối toàn thây đều keo kiệt cho.
"Lải nhải cả ngày cái gì, muốn đi thì đi. Chẳng qua đều đứng xa một chút, đừng đi trước lẫn vào." Diệp Bạch Y thêm không biết bát mì thứ mấy, ghét bỏ liếc nhìn hai nhãi con bên người, "Đến lúc đó ta không cố được các ngươi đâu."
"Diệp tiền bối yên tâm!" Thành Lĩnh tự nhiên hiểu được nặng nhẹ, cậu còn phải tiếp ứng Ôn thúc, sư phụ luôn dặn dò mãi, phải trông chặt Ôn thúc, đừng để y đi lên trước giúp vui.
Bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu, giờ này hoàng tước tựa hồ có chút nhiều, chỉ là không biết đến tột cùng ai mới thật sự là thợ săn.
"A Nhứ?" Mới vừa tỉnh lại liền phát hiện cả người không thể nhúc nhích, Ôn Khách Hành ngạc nhiên trân trân nhìn một "chính mình" khác ở trước mặt.
"Giống chứ?" Kể một ngàn nói một vạn, thân thể này của Lão Ôn, Chu Tử Thư vô luận thế nào cũng không dám thả y đi đối đầu trực diện đám người Triệu Kính. Đám chính đạo "hào kiệt" kia dối trá đến cực điểm, thủ đoạn bỉ ổi trăm chiều, nếu Lão Ôn bị thương chút nào, chính mình còn không sinh sôi đau lòng chết. Huống hồ lúc này tính tình Lão Ôn cũng chịu không nổi người khác kích thích, Triệu Kính khẩu thiệt như hoàng, mình cũng đâu thể một đường bịt tai Lão Ôn không cho y nghe.
Thuật dịch dung của A Nhứ lô hỏa thuần thanh, chính bản thân y đều nhìn không ra sơ hở gì, chỉ là...
"A Nhứ, huynh muốn thay ta đi?" Ôn Khách Hành có chút nóng nảy, lúc đến A Nhứ rõ ràng đã đáp ứng y rồi, tuyệt không ngăn trở.
Chu Tử Thư nhìn y vừa giận dữ lại vừa ủy khuất, xoay người tiến đến cắn nhẹ tai y, "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Bấm thịt mềm trên mặt, xúc cảm vẫn kém chút, đáng tiếc Lão Ôn không phải tiểu trư, bằng không hai má thế nào đều nên bị mình nuôi thành phúng phính."Ta sẽ cho huynh tận mắt chứng kiến."
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành cũng tỉnh táo lại, tuy rằng còn có chút không cam lòng, rốt cuộc không lại bám người cầu hắn phóng mình tự thân ra trận.
"Giải huyệt đạo cho ta đi." Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Khách Hành liền lấy ánh mắt vụng trộm chọc ghẹo A Nhứ, y lúc này bất động nằm trên giường như người gỗ, có thể sử dụng cũng chỉ là một đôi mắt câu nhân. "Ai nha, ta lại chạy không được."
Hai đôi mắt đối nhau vốn là thiên lôi câu địa hỏa, nhưng bây giờ đối diện với gương mặt giống y hệt mình, Ôn Khách Hành luôn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
"Ai u!" Thấy A Nhứ chỉ liếc mắt lãnh đạm nhìn mình, Ôn Khách Hành nhíu mày kêu đau một tiếng.
Chu Tử Thư thái dương gân xanh nhảy dựng, Lão Ôn luôn biết nháo mấy chuyện yêu thiêu thân này, tiếng kêu đau này của y thật sự giả đến không được.
"A Nhứ."
Ánh nến hắt lên mặt Ôn Khách Hành đỏ ửng, tựa như gò má chính y thêm phần huyết sắc, đôi mắt ngấn lệ long lanh, không nói một lời, lộ ra vẻ kiêu căng trẻ con, làm tâm Chu Tử Thư như nhũn ra, mềm mại đến tận xương tủy.
Cởi bỏ huyệt đạo cho y, còn tri kỷ thay y xoa bóp một chút tay chân run lên, Chu Tử Thư dán mặt trên cái bụng hở ra của y, hưởng thụ sự an bình gần gũi con mình chỉ trong chốc lát.
"A Hành." Hỉ Tang Quỷ tới đúng hẹn, nhìn thấy hai Ôn Khách Hành, cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên sớm được A Nhứ phân phó.
Bầy quỷ sắp dốc toàn bộ lực lượng, La Phù Mộng phụ trách đưa Ôn Khách Hành an toàn về hướng sau núi, nơi đó đã có người tiếp ứng.
Ngoài Thanh Nhai Sơn trống nổi lên từng trận, Triệu Kính dẫn dắt một đám nhân vật "anh hùng" tiến đến phó chiến.
Hai bên đường núi, người đeo mặt nạ quỷ cùng đám danh môn tử đệ giằng co mà đứng, đao kiếm sớm ra khỏi vỏ.
"Ôn Khách Hành, các ngươi đã bị vây quanh, ngoan ngoãn giao ra Lưu Ly Giáp và chìa khóa của Võ Khố, ta sẽ lưu ngươi một khối toàn thây!"
Triệu Kính quát gọi, sắc mặt một bộ đắc ý, bên người hắn đứng chính là Hạt Vương và chưởng môn Mạc Hoài Dương của Thanh Phong kiếm phái.
Chu Tử Thư mắt lạnh nhìn, thế đứng của ba người kia nhưng thật ra thú vị, Hạt Vương nghiêng người ngược hướng Triệu Kính, mà Mạc Hoài Dương cầm kiếm nghiêng hướng Triệu Kính. Còn lại những kẻ được gọi là danh môn chính phái, biểu tình cũng thập phần đáng giá suy ngẫm, sợ là không nhìn trúng Hạt Vương thứ tà ma ngoại đạo bậc này, lại bị quản chế trấn áp dưới vũ lực của Triệu Kính.
Một chữ "Tham", đem đám người này tụ tập tại Thanh Nhai Sơn Cốc, tuồng sắp mở màn.
Chu Tử Thư túm ra một phen chìa khóa đồng từ trong cổ áo, giơ lên hướng về đám người Triệu Kính. "Chìa khóa của Võ Khố ngay tại bổn tọa nơi này, nếu có bản lĩnh, tới lấy là được!"
Ma lực của thanh chìa khóa giả này thật kinh người, từ xa Chu Tử Thư đã nghe được tiếng thở ồ ồ tham lam của những người đó.
Chiến sự hai phe hết sức căng thẳng, binh đao tương hướng, nhất thời máu nhuộm Thanh Nhai Sơn.
Trên đỉnh núi cách đó không xa, Cao Tiểu Liên nhìn chằm chằm phía dưới không chớp, nàng lau nước mắt, vừa rỉ ra vài tiếng cười tàn phá. Vì Võ Khố, những người này cũng đã hóa thân tà ma, ở trong mắt Cao Tiểu Liên, không khác gì đám ác quỷ đeo mặt nạ khủng bố kia.
"Ôn thúc, thúc ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi đi." Thành Lĩnh vẻ mặt cầu xin, cậu được sư phụ và Diệp tiền bối dặn dò phải chiếu cố tốt Ôn thúc, cậu chỉ cảm thấy mình thân đơn lực bạc, chống không nổi phần gánh nặng này.
Ôn Khách Hành được Chu Tử Thư đổi đi một thân hồng y, lúc này màu xanh cây ngải tương hợp với màu xanh trong rừng, phá lệ làm hiển lộ vóc người, bụng nhô ra ở thắt lưng càng đặc biệt thấy được.
Biết rõ A Nhứ võ nghệ cao cường, nhưng Ôn Khách Hành vẫn ngăn không được lo lắng đề phòng, y chăm chú xem, đem lời của Thành Lĩnh trở thành gió thoảng bên tai.
Nếu lúc này A Nhứ đổi chỗ với mình, có lẽ hắn sẽ càng gấp hơn, kinh hoảng hơn mình, khó có thể bình an.
Hai bên đều đã giết đỏ cả mắt rồi, Triệu Kính và Mạc Hoài Dương đều hạ tràng giao chiến với Chu Tử Thư, Hạt Vương vẫn còn sống chết mặc bây.
"Ôn thúc! Đến rồi!"
Thành Lĩnh mắt sắc, từ xa nhìn thấy đại quân dược nhân chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro