Hoài Châu - 32

"Sao lại thế này!" Tất cả mọi người đang chiến thành một đoàn phát giác không đúng, Triệu Kính quá sợ hãi, quay đầu chất vấn Hạt Vương.

Nhưng giờ phút này liền ngay cả Hạt Vương cũng có chút rối loạn đầu trận tuyến.

Không có khả năng! Hắn chuẩn bị sẵn đại quân dược nhân, là muốn khi Quỷ Cốc và chính đạo giết nhau đến chỉ còn tàn binh bại tướng sẽ đánh bọn chúng trở tay không kịp, làm tốt trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng lúc này, hai phe tổn thất còn chưa nghiêm trọng lắm, dược nhân lại đột nhiên xuất hiện, đẩy chính mình từ phía sau màn ra tới trước đài.

"A a a a a!"

Tiếng kêu thảm thiết liên miên không ngừng, dược nhân tuy rằng ngu ngốc, nhưng số lượng chiếm thượng phong, càng không sợ chết không sợ đau, cả người là độc.

"Hạt Vương!" Mạc Hoài Dương giận dữ bạo nộ. Hôm nay lão dẫn theo hơn phân nửa đệ tử Thanh Phong kiếm phái tới đây, hiện giờ những đệ tử này đa phần bị dược nhân làm hại, lão phân thân thiếu phương pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn các đệ tử nhất nhất chết đi.

Triệu Kính vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Hạt Vương lại lâm trận phản chiến, hắn mới vừa rồi sát tại tiền phương, hiện giờ tiến thoái lưỡng nan.

"Không có khả năng!" Hạt Vương thực không nghĩ ra.

Còn tưởng rằng tình thế đến nước này đã tính nguy nhất rồi, không nghĩ rằng lại còn có chuyện càng khiến người ta tuyệt vọng.

Cung nỏ đồng thời nhất loạt bắn không phải lực lượng phàm nhân có thể chống đỡ, thi thể ngã xuống càng ngày càng nhiều.

Ôn Khách Hành cảm thấy lo lắng, A Nhứ biết kế hoạch, có thể thấy được hắn tả hữu né tránh, nhưng mình vẫn lo sợ hắn có thể bị lưỡi dao sắc bén gây thương tích.

Xác chết càng chất càng nhiều, khe suối trước Thanh Nhai Sơn chảy xuôi không phải nước suối mà là máu.

"Thiên Song!" Triệu Kính muốn rách cả mí mắt, trước có Độc Hạt phản bội, sau có Thiên Song bội ước. Buồn cười hắn tự cho là bố trí chu đáo, có thể chạm tay vào Võ Khố, lại nguyên lai chỉ là một hồi mộng đẹp suốt hai mươi năm.

Bên cạnh hắn ra phản đồ, Hạt Vương nhìn quanh tứ phía. Độc Bồ Tát đâu!

"Vẫn là Độc phu nhân có mưu kế hay." Đoạn Bằng Cử ôm mỹ nhân, cười nhìn quần "Hùng" xa xa bị giết đến chạy trốn tứ phía. "Được nàng tương trợ, thẳng tới mây xanh là chuyện ở trong tầm tay."

Độc Bồ Tát nhu nhược như không xương dựa trong lòng Đoạn Bằng Cử, cũng cười nhẹ nhàng xem thi cốt chất chồng.

"Triệu Kính này thân trúng hai mũi tên lại vẫn không tắt thở." Đoạn Bằng Cử thuận miệng nhạo báng, mắt thấy Hạt Vương cũng đã chống đỡ không được, không sai biệt lắm có thể thu lưới.

"Không sai biệt lắm." Độc Bồ Tát coi như nhìn thấu tâm tư của hắn, dùng ngón tay câu cái cằm của hắn.

Đoạn Bằng Cử còn tưởng rằng mỹ nhân chủ động dâng nụ hôn, liền híp mắt mặc nàng tới gần.

Đột nhiên cổ chợt lạnh, Đoạn Bằng Cử trừng lớn hai mắt, không dám tin trừng trừng nhìn nữ nhân trước mắt.

"Độc... Độc phụ..."

Độc Bồ Tát một cước đá văng hắn, kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra diện mạo Diễm Quỷ.

"Diệp tiền bối!"

Giá trị lợi dụng của Thiên Song đã bị đào sạch sẽ, lúc này chưa diệt trừ, còn chờ đến khi nào.

"Lòng người là thứ khó tính rõ nhất."

Triệu Kính chỉ còn một hơi cuối cùng, trước mắt đã bắt đầu mơ hồ, nhưng thân ảnh này hắn đến nay chưa từng quên mất.

Hỉ Tang Quỷ vốn không muốn tham dự chuyện hôm nay, nhưng nỗi oán hận trong lòng nàng, chung quy phải ở trước khi người này nhắm mắt có cái kết thúc.

"Ta không thể lưu ngươi cho A Hành, hắn có thể không cần dính máu, tốt đẹp mà sống tiếp."

"Phù... Mộng..."

"Ta tiễn ngươi một đoạn đường, chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp vĩnh không gặp gỡ." Hỉ Tang Quỷ đâm trường đao vào ngực Triệu Kính, "Quân không phụ ta, ta không phụ quân..."

Tiếng động kim qua bên tai càng ngày càng nhỏ, Hỉ Tang Quỷ quay đầu lại nhìn thoáng qua, Quỷ Cốc này trên hoàng tuyền lộ quả nhiên chật ních hàng vạn hàng nghìn ác quỷ, cũng may sau ngày hôm nay, Quỷ Cốc cũng nên hoàn toàn phong cốc.

"Chủ nhân!" Liễu Thiên Xảo vội vàng tới, ngăn Hỉ Tang Quỷ lại, "Vì sao ngài còn phải trở về!" Trời đất bao la, cốc chủ chỉ cho bọn tỷ muội Bạc Tình Ti một con đường hoàn dương, đã có thể đầu thai làm người, sao phải mãi đứng trong quỷ vực âm lãnh buồn bực cả đời.

"Các ngươi làm ra lựa chọn của mình, ta cũng có lựa chọn của ta." La Phù Mộng đã chết, thế gian cũng không cần lại có Hỉ Tang Quỷ, nàng sẽ cùng nơi âm u này làm bạn đến cuối đời.

Liễu Thiên Xảo sững sờ tại chỗ, nhưng lại không chú ý tới dược nhân một bên đánh tới, hoàn hảo bị Chu Tử Thư giật một phen.

"Cốc chủ... Thật có lỗi, Chu trang chủ."

"Ngươi nên rời đi trước đi, số dược nhân còn lại, ta sẽ cùng Diệp tiền bối kết liễu."

Người sống tổng không sánh bằng hoạt tử nhân, tự xưng là thông minh như Hạt Vương, còn có Mạc Hoài Dương đa mưu túc trí kia, còn không phải bị đại quân dược nhân cắn nuốt.

Dọn dẹp xong chiến trường, Thành Lĩnh và Cao Tiểu Liên hỗ trợ đem hai đệ tử may mắn còn sống sót của Thanh Phong kiếm phái sang bên thi cứu.

Lúc Ôn Khách Hành bố cục, vẫn chưa nghĩ tới phải đuổi tận giết tuyệt toàn bộ giang hồ, sớm cử nữ tử của Bạc Tình Ti và đám người Cao Tiểu Liên, Đặng Khoan trước sau bái phỏng rất nhiều môn phái, ở xác minh thái độ khắp nơi về sau, mang tính lựa chọn cáo tri bộ phận chân tướng.

Người còn sống hướng thiện, dù sao cũng tốt hơn một lòng vì ác rất nhiều.

"Từ hôm nay trở đi, Quỷ Cốc phong cốc, hoàn toàn âm dương lưỡng cách với nhân gian."

Diệp Bạch Y lau sạch sẽ Long Bối, có chút vô ngữ khinh bỉ nhìn Ôn Khách Hành. Ra dáng đường hoàng lừa gạt ai đây, Quỷ Cốc đều chết hết, phong cốc hay không có quan trọng gì đâu. Còn sau này có lại tụ tập thành ba nghìn quỷ chúng hay không, lão nhân một chân bước vào vách quan tài như lão cũng không quản được rồi.

"Chuyện nên làm đều làm xong xuôi, chúng ta có thể về nhà hay không?" Thành Lĩnh chui lên từ phía sau, một trái một phải dắt tay Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.

"Về chứ! Giờ về thôi!" Ôn Khách Hành xoa xoa đầu tiểu tử ngốc, cùng Chu Tử Thư nhìn nhau cười.

"Thành Lĩnh, nhớ rõ bảo Hàn Anh bọn họ chạy đến rút của cải của Ôn thúc con mang đi." Chu Tử Thư đẩy tay tiểu tử ngốc ra, tiến đến bên cạnh Lão Ôn, bế người lên ôm vào trong ngực.

"A?" Thành Lĩnh hơi há hốc miệng, chỉ ngây ngốc liếc nhìn đôi tay bỗng nhiên trống rỗng của mình.

"Hiện giờ Tứ Quý Sơn Trang chúng ta có thêm rất nhiều người, còn muốn an trí các cô nương của Bạc Tình Ti, Ôn thúc con gia đại nghiệp đại, còn không làm hắn trợ cấp cho chúng ta điểm gia dụng." Chu Tử Thư cũng mặc kệ tiểu tử ngốc Thành Lĩnh kia có hoàn hồn hay không, bình chân như vại ôm tiểu nương tử nhà hắn lập tức rời đi.

Thành Lĩnh lại bị sư phụ bỏ xuống, gắng sức đuổi theo mới kịp lên xe ngựa. Chuyến này trở về có thêm không ít người, Tiểu Liên tỷ khóc mệt nhoài, hiện đang nghỉ ngơi ở xe ngựa phía sau.

Còn có Vân Tài cô nương được Tương tỷ tỷ thu lưu, có các tỷ tỷ này, Thành Lĩnh cũng coi như lại hưởng thụ một phen đãi ngộ của tiểu thiếu gia..

Chỉ là cậu bây giờ bị sư phụ ra lệnh cưỡng chế không được chạy hướng xe ngựa phía trước, trong chiếc xe ngựa nhìn phá lệ rộng mở kia chỉ có sư phụ, Ôn thúc và Diệp tiền bối

"Hắn có thể một đường mê man đến Tứ Quý Sơn Trang còn không phải chuyện tốt sao?" Diệp Bạch Y nói khi chẩn mạch, tiểu ngu xuẩn lần này nỗi lòng dao động quá mức mãnh liệt, thuốc uống lúc mới đến dược hiệu cũng không còn được bao lâu, chỉnh thể tình huống không tính quá kém. Chẳng qua điểm vết máu này nơi khóe miệng đã dọa sợ đồ đệ ngốc của Tần Hoài Chương, lúc này còn run đến không có tiền đồ.

"Được tới đâu hay tới đó đi." Hy vọng trở về Tứ Quý Sơn Trang, tiểu ngu xuẩn có thể hoàn toàn bỏ qua khúc mắc, cũng dễ nhiều ra vài ngày sống, chờ đợi chuyển cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro