Hoài Châu - 35
"Chu Nhứ, ngươi không gạt ta?" A Tương nghe xong tin tức, phản ứng đầu tiên là đưa tay đi nhéo mặt Tào Úy Ninh, nghe hắn kêu rên lên mới thét chói tai lôi kéo người nhảy xoay tròn.
Ca nàng không sao! Hắn được cứu rồi!
"Chẳng qua..."
Tay A Tương dừng tại giữa không trung, khóe miệng giương lên một nửa lại nháy mắt tiu nghỉu xuống, cả người đều luống cuống chằm chằm nhìn Chu Tử Thư.
"Chẳng qua hôn lễ của muội và tiểu Tào sợ sẽ phải trì hoãn mấy ngày."
Cú thở phào nhẹ nhõm này quả thực muốn mệnh. A Tương thiếu chút nữa một hơi vận lên không được mà ngất đi, giờ phút này quăng tay Tào Úy Ninh, nắm trường tiên bên hông chào hỏi Chu Tử Thư.
"Ta đánh chết tên quỷ bệnh lao ngươi!"
Trường tiên gào thét quất đứt dây gấm vừa mới treo lên, đèn lồng treo ở giữa cùng nhau rơi xuống dưới, Trương Thành Lĩnh hô to "Không cần", sau đó chạy nhanh tránh vào dưới mái hiên.
Mấy đệ tử xui xẻo bị lụa đỏ ngăn trở, nhất thời trong viện loạn thành một đoàn.
"Sư phụ! Tương tỷ tỷ!" Thành Lĩnh thở phì phò trừng mắt nhìn hai người, không giúp đỡ thì cũng thôi đi, sao lại còn tẫn thêm phiền!
Chu Tử Thư cũng là mừng đến nhất thời vong hình, hắn đã lâu lắm không cao hứng như vậy, mặc dù bị roi của A Tương đánh trúng cánh tay cũng chưa cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy tâm lập tức bị lấp đầy.
"Không có việc gì!" A Tương giờ phút này cũng không tức giận Chu Nhứ nữa, nhìn cái gì cũng đều thấy vui sướng hài lòng, vung tay lên, nói với Trương Thành Lĩnh, "Dù sao cũng không vội vã nhất thời, mọi người cũng đừng bận việc nữa, đi nghỉ trước đi."
Một đám đệ tử như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Sao lại không vội? Không phải ngày mốt sẽ làm đám cưới sao?
"Kéo dài thời hạn!" A Tương cười đến nở hoa tưng bừng.
Thành Lĩnh ngẩn ra, vội quay đầu nhìn Tào Úy Ninh, nhất thời đồng tình vạn phần tiến lên vỗ vỗ bờ vai hắn."Tào đại ca, huynh đắc tội Tương tỷ tỷ thế nào vậy, lúc này mới bao lâu mà đã hối hôn."
"Nói... Nói nhăng cuội gì đấy!" Tào Úy Ninh mặt đỏ lên, cũng không biết là do bị A Tương véo hay là do tức giận. "Là Đại Vu có phương pháp cứu Ôn công tử, hôn sự của chúng ta không vội, chờ Ôn công tử khỏe lên rồi làm sau!"
"Ôn thúc được cứu rồi?!" Nghe vậy, Thành Lĩnh chảy xuống kim đậu tử như chặt đứt dây, thút thít chắp tay trước ngực, hướng lên trời vái một cái, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Cám ơn thái sư phụ, cám ơn Tiểu sư thúc, cám ơn Ôn tiền bối! Nhất định là mọi người trên trời có linh, phù hộ Ôn thúc gặp dữ hóa lành!"
Hỉ trướng dựng lên tuy bị A Tương một roi đánh sụp, nhưng Tứ Quý Sơn Trang lúc này mới thật sự tiến vào bầu không khí hân hoan, mỗi người đều tươi cười rạng rỡ.
Diệp Bạch Y ngồi một mình trên nóc nhà nhìn bọn tiểu bối bay nhảy, trong tay ôm hoa quả khô thuận tay lấy, khóe miệng cong cong, cười một tiếng nguy hiểm. Lão nhớ kỹ thù, tiểu đồ đệ của Tần Hoài Chương làm người quá không địa đạo, rõ ràng có giao tình sâu đậm với Đại Vu, vẫn còn phải mình đánh bạc cái mặt già đi kết giao tình. Lần này nếu không dời trống hầm rượu của Tứ Quý Sơn Trang, lão tuyệt không ngừng tay.
Ở ngoài cửa phòng Chu Tử Thư hắt hơi một cái, hắn còn chưa biết là có người nhớ thương rượu ngon mình tư tàng, chỉ cho là thuốc dẫn Ô Khê đưa có hương vị rất nồng.
Tuy nói là một vị thuốc dẫn, nhưng Ô Khê bưng tới cũng là một chén lớn vừa đen vừa nhiều, ngửi đặc biệt chua xót, Chu Tử Thư chỉ mới nhận lấy đã bị sặc đến khóe mắt phát ngứa. Thứ này còn chưa tới gần giường, Ôn Khách Hành cũng đã lặng yên dịch dịch về sau, mãi đến khi lưng dán lên vách tường.
"Nghe lời." Chu Tử Thư nhẫn nại khuyên đối phương uống thuốc, nhưng thần tình Ôn Khách Hành không tình nguyện, ngậm miệng đánh chết cũng không chịu mở ra.
Cảnh Bắc Uyên nhìn trận chê cười này, liền dắt Ô Khê đi ra ngoài. Vị trong phòng kia cũng không biết còn phải ồn ào bao lâu mới có thể uống hết thuốc dẫn, tình thú của Tử Thư và y, mấy người ngoài như mình không tiện nhúng tay vào, tránh cho đau mắt hột.
Ôn Khách Hành kiên quyết kháng cự, thuốc này đến tột cùng là làm từ cái gì chứ, mùi quả thực khiến người ta vô pháp hình dung, y nhăn mặt trực tiếp đưa tay che mũi, không phải muốn ói, chỉ là thực không dễ ngửi!
Đừng nói Lão Ôn, chính Chu Tử Thư cũng có chút ghét bỏ hương vị chén thuốc dẫn này. Đã là tính mệnh tương thác chân tâm tương phó, đương nhiên phải đồng cam cộng khổ. Mặc dù chưa trải qua lễ nạp thái, chưa bái thiên địa, nhưng hắn đã chải đầu vấn tóc cho Lão Ôn, tự tay điêu khắc cây trâm, cũng coi như "Kết tóc làm phu thê, ân ái tin tưởng lẫn nhau" .
Y không muốn uống, chính mình đành phải tự mình uy, chỉ là uy thế nào liền có ý tứ.
Ngậm nước thuốc chua xót trong miệng, môi răng tương độ, hai người rúc vào với nhau, nhưng không nửa điểm tâm tư kiều diễm.
Cả hai đồng thời nhìn đối phương với vẻ mặt đau khổ, lại ăn ý nhìn nhau cười.
"Thuốc Đại Vu sắc còn khó uống hơn thuốc huynh sắc." Lời này của Ôn Khách Hành không biết là khen mình hay chê mình, nhưng dù sao Chu Tử Thư cũng không thèm để ý.
Hiệu quả của thuốc dẫn không phải lập tức có thể nhìn thấy, phương thuốc điều trị theo sát phía sau, Ôn Khách Hành không thể không tiếp tục trải qua những ngày đen đủi cùng thuốc đắng làm bạn. Dù sao sắc mặt quả thật khá lên từng ngày.
Chờ y có tinh thần tự mình đi ra sân, hôn sự của A Tương lại được nhắc tới.
"Chờ một chút cũng không sao!" Bản thân A Tương cũng không nóng nảy.
"Muội không vội, có thể có người vội." Ôn Khách Hành chọc chọc đầu nha đầu ngốc. A Tương đúng là có hiểu chuyện hơn so với trước kia, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể như du mộc ngật đáp, trước đó vài ngày nàng và Thành Lĩnh vội vàng tạ lễ, hai kẻ ngốc không biết thì thầm gì với nhau, mạc danh kỳ diệu nhắc tới thường bạn thanh đăng linh tinh. Ngốc tử Tào Úy Ninh kia cũng đến là ngốc, A Tương nói gì hắn đều coi là thật, gấp đến độ khóe miệng rộp lên, vẫn là A Nhứ nhìn không vừa mắt mới đến hỏi người.
Tháng này vừa lúc có ngày lành thích hợp kết hôn, dứt khoát tổ chức lễ, miễn cho đêm dài lắm mộng.
"Muội bĩu miệng làm chi, là không vui?" Ôn Khách Hành cố ý đùa nàng.
"Ca! Ca nói nhăng cuội gì đấy!" A Tương không dám động đến y, chỉ có thể níu lấy góc áo của mình, sau đó nghẹn xuất một câu, "Ai không vui!"
Hỉ phục đầu quan linh tinh đều được chuẩn bị tốt từ sáng sớm, lần trước vội vã như vậy, Liễu Thiên Xảo đều có thể đem sự tình nhất nhất làm rõ, lần này lại càng không nói chơi.
Thất gia và Đại Vu cũng đi theo góp phần náo nhiệt, hai người kêu Bình An tìm hai bộ trang sức bảo thạch, ngay cả Diệp Bạch Y cũng cho một thanh tiểu chủy thủ làm hạ lễ.
A Tương sớm được Vân Tài và các cô nương Bạc Tình Ti kéo vào phòng rửa mặt trang điểm, nhưng Liễu Thiên Xảo lại cầm một bộ hồng y tới tìm Ôn Khách Hành.
Thành Lĩnh tránh ở phía sau Liễu Thiên Xảo cười trộm, bị Ôn thúc bắt được liền gãi đầu khô cằn nói, "Là sư phụ bảo bọn con lại đây đưa quần áo."
Ôn Khách Hành sửng sốt một chút, A Nhứ không thấy thân ảnh từ sáng sớm, chính mình mới vừa rồi còn cảm thấy ủy khuất, tiểu tử trong bụng kia làm ầm ĩ đến kịch liệt, nhưng không có ai xoa eo cho y.
"Cốc chủ." Liễu Thiên Xảo đặt xiêm y lên bàn, sau đó thi lễ, mang Thành Lĩnh đi nhanh ra ngoài.
Ngoài cửa, Chu Tử Thư cũng thay đổi một thân màu đỏ vui mừng, đang cười hướng về phía y, sau lưng là ánh mặt trời ấm áp, chiếu xéo lại đây, rơi ở đầu vai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro