[sinh tử] Hướng Nhân Gian (5)
https://shishadana.lofter.com/post/316f3da3_1cbd1b3fc
17
Hai người Chu Tử Thư đụng phải A Tương đang bốc thuốc trên đường, lúc ấy A Tương tràn đầy nước mắt, căn bản không để ý tới bọn họ, Chu Tử Thư chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo Trương Thành Lĩnh đi theo một đường trở lại khách điếm.
"Diệp Bạch Y, chủ nhân của ta thế nào rồi!" A Tương đợi ở ngoài cửa phòng, Diệp Bạch Y vừa đẩy cửa ra liền bị tiểu cô nương bắt lấy bạch bào.
"Không chết được." Diệp Bạch Y mặt không thay đổi rút tay áo của mình về, A Tương cũng không để ý tới hắn, đem thuốc chất ở trong ngực Diệp Bạch Y, xông vào phòng xem Ôn Khách Hành.
"Diệp tiền bối."
Chu Tử Thư thi lễ, vừa muốn bước vào phòng bị Diệp Bạch Y ngăn lại.
"Oắt con, đi đun thuốc dựa theo đơn ta đã viết, về phần ngươi đi với ta."
Diệp Bạch Y đưa gói thuốc được gói kín cho Trương Thành Lĩnh, hắn nhìn Chu Tử Thư. Ngữ khí cứng nhắc.
Chu Tử Thư nghĩ có lẽ Diệp Bạch Y đã biết thân phận của Ôn Khách Hành.
"Thành Lĩnh đi nấu thuốc."
Chu Tử Thư mấp máy môi ra hiệu cho Diệp Bạch Y dẫn đường.
18
Trương Thành Lĩnh ngồi cạnh nồi thuốc, lâu lâu quạt một cái. Hắn thật sự không biết mình nên đối mặt Ôn Khách Hành như thế nào.
Kia là kẻ cầm đầu hại cả nhà hắn diệt môn, coi như không phải bản ý của hắn, nhưng kết quả đã tạo thành. Nhưng hắn cứu mạng mình mấy lần, một đường cùng dạo, sao cũng không hề giống ma đầu giết người không chớp mắt.
Hắn lắc đầu nguầy nguậy, muốn đem những suy nghĩ trong đầu ném ra ngoài, lại không ngờ càng làm thế, càng nhớ tới thảm trạng Kính Hồ phái bị diệt môn.
Hai mắt hắn đỏ lên nhìn lò thuốc.
19
Chu Tử Thư đi theo Diệp Bạch Y tới gian phòng cách đó không xa.
"Không biết Diệp tiền bối..."
"Ngươi cũng đã biết hắn là quỷ chủ?"
Diệp Bạch Y mở miệng hỏi gọn gàng dứt khoát.
"... Lão Ôn hắn dù chưa từng nói rõ... Nhưng lại có thể đoán được bảy tám phần..."
"Được lắm." Diệp Bạch Y cười lạnh, "Ta lại bị hai tên tiểu tử các ngươi xoay lòng vòng!"
"Diệp tiền bối, " Chu Tử Thư thấy thế nhíu mày, ngữ khí mang một chút phẫn nộ, "Đoạn đường này ngài nên hiểu rõ tâm tính của lão Ôn, hắn có thể ở địa ngục ác quỷ nhặt một cái mạng đã là lão thiên chiếu cố, huống chi song thân của hắn là vì đồ nhi của ngài mới chết thảm chết..."
"A, ta còn chưa nói cái gì, ngươi trái một câu phải một câu làm như ta tội ác tày trời."
"......" Chu Tử Thư sửng sốt, "Ý của tiền bối là...?"
"Xử lý hắn như thế nào, ta tự có nguyên tắc của ta, " Ngữ khí của Diệp Bạch Y như đang cười trên nỗi đau của người khác, "Ngược lại là ngươi..."
20
Lúc Ôn Khách Hành mở mắt ra, đã là chạng vạng tối hai ngày sau.
Ánh mặt trời lộng lẫy xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường, đầu giường có một lò hương.
Ôn Khách Hành chống người dậy, nơi bụng mặc dù còn có chút đau nhói, nhưng đỡ hơn lúc trước.
Hắn vuốt vuốt mi tâm, hô lên.
"A Tương?"
Có tiếng mở cửa, nhưng người đến lại không phải tiểu nha đầu đó.
"Tỉnh?" Dứt lời, một bát thuốc đắng đen ngòm được đưa đến trước mặt.
Ôn Khách Hành có chút ngơ ngác ngẩng đầu, thân ảnh của Chu Tử Thư hiện lên trên con ngươi mông lung còn phủ sương mù.
"... A Nhứ?"
Hắn ngập ngừng nói, đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt hắn, tiếp xúc với hơi ấm, một nháy mắt liền thu hồi lại, đầu cũng cúi xuống.
Bất quá, lúc ngẩng đầu lên, đã là Ôn đại thiên nhân mặt cười hớn hở.
"Ta khỏe A Nhứ, nhưng là tha thứ cho tiểu khả," Ôn Khách Hành muốn đứng dậy, trước mắt lại biến thành màu đen, bất đắc dĩ chỉ có thể tựa ở thành giường, "Tiểu khả mấy ngày không gặp, rất là nhớ ngươi."
"Ôn Khách Hành" Trong giọng nói của hắn không biết cất giấu cái gì, nhưng bị gọi đầy đủ họ tên lại khiến Ôn Khách Hành có chút lạnh gáy "Ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào?"
"... A Nhứ đang nói gì vậy..." Ôn Khách Hành khô khốc hỏi.
"Ta nói, hài tử trong bụng của ngươi, còn muốn giấu ta đến khi nào?!"
'Xong'
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Ôn Khách Hành.
'Lão quái vật miệng rộng như cá này, sớm muộn cũng dùng hắn nấu canh'
Đây là ý nghĩ thứ hai trong đầu Ôn Khách Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro