Chương 2. Người giết Nguyệt tiểu thư, không phải Chu công tử
Chuyện Tả Hàng tới như một bạt tay đau điếng đánh vào Chu Chí Hâm, hắn giật mình luống cuống tay chân, đè lại đoạn xương sườn bị rớt, theo bản năng vừa quay đầu đã muốn chạy.
Động tác của hắn còn chưa được đám người ở đây để vào mắt, trường kiếm chưa cất vào của Tả Hàng lại một lần nữa bị y ném ra ngoài, bay vọt về phía Chu Chí Hâm. Sau đó, mũi kiếm bén nhọn đột nhiên dừng lại, chĩa vào ngay cổ của Chu Chí Hâm đang đứng còn không vững kia, mạnh mẽ bức hắn ngừng chân, không thể tiến thêm bước nào.
"Đừng...... Đừng nhúc nhích!"
Lúc này, tiếng thở hổn hển của một thiếu niên từ nơi gần đó truyền tới, mọi người theo âm nhìn lại thì thấy cách đó không xa, một thiếu niên mang vẻ ngoài kiên cường chính trực đang thở gấp chạy tới chỗ họ.
Nhìn qua, có vẻ hắn chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt đầy đặn, ưa nhìn. Phục sức của hắn cũng vô cùng thuận mắt, áo trắng tay rộng, eo đeo đai ngọc, nhưng hắn không đội ngọc quan mà chỉ buộc một đuôi tóc, tay áo rộng thêu phong lan thay vì bạch hạc.
Hắn chậm chạp chạy thẳng tới trước Tả Hàng, tay đặt ở trước người, vừa thở phì phò vừa hành lễ, nói "Sư...... Sư huynh!"
Tả Hàng gật gật đầu, thiếu niên kia thả lỏng hơi thở một chút. Hắn đứng thẳng dậy, lấy dây cột tóc đã rơi xuống vai trước đó để vén vén buộc tóc lên, rồi lại nói: "Sư huynh nghỉ ngơi đi, để đệ xử lý."
Tả Hàng tiếp tục gật đầu, tay vừa nhấc lên bên cạnh, trường kiếm trước mặt Chu Chí Hâm lập tức chạy về bên chủ nhân như linh sủng bị triệu hoán, vững vàng dừng ở trong tay Tả Hàng. Y liếc nhìn Chu Chí Hâm một cái, cái liếc mắt kia cũng không dài, nhưng không hiểu sao trong Chu Chí Hâm lại sinh ra một loại ảo giác như mình vừa bị nhìn thật lâu, khiến hắn không khỏi ngẩn người. Trước khi hắn kịp phản ứng, thì Tả Hàng đã ngoảnh mặt, xoay người đi về hướng Việt Minh Tư.
Chu Chí Hâm ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Tả Hàng, thiếu niên kia lúc này cũng đã đi đến bên cạnh Chu Chí Hâm, cung kính hành lễ nói: "Chu công tử, tại hạ là đệ tử của Hồng Mông Thiên cung, Vân Vũ. Ta cùng sư huynh Tả Hàng đi ngang qua nơi này, thấy công tử bị nhốt, đặc biệt đến tương trợ."
Chu Chí Hâm bị tiếng của thiếu niên này gọi về thần trí, hắn quay đầu nhìn chằm chằm người tên Vân Vũ này.
Cái tình huống gì đây? Đi diệt môn mà còn mang sư đệ của mình tới?
Tên sư đệ này cũng là ma đầu sau này à?
Chu Chí Hâm nghĩ nghĩ, không nhớ ra tên Vân Vũ này là ai. Thế là hắn nghĩ người này chắc có lẽ đã chết sớm hoặc là không năng lực gì, cho nên hắn mới không có một chút ấn tượng nào.
Đối mặt với một tên tiểu lâu la không nhớ nổi tên này, Chu Chí Hâm thả lỏng một ít, liền gật đầu với Vân Vũ, ra vẻ cảm tạ. Vân Vũ cũng biết quy củ người nhà Chu gia chưa kết đan thì không thể nói chuyện, hắn cười cười, từ linh nang tìm ra một ít chai lọ, giao cho Chu Chí Hâm nói: "Chu công tử trước hết cứ nghỉ ngơi dùng chút dược, sư huynh đi nói chuyện với Việt gia tiên sinh xong sẽ mang ngài đi ngay."
Chu Chí Hâm nghe lời này thì có chút khó hiểu, hắn thuận theo để cho Vân Vũ đỡ mình đi, đồng thời viết ra một hàng chữ trên không: "Vì sao dẫn ta đi?"
Chữ hắn viết trên không ánh lên màu hoàng kim, Vân Vũ nhìn thoáng qua, kiên nhẫn giải thích: "Cứu người là chuyện cấp bách, ngài gặp khó khăn ở đây, chúng ta sẽ không thấy chết mà không cứu."
"Vì sao cứu ta?"
Lời này làm Chu Chí Hâm càng nổi lên nghi hoặc, đều là người dưng nước lã, tại sao lại đối tốt với hắn như vậy?
Kỳ thật lời này nói ra có chút mạo phạm, nhưng Vân Vũ cũng không để trong lòng. Hắn đỡ Chu Chí Hâm ngồi xuống, đút dược cho Chu Chí Hâm, bắt đầu dùng linh lực khâu miệng vết thương của hắn.
Hắn vừa giúp Chu Chí Hâm chữa thương, vừa giải thích: "Chu gia cùng Hồng Mông Thiên cung luôn có quan hệ không tồi, nếu không thấy thì thôi, nếu đã thấy thì tất sẽ không mặc kệ ngài."
Chu Chí Hâm không hỏi nữa. Nguyên nhân hắn đưa ra quá giả tạo, dù có hỏi thế nào thì chắc chắn tên Vân Vũ này cũng sẽ không nói thật cho hắn biết.
Tả Hàng người nọ, dù kẻ đứng cạnh y có ngã xuống chết thì cũng sẽ không thèm liếc nhìn một cái, huống chi là làm mấy việc đi ngang bất bình, cứu người cô thế như vậy?
Y rảnh như vậy từ lúc nào?
Hơn nữa, Chu gia cùng Hồng Mông Thiên cung quan hệ tốt, chẳng lẽ Việt gia cùng Hồng Mông Thiên cung quan hệ không tốt?
Thế lực Vân Trạch được chia làm một cung, ba tông, bốn gia tộc.
Một cung chính là Hồng Mông Thiên Cung. Hồng Mông Thiên Cung cất giấu nhiều cổ tịch phong phú của Vân Trạch, từ cung chủ đến trưởng lão đều là tuyển chọn trên khắp thiên hạ, các đệ tử thiếu niên đồng lứa đều có thể thông qua sát hạch mà vào bái sư ở Hồng Mông Thiên Cung. Là môn phái danh vọng nhất, quyền uy nhất, cũng khôn khéo nhất.
Một môn phái như thế thì có thể có quan hệ không tốt với ai? Tại sao cứ phải khăng khăng tương trợ Chu Chí Hâm hắn?
Chu Chí Hâm không hỏi, Vân Vũ chữa xong thương cho hắn thì cũng vừa vặn Tả Hàng đưa Việt Minh Tư trở về đây. Bên cạnh Việt Minh Tư còn có một người trung niên, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan vô cùng đoan chính, khoác lam bào bạch sam, đôi mắt có chút đỏ.
Chu Chí Hâm nhận ra đây là gia chủ của Thượng Quan gia, phụ thân của Thượng Quan Nguyệt Mẫn, tên Thượng Quan Viễn.
"Bọn họ nói ngươi giết người," Tả Hàng mở miệng, âm thanh không chút gợn sóng, "Có thật không?"
Chu Chí Hâm ngẩn người. Giọng nói của Tả Hàng bây giờ trong trẻo, hoàn toàn khác hẳn Tả Hàng hắn biết đời trước. Kiếp trước, giọng của y lúc nào cũng có chút khàn khàn, không nói quá to, mỗi khi cất tiếng đều như đang vuốt ve lòng người.
Nhưng Chu Chí Hâm liền nhận ra lý do. Tả Hàng lúc này mới mười bảy tuổi. Sau này, y phải chịu 64 trường đinh khắc cốt tại Kim Quang Tự, trong đó có một trường đinh đâm vào yết hầu. Có lẽ vì vậy mà giọng nói của y bị tổn thương.
"Chu công tử?"
Tả Hàng lại gọi hắn một lần nữa, gọi về thần trí của hắn. Nghe tiếng y gọi, suy nghĩ của Chu Chí Hâm lập tức lộn về. Sau đó hắn điên cuồng lắc đầu, nâng tay lên viết ra chữ vàng trên không trung: "Khi ta tỉnh lại, người đã chết ở bên cạnh."
"Xảo ngôn!" Thượng Quan Viễn gầm ra tiếng, "Hôm qua ngươi xung đột với Nguyệt Mẫn, hôm nay người chết ở trên giường ngươi, ngươi lại dám nói không liên quan tới mình?"
Chu Chí Hâm cười cười chế giễu, ánh mắt nhìn Thượng Quan Viễn đầy thông thấu. Bị nhìn như thế, Thượng Quan Viễn không khỏi siết tay, tựa hồ có chút căng thẳng.
Chu Chí Hâm lười nhiều lời với gã.
Thượng Quan Nguyệt Mẫn không phải do hắn giết, chuyện này không có gì khó để chứng minh, chỉ là đời trước không biết Việt Minh Tư đồng ý cho Thượng Quan Viễn cái thứ tốt gì mà gã cứ khăng khăng vu cáo hắn giết nhi nữ của mình, còn bày ra rất nhiều nhân chứng, vật chứng giả. Cho nên đối mặt với cái cục diện bị vu hãm trắng trợn này, Chu Chí Hâm không có nửa phần muốn biện giải.
Dù sao những người này......đại khái là cũng không sống qua nổi tối nay.
Nghĩ đến đây, lòng Chu Chí Hâm trầm xuống. Hắn nhìn nhìn sắc trời, lại âm thầm liếc mắt sang Tả Hàng một cái.
Hắn muốn tìm một cơ hội để rời cái chốn thị phi này.
Chu Chí Hâm cân nhắc, trong lòng lại lần nữa an bài suy tính khác.
Theo trí nhớ của hắn, mặc kệ lúc trước có phải là do Tả Hàng diệt môn hay không, tối hôm nay đúng là có tà ám đến quấy phá. Tà ám kia không đủ để đánh bại Tả Hàng, nhưng Thượng Quan gia nhất định sẽ loạn trong chốc lát. Đây là cơ hội tốt nhất của hắn. Thừa dịp tà ám xuất hiện, khoảnh khắc mọi người hoảng loạn, hắn sẽ thừa cơ dùng Truyền Tống Trận trốn đi.
Chỉ là muốn dựng Truyền Tống Trận thì phải tốn giờ tốn sức, cho tới khi tà ám xuất hiện lại chỉ còn chút thời gian. Chuyện mà hắn phải làm ngay bây giờ chính là cứ bày trận, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Chu Chí Hâm đã có chủ ý, một lần nữa cười rộ lên, giơ tay ở không trung chuẩn bị viết chữ. Việt Minh Tư thấy thế, lập tức tiến lên một bước nói "Đại công tử, ngài cũng không cần......"
"Để hắn nói."
Tả Hàng giơ tay, trực tiếp ngắt lời ngăn cản của Việt Minh Tư làm cho sắc mặt gã có chút khó coi. Thấy Việt Minh Tư khó chịu, Chu Chí Hâm có chút hưng phấn, hắn dựa vào thân cây, giơ tay lên không trung viết hai chữ "Nghiệm thi."
Hắn không biết Thượng Quan Nguyệt Mẫn chết như thế nào, nhưng mặc kệ thế nào, người chết nhiều ít sẽ để lại trên người chút dấu vết.
Tả Hàng gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Viễn cùng Việt Minh Tư nói: "Trước cứ nghiệm thi đã."
Sắc mặt hai người đều không tốt, Thượng Quan Viễn nghẹn nửa ngày, rốt cục là rống to làm loạn một phen, chửi bậy: "Nữ nhi của ta đã chết, còn không thể để nó chết một giấc ngàn thu an ổn hay sao!? Hung thủ chính là Chu Chí Hâm, không cần nghiệm thi! Đã có người thấy hắn kéo nữ nhi của ta vào phòng đêm qua!"
"Ở Thượng Quan phủ, có người kéo Thượng Quan đại tiểu thư vào phòng, người nọ sao không gọi ai tới giúp?"
Vân Vũ đứng cạnh nghe được lời này, ngơ ngác buột miệng thốt ra, Chu Chí Hâm âm thầm xoay đầu đi cười khẽ. Mặt Thượng Quan Viễn mang chút xấu hổ, đang muốn giải thích, liền bị Tả Hàng bình tĩnh mở miệng nói: "Không dám nghiệm, ta lập tức mang người đi."
Nghe xong lời này, sắc mặt Thượng Quan Viễn càng thêm khó coi, hai bên giằng co một hồi, trong đám người lại có một thiếu niên sợ hãi nói: "Phụ thân......"
Nghe một tiếng gọi đó, tất cả mọi người nhìn qua, lại thấy một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, trên người mặc trường sam màu xanh dương. Hắn làm như đang cố lấy hết can đảm, nuốt nuốt nước miếng dưới ánh mắt căm tức của Thượng Quan Viễn, kìm nén sự run rẩy trong giọng nói: "Mẫu thân nói, tỷ tỷ chết......mẫu thân vẫn muốn......vẫn muốn điều tra rõ ràng thỏa đáng."
Chu Chí Hâm ngước mắt nhìn, suy nghĩ trong chốc lát thì nhớ ra, người này chắc là nhi tử lớn nhất của Thượng Quan Viễn, Thượng Quan Minh Ngạn.
Thượng Quan Viễn nghe xong lời này, hung dữ nhìn chằm chằm Thượng Quan Minh Ngạn, Thượng Quan Minh Ngạn không dám nhìn lão, giương mắt nhìn về phía Tả Hàng, làm tư thế "Thỉnh": "Tiên sư, mẫu thân ta mời chư vị đi vào."
Tả Hàng gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ của Chu Chí Hâm. Vân Vũ cảm nhận được ánh mắt Tả Hàng, không đợi Chu Chí Hâm đồng ý đã kéo hắn một phen, đỡ hắn rồi nói: "Sư huynh, đi thôi!"
Tả Hàng gật gật đầu, Chu Chí Hâm dựa vào người Vân Vũ mà mắt trợn trắng hết cả lên, bị Vân Vũ đỡ đi cùng với Tả Hàng tới hậu viện.
Chu Chí Hâm lười biếng, làm như xương cốt trong người đều bị gãy nát hết mà dựa vào Vân Vũ, làm người nọ không có chút đề phòng. Hắn dùng thần thức lặng lẽ đảo qua toàn bộ gia trang của Thượng Quan phủ, âm thầm dùng thiết phiết nhỏ cứa qua ngón tay, mỗi lần đến một chỗ thích hợp sẽ nhanh chóng nhỏ xuống một giọt máu.
Hắn âm thầm suy xét bố trí của Thượng Quan phủ, cùng mọi người đi tới hậu viện.
Ở hậu viện đã dựng xong linh đường, Thượng Quan Nguyệt Mẫn còn chưa nhập quan, nằm ở phía sau linh đường. Tại cửa linh đường, một nữ nhân vận bạch y đang đứng, đôi mắt đỏ hồng, làm như đang chờ mọi người.
Nàng nhìn qua trông khoảng 40 tuổi, thân hình gầy yếu, mang chút nét đẹp mềm mại của nữ tử lẫn nam nhân. Tả Hàng đi ra phía trước, cung kính hành lễ với nàng, chào hỏi: "Thượng Quan phu nhân."
"Tiên sư." Thượng Quan phu nhân cung kính đáp lễ, xoay nhìn về phía những người ở sau là Việt Minh Tư cùng Thượng Quan Viễn, "Việt chân nhân, lão gia."
"Nàng muốn làm gì?"
Sắc mặt Thượng Quan Viễn không quá đẹp: "Không phải bảo nàng trông coi linh đường cho tốt à? Sao lại muốn xen vào chuyện ở tiền viện?"
"Mẫn nhi đi," Thượng Quan phu nhân cúi đầu rưng rưng, "Ta dù sao cũng phải biết là nàng đi thế nào, nếu Hồng Mông Thiên cung tiên sư tới, thì cứ để cho bọn họ tương trợ xem qua, có cái gì sai."
Nói xong, Thượng Quan phu nhân làm như biết Thượng Quan Viễn sẽ nói chút gì đó, chưa cho gã cơ hội nói gì đã nghiêng người đi nói với Tả Hàng: "Tiên sư, thỉnh ngài vào bên trong."
Chu Chí Hâm cùng Vân Vũ đi theo Tả Hàng vào phía sau linh đường, Việt Minh Tư liếc mắt nhìn sang Thượng Quan Viễn. Việt Minh Tư bí mật lắc lắc đầu, xong lập tức đi theo Tả Hàng vào đó.
Đoàn người tới phía sau linh đường rồi, Thượng Quan phu nhân cố gắng kìm nén cảm xúc, tiến về phía trước, kéo vải bố trắng trên đầu Thượng Quan Nguyệt Mẫn xuống ngực nàng, khàn khàn nói: "Tiên sư tiến lên xem đi."
Tả Hàng gật gật đầu, y bước lên trước, ánh mắt chậm rãi lướt qua thi thể.
Thượng Quan Nguyệt Mẫn mặc váy dài hồng phấn, tóc cũng đã được người chải vuốt gọn gàng, nằm ở trên giường, đôi tay đặt ở trên bụng. Nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh trắng, thần sắc thống khổ, trên cổ hằn rõ dấu tay, trừ cái đó ra cũng không có vết thương nào khác.
"Sáng nay, Mẫn nhi được phát hiện trong phòng Chu công tử. Thời điểm phát hiện, nàng cùng Chu công tử đều nằm trên giường. Trên người nàng không mặc y phục, toàn thân trên dưới đều có vết bầm như trên cổ. Ngỗ tác nói nàng là bị người bóp chết......"
Thượng Quan phu nhân ở bên cạnh nói quá trình Thượng Quan Nguyệt Mẫn được phát hiện, Tả Hàng vừa nghe vừa giơ tay kéo mí mắt Thượng Quan Nguyệt Mẫn. Y kiểm tra qua tròng mắt của nàng, thấy cũng không có gì khác lạ, rồi sau đó vạch y phục của Thượng Quan Nguyệt Mẫn, tỉ mỉ xem xét tay chân, sau khi xác nhận không có gì thì nhìn về phía đai lưng của nàng.
Y tựa hồ hơi phân vân, Thượng Quan Viễn phát hiện ánh mắt của y, có chút sốt ruột, giận dữ hét: "Ngươi muốn làm gì!"
Tả Hàng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn bụng Thượng Quan Nguyệt Mẫn.
Chu Chí Hâm theo ánh mắt Tả Hàng mà nhìn tới, lập tức giật mình.
Tại bụng của Thượng Quan Nguyệt Mẫn hơi có rung động nho nhỏ, mắt thường khó thấy được, làm như đang có thứ đang chậm rãi vùng vẫy.
Rung động kia quá nhỏ, dưới lớp y phục trông cứ như một con rắn đang bò lết bên trong bụng nàng. Nếu không phải cao thủ tập võ năm này qua tháng nọ như Tả Hàng, mắt người thường hẳn là khó có thể chú ý tới rung động như vậy.
Chu Chí Hâm dùng khuỷu tay huých vào Vân Vũ bên cạnh, Vân Vũ hơi hoang mang quay đầu lại, Chu Chí Hâm viết ba chữ "Cảm Âm Bàn."
Tuy Vân Vũ không rõ ý của Chu Chí Hâm, nhưng vẫn lôi ra một cái Cảm Âm Bàn từ trong tay áo đưa cho Chu Chí Hâm, hơi khó hiểu nói: "Ngươi muốn cái này làm gì......Chuyện gì thế kia?!"
Vân Vũ cầm Cảm Âm Bàn trông như la bàn kia, kim la bàn điên cuồng chuyển động. Hắn vỗ vỗ Cảm Âm Bàn, thấy kim la bàn vẫn không dừng lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn về Tả Hàng phía trước, vội nói: "Sư huynh, Cảm Âm Bàn hình như hỏng rồi, hoàn toàn không chỉ được phương hướng nữa, xoay nhanh vô cùng!"
Tả Hàng không nói gì, y nhìn chằm chằm vào bụng Thượng Quan Nguyệt Mẫn, kiếm lặng lẽ ra khỏi vỏ nửa tấc.
Chu Chí Hâm khép lại kim phiến vẫn cầm nãy giờ, lặng lẽ tiến lên nửa bước, nhìn về phía Thượng Quan Nguyệt Mẫn đang nằm trên ván gỗ.
Đúng vào lúc mặt trời ngã về Tây, thái dương chậm rãi rơi xuống đỉnh núi, chim tước hoảng loạn cất cánh, hắc khí bên trong núi rừng bắt đầu điên cuồng dũng mãnh bay về hướng Thượng Quan phủ. Những nơi nó nơi đi qua, cỏ cây đều khô héo.
"Ta nghĩ," Tả Hàng nhìn chằm chằm Thượng Quan Nguyệt Mẫn, thanh âm bình tĩnh mang nửa phần cảnh giác, "Kẻ giết hại Nguyệt Mẫn tiểu thư, không phải là Chu công tử."
"Vậy đó là ai?"
Thượng Quan phu nhân hiện ra một loại bình tĩnh vượt xa người phàm, đôi tay nàng khẽ nắm chặt trong tay áo, nhìn chằm chằm Tả Hàng. Chu Chí Hâm nhỏ máu vẽ một pháp quyết, dùng thần thức nhìn trộm ra ngoài.
Sau khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, hắc ám bao phủ trong nháy mắt, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng thét chói tai. Trường kiếm của Tả Hàng quét ngang qua, bình tĩnh nói: "Tới đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro