Chương 57. Có một số chuyện, người khác không muốn nói




Nhưng cảm xúc ấy chỉ kéo dài một hồi, Chu Chí Hâm đã nghe phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lẽo: "Mở cổng Luân Hồi đi."

Chu Chí Hâm chợt hoàn hồn.

Đây không phải đời trước, hắn quay đầu liếc nhìn Tả Hàng một cái, cười cười, sau đó giơ quạt để lên đầu môi, miệng niệm chú ngữ.

Một cổng sáng dần dần hội tụ xuất hiện, đó là người siêu độ thông tri với Thiên Đạo, mở cổng Luân Hồi cho những vong hồn.

Cổng sáng mở ra, vong hồn từng người bái biệt với Chu Chí Hâm và Tả Hàng, lớp lớp đi vào trong sáu cõi luân hồi. Tạ Thận lẳng lặng nhìn bá tánh của mình, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, nhưng trong sự tĩnh mịch đó cũng mang theo một loại bình tĩnh trần ai lạc định.

"Tạ quốc chủ." Tả Hàng thấy Chu Chí Hâm mở ra cổng vào sáu cõi luân hồi rồi mới kêu Tạ Thận. Tạ Thận nghe y gọi cũng quay người lại, cung kính hành lễ, "Tả tiên sư."

"Tạ quốc chủ, Tả mỗ còn một việc chưa hiểu, thỉnh quốc chủ giải thích nghi hoặc."

"Thỉnh giảng."

Tạ Thận thần sắc trịnh trọng, hoàn toàn là thái độ biết thì sẽ nói, không hề có ý giấu diếm.

Chu Chí Hâm mở cổng Luân Hồi, nghe thấy Tả Hàng nói chuyện với Tạ Thận cũng quay đầu đi, sau đó nghe Tả Hàng nhíu mày nói: "Khi nãy trong ảo cảnh, ta vẫn chưa làm theo ước định chịu đau khổ của mười vạn oan hồn, tại sao lại vẫn có thể độ hóa chư quân?"

Lời Tả Hàng làm Tạ Thận ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Chu Chí Hâm, lập tức hỏi: "Chu tiên sư có một giới công đức, chư vị không biết?"

"Một giới công đức?"

Thượng Quan Minh Ngạn kinh ngạc thốt lên, Tạ Thận không để ý hắn, chỉ xoay người nhìn Chu Chí Hâm, trịnh trọng hành đại lễ.

Chu Chí Hâm thi lễ, Tạ Thận ngồi dậy, nghe Tả Hàng hỏi: "Một giới công đức là gì?"

"Vị tiên quân từng cứu người của một giới, vậy nên thân mang một giới công đức. Một người đại công đức như vậy lại vì ta chém giết kẻ thù, thì những người đó dù là sinh tử luân hồi, đều sẽ bị hao tổn khí vận. Đại thù của ta được báo, lệ khí tất nhiên cũng tan hết, tự nguyện vào luân hồi."

Nghe xong, Chu Chí Hâm và Tả Hàng mới hiểu được nhân quả chuyện này.

Đám quỷ đều đã bước vào sáu cõi luân hồi, chỉ còn sót lại hồn phách Tạ Thận và vài cung nhân đang đứng tại chỗ. Tạ Thận nhìn Chu Chí Hâm và Tả Hàng, cung kính nói: "Tiên sư còn gì muốn hỏi sao?"

Chu Chí Hâm trầm mặc một lát, rốt cuộc nói; "Ta hỏi ngươi một chuyện này."

"Tiên sư mời nói."

"Năm đó," hắn khó nhọc mở miệng, "Trong đám người tham gia luyện mạch, có người nào tên Lận Trần hay không?"

"Không có." Tạ Thận lắc đầu, chỉ nói, "Hoàn toàn ngược lại, kỳ thật......"

Lời còn chưa nói xong, gã đột nhiên dừng lại, hình như vừa cảm nhận được gì đó. Chu Chí Hâm nhíu mày: "Kỳ thật cái gì?"

"Không có gì." Tạ Thận cười cười, "Tiên sư, có một số chuyện, có người lại không muốn nói. Nhưng còn thỉnh tiên sư nhớ kỹ, Lận tiên sư là người đáng cho ngài kính trọng."

"Vạn Cốt nhai là do nàng tạo ra sao?" Chu Chí Hâm tiếp tục dò hỏi, Tạ Thận cười mà không nói, quay đầu nhìn cổng Luân Hồi sắp biến mất, thở dài một hơi, "Tiên sư, tại hạ phải đi rồi."

Nói xong, gã hành lễ, xoay người đi về hướng cổng Luân Hồi.

Đi được vài bước, tiếng Tạ Ngọc Thanh vang lên phía sau gã: "Phụ hoàng."

Tạ Thận khựng lại, Tạ Ngọc Thanh bình tĩnh nói: "Đại thù Nhạc quốc, Ngọc Thanh khắc trong tâm khảm, còn thỉnh phụ hoàng để lại tên kẻ thù."

Tạ Thận không nói gì, đưa lưng về phía nàng. Qua hồi lâu, gã khàn khàn thanh bảo: "Kẻ thù đều đã chết, không còn thù gì muốn báo nữa. Chuyện quá khứ đã là dĩ vãng, con đã đầu nhập Hồng Mông Thiên cung, cứ sống cho tốt là được rồi."

"Ta phải nhập luân hồi," Tạ Thận nghẹn ngào trong cổ họng, "Duyên phận phụ tử giữa ta và con đã hết, bảo trọng."

Tạ Ngọc Thanh nhìn theo thân ảnh Tạ Thận, đôi mắt luôn luôn trong suốt của nàng hơi hơi lấp lánh ánh nước, một lát sau, nàng quỳ xuống dập đầu "Nữ nhi cung tiễn phụ hoàng."

Tạ Thận nghe nàng nói vậy thì ừ một tiếng, sau đó vào cổng Luân Hồi.

Tạ Thận biến mất rồi, cổng Luân Hồi cũng dần tắt đi ánh sáng. Tạ Ngọc Thanh quỳ gối trên mặt đất, vẫn luôn cúi đầu không ngẩng lên.

Thượng Quan Minh Ngạn đi tới phía trước nâng nàng dậy, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, đứng lên đi."

Tạ Ngọc Thanh để hắn nâng dậy, Vạn Cốt nhai bây giờ trở nên trống rỗng, bốn người lẳng lặng nhìn một lát, sau đó liền nghe xung quang phát ra tiếng ầm ầm rung chuyển, nền đất dưới chân rung lên, Thượng Quan Minh Ngạn vội la: "Chuyện gì vậy?!"

Chu Chí Hâm nắm lấy Tả Hàng, quát to với Tạ Ngọc Thanh: "Đi!"

Tạ Ngọc Thanh phản ứng nhanh nhạy, nàng nắm lấy Thượng Quan Minh Ngạn, đi theo Chu Chí Hâm và Tả Hàng bay lên trên.

Phía trên Vạn Cốt nhai vẫn còn kết giới, Chu Chí Hâm buông Tả Hàng ra, nhỏ giọng nói: "Chờ ta một lát."

Nói xong, Thanh Cốt Phiến bay ra từ trong tay hắn, quay quanh kết giới Vạn Cốt nhai khắc ra một pháp trận. Trường kiếm trong tay Chu Chí Hâm vụt ra giữa kết giới chém trăm nhát, kết hợp với Thanh Cốt Phiến khắc lên pháp trận vô cùng lớn. Cuối cùng, hắn cầm lấy Đàn Tâm kiếm, đâm một nhát mạnh vào giữa trận. Trận pháp Vạn Cốt nhai lập tức bị đánh vỡ, Chu Chí Hâm quay đầu lại nhìn về phía Tả Hàng, quát một tiếng: "Đi!"

Nghe tiếng quát, Tạ Ngọc Thanh kéo Thượng Quan Minh Ngạn bay lên phá vây, Tả Hàng theo sau bọn họ. Đoàn người lao ra kết giới, lơ lửng giữa không trung, sau đó lại thấy Vạn Cốt nhai núi lở đất nứt, tại mảnh đất bằng phẳng, một ngọn núi cao chậm rãi nhô lên, đi cùng với nó là một cổ linh khí nồng đậm từ từ tản ra khắp nơi.

Cỏ cây bắt đầu sinh trưởng nhanh chóng, dần dần có thêm tiếng hót chim muông. Chưa đầy một lát sau, sông dài núi cao, rừng cây rậm rạp, nơi vốn tràn ngập thi cốt, trong nháy mắt liền hóa thành tiên cảnh nhân gian.

"Đây là..."

Tả Hàng nhìn tất cả biến hóa xảy ra, trong mắt kinh nghi bất định. Chu Chí Hâm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, nghe Thượng Quan Minh Ngạn lắp bắp: "Này...chẳng lẽ đây chính là linh mạch luyện ra năm đó?"

Tạ Ngọc Thanh căng thẳng cắn môi, thần sắc nghi hoặc. Một hồi sau khi tất cả đã tĩnh lặng rồi, Chu Chí Hâm mới nói: "Các ngươi lui một bước trước."

Ba người nghe vậy thì lui một bước, Chu Chí Hâm ngự kiếm bay tới trên núi cao, hắn nhắm mắt lại cảm ứng một lát, lấy ra phong ấn Tả Hàng giao cho hắn lúc trước.

Phong ấn này do chính Giang Dạ Bạch vẽ, mang uy áp Độ Kiếp. Chu Chí Hâm nhắm mắt lại, rót nhập linh lực vào trên trận pháp. Sau một lát, Chu Chí Hâm cắt tay nhỏ máu xuống, giọt máu kia len lỏi vào từng đường bút pháp trận. Trận pháp thoát ra khỏi trang giấy, nháy mắt mở rộng, rơi thẳng xuống dưới.

Linh lực điên cuồng hút vào bên trong, Chu Chí Hâm cầm Tụ Linh tháp trong tay, hấp thụ linh khí thiên địa, một tấc một tấc chèn ép pháp trận xuống dưới.

Hiện tại hắn đã có tu vi Hóa Thần, tay cầm Tụ Linh tháp, lại có phong ấn Giang Dạ Bạch cho, vậy nên cũng không phải chật vật như lần trước, nhưng trong khoảnh khắc phong ấn kia dán xuống, hắn vẫn hoàn toàn mất hết sức lực, rơi thẳng từ trên không xuống dưới. Tả Hàng thấy vậy lập tức ngự kiếm bay đến, dang tay ôm lấy Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm hoảng hốt trông thấy Tả Hàng, gió thổi dây lụa trên tóc y tung bay phấp phới. Thần sắc y bình tĩnh, không còn nét lạnh nhạt cùng lệ khí trong kí ức của Chu Chí Hâm.

Hắn nhìn một Tả Hàng như vậy, bỗng dưng rất muốn duỗi tay ôm y một cái.

Thật may làm sao, Tả Hàng đời này, không còn phải trải qua khổ sở cùng khuất nhục của đời trước.

Y khỏe mạnh, là hắn vui rồi.

Tầm mắt Chu Chí Hâm dần dần tối đi, tới lúc hắn tỉnh lại, đã là ban đêm.

Bọn họ hình như đã tới một nhà khách điếm. Khi hắn vừa mở mắt, liền có ánh nến rơi xuống trong mắt hắn. Tả Hàng ngồi quỳ ở một bên, hình như đang dùng Truyền Âm phù nói chuyện với ai đó. Có người đang lau mặt cho hắn, Chu Chí Hâm mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua người đang lau, sau khi thấy rõ mặt thì khản giọng gọi một tiếng: "Minh Ngạn?",

Thượng Quan Minh Ngạn cười cười, ôn hòa nhắc nhở hắn: "Chu công tử, ngươi tỉnh?"

Chu Chí Hâm nghe vậy thì lập tức phản ứng lại. Sau thiên kiếp, dung mạo hắn dùng che giấu đã trở thành dung mạo vốn có, hắn ra vẻ trấn định gật gật đầu, nhìn về phía Tả Hàng.

Thượng Quan Minh Ngạn xưa nay luôn là người hiểu chuyện, thấy hắn nhìn về phía Tả Hàng cũng lập tức mở miệng: "Sư huynh, Chu công tử đã tỉnh, ta đi thay chậu nước khác."

Tả Hàng lên tiếng đáp ứng, buông Truyền Âm phù trong tay xuống nhìn Chu Chí Hâm đang nằm bên cạnh.

Thượng Quan Minh Ngạn bưng chậu nước đi ra, hai người còn trong phòng im lặng một lát, Tả Hàng mới hỏi: "Khát nước không?"

Chu Chí Hâm gật đầu, thì thào: "Làm phiền."

Tả Hàng rót trà bưng đến trước mặt Chu Chí Hâm, hắn nhận tách trà từ y rồi uống xuống. Một lát sau, Chu Chí Hâm uống xong rồi, nhận lấy khăn Tả Hàng đưa cho mình, xoa xoa môi, bởi vì lâu quá chưa nói chuyện nên thanh âm có chút khàn khàn, thấp giọng nói: "Vừa nãy ngươi nói chuyện với ai à?"

"Ta kể chuyện chúng ta gặp với sư phụ."

Chu Chí Hâm gật đầu, nói tiếp: "Sư phụ nói thế nào?"

"Sư phụ nói chúng ta cứ về trước đã." Tả Hàng gõ bàn, làm như đang suy tư.

Chu Chí Hâm theo bản năng hỏi: "Ngươi không muốn?"

"Vân Vũ," Tả Hàng nhắc nhở hắn, "Còn chưa tìm được."

"Vân Vũ?" Chu Chí Hâm có chút kinh ngạc, "Hắn xảy ra chuyện?"

"Sư tỷ nói, lúc họ bị lệ quỷ truy đuổi khi cố rời đi, Vân Vũ rơi xuống vách núi. Lúc nàng trở về tìm thì không còn thấy người, chỉ tìm được một búp bê vải dưới đáy vực."

Nói xong, Tả Hàng liền đem búp bê vải trong lòng ngực ra đưa cho Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm nhận búp bê vải, nhìn một vòng.

Búp bê vải này dính máu, chế tác quỷ dị, nhìn giống đồ chơi của tiểu hài tử, nhưng lại có một loại tà khí không rõ ràng.

"Đây là búp bê Vân Vũ luôn giữ, năm đó đòi một đệ tử Việt gia đưa cho hắn."

Tả Hàng thấy Chu Chí Hâm cau mày, liền nói lai lịch của búp bê này cho hắn, nói tiếp: "Vân Vũ có vẻ rất thích nó."

"Ta biết." Chu Chí Hâm lật búp bê lại, "Ta đối với Việt gia cũng có chút hiểu biết."

Dù sao kế mẫu kia của hắn, cũng là trưởng nữ Việt gia.

Hắn nhìn búp bê, suy tư không nói lời nào. Tả Hàng ngồi ở một bên, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Vân Vũ sẽ không vô duyên vô cớ ném búp bê này đi, nếu hắn đã chọn ném, hẳn là muốn để lại manh mối."

Chu Chí Hâm suy tư: "Là người Việt gia, nhưng là vị nào của Việt gia?"

Tả Hàng thần sắc bất động, Chu Chí Hâm cười cười: "Sư huynh có cách tìm rồi sao?"

"Vấn Cơ có lẽ biết."

Tả Hàng đáp lại. Chu Chí Hâm suy ngẫm. Thứ Tô Vấn Cơ biết, đúng là nhiều hơn so với người thường. Hắn gật gật đầu, cười nói: "Vậy chung quy vẫn là phải về sư môn trước."

Tả Hàng gật đầu, không lên tiếng nữa. Hai người im lặng, Chu Chí Hâm khụ một tiếng: "Sư tỷ sao rồi?"

"Đang tu dưỡng."

" Chuyện Nhạc quốc......"

"Trở về không cần bẩm báo."

Y nói vậy làm Chu Chí Hâm hơi kinh ngạc, trong trí nhớ của hắn, Tả Hàng vào tuổi này hẳn là một người vô cùng trung chính quy củ, chuyện lớn như vậy sao có thể không bẩm báo?

Trong lòng hắn nhấp nhô không yên, nhưng mặt cũng không hiện ra, gật gật đầu nói: "Ừ, ta hiểu rồi. Còn thân phận ta?"

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, ý bảo Thượng Quan Minh Ngạn đã thấy được bộ dáng thật của mình, Tả Hàng tiếp tục nói: "Ta đã giải thích cho bọn họ là ngươi đi ngang qua, tiện thể ra tay hỗ trợ. Thẩm Tu Phàm đã bị ta an trí chỗ khác, ngày mai ngươi đổi khuôn mặt Thẩm Tu Phàm, ta sẽ nói cho sư tỷ ngươi đã rời đi, ngươi lấy thân phận Thẩm Tu Phàm trở về cùng ta."

Chu Chí Hâm lẳng lặng nghe, không nói gì. Tả Hàng ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi thấy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro