Chương 74. Cởi dây thừng ra đi
Nghe vậy, toàn bộ trấn dân đều câm nín. Qua một hồi, một lão giả run run rẩy rẩy nói: "Tiên sư, chúng ta...chúng ta không làm gì cả. Trước khi các ngươi tới, Thái Bình trấn vẫn sống yên bình, sau khi các ngươi tới thì mới xảy ra chuyện này, tại sao...tại sao giờ lại đổ trên đầu chúng ta cơ chứ?"
"Đúng vậy," Thượng Quan Minh Ngạn nhắc nhở Chu Chí Hâm, "Bọn họ đều là dân chúng bình thường, Thẩm huynh, có phải ngươi mệt mỏi nên mới suy nghĩ linh tinh không?"
Chu Chí Hâm không nói gì, hắn nhìn chằm chằm mấy thôn dân. Bọn họ bị nhìn cũng hơi có chút giận dữ nhưng lại không dám nói, toàn bộ cúi đầu.
Tả Hàng thấy Chu Chí Hâm bắt đầu kích động, nhắc nhở: "Chí Hâm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
Chu Chí Hâm nghe Tả Hàng nói, hắn do dự một lát, rốt cuộc bảo: "Được."
Nói xong, hắn cũng không hề ở lại, xoay người lộn trở về phòng mình.
Tả Hàng phân phó Thượng Quan Minh Ngạn trấn an dân chúng, sau đó đi theo Chu Chí Hâm trở vào phòng.
Chu Chí Hâm một đường không nói gì, chờ hắn vào phòng, Tả Hàng liền hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chờ bọn họ."
Chu Chí Hâm nói thẳng: "Hiện tại trong trấn đều có trận pháp của ta, nhất cử nhất động của họ ta đều rõ ràng. Chuyện bọn họ giấu giếm chúng ta, chắc chắn bọn họ sẽ không ngồi yên hay câm miệng cả ngày."
Chu Chí Hâm nhắm mắt lại, ngồi nói: "Chờ một lát, bọn họ sẽ hành động."
Tả Hàng ừ một tiếng, lẳng lặng chờ.
Chu Chí Hâm dùng thần thức cảm nhận xung quanh mình, toàn bộ lời nói của trấn dân, hành vi của mọi người, đều dừng trong đầu hắn. Hắn nhanh chóng phân tích tin tức.
Người ở trong đại đường đã được Tả Hàng trị liệu, tốt hơn rất nhiều, vậy nên tinh thần của mấy người ở đây cũng đã phấn chấn lên.
Bọn họ từng người đều muốn bắt chuyện với Thượng Quan Minh Ngạn. Thượng Quan Minh Ngạn coi vậy mà lại rất kiên nhẫn.
Lúc Thượng Quan Minh Ngạn nói chuyện với mấy thôn dân đó, có người ở trong phòng bếp nhỏ giọng nói chuyện.
"Tai họa đều là bọn họ gây ra, bọn họ không chết, chúng ta sớm muộn gì đều phải biến thành đá." Một lão giả mở miệng nói, tiểu nhị và Quan Tiểu Nương đứng bên cạnh. Hai người nghe lão giả nói, đều lộ vẻ do dự.
Quan Tiểu Nương do dự mà nói: "Trấn trưởng, chuyện này cũng chưa chắc là do tiên nhân gây ra......"
"Thái Bình trấn chưa từng xảy ra chuyện này!" Trấn trưởng nhìn chằm chằm Quan Tiểu Nương, "Có phải ngươi thích Tả tiên sư kia nên mới bao biện cho y? Vậy ta nói cho ngươi, nếu ngươi muốn cứu y, cha mẹ ngươi có thể sẽ mất mạng!"
Sắc mặt Quan Tiểu Nương trắng bệnh, lão giả quay đầu nói với tiểu nhị, "Ngươi bỏ dược này vào nước trà, bưng cho tiên sư kia đang đứng ở đại đường. Dược này được mấy tiên sư Hồng Mông Thiên cung lưu lại năm đó, tiên sư kia uống xong liền sẽ ngất xỉu. Chúng ta lại khiêng bọn họ ra ngoài, chờ qua bảy tám ngày, linh lực bọn họ mất hết, chúng ta sẽ cho họ giải dược."
Tiểu nhị còn hơi do dự, lão giả cả giận nói: "Ngươi không dám làm cũng được, nhưng nhi tử ngươi......"
Nhắc tới "nhi tử", mặt tiểu nhị lập tức trầm xuống, đành đáp ứng: "Ta đi. Trấn trưởng lão yên tâm, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng."
Nói xong, tiểu nhị liền nhận bịch dược từ lão giả, bỏ vào trong nước trà.
Thượng Quan Minh Ngạn còn đang nghiêm túc giảng giải bệnh tình ở đại đường, khuyên giải an ủi bá tánh không cần lo lắng. Đang nói chuyện, liền có người bưng lên một tách trà, cười nói: "Thượng Quan tiên sư, ngài uống chút trà đi."
Thượng Quan Minh Ngạn đa tạ, không hề hoài nghi uống nửa ngụm, sau đó lại quay đầu nói chuyện với bá tánh.
Nói chưa được chốc lát, Thượng Quan Minh Ngạn bỗng dưng cảm thấy đầu choáng váng, tiểu nhị vội nói: "Có phải Thượng Quan tiên sư không thoải mái? Để tiểu nhân đỡ ngài trở về nghỉ ngơi."
Thượng Quan Minh Ngạn theo trực giác cảm thấy không ổn, hắn hình như muốn nói gì đó, nhưng mà lời nói còn chưa đến miệng đã nhắm mắt lại, lảo đảo ngã xuống bên cạnh.
Tiểu nhị đỡ lấy hắn, mọi người hình như cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn có một người nam nhân đứng lên giúp tiểu nhị đỡ Thượng Quan Minh Ngạn đã ngất xỉu ra ngoài.
Thượng Quan Minh Ngạn vừa bị nâng đi không lâu, Chu Chí Hâm mở cửa phòng. Tả Hàng mở mắt ra, liền nghe Chu Chí Hâm truyền âm: "Thứ nàng đưa, đừng uống thật."
Tả Hàng khựng lại một chút, gật gật đầu đứng dậy, đi mở cửa, liền thấy Quan Tiểu Nương đứng ở đó.
Quan Tiểu Nương sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, tựa hồ là đã khóc. Nàng bưng một cái mâm đựng hai chén nhỏ, bên trong múc đầy chè lê trong suốt óng ánh. Nàng không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tả tiên sư, nghe nói các ngài vất vả, ta cố ý nấu hai chén chè lê lại đây, mong ngài không ghét bỏ."
Tả Hàng nhìn chén chè lê trước mặt, Quan Tiểu Nương thấy Tả Hàng không nhúc nhích, tay siết mâm càng chặt thêm, khớp xương đã hiện ra vài phần trắng bệch. Nàng ép mình ngẩng đầu, cười cười nói: "Hay là Tả tiên sư không thích ăn chè lê? Tiên sư thích cái gì, nô gia đều có thể đi làm."
"Thích," thanh âm biếng nhác của Chu Chí Hâm truyền từ bên trong, sau đó tay hắn khoác qua Tả Hàng, cằm dựa vào vai y, cười tủm tỉm nhìn Quan Tiểu Nương nói, "Đã là thứ Quan tiểu thư làm, sư huynh ta đều rất thích."
Nói xong, Chu Chí Hâm duỗi tay đi cầm chén chè, ngón tay vừa chạm vào, một đạo ấn lặng lẽ rơi xuống. Hắn bưng chén lên, làm ra vẻ uống ừng ực hết nửa chén, sau đó khen ngợi: "Ngọt thật ấy."
Hắn nói xong liền để chén vào môi Tả Hàng, ôn nhu nói: "Sư huynh, tới, nếm một ngụm."
Tả Hàng bị bao bọc bởi toàn thân Chu Chí Hâm khi hắn khoác vai y, lúc này hắn lại dùng một cái tay khác đưa chén chè tới miệng y, cả người y như bị hắn ôm vào lồng ngực, quanh thân đều là hơi thở của Chu Chí Hâm.
Hắn giương mắt nhìn thoáng qua Chu Chí Hâm, thấy hắn dùng ánh mắt ra hiệu thì cũng không phản kháng, từ tay Chu Chí Hâm uống xuống chén chè lê kia.
Nhưng vừa uống một ngụm, Tả Hàng liền nhận ra có gì đó không đúng. Tuy y đã nghiêm túc uống vào, cũng làm động tác "nuốt", nhưng khi nước chè lê kia đụng vào môi y, nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, căn bản không hề vào trong miệng họ.
Tả Hàng trên mặt không thay đổi, giả vờ như đang ăn chè, tới khi giọt cuối cùng biến mất không thấy đâu, Chu Chí Hâm mới buông chén chè xuống, cười nói: "Sư huynh, ăn ngon không?"
"Ngon."
Tả Hàng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Quan Tiểu Nương: "Quan tiểu thư, đa tạ."
Quan Tiểu Nương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hành lễ nói: "Nếu hai vị đã ăn chè xong, nô gia cũng không quấy rầy nữa."
Dứt lời, Quan Tiểu Nương liền bưng mâm, xoay người sang chỗ khác.
Nàng đi về hướng thang lầu trước cửa, nhưng nàng đi rất chậm, tựa hồ như đang chờ đợi gì đó.
"Ngất xỉu."
Chu Chí Hâm truyền âm, Tả Hàng nghe vậy lập tức nhắm mắt, ngã vào lòng ngực Chu Chí Hâm.
Kỹ năng diễn của y trước nay vẫn vụng về như vậy, Chu Chí Hâm sớm đã đoán trước. Cũng may kỹ thuật diễn của hắn không tồi, vội ôm lấy Tả Hàng, sốt ruột la lên: "Sư huynh, ngươi làm sao vậy? Sư......"
Chu Chí Hâm nói chưa xong, thân mình lảo đảo, Quan Tiểu Nương vội quay người lại nhìn Chu Chí Hâm cùng Tả Hàng, trong mắt đều tràn ngập lo lắng lẫn không đành lòng.
Chu Chí Hâm chú ý tới ánh mắt của nàng, giả vờ như không biết, trên mặt lộ ra biểu cảm đã bị hôn mê, sau đó hắn nắm chặt tay Tả Hàng, cùng y ngã xuống.
Hai người ngã xuống không bao lâu, xung quanh đã trở nên ồn ào.
Trấn trưởng mang theo rất nhiều người vội vàng chạy tới, nhìn về phía Quan Tiểu Nương: "Sao rồi?"
"Đều hôn mê."
Tiếng Quan Tiểu Nương có chút sợ hãi: "Trấn trưởng, giờ làm sao đây?"
Trấn trưởng không để ý tới nàng, dẫn người lên trước. Đầu tiên bọn họ muốn nghĩ cách tách Chu Chí Hâm khỏi Tả Hàng, nhưng Chu Chí Hâm nắm tay Tả Hàng cực kì chặt, tách không nổi.
Trấn trưởng cắn răng, nói thẳng: "Trói chúng chung với nhau đi."
Trấn trưởng sai người trói chặt Chu Chí Hâm và Tả Hàng cùng với nhau, sau đó khiêng hai người bỏ vào một cái quan tài, đóng sầm nắp lại.
Lúc bọn họ xuống lầu, một cây kiếm lặng lẽ đuổi theo.
Mặt trên kiếm dán đầy lá bùa, không có một phàm nhân nào có thể nhìn thấy thanh kiếm. Nó lơ lửng trên quan tài, Chu Chí Hâm và Tả Hàng ở trong quan tài mở mắt.
Tả Hàng dùng ánh mắt dò hỏi Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm khẽ "suỵt" một tiếng sát tai Tả Hàng, cảnh giác nhìn xung quanh mình.
Thanh kiếm kia chính là "mắt" Chu Chí Hâm đã cố tình lưu lại ngoại giới, thông qua Thông Cảm phù, mượn dùng thanh kiếm này nhìn bên ngoài. Hắn thấy người ngoài đóng từng cái đinh trông vô cùng kỳ quái vào quan tài, đóng chặt xong rồi thì có người lấy ra một lá bùa, dán lên quan tài.
Mấy cái đinh và lá bùa này nhìn là biết không phải vật Thái Bình trấn này có thể có. Mấy thứ này phẩm cấp quá cao, mỗi một cái trong đây đều là trấn bảo Tiên giới, một cái Thái Bình trấn làm sao có nhiều bảo bối như vậy?
Bọn họ đóng chặt quan tài rồi, người ngoài dùng dây thừng cột quan tài lên, sau đó sai mấy tráng hán khiêng quan tài, bắt đầu đem ra ngoài.
Hai người nằm chung một quan tài nên trọng lượng không nhẹ, tám tráng hán cùng nhau khiêng, quan tài tức khắc rung động. Người ngoài nhìn chỉ là thấy quan tài được nhẹ nhàng khiêng lên, Chu Chí Hâm và Tả Hàng bên trong lại cảm thấy như là nghiêng trời lệch đất.
Quan tài vốn nhỏ hẹp, bọn họ lại bị dây thừng trói chặt, thân thể dựa gần thân thể, cơ hồ không có khoảng cách nào. Người ngoài đi đường xóc lên nảy xuống, Chu Chí Hâm làm sao không hơi có "phản ứng" cho được, Tả Hàng cảm nhận được điều đó, không khỏi hơi hơi tái mặt, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể truyền âm: "Cởi dây thừng ra đi."
"Không cởi được."
Chu Chí Hâm cũng cảm thấy xấu hổ, hắn không dám nhìn Tả Hàng, trong tiếng truyền âm mang chút khàn khàn: "Đây là dây trói tiên, không biết bọn họ lấy đâu ra nữa. Chờ lát nữa họ khiêng chúng ta tới nơi họ muốn, bọn họ đi rồi, ta sẽ sai Đàn Tâm bổ quan tài ra rồi cởi bỏ dây thừng."
Tả Hàng cắn môi, không nói lời nào, xoay mặt đi.
Quan tài càng lúc càng nóng lên, Tả Hàng không thể nhịn được nữa, truyền âm quát khẽ: "Ngươi niệm Thanh Tâm chú đi!"
Chu Chí Hâm: "......"
Y cho rằng hắn không niệm? Nội tâm hắn nãy giờ niệm một trăm lần rồi đó!
Hắn hít sâu một hơi, chỉ có thể nói: "Sư huynh, xin lỗi, đại nhân ngài có đại lượng, xin đừng cùng ta so đo chuyện này. Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, huyết khí phương cương, khống chế bản thân không tốt. Ngươi nhẫn nhịn một chút, sắp tới rồi."
Tả Hàng thấy hắn mặt dày vô sỉ nói như thế, nhất thời cảm thấy hít thở không thông, dứt khoát nhắm mắt lại, đỏ mặt nhíu chặt mày nghiêng mặt qua, nghĩ thầm mắt không thấy tâm không phiền.
Qua một hồi, quan tài được quăng xuống "rầm rầm" thật mạnh, có vẻ đã tới nơi, Tả Hàng rốt cuộc mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm gật gật đầu, ý bảo là tới rồi.
"Rốt cuộc tới rồi."
Bên ngoài truyền đến tiếng một đại hán, hắn lau lau mồ hôi: "Cứ đặt ở đây đi là được?"
"Được rồi." Một người khác nói, "Nghe nói nơi này có cái trận pháp gì đó sẽ hút linh lực tiên nhân, lợi hại thật sự. Ai bị đặt ở đây, chỉ cần qua mười ngày hay nửa tháng, sẽ lập tức trở thành phàm nhân, chúng ta cũng không cần sợ bọn họ."
"Vạn nhất có vài tiên nhân vô cùng lợi hại thì sao bây giờ?"
"Lợi hại? Lợi hại bằng Lận Trần không?", người bên ngoài hơi mất kiên nhẫn, "Đừng có lo vớ vẩn, đi thôi."
Nói xong, mọi người lục đục rời đi, chờ bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Tả Hàng giương mắt nhìn về phía Chu Chí Hâm, mở miệng nói: "Mở quan tài."
Chu Chí Hâm đỏ mặt gật đầu, hắn niệm một câu khẩu quyết, một lát sau, liền nghe bên ngoài leng keng tiếng kiếm, toàn bộ quan tài bị ầm ầm bổ ra.
Mảnh vụn quan tài văng ra tứ tung, Chu Chí Hâm sợ làm Tả Hàng bị thương, vội nhích chân che trước y. Chờ tro bụi tan hết, Đàn Tâm kiếm mới cắt mở dây thừng cho họ. Dây vừa đứt, hai người lập tức nhảy ra khỏi hòm.
Tả Hàng phủi phủi xiêm y, lập tức cứng đờ người.
Sau đó y dịch mắt nhìn xuống phía dưới, Chu Chí Hâm thấy Tả Hàng nhìn xuống, lập tức nói: "Sư huynh, ta đi thay xiêm y."
Nói xong, hắn liền chạy tới một góc, Tả Hàng cúi đầu nhìn vệt ướt trên xiêm y của mình.
Y đờ đẫn một hồi lâu, sau đó mặt đơ ra thay xiêm y.
Chờ Chu Chí Hâm thay xiêm y xong quay đầu lại, hắn khiếp đảm mở miệng: "Sư huynh......"
Vừa mới dứt lời, thứ bay đến trước mặt hắn lại là một cái tay, một quyền đánh thẳng vào mặt.
Đau quá.
--------------------------------------------------
Lời tác giả:
Đôi lúc mọi người cần có trí tưởng tượng....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro