Chương 2.
Sắc mặt Chu Chí Hâm hoàn toàn tối sầm lại, ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến Tả Hàng không khỏi rùng mình tại chỗ.
"Anh còn dám trừng mắt nhìn tôi!" Tả Hàng chỉ tay vào hắn.
Nhưng chỉ được một nửa thì đột nhiên có thứ gì đó chui vào trong đầu cậu, đó là một chuỗi ký ức vốn không thuộc về cậu.
Cậu đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết có tên "Thương Nghiệp Phong Vân".
Và người đang ở dưới thân cậu không ai khác chính là phản diện lớn nhất trong truyện - Chu Chí Hâm.
Trong cốt truyện, hắn đánh đấm nhân vật chính, chà đạp lên nhân vật phụ, tạo ra muôn vàn khó khăn trên con đường trưởng thành của nhân vật chính, gây sóng gió khắp nơi. Hắn là chiếc đinh vít không phù hợp trong cỗ máy này, là cái gai trong mắt nhân vật chính.
Và lý do hắn nổi tiếng đến vậy trong bảng xếp hạng phản diện, chính là không chỉ có một mình hắn là phản diện, mà là cả gia đình hắn đều là phản diện.
Ngoài "Thương Nghiệp Phong Vân", tác giả còn viết không ít tác phẩm cùng series như "Giải Trí Phong Vân": "Hào Môn Phong Vân"... tổng cộng bốn cuốn tiểu thuyết sảng văn. Nhân vật chính có thay đổi, nhưng phản diện lại được cả nhà Chu Chí Hâm bao thầu toàn bộ từ A đến Z.
Có thể hiểu rằng, thế giới cậu đang ở hiện tại là sự kết hợp của bốn cuốn tiểu thuyết sảng khoái.
Gia đình phản diện:
Anh cả xông pha trong văn học thương chiến, là BOSS cuối cùng đàn áp nhân vật chính, kết cục là sự nghiệp tan thành mây khói.
Anh hai làm mưa làm gió trong văn học giải trí, là BOSS cuối cùng đàn áp nhân vật chính, kết cục là phải đi hát rong ngoài đường.
Em gái thứ ba tung hoành trong văn học Mary Sue, là tiểu thư độc ác aka nữ phụ chuyên đàn áp nữ chính ngây thơ, kết cục là yêu mà không có được.
Còn có cậu em thứ tư hư hỏng thành tính, em út đanh đá khó chiều...
Tóm lại: Nhà họ Chu không nuôi người nhàn rỗi.
Còn cậu, Tả Hàng... Tả Hàng cố gắng hồi tưởng, trong tiểu thuyết quả thật có một nhân vật phụ tên Tả Hàng, cùng tên cùng họ nên cậu có ấn tượng.
Không chỉ có ấn tượng, mà cậu ta còn thuộc phe chính diện.
Đôi mắt Tả Hàng sáng lên: Ui đỉnh vãi lò ~
Nhưng rất nhanh cậu nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vì cùng tên cùng họ nên khi đọc lướt qua tiểu thuyết, Tả Hàng đặc biệt chú ý đến kết cục của nhân vật phụ này.
Nhân vật phụ chính diện Tả Hàng vì nhiều lần lấy trộm tài liệu của công ty phản diện đưa cho nhân vật chính nên bị phát hiện, cuối cùng bị phản diện cắt thành từng mảnh cho cá mập ăn.
Tả Hàng:...
Cái tiểu thuyết chết tiệt này dám đùa với ông à!!
Tả Hàng âm thầm thu hồi ngón tay của mình, rồi lặng lẽ lăn xuống khỏi người hắn.
Cậu cuộn mình trên giường, tay ôm trán: "Ôi chao, hình như mình bị sốt cao rồi."
Chu Chí Hâm:...
Nằm được hai giây, Tả Hàng lén lút quay đầu nhìn hắn.
Chu Chí Hâm lạnh lùng nhìn: "Còn không mau lăn đi."
Thật là vô lễ! Anh là phản diện thì ghê gớm lắm hả! Tôi có tay có chân mắc gì phải lăn! Tôi muốn đi bộ đấy thì sao!
Tả Hàng bất ngờ bật dậy, đối diện với ánh mắt độc ác của Chu Chí Hâm: "... Có nhất thiết phải lăn không? Tôi bò không được hả?"
Tả Hàng nói một cách đáng thương.
Chu Chí Hâm nhìn cậu chằm chằm hai giây: "Tùy cậu."
Được cho phép, Tả Hàng nỗ lực bò dậy trên giường như một chú rùa con đeo mai, cố gắng bò xa khỏi Chu Chí Hâm, nhưng bò mãi mà chẳng nhúc nhích được tí nào.
Tả Hàng:...
Chu Chí Hâm nhìn dáng vẻ vụng về của cậu, không biết đối phương đang tính toán gì trong đầu, giây tiếp theo chỉ thấy cái đầu bảy màu xù xì thở dài.
"Thôi được rồi, tôi vẫn nên lăn thì hơn."
Chu Chí Hâm:...
Để nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của đại phản diện, Tả Hàng sử dụng chiêu thức lăn tử thần, lúc này mới phát hiện, hóa ra lăn còn thuận tiện hơn dùng tứ chi nhiều.
Không thể tin được, có khi cậu là trục lăn máy giặt chuyển thế cũng nên.
Đôi chân trắng nõn chạm vào thảm lông da thật, cảm giác êm ái khiến ngón chân cậu không tự chủ được mà cào cào, xỏ vào đôi dép cotton trắng, Tả Hàng chuẩn bị chạy.
Còn đi đâu thì hãy ra khỏi căn phòng này đã rồi tính.
Diện tích căn phòng khiến cậu phải thốt lên kinh ngạc, một phòng mà như cả một căn hộ lớn vậy.
Ước gì có được ngàn vạn gian phòng rộng lớn, thì ra tất cả đều tụ lại thành một phòng.
Tả Hàng lẹp xẹp bước đến bên cánh cửa.
Tự do ơi, em đến đây~
Mở cửa ra, bên trong là một phòng để quần áo và mũ nón cực kỳ rộng lớn.
Tả Hàng:...
Tủ quần áo và giá treo quần áo la liệt, bàn trưng bày đa năng để đặt đồng hồ và trang sức, cho dù nhét hết tất cả quần áo, đồ lót, tất của cậu vào đây cũng không lấp đầy được một góc của căn phòng này. Đúng vậy, kể cả thêm cả rèm giường ký túc xá của cậu vào nữa.
Sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu, những cánh cửa như thế này trong phòng có rất nhiều cái, chắc chắn phải có một cái để ra ngoài được.
Cái này! Phòng giải trí đa năng...
Cái này! Phòng spa...
Cái này! Phòng tắm với bồn tắm có tượng phun nước...
Tả Hàng thất vọng ngồi trên bồn cầu, không ngờ lại có thể cảm nhận được niềm vui mở hộp quà bí mật trong một căn phòng.
Sức mạnh tội lỗi của đồng tiền.
Đôi khi thật sự muốn liều mạng với các người, những kẻ có tiền.
Cậu ôm đầu, im lặng hét lên như một người câm, sợ rằng phát ra tiếng động sẽ làm Chu Chí Hâm không vui, rồi sẽ vào đây giết cậu ngay lập tức.
Mất đi rồi mới biết quý trọng, sinh mạng đối với Tả Hàng vô cùng quý giá, cậu không có can đảm để chết thêm một lần nào nữa.
Tả Hàng hồi tưởng lại cốt truyện, hình như cậu cũng không chết ngay lập tức, ban đầu phản diện không để ý đến nhân vật phụ chính diện nhảy nhót trước mắt hắn, chỉ đến khi đối phương lấy trộm tài liệu lần này đến lần khác, hắn mới không thể nhịn được nữa và giết chết đối phương.
Tả Hàng:!
Vậy nếu cậu không trộm thì sẽ không sao phải không!
Sinh viên đại học chỉ thích làm những chuyện ngu ngốc thôi, chứ những việc vi phạm pháp luật thì một chút cũng không làm. Không chỉ ảnh hưởng đến việc thi công chức, mà còn không thể tốt nghiệp được.
Chỉ cần cậu không trộm, đại phản diện chắc chắn sẽ không tóm được đuôi nhỏ của cậu, cứ tiếp tục sống ẩn mình cho đến khi nhân vật chính đánh bại đại phản diện, như vậy cậu chẳng phải sẽ được tự do sao!
Từ giờ đến lúc đó cậu sẽ sống chan hòa với đại phản diện, tạo ấn tượng tốt với đối phương, ngắm gió ngắm tuyết ngắm trăng, trò chuyện về thi ca, bàn luận về triết học nhân sinh, không chỉ bảo toàn được mạng sống mà còn có thể ở trong căn nhà to đùng này.
Cậu chưa từng ở trong căn nhà lớn như vậy, to đến mức như một bảo tàng vậy, khiến cậu tưởng mình là một hiện vật trong số đó.
Chỉ cần chan hòa với nhau, tiếp tục sống ẩn mình cho đến khi mọi chuyện kết thúc thì sinh mạng của cậu chắc chắn sẽ nắm trong lòng bàn tay.
Tả Hàng lập tức cảm thấy vui sướng, chiến thuật hoàn hảo như này, chẳng lẽ cậu thật sự là thiên tài sao.
Cậu đứng dậy khỏi bồn cầu, khi nhìn thấy tấm gương gắn trên tường phía trước, thân hình cậu cứng đờ.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là một khuôn mặt trắng bệch, môi đỏ, mắt đen, tóc bảy màu.
Tả Hàng:...
Thật là một khuôn mặt độc ác, một cái đầu mà nhuộm đến bảy màu.
Khuôn mặt trong gương được trang điểm trắng bệch, như thể vừa mới nhúng đầu vào bao bột mì vậy, cứ có cảm giác như bôi bút xóa lên mặt. Khuôn mặt trắng đến rợn người kết hợp với đôi môi đỏ thắm và đường kẻ mắt đen đậm, trông còn khoa trương hơn cả diễn viên hát kịch.
Đường kẻ mắt đen và đậm hoàn toàn thay đổi hình dáng mắt vốn có của cậu, đuôi mắt được kéo lên thẳng đứng, ngũ quan vốn có sự hài hòa kỳ lạ, nên chỉ cần thay đổi một chút là cả khuôn mặt đã trở nên khác hẳn.
Tả Hàng đứng im tại chỗ, người trong gương không phải là cậu đâu nhỉ.
Cậu thử đưa chân ra, người trong gương cũng bắt đầu cử động theo.
Tả Hàng:!
Ôi đệt, là cậu thật kìa.
Tim Tả Hàng đập thình thịch, cậu vừa mới lấy bộ dạng quỷ quái này mà động tay động chân vào đại phản diện!
Không trách được Chu Chí Hâm bảo cậu cút đi, hóa ra không chỉ vì lý do của đối phương.
Tả Hàng thử cười toe toét, khi cậu cười sẽ lộ ra một chiếc lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng, thường ngày mọi người đều khen dễ thương.
Cậu vừa cười, con quễ trong gương cũng cười toe toét.
Tả Hàng:...
Kinh hồn bạt vía vào nhà vệ sinh.
Cậu vội vàng dời mắt đi, ba bước thành hai bước đến bên bồn rửa tay, hai tay chụm lại để nước chảy vào, sau đó ào ào rửa mặt điên cuồng.
Nhìn thêm nữa chắc sẽ gặp ác mộng mất.
Đợi đến khi mặt cọ đỏ ửng lên, cậu mới ngẩng đầu lên lần nữa, một khuôn mặt trắng trẻo tươi tắn hiện ra trong gương.
Tả Hàng có đôi mắt hạnh nhân linh động, trong trẻo như chú nai con bị lạc trong rừng, làn da mịn màng sáng bóng, lông mi dày đặc ở chân như một đường kẻ mắt trong, khiến đôi mắt càng thêm sáng long lanh, môi mím lại, khóe miệng có một chiếc lúm đồng tiền nhỏ.
Đây mới đúng là cậu chứ.
Tả Hàng vỗ vỗ mặt, nhân vật phụ chính diện trong truyện trông giống hệt cậu, nhưng... cậu cúi đầu nhìn đôi tay và làn da mịn màng trên cơ thể mình, làn da của nguyên thân còn tốt hơn cậu rất nhiều.
Kiếp trước không có tiền, một chai kem dưỡng da Đại Bảo bôi khắp toàn thân.
Thêm vào đó là thường xuyên thức khuya đi làm thêm và thiếu dinh dưỡng, làn da của cậu không được tốt cho lắm, trên mặt cũng chẳng có bao nhiêu thịt, chiều cao chỉ vỏn vẹn một mét bảy sáu.
Chưa từng ngủ một giấc ngon, mỗi ngày đều lo lắng về chi phí ngày mai và học phí của học kỳ sau.
Kiếp trước cũng coi như đã chịu khổ cả đời, Tả Hàng nhìn bản thân trong gương, lần này cậu phải đối xử tốt với mình một chút.
Chu Chí Hâm bật đèn đầu giường ngồi trên giường đọc sách, hắn đã tắm rửa xong, trên người mặc một chiếc áo ngủ lụa màu đen, trên cổ có vài vết đỏ, là do Tả Hàng cào ra lúc nãy, bàn tay thon dài đẹp đẽ cầm một cuốn sách ngoại ngữ.
Trên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo đeo một cặp kính, là loại kính đeo khi đọc sách ban đêm.
Cổ áo ngủ hơi hé mở, dưới vạt áo là đôi chân dài thon gọn nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt hắn hẹp dài, lông mi và mí mắt dưới nối liền mượt mà, lúc này hắn nheo mắt lười biếng đọc nội dung bài viết.
Cạch -
Tiếng cửa phòng mở ra, Chu Chí Hâm ngẩng mắt lên, chỉ thấy cánh cửa phòng tắm không xa chỗ hắn được mở ra, Tả Hàng ở bên đó thò đầu thò cổ như một con sóc đất hồi lâu, rồi dè dặt bước ra.
Cậu cũng đã tắm xong, trên người mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng dự phòng để trong phòng tắm, đã tẩy sạch lớp trang điểm đậm, cả người trông tươi tắn hơn nhiều, giống như một sinh viên trong khuôn viên đại học, thực tế cậu cũng đúng là vậy.
Đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Chu Chí Hâm dừng lại trên mặt cậu hai giây, rồi lại quay về trang sách.
Hắn đi tắm ở phòng bên ngoài, tưởng rằng tên vô dụng này đã sớm chạy mất, ai ngờ vẫn còn ở đây.
Tả Hàng thấy đối phương không nhìn mình nhiều, cũng không bảo cậu cút nữa, trên mặt liền xuất hiện nụ cười lấy lòng.
Sau này cứ sống hòa thuận như vậy nhé~ Như thế đối với Chu Chí Hâm tốt, cậu cũng có thể sống sót.
Đôi chân trắng nõn của Tả Hàng dưới chiếc áo choàng tắm đung đưa qua lại, gel xịt tóc trên đầu đã được gội sạch, mái tóc bảy màu mềm mại rũ xuống trước trán.
Cậu cẩn thận bước đến bên kia giường, vừa quan sát sắc mặt Chu Chí Hâm vừa vụng về trèo lên giường.
"Em không tìm thấy cửa ra ngoài, nên tạm ngủ ở đây một đêm nhé."
Ánh mắt Chu Chí Hâm nhìn qua, động tác bò của Tả Hàng lập tức cứng đờ.
Cậu nuốt nước bọt, chờ đợi đối phương lên tiếng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, ai ngờ đối phương lại chẳng nói gì cả, quay đầu tiếp tục đọc sách.
Tả Hàng cũng mặc kệ, không trả lời tức là không từ chối, bắt đầu tiếp tục bò.
Chu Chí Hâm vẫn nhìn vào sách: "Cậu bò lên được không?"
Tả Hàng:...
Ồ, quên mất, phải dùng cách lăn.
Tả Hàng nằm sấp bên mép giường rồi lăn một cái, lăn đến giữa chiếc giường lớn, kiếp trước cậu chắc chắn là máy giặt cửa ngang mà!
Cậu đưa tay kéo chăn đắp lên người, thấy chân Chu Chí Hâm vẫn còn để trần bên ngoài liền đưa tay đắp chăn cho đối phương luôn.
Chu Chí Hâm liếc nhìn.
Tả Hàng cười toe toét, hê~, khóe miệng lộ ra một chiếc lúm đồng tiền.
Không có gì, cậu vốn chu đáo như vậy mà.
"Chúng ta đã kết hôn rồi, sau này hãy sống hòa thuận nhé..." Tả Hàng nói được nửa chừng thì ngập ngừng, nghĩ xem nên gọi đối phương thế nào, gọi tên thì có vẻ quá xa cách, dù sao cũng muốn sống hòa thuận, một biệt danh thân mật là bước ngoặt quan trọng để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nếu gọi đối phương là "đại phản diện", chắc chắn sẽ chết không có đường sống.
Tả Hàng e thẹn cúi đầu: "Chồng yêu ơi."
Nói xong liền quay mặt sang một bên, ý à ngại quá đi.
Chu Chí Hâm đóng sách lại "bộp" một tiếng: "Không được gọi tôi như vậy."
Tả Hàng nằm trong chăn chỉ để lộ đôi mắt nhìn hắn: "Vậy gọi thế nào?"
Nói xong còn không quên thêm một câu: "Em không muốn gọi tên."
Chu Chí Hâm cười lạnh: "Cậu còn nhiều thứ không muốn nhỉ."
Tả Hàng ngượng ngùng: "Cũng chỉ nhiều hơn một chút thui à."
"..."
Chu Chí Hâm hai mươi sáu tuổi, sự nghiệp thành công, là con cá sấu trong giới thương mại và tài chính.
Tả Hàng năm nay hai mươi tuổi, mới lên đại học được hai năm, tuổi tác gần bằng em trai em gái của đối phương.
"Cậu gọi tôi giống như Minh Châu gọi vậy."
Minh Châu? Chu Minh Châu sao?
Tả Hàng nhớ Chu Minh Châu là em gái của Chu Chí Hâm, cũng chính là thiên kim nữ phụ độc ác kiểu Mary Sue trong truyện "Hào Môn Phong Vân".
Chu Minh Châu gọi Chu Chí Hâm chắc là gọi anh phải không?
Tả Hàng mở miệng: "Được, chồng yêu ca ca."
"..."
Chu Chí Hâm không thèm để ý đến cậu nữa, tiếp tục đọc sách. Lúc này, chiếc máy tính bảng đặt trên tủ đầu giường sáng lên, là một cuộc họp video.
Chu Chí Hâm cầm máy tính bảng lên nghe, nhân viên cần báo cáo phương án dự án.
Khi gương mặt của sếp xuất hiện trong video, các nhân viên đều hít một hơi nhẹ nhàng.
Chuyện sếp của họ kết hôn hôm nay đã lên trang nhất của các bản tin, trong ảnh là khuôn mặt trang điểm đậm đà của Tả Hàng, có thể nói là đã làm mất hết mặt mũi của sếp họ.
Chắc hẳn tâm trạng của Chu Chí Hâm hiện giờ cực kỳ tồi tệ, hai vợ chồng từ khoảnh khắc kết hôn đã bắt đầu xảy ra khủng hoảng hôn nhân, cũng phải thôi, dù sao với khuôn mặt của Tả Hàng thì rất khó để yêu được.
Nếu tình cảm tốt đẹp thì đâu cần phải họp vào tối ngày cưới.
Sau này họ báo cáo phải cẩn thận hơn.
Chu Chí Hâm tắt micro của mình, đeo tai nghe bluetooth lên, lắng nghe nhân viên báo cáo.
Ánh đèn vàng ấm áp từ đèn đầu giường chiếu lên gương mặt nghiêng của hắn.
Tả Hàng chỉ để lộ đôi mắt nhìn chăm chú.
Ngũ quan của Chu Chí Hâm cương nghị đẹp trai, vai rộng như Thái Bình Dương kết hợp với vòng eo thon gọn, tạo thành hình tam giác ngược, bắp chân của hắn không ngắn, mặc dù không biết chiều cao của đối phương, nhưng khi đứng lên chắc phải từ một mét tám bảy trở lên. Dù lúc này có áo choàng che đi, nhưng vẫn có thể mơ hồ tưởng tượng ra thân hình chuẩn của hắn.
Kiếp trước Tả Hàng chưa từng yêu đương, gánh nặng cuộc sống đã đủ khiến cậu thở không ra hơi, nhưng đối với việc chưa từng trải qua một mối tình học đường, cậu vẫn cảm thấy khá tiếc nuối.
Đợi đến khi cậu sống sót đến kết thúc, nhất định phải yêu đương một phen thật sự.
Xu hướng tính dục của cậu là thích con trai. Trong khoa Vũ đạo có không ít người đồng tính, Tả Hàng cũng là một trong số đó nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Dù sao tình yêu là để hai người hạnh phúc thoải mái bên nhau, một mình cậu sống còn khó khăn huống chi là hai người.
Cậu thèm yêu đương nên thường ra sân bóng rổ xem các nam sinh đại học chơi bóng và tự an ủi bản thân rằng nếu yêu đương thì sẽ không thể xem thoải mái như vậy nữa, mục tiêu của cậu là cả khu rừng.
Nhưng lúc này nhìn gương mặt của Chu Chí Hâm, Tả Hàng có chút bị mê hoặc, một chút choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của đối phương.
Dáng vẻ đối phương lặng lẽ nhìn máy tính bảng trông giống như một kiệt tác hoàn hảo được nghệ nhân chạm khắc tỉ mỉ.
Nhân viên báo cáo xong, Chu Chí Hâm mở micro định nói vài câu.
Lúc này bên cạnh truyền đến vài tiếng kêu mèo.
"Chồng yêu ca ca ơi." Tả Hàng cất tiếng gọi.
Chu Chí Hâm quay đầu nhìn cậu.
Chỉ thấy cái đầu của Tả Hàng gối trên chiếc gối mềm mại, mỉm cười với hắn một cách ngượng ngùng đầy đáng yêu.
"Chồng yêu ca ca ơi, anh đẹp trai quá trời luôn."
Nhân viên:!!!
Giọng nói như vừa được yêu thương dữ dội.
Vãi đạn! Hóa ra sếp có sở thích này sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro