Chương 48
Từ lúc Từ Kinh Thương trở về, Tả Hàng mới hiểu cái gọi là "hài tử có cữu cữu được coi như bảo bối".
Tuy rằng Từ Kinh Thương từ lúc lên làm tướng quân, những ngày ngài ở biên cương nhiều hơn ở kinh thành, nhưng kinh thành lại là nơi ngài từ nhỏ lớn lên, ngài đối với kinh thành quả thực hiểu biết tường tận.
Nếu Tả Hàng bây giờ đối với việc đánh người không có hứng thú, Từ Kinh Thương liền mỗi ngày dẫn Tả Hàng bảo bối của mình đi nơi nơi ăn ngon chơi vui.
Tả Hàng vốn tưởng mình đã dạo hết kinh thành rồi, không ngờ lại có nơi chơi vui như vậy, được cữu cữu dẫn đi khắp nơi, đôi môi y cong cong vẫn chưa hạ xuống lần nào.
"Ta cũng không biết chỗ này có gian hàng như vậy, đồ ăn làm cũng thực ngon!"
Bàng Trí dùng đũa kẹp đùi gà cắn xuống hai miếng rồi ngại phiền toái dứt khoát bỏ đũa trực tiếp cầm lên gặm.
"Thật vất vả mới gầy xuống, ngươi ăn ít một chút đi."
Tả Hàng nắm chiếc đũa ăn đến hai má phình phình nhắc nhở một câu, sau đó quay đầu: "Cữu cữu người ăn nhiều một chút."
"Được, ngươi cũng ăn nhiều lên."
Từ Kinh Thương đang uống rượu cười gật đầu, cầm đôi đũa lên gắp vài miếng thịt kho tàu ăn rồi nhìn Bàng Trí: "Các ngươi bình thường chỉ biết đến mấy tửu lâu lớn mà ăn, sao có thể biết có tiểu điếm như này."
"Chúng ta đều là tục nhân, vẫn là cữu cữu lợi hại!"
Bàng Trí thuận miệng khen một câu, lại không biết vị Tướng quân này lúc trước bị hương rượu của tiểu điếm thu hút mới lại đây.
Thức ăn trên bàn có hương vị rất ngon, nhưng sức ăn Tả Hàng vốn không lớn, ăn no liền buông đũa xuống.
"Uống chút canh đi."
Luôn chú ý đến y, Từ Kinh Thương đưa chén canh qua.
"Cảm ơn cữu cữu!"
Tả Hàng mỉm cười nâng chén trong tay uống, nhìn thấy ngài lại uống xong một chén rượu, ánh mắt lập tức dừng trên vò rượu trong tay ngài.
Uống ngon như vậy sao?
"Khụ..... khụ....!"
Biểu tình tò mò của cháu trai khiến Từ Kinh Thương bị sặc, ngay sau đó đặt vò rượu lên bàn.
Nghe ngài ho hai tiếng, cho rằng ngài uống quá nhanh nên bị sặc Tả Hàng hiếu kì nói: "Cữu cữu, rượu uống ngon lắm sao?"
Y ngửi một chút liền cảm thấy hương vị có chút lạ lạ.
Ở trong mắt Từ Kinh Thương, cháu trai nhà mình thật sự còn rất nhỏ, chỗ nào có thể được uống rượu, không muốn làm y tò mò muốn nếm thử, vì vậy che đậy lương tâm: "Uống không ngon! Vừa đắng vừa cay, uống không ngon chút nào!"
"Khặc....."
Bàng Trí nhịn không được bật cười, thầm nghĩ: Ngài đây là lừa con nít sao?
Từ Kinh Thương trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục cường điệu với cháu trai nhà mình: "Thật sự uống không ngon chút nào!"
Từ nãy tới giờ thấy ngài uống một chén rồi một chén cũng không giống như nó không khó uống như người nói, nhìn vẻ mặt ngài nghiêm túc cường điệu lần nữa, Tả Hàng cố ý: "Thực sự không ngon như vậy sao? Vậy cho ta nếm thử đi!"
Hối hận vì đã nói như vậy, Từ Kinh Thương: "............"
Nhìn bộ dáng không nói nên lời của ngài, Tả Hàng cười cười: "Ta nói giỡn thôi, sẽ không đoạt rượu của cữu cữu."
Tiểu điếm này nằm ở cuối một con hẻm gần cửa thành, ba người ăn uống no đủ vẻ mặt thỏa mãn đi ra cửa rồi chậm rì rì đi ra ngõ nhỏ.
Đoạn, một con ngõ nhỏ bên trái đột nhiên xuất hiện mấy tên côn đồ, có lẽ thấy bọn họ ăn mặc mắc tiền, trong đó lại có một tên béo béo, một tên què què, tên còn lại thoạt nhìn như chẳng làm được gì, vì thế liền muốn nhào lên giở trò cướp đoạt.
Vừa mới ăn no Từ Kinh Thương lười động đến, quét mắt bọn chúng một lượt, vừa đẩy cháu trai đi lên phía trước vừa lấy chân đá tất cả bọn chúng đến một góc tường xếp thành La Hán.(1)
(1): Xếp chồng lên nhau ấy=))
Lúc cháu trai hai mắt tỏa sáng nhìn nhìn còn quay đầu lại nói một câu "Thật lợi hại", Từ Kinh Thương lại nhìn đôi "La Hán" kia đá thêm một cú nữa, làm cho bọn chúng treo trên mặt tường.
"Đợi lát nữa kêu người đến đây bắt đám người vô học này vào nhà lao ở mấy ngày!"
Ra khỏi ngõ nhỏ đang đi trên đường cái, Từ Kinh Thương đang nghĩ buổi chiều nên mang cháu trai nhà mình đi đâu chơi, thì bỗng nhiên bả vai bị người ta đập nhẹ.
"Tần lão tướng quân!"
Người được y gọi là Tần lão tướng quân trên mặt lộ ra một tia cười, quét mắt nhìn người bên cạnh gã: "Đây là đi ra ngoài chơi cùng cháu trai sao?"
"Đúng vậy!"
"Tả Hàng, Bàng Trí, vị này là Tần lão tướng quân, mau gọi người đi."
"Chào Tần lão tướng quân!"
Hai người đồng thanh.
Vẫn luôn biết gã có một người cháu trai luôn được chiều chuộng, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy qua, hiện giờ đánh giá người trước mặt cảm thấy là một đứa nhỏ không tồi, vì thế nhìn y gật đầu.
"Ngài không phải đã về quê sao? Sao lại ở kinh thành?"
Trong giọng nói Từ Kinh Thương mang theo chút kinh ngạc.
"Tôn tử thành thân là chuyện lớn lão cốt như ta tự nhiên không thể bỏ qua."
"Ta còn chưa biết Tân đại ca muốn thành thân đâu!"
Từ Kinh Thương cùng ông hàn huyên vài câu, rốt cuộc trên đường cái không phải nơi thích hợp để nói chuyện liền hẹn lát nữa cùng đi uống rượu rồi lại nói tiếp.
"Cữu cữu, người cứ trực tiếp đi uống rượu đi, không cần đưa chúng ta trở về."
Nhìn cảnh tượng vừa rồi Tả Hàng biết cữu cữu của mình rất kính trọng vị lão tướng quân kia.
"Không có việc gì, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Từ Kinh Thương vẫn mang y về phủ, dặn dò vài câu rồi mới ra cửa.
Trở về chưa được một lúc, Tả Hàng mệt nhọc liền trở về phòng ngủ trưa, Bàng Trí nhớ lại mấy ngày gần nhất đây không trở về bị cha hắn nhắc mãi, thấy y đi nghỉ ngơi liền nói với người trong phủ rằng ta về nhà một chuyến rồi đi.
Từ lúc Từ Kinh Thương trở về, Chu Chí Hâm mới hiểu được cái gì gọi là hậu cung tranh cướp đoạt sủng!
Bởi vì gã trở về nên Tả Hàng phải dọn ra cung thì không tính, tòa phủ đệ kia có mật đạo thông với hoàng cung, cũng có thể coi như là một địa bàn thuộc hoàng cung.
Nhưng cố tình, dường như người này không chịu ngồi yên, mỗi ngày đều mang Tả Hàng chạy ra ngoài. Đã như vậy, ban cho gã tòa phủ tướng, gã lại mỗi buổi tối đều ăn vạ muốn mình ở trong phủ của cháu trai.
Dù sao phủ đệ cũng lớn, không thiếu phòng cho gã ở, nhưng gã cố tình lại muốn ở trong viện của cháu trai, còn chọn phòng bên cạnh!
Nhớ lại đã sáu ngày rưỡi chưa gặp Tả Hàng, Chu Chí Hâm cảm thấy cữu cữu gì đó quả thực là ghét không gì sánh nổi.
=)))))
"Hoàng thúc, Hàng Hàng sao lâu như vậy chưa trở lại? Y có phải sẽ không trở lại nữa hay không?"
Chu Chí Hâm đã sớm xử lý xong tấu chương đang xem bé tập viết nên hắn không lập tức trả lời, một lát sau mới nói: "Y sẽ không không trở lại."
———
Trong phòng có hơi tối, Tả Hàng đang nằm trên giường ngủ cực kì say, không biết mơ thấy mộng đẹp gì mà khóe môi y cứ cong cong.
Tường trong phòng bỗng nhiên động đậy, ngay sau đó trong phòng nhiều thêm một người.
Người nọ hoa quan ngọc phục, rõ ràng là hoàng đế bệ hạ vốn dĩ đang ở trong cung.
Phát hiện người mình đang muốn tìm đang nằm trên giường, biểu tình lạnh lùng trên mặt Chu Chí Hâm không tự giác được mà nhu hòa xuống một phần.
Nhìn y vừa ngủ vừa cười thì biết mấy ngày nay quả thực không tồi, Chu Chí Hâm ngồi xuống mép giường, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt y.
Đúng là một đứa nhỏ không có lương tâm!
Hắn hạ thủ hơi dùng hai phần lực, dẫn đến người trên giường nhíu mày, theo phản xạ duỗi tay sờ mặt mình sau đó cầm lấy bàn tay to lớn của hắn.
Cúi đầu thấy bên ngoài giường còn nhiều chỗ, Chu Chí Hâm rút tay lại, cởi ngoại bào nằm bên cạnh y.
Hắn nằm xuống nhưng không ngủ, chỉ lẳng lặng ngắm người đã nhiều ngày không thấy.
Tả Hàng mỗi một giấc trưa đều ngủ không lâu, Chu Chí Hâm nằm xuống không bao lâu y đã choàng tỉnh.
"Chí Hâm."
Thấy y nhích lại gần, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, Chu Chí Hâm duỗi tay ôm lấy y, làm đầu y dựa vào vai mình sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng.
Quả nhiên, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Tả Hàng đột nhiên ngẩng phất đầu lên.
"A."
"Cho ta nhìn xem."
Không sưng.
"Cằm ngươi có đau không?"
"Không đau."
Chu Chí Hâm nói, ôm y nửa ngồi dậy.
Xoa nhẹ cằm hắn hồi lâu, Tả Hàng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Không muốn nhìn thấy ta?"
"Ta chỉ là kinh ngạc mà thôi. Vốn dĩ ta định đi tìm ngươi sau khi tỉnh lại, không nghĩ tới ngươi lại đến đây trước."
"Chúng ta thực sự ăn ý."
Nghe được y nói, tâm tình Chu Chí Hâm khá khẩm hơn, thuận miệng hỏi: "Buổi chiều ngươi không ra ngoài chơi với cữu cữu sao?"
"Buổi chiều cữu cữu có hẹn người đi uống rượu."
"Thì ra buổi chiều không ai chơi nên mới đi tìm ta?"
Ngữ khí hắn tuy thờ ơ, nhưng Tả Hàng lại cảm thấy hắn giống như hơi khó chịu.
"Không có, ta đương nhiên nhớ nên mới đi tìm ngươi!"
Lời này làm cho lòng Chu Chí Hâm xao động, biểu tình nhu hòa xuống, vẫn hỏi ngược lại.
"Phải không?"
"Thật mà."
Những ngày ở trong cung thấy hắn đã thành thói quen, bây giờ vài ngày không gặp hắn Tả Hàng tất nhiên có chút nhớ hắn.
"Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?"
"Nếu nói như vậy ta hiện tại là tới gặp ai?"
Chu Chí Hâm cúi đầu hôn hôn mặt y.
Tả Hàng nở nụ cười: "Đúng rồi, giữa trưa hôm nay ta có tới một tiểu điếm có gà hầm nấm ăn rất ngon, ngươi khẳng định sẽ thích, lần sau ta dẫn ngươi đi ăn được không?"
"Được."
Tả Hàng đi ăn còn nhớ đến mình, tâm tình Chu Chí Hâm càng thêm sung sướng.
Cùng hắn nói vài chuyện mấy ngày nay một hồi, Tả Hàng nhớ lại bộ dáng cữu cữu sợ mình uống rượu giữa trưa, không nhịn được cười nói với hắn: "Ngươi cảm thấy rượu uống ngon không?"
"Rượu tất nhiên dễ uống, ngươi có muốn nếm thử không?"
"Có thể chứ?"
Tả Hàng kỳ thực thấy cữu cữu uống từng chén từng chén rượu thì rất tò mò, không hiểu sao ngài lại không cho y uống
"Lúc ta bằng tuổi ngươi đã sớm uống qua rượu, uống một ít cũng không có chuyện gì."
"Ta chỉ uống một ly!"
Tả Hàng vươn tay.
"Chúng ta đứng dậy trước."
Chu Chí Hâm giúp y mặc lại quần áo, ôm y ra ngoài, đặt y ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc cây đại thụ ngoài sân, sau đó phân phó nha hoàn đi lấy một bầu rượu.
Nghĩ y lần đầu uống rượu, rượu Chu Chí Hâm chọn rượu trái cây nhẹ.
Được Chu Chí Hâm nuông chiều thành thói quen, Tả Hàng cảm thấy mình ngồi trong lòng hắn không hẳn là vấn đề lớn.
Những người trong phủ này đều do Chu Chí Hâm sắp xếp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đưa rượu và mấy món dùng nhâm nhi lên.
Chu Chí Hâm cầm đôi đũa gắp một ít thức ăn cho y để y lót bụng trước, lúc này mới lấy ly đổ rượu ra.
Ngửi được chút hương thơm ngọt ngọt, Tả Hàng nghiêng đầu qua.
"Rượu này sao ngửi có chút ngọt?"
"Đây là rượu trái cây."
Chu Chí Hâm đưa ly rượu đến bên môi y.
Lần đầu uống nên không biết rượu có hương vị gì, Tả Hàng chỉ thử thăm dò uống một ngụm nhỏ.
Vừa vào miệng cảm thấy có chút ngọt, sau đó là vị cay, chờ cuối cùng nuốt xuống, trong miệng còn có chút dư vị làm người ta nhớ đến. Có thể là lần đầu uống nên không quen nhưng vẫn muốn uống tiếp.
Thấy y chép miệng sau đó liếm liếm môi, Chu Chí Hâm mỉm cười đem ly rượu dư lại uống cạn.
"Ta còn chưa nếm xong đâu!"
Có lẽ sợ hắn lại uống rượu của mình, Tả Hàng vươn tay nắm cổ tay hắn, miệng kề vào ly chậm rãi uống.
Chu Chí Hâm cúi đầu thò lại gần, cái ly hướng về mình một chút, đem rượu còn dư lại uống cạn.
Chén rượu vốn dĩ đã nhỏ, Chu Chí Hâm thò lại gần không tránh khỏi đụng vào khóe môi mềm mại của y, nhưng Tả Hàng lại không chú ý, chỉ mở to mắt nhìn hắn.
"Dư lại là ngươi uống, không tính là ta đã uống một ly!"
Tâm tình Chu Chí Hâm sung sướng, cười nói được lại lần nữa rót một ly rượu cho y.
Đã nếm ra được chút tư vị của rượu, Tả Hàng sợ hắn lại lần nữa đoạt rượu của mình, lần này cầm ly rượu trong tay chậm rãi uống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro