Oneshot 1
Trác Dực Thần bị trúng một loại độc chết tiệt. Khó khăn với việc biết được phương pháp chữa trị sẽ buộc Triệu Viễn Chu phải đưa ra một lựa chọn khủng khiếp, Trác Dực Thần chọn cách bỏ chạy.
'Nóng...'
Trác Dực Thần đang ngồi co ro bên án kỷ trong thư phòng ở Trác phủ. Tất cả giác quan của cơ thể đều trở nên phóng đại một cách bất thường, y cố gắng tập trung linh lực để giảm bớt cảm giác khô nóng đang thiêu đốt cơ thể từ sâu bên trong.
Nhớ lại cuộc tấn công bất ngờ xảy ra một canh giờ trước. Bằng cách nào đó, một người đàn ông đeo mặt nạ mang theo yêu khí đã vượt qua được kết giới của Trác phủ và thải một loại bột nào đó lên mặt Trác Dực Thần, ngay bên trong thư phòng riêng của y.
Anh Lỗi và Tư Tịnh đang đuổi theo truy sát tên bí ẩn đó mà không do dự, mà họ không nhận ra rằng kẻ tấn công giấu tên đã thành công trong nhiệm vụ của mình.
Giờ đây, Trác Dực Thần đang quằn quại, tâm trí hỗn loạn vì nỗi đau trộn lẫn với cảm giác kích thích khó hiểu bùng lên từ cốt lõi của mình. Rốt cuộc là loại thuốc gì? Liệu y có bị đánh thuốc mê không?
Văn Tiêu lo lắng đi lại xung quanh phòng. Khuôn mặt tỷ ấy tái nhợt nhưng vặn vẹo vài tia thịnh nộ rõ ràng khi tỷ ấy lo lắng nắm chặt lấy tay và nhẹ nhàng lau mồ hôi ướt đẫm trên trán y.
Và giọng nói có vẻ bồn chồn khi giao tiếp với Bạch Cửu : " Tình trạng của đệ ấy thế nào rồi Tiểu Cửu? Là chất độc hay là một loại thuốc nào đó? Liệu chúng ta có thể làm gì cho đệ ấy bây giờ..Trán đệ ấy nóng quá không những thế thân nhiệt cũng đang tăng lên dần."
Đốt ngón tay của Bạch Cửu đáp trên mạch đập của Trác Dực Thần. Đôi mắt ươn ướt và hàng lông mi run rẩy, nhóc con đang rất lo lắng cho tình trạng của ca ca . Tiểu Cửu đáp lại câu hỏi của Văn Tiêu với giọng nói run rẩy: "Đệ...Đệ không biết! Đệ chưa từng gặp tình trạng này bao giờ..." Vừa dứt câu, tiểu Cửu đã òa khóc nức nở, vùi đầu vào tay Trác Dực Thần.
"Để tỷ xem, tiểu Cửu." Tư Tịnh cất tiếng. Cô và Anh Lỗi đã trở về từ lúc nào. Tư Tịnh nhẹ nhàng quỳ trước mặt Trác Dực Thần, nhìn vào mặt y để đánh giá tình trạng.
Tiểu Cửu, Anh Lỗi và Văn Tiêu đều đứng kế bên lo lắng nhìn chằm chằm vào 2 người họ. Cảm giác nặng nề bao phủ lấy cả căn phòng, họ không biết làm gì để giúp y. Nếu có Triệu Viễn Chu ở đây thì thật tốt, Văn Tiêu chợt nghĩ như thế. Trận đánh của Triệu Viễn Chu và Ly Luân cách đây vài ngày trước cộng thêm linh lực chưa hồi phục từ việc rèn lại Vân Quang Kiếm đã khiến cho hắn phải bế quan tu luyện.
Trác Dực Thần run rẩy nắm lấy y phục. Từng tia nắng chiếu vào đều như đang đốt cháy và khiến đầu y đau nhức một cách bất thường, nhưng Trác Dực Thần vẫn kiên trì cố gắng khống chế bản thân không tấn công Bùi Tư Tịnh-người đồng đội của y.
Lúc này Trác Dực Thần bị hoảng sợ bởi suy nghĩ của bản thân, lờ mờ đoán ra loại bột thuốc mà hắc y nhân đã dùng với bản thân là gì!!!.
Cơ thể Trác Dực Thần run lên một cách dữ dội, và bất ngờ y đẩy mạnh Bùi Tư Tịnh ra.
"......" Trác Dực Thần lẩm bẩm với vẻ mặt trắng bệch.
Trong số tất cả mọi thứ, tại sao lại là thứ đó!!!
"Là Bách Hoa Yên"- Bùi Tư Tịnh người bị đẩy ngã nói với vẻ mặt chắc nịch. Khi câu trả lời thốt ra, Anh Lỗi và Văn Tiêu nét mặt đột nhiên trở nên cau có, Tiểu Cửu thì vẫn ngơ ngác về loại độc chưa từng nghe qua.
Trác Dực Thần giương đôi mắt ngấn lệ nhìn về Bùi Tư Tịnh như kiểu đang cầu xin đối phương nói ra một đáp án khác. Đối với bản thân Trác Dực Thần, việc này như đang lột trần y trước mặt những người mà y yêu thương nhất.
Hơi thở từ từ ngắn lại, không hẳn do nỗi đau thể xác gây ra mà khi nghĩ về cách để giải loại độc này khiến Trác Dực Thần nghĩ đến người nam nhân đó, theo bản năng siết chặt lấy Vân Quang Kiếm trên thắt lưng. Điều này thật điên rồ. Triệu Viễn Chu phải đưa ra lựa chọn khủng khiếp giữa hai người bọn họ, chuyện này thật tàn khốc.
Trác Dực Thần sẽ không để tình huống như vậy tạo gánh nặng cho tất cả mọi người. Chỉ có một việc phải làm. Suy nghĩ đột ngột nảy ra trong đầu thôi thúc y hành động ngay lập tức.
"Đưa ta đến ao tuyền" Trác Dực Thần nói với âm lượng đủ lớn và đều đặn để che giấu nỗi đau mà y đang cảm thấy. "Có thể giúp đưa ta tới đó được không?"
Tư Tịnh, Anh Lỗi và Văn Tiêu trao đổi ánh mắt im lặng với nhau, tiểu Cửu bước lên trước chấp nhận yêu cầu của y một cách nhanh chóng. "Vâng ạ."
Trác Dực Thần ôm Vân Quang kiếm vào vòng tay khi Anh Lỗi cúi xuống bế y lên. Hướng sự chú ý về Vân Quang kiếm và thì thầm khẩn trương.
Vân Quang kiếm đột nhiên rung lên một cách dữ dội. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì họ chưa từng trông thấy đều này trước đây.
Với đôi tay run rẩy, Trác Dực Thần ôm chặt lấy Vân Quang kiếm, cầu xin một cách không hề nao núng, "Làm ơn... ta cầu xin ngươi."
Vân Quang kiếm chợt yên tĩnh mất một lúc như để nghiền ngẫm lời cầu xin của Trác Dực Thần trước khi biểu hiện của nó chuyển sang quyết tâm.
Keng!
Một luồng linh lực màu vàng đột nhiên bay ra từ Vân Quang kiếm. Trác Dực Thần nở một nụ cười nhẹ nhàng về phía mọi người trước khi biến mất. Cả y và Vân Quang kiếm biến mất trong một vòng xoáy nhỏ dần.
"Trác ca đâu rồi?"- Giọng nói hốt hoảng của tiểu Cửu vang lên đánh tan sự im lặng ngơ ngác của mọi người. Ánh mắt Bùi Tư Tịnh sâu thẳm như đang suy tư một điều gì đó. Cô khẽ đánh mắt về phía Văn Tiêu, ánh mắt 2 người chạm nhau trong vài phút. Văn Tiêu đột nhiên cúi đầu thở dài rồi ngước nhìn Tư Tịnh với một ánh mắt kiên định: " Phải báo cho Triệu Viễn Chu ngay !!!".
Trong hang động u tối với những luồng không khí lạnh buốt. Triệu Viễn Chu đang ngồi xếp bằng trên tảng đá giữ động, xung quang là những luồng linh lực đan xen nhau nhưng trong đó lại lẫn những tia ma khí bất thường.
Triệu Viễn Chu hầu như không hề hấn gì, ngoại trừ bồ hóng và bụi bẩn bám vào y phục sau nhiều ngày bế quan. Hắn như một con thú mạnh mẽ không thể tưởng tượng được, cả người toát ra khí chất áp bức gần như hút hết không khí xung quanh.
Đôi ánh mắt thờ ơ quan sát những tia ma khí đang lượn quanh. Đột nhiên cảm nhận được có ai đó đang tiến đến gần...mùi hương và linh lực này...là của Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh.
"Ta có một số tin xấu, Triệu Viễn Chu," Bùi Tư Tịnh lên tiếng, chủ yếu nhìn vào chân họ để tránh thể hiện phản ứng trước áp lực quá lớn.
Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của Triệu Viễn Chu trở nên dịu dàng đi. "Có chuyện gì đã xảy ra à?"
Bùi Tư Tịnh hít sâu đang định trả lời thì Văn Tiêu đã giành trước:
" Có người đã đột kích Trác phủ, Tiểu Trác đã dính Bách Hoa Yên, sau đó thì Vân Quang kiếm đột nhiên phát bạo linh lực và đưa Tiểu Trác đi đâu đó. Chúng ta rất lo lắng cho đệ ấy." Văn Tiêu nói một hơi thật dài trước ánh mắt kinh ngạc của Bùi Tư Tịnh, cô nhìn thẳng vào mắt Triệu Viễn Chu một cách không do dự kèm theo đó là một sự quyết tâm nào đó.
Triệu Viễn Chu yên lặng vài phút sau đó nhìn thẳng vào mắt Văn Tiêu. Hắn từ từ hé môi, từ tiếp theo giống như tiếng gầm gừ của một ác ma xuất hiện từ nơi sâu nhất của địa ngục, "Ta hiểu."
------------------------
Nó đau quá.
Trác Dực Thần đã cuộn mình thật chặt thành một quả bóng trong một khoảng thời gian không xác định, thời gian dường như trôi đi thật chậm trước cơn đau dữ dội đang hành hạ cơ thể. Giống như ai đó đã xẻ đôi cơ thể y bằng một lưỡi dao sắc nhọn và đổ dung nham vào bên trong.
Đến một lúc nào đó, ngọn lửa nấu chín nội tạng của y đã trở nên lạnh như băng. Trác Dực Thần gần như mất hết cảm giác ở đầu ngón tay và ngón chân.
Bách Hoa Yên.
Người bị ảnh hưởng cần quan hệ tình dục với người họ yêu thương nhất trong vòng 5 canh giờ .
Nếu không quan hệ thì họ sẽ bạo phát linh lực, nổ tan xác mà chết.
Sau khi trốn thoát thành công với sự giúp đỡ của Vân Quang kiếm, Trác Dực Thần ngay lập tức tìm ra nơi ẩn náu hoàn hảo mà mọi người và Triệu Viễn Chu sẽ không phát hiện ra, ít nhất là cho đến khi hết giờ.
Nơi này là địa bàn bí mật mà lúc nhỏ y thường trốn khỏi Trác phủ để đến đây, ngay cả Văn Tiêu cũng không biết được nơi này. Là nơi mà y dùng để gặm nhắm những nỗi đau khi caca ra đi năm đó.
Mẫu thân năm đó rất thích hoa cẩm tú cầu nên phụ thân đã sai người mua hẳn một biệt viện và trồng cho mẫu thân một cánh đồng cẩm tú cách Trác phủ khoảng chục dặm nhưng sau khi mẫu thân khó sinh y mà chết thì nơi này đã trở thành cấm địa. Ngoại trừ ông ấy chưa từng có người nào khác của Trác phủ được bước vào nên nó dần như chìm vào quên lãng. Năm đó vì sự tò mò mà y và caca đã bám theo phụ thân xem ông ấy thường đi đâu vào ngày giỗ của mẫu thân nên tình cờ phát hiện ra nơi này. Caca đã dặn là không được nói với ai cũng đừng để lộ bí mật này. Nhưng cũng từ đó mỗi lần mùa hoa cẩm tú nở thì y cùng caca đều lén đến xem, sau khi phụ thân và caca đều mất thì cũng chỉ còn mình y đến nơi này chăm sóc chúng nó.
Vì tuyệt vọng, y thậm chí còn cố gắng nhớ lại những câu chuyện liên quan đến Bách Hoa Yên mà từng đọc trong tàng thư của Trác phủ .
Trác Dực Thần hi vọng tìm ra một phương pháp chữa trị thay thế.
Nhưng moi móc hết kí ức thì câu trả lời nhẫn tâm vẫn chỉ có một.
Trác Dực Thần chưa bao giờ tự nhận mình là người may mắn nhưng bằng cách nào đó y lại hi vọng sự may mắn sẽ đến với y như hiện tại.
Cố gắng ngẩng cao đầu, Trác Dực Thần dựa mình vào lan can biệt viện nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài với cánh đồng hoa cẩm tú đang nở rộ. Những bông hoa màu lam tượng trưng cho sự khởi đầu của mùa xuân đưa y trở lại những ký ức trong quá khứ, một sự xao lãng đáng hoan nghênh khỏi nỗi đau.
Trác Dực Thần nhớ về lúc y còn nhỏ. Trác Dực Hiên sẽ nhẹ nhàng vỗ về y vào giấc ngủ. Bàn tay nhỏ nhắn được nắm trong bàn tay to lớn hơn của caca khi 2 người họ trò chuyện về những thứ mà Trác Dực Hiên thấy qua trong cuộc viễn chinh của Tập Yêu Cục.
Tất nhiên bây giờ y đã trưởng thành rồi, caca cũng không còn nữa. Không có ích gì khi cố gắng hồi tưởng lại những kí ức đã qua.
Y đột nhiên nghĩ đến Triệu Viễn Chu. Người nam nhân đột nhiên xông vào làm loạn cuộc sống của y. Trác Dực Thần là gánh nặng, là điểm yếu của Triệu Viễn Chu mà nhiều kẻ thù có thể lợi dụng. Đây là điều mà y vừa mới nhận ra gần đây nhất sau khi cuộc chiến với Ly Luân kết thúc vài ngày trước. Có thể đây là cơ hội hoàn hảo để loại bỏ bản thân khỏi mọi thứ hỗn độn, những thứ cảm xúc rối bời trong tim. Chắc chắn không còn ai phải lo lắng hay vướng vào hỗn độn vì y. Có lẽ tiểu Cửu sẽ khóc một trận rất lớn nhưng rồi sau đó thì đệ ấy cũng sẽ ổn thôi. Anh Lỗi cũng vậy...không biết người lạnh lùng như Tư Tịnh cô nương sẽ rơi lệ vì y hay không nữa.... Văn Tiêu có thể sẽ vô cùng đau lòng vì sự ra của người đệ đệ này nhưng tỷ ấy vẫn còn Triệu Viễn Chu ở bên. Còn Triệu Viễn Chu thì....
Mặt trời ở trên cao chiếu xuống, Trác Dực Thần khẽ nhoe mắt khi ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay, xua đi những giọt lệ đang chảy ra từ khóe mắt.
Những đóa hoa cẩm tú trải dài đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió ngút tầm mắt. Đó là một cảnh tượng nhẹ nhàng.
Đây không phải là nơi tồi tệ để tận hưởng những giây phút cuối cùng.
Điều hối tiếc duy nhất của Trác Dực Thần là chưa thể tạm biệt tử tế với mọi người. Y hồi tưởng về khoảng thời gian tươi đẹp trong quá khứ, nơi họ từng vui đùa và khoảng thời gian trải qua từng khoảnh khắc bên nhau, hạnh phúc một cách không phức tạp.
Mùa xuân cuối cùng của y, bông hoa tú cầu cuối cùng của y nở hoa, liệu y có cảm thấy cô đơn thế này không?
Trác Dực Thần đang lơ mơ vì các giác quan đang trở nên mờ dần đi. Bỗng nhiên y cảm nhận được một sự rung động không gian mạnh mẽ như có ai đó đang xé rách kết giới của Vân Quang kiếm để xâm nhập vào nơi này .Giọng nói của Triệu Viễn Chu vang vọng khắp toàn bộ khung đình và cánh đồng.
"Đã tìm ra người, tiểu Trác đại nhân."
Trác Dực Thần không thể giấu được sự ngạc nhiên, nỗi đau được xoa dịu chỉ trong chốc lát nhờ sự hiện diện của đối phương, trước khi y đối mặt thẳng thắn với Triệu Viễn Chu trong khi đang nằm tựa hẳn vào lan can. Triệu Viễn Chu mặc bộ y phục đồ đen với những sợi chỉ tơ vàng dệt thành hoa văn thần thú Kỳ Lân, điểm theo đó là những hạt hồng ngọc đỏ trên toàn bộ y phục, với thân hình cao ráo, đường nét khuôn mặt sắc sảo và mái tóc dài màu đen xen lẫn vài lọn tóc bạc được búi gọn với một cây trâm vàng vẫn được tạo kiểu hoàn hảo dù phải mất khá nhiều linh lực mới xâm nhập vào được dòng xoáy liên kết không gian của Vân Quang kiếm để tìm ra nơi này,..Trái tim Trác Dực Thần thắt lại.
Triệu Viễn Chu... hắn thật sự là một nam nhân hỗn đản!!!
"Thật không hổ là Triệu Đại Nhân" _ Trác Dực Thần nói, giọng điệu mang đến sự bình tĩnh hoàn hảo bất chấp trạng thái cảm xúc hỗn loạn.
"Đáng lẽ ta nên tự mình kết thúc thay vì trốn đến nơi này và xảy ra sự hỗn độn như hiện tại."
Đến cuối câu, một ánh nhìn đen tối bao trùm lấy khuôn mặt của Triệu Viễn Chu.
"Trác Dực Thần!"
Nó không được đặt ra như một câu hỏi mà là một câu cảm thán tràn đầy tức giận.
Trác Dực Thần không thể không nao núng trước giọng điệu gay gắt và tràn đầy tức giận của Triệu Viễn Chu, y cúi gầm mặt, cắn chặt đôi môi, tránh ánh nhìn tức giận kèm theo sự nóng bỏng của đối phương.
Bộ trang phục tối màu làm nổi bật hình dáng to lớn củaTriệu Viễn Chu, tương phản hoàn toàn với màu sắc ấm áp trầm lặng của khung cảnh xung quanh. Cơn sốt chắc hẳn đã đến với y, vì Trác Dực Thần không khỏi nảy ra một viễn cảnh tưởng tượng trong đầu, về việc Triệu Viễn Chu là một dã thú đột ngột xông vào nơi ở của một thường dân, đòi hỏi những thứ mà họ không thể cho.
"Triệu Viễn Chu, ta không có lựa chọn nào khác."
"Sự lựa chọn? Ngay từ đầu Trác đại nhân đây đã không có ý định lựa chọn." - Giọng điệu mỉa mai của Triệu Viễn Chu vang lên.
Có vẻ như cần thuyết phục hơn để Triệu Viễn Chu có thể chấp nhận điều không thể tránh khỏi.
Giấu đi nỗi đau khác, Trác Dực Thần giả vờ điều chỉnh tư thế để ngắm nhìn cánh đồng hoa bên ngoài. "Ta cho rằng huynh đã nghe về Bách Hoa Yên và cách hóa giải nó. Việc suy ngẫm về nó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Kiểm soát tốt những giọt nước mắt của mình, Trác Dực Thần chỉ để lộ nụ cười rạng rỡ, chân thật nhất. "Triệu Viễn Chu, đừng khiến chúng ta hủy hoại lẫn nhau."
Nếu có kiếp sau, xin hãy để ta vĩnh viễn không gặp lại người.
"Huynh có thể rời đi ngay bây giờ, vài giờ nữa sẽ là một cảnh tượng xấu xí. Ta không muốn huynh nhìn thấy ta khi thời điểm đó đến."
Giờ đây, Trác Dực Thần có thể hiểu tại sao loài mèo lại chọn cách ẩn náu khi chúng sắp chết. Là một con người y không mong muốn việc để lại một ký ức xấu xí cho những người quý giá khi y qua đời, đặc biệt là người nam nhân này, Triệu Viễn Chu.
Im lặng. Chỉ có tiếng gió lùa qua kẽ hở của khu đình và thỉnh thoảng có tiếng chim bay trên đầu.
"Thật là một điều vô nghĩa."
Giọng nói trầm thấp của Triệu Viễn Chu cắt ngang sự yên tĩnh hư vô trong tâm trí Trác Dực Thần và y nghiêng đầu về phía Triệu Viễn Chu trong sự sững sờ.
Khuôn mặt của Triệu Viễn Chu trống rỗng. "Chúng ta sẽ làm nó."
"Cái gì?"
"Ta đã nói là hãy làm đi."
Mất một lúc để tiêu hóa hàm ý trong lời nói của đối phương, Trác Dực Thần không thể giữ được vẻ cau mày. " Huynh có nhận ra chúng ta sẽ phải làm gì không?
Thay vì trả lời, Triệu Viễn Chu cố tình bước về phía y.
"Dừng lại! Triệu Viễn Chu! Ta đã bảo là chúng ta đừng hủy hoại lẫn nhau !!! Không thể-" Phần cuối câu của Trác Dực Thần nghẹn ngào, gần như nức nở.
Y không thể làm điều đó với đối phương... Làm sao có thể...Y thà chết còn hơn là phải trải qua sự sỉ nhục và ghê tởm như vậy.
"Vì thế?" Không mất nhiều thời gian để Triệu Viễn Chu tiếp cận được y.
Trác Dực Thần vẫn có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ người nam nhân trước mặt.
"Nghe rõ đây, Trác Dực Thần. Ta sẽ cho em hai sự lựa chọn." ( đổi xưng hô rồi !!!!! Đại yêu nổi giận )
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Trác Dực Thần khi nhìn lên vẻ mặt trống rỗng đến đáng thương của đối phương. Không có ánh sáng trong đôi mắt đen đó.
"Em muốn ta cưỡng bức em hay em sẽ tự nguyện?" 😊)))))
Sự hoảng loạn bao trùm lấy Trác Dực Thần. Y có thể cảm nhận rằng Triệu Viễn Chu hoàn toàn nghiêm túc. Ngay từ đầu, hắn không phải là người hay hứa suông. Y cần phải làm gì đó để khiến hắn không làm điều gì đó mà sau này đôi bên sẽ vô cùng hối hận, nhanh chóng. Nếu hắn không hành động vì lợi ích tốt nhất cả hai thì y sẽ làm điều đó.
Trác Dực Thần giơ tay lên và mở miệng, sẵn sàng tuôn ra một loạt lý lẽ để khiến Triệu Viễn Chu suy nghĩ lại về quyết định thiếu sáng suốt của mình, khi một cơn đau dữ dội khác tấn công cơ thể, khiến y khom lưng và ngã xuống. Trác Dực Thần gần như không tránh khỏi việc cơ thể rơi xuống sàn gỗ.
"Hết giờ rồi."
Nhìn lên với đôi mắt ngấn nước, Trác Dực Thần thở ra kinh ngạc khi được nâng lên rồi đặt lên chiếc bàn đá cẩm thạch rộng của khu đình. Từ tư thế nằm ngửa của mình, góc nhìn choáng váng từ trên cao của Trác Dực Thần được lấp đầy bởi những nét điêu khắc về những vị thần đầy màu sắc được khắc trên trần đình, đôi mắt tròn xoe của họ nhìn xuống y với vẻ phán xét khắc kỷ.
Khi có thứ gì đó đang kéo y phục của bản thân, Trác Dực Thần thoát ra khỏi trạng thái choáng váng và cố gắng hết sức đá Triệu Viễn Chu ra. Ngay cả khi những cú đá liên tục, hắn vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, giống như chúng chẳng khác gì một cơn gió thổi. Trước sức mạnh của đối phương thì mọi nỗ lực của y đều trở nên vô ích.
"Ta đã bảo là ta không muốn mà! Hãy đi đi và để ta yên, Triệu Viễn Chu!"
Trác Dực Thần sẽ không để Triệu Viễn Chu làm như vậy. Trở thành chướng ngại vật đủ rồi, cả 2 người họ không thể tụt xuống vực thẳm thêm nữa.
Cảm giác mát lạnh như đá cẩm thạch trên lưng Trác Dực Thần được thay thế bằng sự mềm mại của vải. Triệu Viễn Chu không gặp khó khăn gì khi khống chế đối phương bằng một tay trong khi tay kia đang vuốt ve y phục trên người Trác Dực Thần.
Khi Trác Dực Thần bắt đầu vùng vẫy dữ dội hơn và dùng mọi cơ bắp của mình để thoát ra, một luồng ánh sáng dâng lên, che khuất toàn bộ tầm nhìn của y trong giây lát. Linh lực của Triệu Viễn Chu xuất hiện để trói tay Trác Dực Thần phía trên đầu cũng như ghim thân hình y lên bàn đá cẩm thạch.
Trác Dực Thần mở to mắt nhìn Triệu Viễn Chu, vẻ mặt của Triệu Viễn Chu vẫn chẳng mang gì ngoài một vùng đất hoang cằn cỗi, một vùng đất đen đầy tro tàn vô hồn. Chỉ cần một cái búng tay, y phục bị xé toạc, những mảnh vải nhỏ bay lên để lộ làn da run rẩy bên dưới.
Quá căng thẳng, tầm nhìn của Trác Dực Thần trở nên rõ ràng, nhiều màu sắc kèm theo nhịp tim phi nước đại vang vọng trong lồng ngực. Để thấy Triệu Viễn Chu với vẻ mặt lạnh lùng hờ hững nhẹ nhàng thoát y phục, y run rẩy buộc phải nhìn thấy bản thân từng chút một phơi bày cơ thể trước mặt đối phương và ngược lại.
Tuy nhiên, mặc dù là người trưởng thành với danh xưng là Cung chủ trẻ nhất Tập Yêu Cục nhưng ở một khía cạnh nào đó thì Trác Dực Thần vẫn đơn thuần như một tờ giấy trắng. Chẳng hạn như việc y bị sốc tột độ khi nhìn thấy nửa dưới trần trụi của Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần chắc chắn đang run rẩy.
Kích thước đó là không thể tin được. Nó hoàn toàn nằm ngoài tri thức của Trác bảo😊))))), nó giống thuộc về thú vật hơn là thuộc về con người! Triệu Viễn Chu đã ăn cái quái gì mà lớn thế này ở khắp mọi nơi?! (tính ra ổng có phải người đâu bé😊)))))
Và tại sao hắn lại cứng?!
Âm thanh và chất lỏng sền sệt trong suốt mà Triệu Viễn Chu đổ lên tay khiến Trác Dực Thần thoát khỏi sự sững sờ khi phát hiện ra dương vật có kích thước khổng lồ như quái.
"Ngươi đang chạm vào đâu vậy?!" Trác Dực Thần hét lên, một lần nữa vùng vẫy như một con thú hoang trước sự khống chế tuyệt đối của Triệu Viễn Chu.
"Ta phải giúp em thả lỏng trước để không bị đau," hắn thản nhiên trả lời trước khi tiếp tục chuyển động khó chịu của những ngón tay mình.
Trác Dực Thần siết chặt hoa huyệt để chặn các ngón tay xâm nhập vào.
Triệu Viễn Chu nói một cách không hài lòng. "Thật bướng bỉnh."
"Đừng chạm vào ta!" Y gầm gừ, mặt tối sầm lại vì tức giận khi trừng mắt nhìn một cách đầy ác ý.
Triệu Viễn Chu nhìn chằm chằm vào Trác Dực Thần với vẻ thờ ơ, trước khi khóe môi khẽ nhếch lên.
Từ tư thế khom lưng để tiếp cận phía sau của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu dùng cả hai tay kéo toàn bộ cơ thể y lên theo chuyển động cong hướng lên trên, tập trung vào bộ ngực trần rộng rãi của y. Gần giống như Triệu Viễn Chu đang thể hiện một màn trình diễn khi cặp đùi săn chắc của hắn tiến tới quỳ xuống và nhốt lấy hình dáng của Trác Dực Thần.
Với dương vật cương cứng được phô bày đầy kiêu hãnh, Triệu Viễn Chu ngả người ra sau và dang rộng hai chân của đối phương hơn để lộ khu vực phía sau. Những ngón tay bôi trơn lần lượt ra vào ở nơi bí ẩn đó.
"Hay thay vào đó em muốn chịch ta hơn? Bách Hoa Yên không quy định rằng em phải là người tiếp nhận," Triệu Viễn Chu ngâm nga với ánh mắt kỳ lạ, đáng sợ đó, giọng nói hạ xuống thành một tiếng gừ gừ quyến rũ. Chưa bao giờ trong đời Trác Dực Thần lại tưởng tượng bản thân sẽ biết được giọng nói gợi tình của Triệu Viễn Chu là như thế nào.
Toàn bộ con người Trác Dực Thần chùn bước trước ý tưởng đó. "KHÔNG!! Làm sao ta có thể..."
Đầu của Triệu Viễn Chu nghiêng sang một bên như một con chim tò mò. Một nụ cười gần như không hiện hữu trên đôi môi hoàn hảo của hắn. "Không phải ta đã nói với em một cách tử tế và rõ ràng rồi sao? Chúng ta có thể thực hiện việc này dù có hoặc không có sự đồng ý của em."
Bên cạnh nỗi đau dai dẳng của Bách Hoa Yên, cảm giác bất lực tột cùng cũng xâm chiếm cơ thể run rẩy của Trác Dực Thần.
Y muốn hét lên. Tại sao Triệu Viễn Chu lại có vẻ quá bình tĩnh và thậm chí còn vui mừng khi sắp thực hiện hành vi ghê tởm tột cùng này.
Một bàn tay to lớn đưa xuống nắm lấy dương vật của Trác Dực Thần, khiến y rùng mình theo phản xạ. Há hốc mồm nhìn hắn tiếp tục cúi đầu xuống và chạm nhẹ má vào dương vật của y. Ánh mắt nặng trĩu và hắn chắc chắn sẽ khóa mắt với y khi lưỡi hắn liếm dọc theo chiều dài dương vật. Trác Dực Thần chưa kịp phản kháng lần nữa thì Triệu Viễn Chu đã cho nó vào miệng, khiến một luồng khoái cảm bất ngờ chạy dọc sống lưng khiến y vô tình rên rỉ.
Toàn bộ khuôn mặt Trác bảo đỏ bừng bừng, mọi nỗ lực hình thành từ ngữ đều bị đánh bại bởi sự đấu tranh để không phát ra những tiếng động đáng xấu hổ.
H-làm thế nào mà Triệu Viễn Chu lại giỏi việc này đến vậy?
Trước sự kinh hoàng của Trác Dực Thần, sự kích thích được thực hiện bởi cái miệng tài năng của Triệu Viễn Chu đã khiến dương vật trước đây không sẵn lòng trở nên cứng hoàn toàn. Tại sao cơ thể lại chống lại ý chí?
Cùng lúc đó, giờ đây đã có hơn một ngón tay đâm vào bên trong, xé toạc cái lỗ chật hẹp ra bằng những âm thanh dâm đãng khiến tai y bỏng rát, sự chống lại cơ bắp săn chắc đang xâm nhập từ phía sau chẳng là gì đối với Triệu Viễn Chu. Các ngón tay được rút lại.
Thứ gì đó nóng và cứng được đặt ngay tại lối vào hoa huyệt được bôi trơn ẩm ướt. Không một lời cảnh báo, khe hở chật hẹp bị phá vỡ bởi một lực mạnh mẽ cướp đi hơi thở khỏi phổi của Trác Dực Thần. Cánh tay co giật yếu ớt, nỗ lực cuối cùng để thoát khỏi sự trói buộc bằng linh lực của Triệu Viễn Chu.
Nó-nó ở trong...
Triệu Viễn Chu đang đâm sâu vào trong, thử thách cho cơ thể chưa từng bị xâm nhập trước đây. Sự đau đớn dâng trào trong từng dây thần kinh của Trác Dực Thần với từng cú kéo đẩy dương vật trần đầy tội lỗi vào hoa huyệt, khiến các ngón chân y cong lại và một loạt tiếng rên rỉ thoát khỏi miệng mà không bị cản trở.
Hơi thở của Triệu Viễn Chu nóng hổi phả vào cổ Trác Dực Thần, thì thầm điều gì đó không thể nghe rõ. Hắn đang rúc vào cổ y với cử chỉ nhẹ nhàng tưởng chừng như một con cừu non nhưng thực ra là một con sói đói đội lốt.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng nó có cảm giác rất tốt . Trác Dực Thần có thể bị nghiện bởi cách mạnh mẽ mà Triệu Viễn Chu dang rộng hai chân y ra để chịch y, truyền cho y hơi ấm để xua đuổi cái lạnh băng giá đang trú ngụ trong cơ thể .
Trác Dực Thần cảm nhận được khoảnh khắc Bách Hoa Yên trong cơ thể tan biến khi đạt cực khoái, toàn bộ cơ thể y run lên vì cả sức mạnh và sự nhẹ nhõm.
Niềm vui sướng sau khi giao hợp nhanh chóng bị lu mờ bởi cảm giác tàn phá. Họ đã vượt qua ranh giới luân thường đạo lí mà không bao giờ nên vượt qua. Trác Dực Thần không thể chịu đựng nổi chính mình. Lỡ như mọi người khác phát hiện ra thì sao? Họ vừa phạm phải một điều cấm kỵ. Họ có thể gây ra một trận tuyết lở cho danh tiếng của Trác gia, một khi mọi người phát hiện ra thì họ vĩnh viễn sẽ không thể quay trở lại được.
"Em ra rồi," Triệu Viễn Chu ngạc nhiên nói. "Nhưng ta vẫn chưa."
Thay vì rút ra hoàn toàn, Triệu Viễn Chu chỉ làm như vậy cho đến khi chỉ có phần đầu nằm trong, trước khi đâm hết cỡ bằng một cú đẩy duy nhất, khiến cổ họng Trác Dực Thần phát ra tiếng rên rỉ kinh ngạc.
Hoa cẩm tú cầu là một trong những loài hoa nở vào mùa xuân. Mùa xuân chỉ mới bắt đầu, tạo tiền đề cho ngày càng nhiều hoa nở rộ.
-------------------
''Nnh h-còn bao nhiêu nữa, Viễn...Chu..., Ahh-"
Trác Dực Thần không có cách nào đoán được thời gian đã trôi qua bao lâu. Phần lớn sự chú ý đều tập trung vào cơ quan nóng bỏng đang lao thẳng vào hoa huyệt nhạy cảm một cách mạnh mẽ, chạm sâu vào bên trong đến nơi mà trước đây y cho là không thể tiếp cận được.
Y phục lót bên dưới ướt đẫm hỗn hợp tinh dịch của Triệu Viễn Chu, chất bôi trơn và nước của chính y. Trác Dực Thần từ lâu đã không đếm được bao nhiêu lần Triệu Viễn Chu đã bơm sâu vào bụng y, lần nào cũng nhiều đến mức không thể tin được rằng một lượng lớn tinh dịch tràn ra khỏi cái lỗ sưng húp ngay lúc hắn rút dương vật ra. Đó có thể không chỉ là sự tưởng tượng mà phần bụng dưới của y trông khá căng phồng.
"Chúng ta không thể hoàn toàn chắc chắn được, tiểu Trác. Chỉ cần thêm một chút." Giọng nói ngọt ngào trái ngược hoàn toàn với tốc độ trừng phạt mà Triệu Viễn Chu đặt ra.
Từ ngữ con thú vô độ thoáng qua trong tâm trí. Có vẻ như Trác Dực Thần đã mở khóa thứ gì đó bên trong Triệu Viễn Chu, thứ trước đây bị nhốt chặt nhưng vẫn ở đó từ lâu.
Triệu Viễn Chu không hề tỏ ra mệt mỏi, xung quy hắn có một bầu không khí uể oải như thể một con mèo đang tận hưởng buổi sáng thư thái. Đối với Trác Dực Thần, toàn bộ cơ thể y như đang đổ mồ hôi sau quá trình tập luyện mạnh mẽ mà không được nghỉ ngơi nhiều.
"Người em yêu nhất trên đời là ta phải không?" Chỉ có đôi má ửng hồng mới cho thấy rằng hắn phần nào bị ảnh hưởng bởi hoạt động của họ. Hắn trông say khướt, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hình dáng đang vặn vẹo yếu ớt của Trác Dực Thần. Tại một thời điểm nào đó, Triệu Viễn Chu đã thả cánh tay bị trói của Trác Dực Thần ra và chúng nằm khập khiễng trên mặt bàn, tay y thỉnh thoảng quằn quại và nắm chặt lấy y phục trải bên dưới.
"Ta rất vui. Hạnh phúc quá . Đây là điều hạnh phúc nhất mà ta từng có." Rên rỉ, Triệu Viễn Chu hôn xuống ngực y, một tay vuốt ve làn da đầy yêu thương. "Ta đảm bảo rằng em sẽ tiếp tục yêu ta nhất, không có ai khác trong tầm mắt. Chỉ nhìn ta thôi. Nghe giọng của ta. Hãy cảm nhận ta bên trong em."
"Hãy ghi nhớ tất cả bằng cơ thể của em." Vừa dứt lời Triệu Viễn Chu nhấn mạnh bằng một cú đẩy hông sắc bén khiến cho cổ họng bị hủy hoại của Trác Dực Thần phát ra tiếng rên yếu ớt.
"Vì vậy, khi ý nghĩ rời bỏ ta thoáng qua trong đầu em, em sẽ được nhắc nhở về khoảnh khắc này."
"Ta đoán là em không phải loại người hay quên, phải không?" hắn thì thầm ngọt ngào vào tai y.
"Em cũng không cần phải lo lắng. Ngay cả khi em quên, ta sẽ rất vui được nhắc em một lần nữa," đẩy "và một lần nữa," đẩy-
"-Và một lần nữa." Giọng nói thì thầm vào đôi tai đỏ bừng, kèm theo một cú đẩy mạnh khi Triệu Viễn Chu hôn lên đôi môi bầm tím. Trác Dực Thần gần như không thể đáp lại trước chiếc lưỡi đòi hỏi đang xâm phạm một cách thô bạo bên trong miệng, như thể đang muốn nuốt chửng y một cách bừa bãi.
Trác Dực Thần được đặt trên một mặt bàn cẩm thạch. Y giống như một món thịt mà Triệu Viễn Chu quá háo hức muốn ăn đến tận xương tủy, nuốt từng giọt máu.
Không thể đối mặt với người nam nhân đang quan hệ tình dục với bản thân, y tránh nhìn thẳng vào Triệu Viễn Chu. Bây giờ y hầu như không nhớ được tên của chính mình do bị kích thích quá mức liên tục, ánh mắt bàng hoàng của Trác Dực Thần lướt qua người đang vận động kịch liệt trên người y. Sự tuyệt vọng mà y tìm thấy là điều khiến y giật mình. Đằng sau sự ham muốn trắng trợn, Trác Dực Thần có thể nhận ra một chút sợ hãi trong đôi mắt đen đó.
Hóa ra Triệu Viễn Chu đã cảm thấy rất sợ hãi khi bị bỏ rơi.
Đôi mắt của Triệu Viễn Chu lướt qua hình dáng của Trác Dực Thần, sự hài lòng sâu sắc lan tỏa trên nét mặt hắn, giống như những cánh hoa đua nở liên tiếp. Bóng tối khoét một cái giếng sâu trong mắt hắn tan biến đi rất ít.
"Chính xác là vậy, ta mừng vì cuối cùng em cũng có thể nhìn nhận vấn đề theo cách của ta. Dù là một đàn ruồi phiền phức hay những suy nghĩ sai lầm của chính em, ta sẽ đốt hết chúng mà không có ngoại lệ."
"Ta sẽ ở bên cạnh em mãi mãi. Ta là một con quái vật tham lam, em thấy không?" Triệu Viễn Chu thì thầm một cách tôn kính khi cúi xuống khuôn miệng thở hổn hển của Trác Dực Thần.
Trên mặt hắn hiện lên một tia hạnh phúc thuần khiết. Toàn bộ con người dường như bừng sáng.
"Và ta yêu em theo cách đó."
hắn hôn y lần nữa, nụ hôn như thể đang thổi sự sống vào phổi của Trác Dực Thần.
Có lẽ việc sống sót bất chấp hoàn cảnh và sự tồn tại nặng nề của y cũng có ý nghĩa gì đó.
Mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm màu cam trên những cánh hoa màu lam của cánh đồng hoa cẩm tú.
Triệu Viễn Chu hôn lên nhịp tim nhanh như thỏ trên lồng ngực Trác Dực Thần, cắn chúng đến bật máu. Trác Dực Thần thậm chí còn không co giật.
--------------------------------
Khi Trác Dực Thần nhìn thấy mọi người với sự bao bọc trong lòng ngực của Triệu Viễn Chu phía sau, cố gắng tìm lời giải thích khi Văn Tiêu lao về phía y.
"Tỷ, đệ có thể giải thích-"
Thay vì bị đánh một đòn xứng đáng, Trác Dực Thần lại nhận được cái ôm ấm ấp của Văn Tiêu . Cô ấy thật ấm áp.
"Đệ không cần phải giải thích gì cả, A Thần". Văn Tiêu nói. Trác Dực Thần không mong đợi ánh mắt tha thiết hay giọng nói trìu mến của đối phương. "Trên thực tế, y đã nghĩ nếu Văn Tiêu oán hận y thì y có thể một kiếm kết liễu bản thân."
Khi Văn Tiêu bước lùi lại để chiêm ngưỡng đệ đệ vẫn còn sống của mình, Triệu Viễn Chu thậm chí còn ôm chặt Trác Dực Thần hơn, không chừa khoảng trống giữa cơ thể họ.
Văn Tiêu nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu bằng con mắt hôi hám. "Huynh phải hành động như một con chó ghen tị à? Thật không biết xấu hổ."
Mặt Triệu Viễn Chu phẳng lì, gần như phẳng như mặt chảo rán. Văn Tiêu khao khát được đập liên tục vào khuôn mặt đáng ghét đó. Đặc biệt là khi Triệu Viễn Chu cúi xuống hôn vào môi Trác Dực Thần một cách không hề nao núng.
Tư Tịnh và Anh Lỗi chỉ vội che mắt của tiểu Cửu lại. "Ôi chao, ngay trước mặt một đứa bé ngây thơ sao? Hai đứa kiếm một phòng đi."
Triệu Viễn Chu với biểu cảm dường như muốn truyền tải "Chúng tôi sẽ làm vậy."
"Triệu Viễn Chu, đồ khốn nạn! Huynh vừa cười à??" Giọng nói tức giận của Văn Tiêu vang vọng khắp căn phòng rộng rãi khi cô liên tục vỗ mạnh vào lưng Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần mừng vì ít nhất đối với số ít người này, dường như không có bất kỳ sự phản đối lớn nào. Mặt khác, y không thể hiểu được quan điểm của Tư Tịnh và Anh Lỗi trong vấn đề này. Anh Lỗi đã hướng ánh mắt sang một bên với đôi môi mím lại khi Triệu Viễn Chu hôn y. Tư Tịnh là một người bảo vệ lạnh lùng, có thể coi như một vật trang trí trên tường vì cô ấy đang đứng yên một cách đầy chết chóc.
Cố gắng đè nén sự khó chịu của mình, Trác Dực Thần bắt gặp ánh mắt kiên định của Triệu Viễn Chu. Dù có chuyện gì xảy ra sau này, y vẫn sẽ tiếp tục đối mặt với thế giới cùng với hắn. Một bước tại một thời điểm.
-----------------------
Khoảnh khắc khi 2 người họ đến căn phòng của Triệu Viễn Chu ở Trác phủ. Triệu Viễn Chu đặt Trác Dực Thần lên giường trước khi nóng nảy lột tấm áo choàng mà hắn khoác trên người y xuống, sự phản đối yếu ớt của y bị bỏ ngoài tai.
Được nằm trên chiếc giường mềm mại sang trọng, thay vì chiếc bàn đá cẩm thạch chỉ được phủ một tấm chăn mỏng, Triệu Viễn Chu bắt Trác Dực Thần nằm úp mặt xuống chăn rồi kéo nửa thân dưới của y lên đến đầu gối. Để lộ cái lỗ nhỏ giọt, sưng húp trước ánh mắt khao khát của Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần thở hổn hển dựa vào chiếc gối, khuôn mặt bị ép chặt, cảm giác như bị xâm nhập một lần nữa. Bàn tay to lớn tràn đầy gân xanh nắm chặt lấy hông y chắc chắn sẽ để lại dấu vết đỏ trên làn da nhạy cảm kéo dài nhiều ngày. Chúng ngăn cản y di chuyển đi bất cứ đâu ngoại trừ việc cảm nhận rõ ràng chiều dài dương vật khổng lồ của hắn. Trác Dực Thần thề rằng đã ghi nhớ hình dạng và sẽ không dễ dàng để quên đi.
Triệu Viễn Chu có tính chiếm hữu cực kì mạnh mẽ của một đại yêu sống hàng ngàn năm và điều này là điều mà Trác Dực Thần chưa từng chứng kiến trước đây và hiện y đang cảm nhận được toàn bộ sức mạnh của đối phương dồn lên cơ thể nhỏ bé. Hắn không ngần ngại dang rộng hai chân y ra, không ngừng xâm phạm y hết lần này đến lần khác bằng đôi mắt tỏa ra dục vọng thuần khiết khi chúng lang thang khắp cơ thể y một cách trơ trẽn. Giống như một con vật đã bị bỏ đói trong một thời gian dài.
Tại một thời điểm nào đó, giữa vô số phiên làm việc không có thời gian nghỉ ngơi, Triệu Viễn Chu đã bắt đầu chỉ đơn giản là kích thích núm vú của Trác Dực Thần, véo, lưỡi và mút những núm vú nhỏ màu đỏ cho đến khi y buộc phải đạt đến cao trào trong cơn cực khoái khô khan. Do bị vắt khô nên dương vật từ lâu đã không còn khả năng phóng tinh nữa.
"Mặc dù ta đã chịch em rất lâu nhưng cái lỗ của em vẫn chật thế này. Không phải em rất có tố chất sao, Tiểu Trác đại nhân? " Trác Dực Thần thở hổn hển trước sự xâm nhập đặc biệt thô bạo, toàn bộ chiều dài dương vật của Triệu Viễn Chu bị bao bọc bởi những vách thịt mềm mại ẩm ướt bị kích thích quá mức dần trở nên nhạy cảm. Mỗi cú đẩy và kéo đều mang đến khoái cảm nguyên sơ chạy qua thần kinh mà không cách nào điều chỉnh được sự tiếp nhận của nó, quá nhanh, quá nhiều, mọi thứ quá sức chịu đựng đến mức y thề rằng sẽ phát điên nếu chuyện này tiếp diễn lâu hơn nữa. Y sẽ trở nên ngu ngốc và toàn bộ nhận thức bị tiêu hao bởi những cái chạm nóng bỏng của con thú tình dục phía sau, và cây gậy cứng nóng khủng khiếp nhất quyết cứ đâm sâu vào cái lỗ tội nghiệp của Trác Dực Thần.
Triệu Viễn Chu còn lâu mới thỏa mãn và muốn khám phá thêm nữa.
"Ở đây em có một nốt ruồi nhỏ dễ thương " Triệu Viễn Chu nói với giọng trìu mến khi cúi đầu hôn và liếm vào chỗ trên đùi trong của Trác Dực Thần.
"Cá là ta là người duy nhất được nhìn thấy nó phải không, hửm?" Mút vùng da xung quanh nốt ruồi đến mức nó đỏ ửng và sau đó cắn mạnh vào cơ bắp dẻo dai ở đùi trong, một tiếng rên khàn khàn thoát ra khỏi dây thanh quản đã bị đứt của Trác Dực Thần. Vào một thời điểm khác, hắn quyết định liếm dương vật mềm nhũn, run rẩy của y như thể đó là một cây kẹo táo ngọt ngào. Sau đó dùng miệng nhấn chìm toàn bộ chiều dài và ngân nga. Y bật ra tiếng nức nở vì dây thần kinh quá nhạy cảm, giật mình yếu ớt để cố gắng trốn thoát nhưng vô ích. Giống như một chú mèo con đang cố gắng chống lại sự tấn công của một con hổ đói, một việc làm vô ích. Quá nhiều, quá nhiều, làm ơn, ta không thể chịu đựng được nữa-
Triệu Viễn Chu chỉ dừng những cuộc ân ái dường như vô tận của họ để đút cho Trác Dực Thần một ít linh lực của hắn, trong khi đó y quay mặt sang một bên với vẻ xấu hổ không che giấu được. Khắp cơ thể tràn ngập những dấu hôn và những vết răng đỏ tươi trên khắp làn da nhợt nhạt chỉ có một tấm chăn mỏng che phủ. Trái ngược với ái nhân bồn chồn của mình, không quan tâm đến việc cơ thể trần trụi của mình được trưng bày, và với mùi tình dục nồng nặc, người ta đơn giản không thể nhầm lẫn chính xác loại hành động đáng lên án về mặt đạo đức giữa 2 người họ đã diễn ra trong phòng này.
Sau khi đút Trác Dực Thần ăn xong, và sau những ngụm nước mát lạnh được chào đón nồng nhiệt trượt xuống cổ họng khô khốc, Triệu Viễn Chu tiếp tục chịch y đến tận đêm khuya. Lợi dụng cái lỗ luộm thuộm của Trác Dực Thần và chơi đùa với cơ thể kiệt sức như một con búp bê. Đến lúc này, Trác Dực Thần đã mất hết dấu vết chiến đấu trong xương cốt, trở thành một mớ hỗn độn đáng thương, rên rỉ, vô tâm khi Triệu Viễn Chu tiếp tục uốn cong và di chuyển cơ thể dẻo dai theo mọi cách hắn muốn để chịch y mà không có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này một bên đùi của Trác Dực Thần đang gác qua vai Triệu Viễn Chu, được giữ chặt bởi vòng tay chắc chắn để tránh cơ thể mềm nhũn không còn sức lực bị lật nhào, còn tay kia thì giữ chặt eo y như một chiếc mỏ neo để hắn có thể chịch sâu vào bên trong một cách nhân văn nhất có thể.
Những lời thì thầm sôi sục nặng nề với dục vọng tột độ được lặp đi lặp lại như một lời cầu nguyện. "Tiểu Trác...."
"Em yêu em ta nhất phải không, Dực Thần?"
Trác Dực Thần không thể tập trung sức lực để trả lời bằng lời, chỉ có một hơi thở đứt quãng thoát ra giữa cái miệng uể oải của y. Một dòng nước dãi tạo thành một vết sẫm màu trên gối, đôi mắt y vô thức nhìn về một điểm cụ thể nào đó.
"Ta cũng vậy. Em là người duy nhất dành cho ta. Của ta, là của ta. Để ta chăm sóc em, trân trọng em, chiếm hữu em. Là của ta thì ta có thể làm bất cứ điều gì theo ý ta muốn."
"Bây giờ chúng ta đã hiểu nhau rằng cuộc sống của em thuộc về ta, tiểu Trác, ta sẽ làm tốt để không bao giờ một sự bất cẩn nào xảy ra nữa . Bất cứ điều gì cũng không thể cướp em khỏi tay ta, ta sẽ xóa sổ mọi thứ không một dấu vết."
"Đó là lời hứa gắn kết hai chúng ta lại với nhau. Mãi mãi."
-----------
Hơn 8k từ... chắc tui cay H cả tháng quá... Chúc mọi người buổi tối tốt lành. Xin một vote nhé💙
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro