Oneshot 3

Đáng lẽ Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu không nên tiếp tục tiến sâu vào cấm địa của tộc Băng Di để tìm thêm thông tin!!! Họ bị kéo vào một lời nguyền thú vị:))))

Vậy tại sao hang động này lại... trống rỗng đến vậy?

Mọi thứ cả hai chuẩn bị là tinh thần sẵn sàng bị bao vây bởi lũ quái vật bị giam cầm ở đây nhưng dường như là họ đã lo xa vì không có sinh vật nào cả, thậm chí cả thực vật như cây cỏ. Cả hai lúc vừa mới vào đã chắc chắn rằng sẽ có ít nhất một sinh vật nào đó tấn công họ hoặc ít nhất là ẩn náu trong đám cỏ cao - thậm chí có thể bên trong các khe hỡ trên động. Nhưng thứ duy nhất được nhìn thấy là những nét chữ khổng lồ trên vách đá. Theo cái nhìn của Trác Dực Thần, y không biết phải nghĩ gì hay bày ra cảm xúc gì cho phải. Bởi vì những gì được viết ở đó là...

Các ngươi không thể thoát khỏi hang động này nếu không quan hệ tình dục. Giới hạn thời gian - 1 ngày.

"Vô Lý?!" Y có thể cảm thấy mặt mình nóng bừng vì xấu hổ. Điều duy nhất có thể làm là tránh nhìn vào Triệu Viễn Chu. Nơi quái quỷ này là cái quái gì??!!

Trong khi Trác Dực Thần liên tục gào thét lên trời và dùng Vân Quang kiếm cố gắng tấn công kết giới ở cửa hang thì Triệu Viễn Chu chỉ... không có lời nói hay phản ứng nào.

Điều hắn mong muốn nhất ... và hơn hết, Trác Dực Thần không có lựa chọn nào khác. Y không thể nói không. Đó là cơ hội hoàn hảo. Thật là một ngày may mắn.:))))

"Ít nhất thì ta không đến đây một mình với tiểu Cửu ..." Thở dài nhẹ nhõm, Trác Dực Thần lẩm bẩm một mình, quay lại nhìn Triệu Viễn Chu. "Chúng ta nên làm gì?"

Không trả lời bằng lời, Triệu Viễn Chu chỉ im lặng nhìn Trác Dực Thần.

"Làm thôi." - Giọng hắn nhẹ nhàng mang theo ý trêu đùa vang lên.

"Bây giờ không phải thời điểm để đùa cợt!!" Giọng của Trác Dực Thần mang theo tức giận.

" Ta không đùa, tiểu Trác? Có giới hạn thời gian và chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra khi hết thời gian." Triệu Viễn Chu cố gắng tranh luận, nhưng đối với hắn, điều đó không quan trọng. Ngay cả khi không có giới hạn thời gian, hắn vẫn kiên quyết.

"Ng-Nhìn này, ta biết có giới hạn thời gian, nhưng chúng ta không thể làm điều này! Đó....chuyện này trái với luân thường đạo lí, là việc sai trái, nên không thể!" Trác Dực Thần bước lùi lại . "Hãy nghĩ về những giải pháp khác, ta chắc chắn phải có câu trả lời khác ngoài việc vô lý này!!!"

" Ta không quan tâm liệu đó có phải là trái luân thường hay không." Lời nói của Triệu Viễn Chu khiến Trác Dực Thần mất cảnh giác. Hắn cố gắng thể hiện rằng mình không đùa bằng cách bước về phía y, cúi mặt xuống vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt được cho là ghê tởm của Trác Dực Thần. "Thành thật mà nói...ta không phản đối việc làm đó với em đâu, tiểu Trác đại nhân."

"Không, Triệu Viễn Chu! Ngươi không thể nghĩ như thế này, hiểu không ? Ngươi nên làm điều đó với nữ nhân, không phải với ta!!!" Với giọng nói run rẩy trong nỗ lực tuyệt vọng để thuyết phục Triệu Viễn Chu. Trác Dực Thần nói khi nhớ tới Văn Tiêu. Nhớ tới ánh mắt Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Chu và sự mập mờ giữa 2 người họ.

Triệu Viễn Chu thở dài. Có phải y đã từ chối tình yêu phi lý và cực đoan của hắn không? Sự kiên nhẫn của hắn ngày càng mỏng đi.

Đầu tiên, tại sao Trác Dực Thần lại mạo hiểm mạng sống của mình khi nghĩ cách khác để thoát khỏi kết giới bí ẩn không rõ nguồn gốc này khi câu trả lời duy nhất quá dễ dàng? Thứ hai, tại sao y lại nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ quan hệ với một nữ nhân nào đó mà không phải là y? Bình thường hắn đã nỗ lực hết sức tới mức gần như mọi người đều nhận ra tình cảm của hắn đang ở đâu.

Hắn không thể chờ đợi được nữa. Cơ hội được trao cho lần này nếu không tận dụng thì hắn là một con vượn trắng ngu xuẩn!!!

Nghiến răng, Triệu Viễn Chu tiến lại gần Trác Dực Thần đủ gần để tóm lấy gáy cổ của đối phương.

"Trác Dực Thần... ta sẽ không bao giờ làm điều này trừ khi người đó là em." Triệu Viễn Chu từ từ buông vòng tay mạnh mẽ quanh cổ. Lúc này khuôn mặt, đôi mắt của Triệu Viễn Chu tối sầm hơn thường ngày. "Ta sẽ không bao giờ chấp nhận bất cứ ai không phải là em. Sẽ không bao giờ có ai đặc biệt ngoài em, và nếu em cứ nghĩ thấp về tình yêu ta dành cho em, thì ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho em biết ta đã muốn khiến em rên rỉ tên ta đến mức nào."

"Cái gì- hmph-!"Trác Dực Thần chưa kịp nói hết câu thì lưỡi của Triệu Viễn Chu đã tiến vào miệng, cuốn lấy lưỡi y với dục vọng nóng bỏng đến mức khiến y phải đặt cả hai tay lên người hắn, mặc kệ Vân Quang kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng "Keng" chói tai, cố gắng đẩy hắn ra, cố gắng cưỡng lại nụ hôn đó nhưng vô ích. Y cảm thấy như toàn bộ con người sắp bị nuốt chửng bởi tình yêu quá mạnh đó.

Như thể vẫn chưa đủ, đầu gối của Triệu Viễn Chu tự tìm đến giữa đùi của Trác Dực Thần, di chuyển nó cho đến khi nó cọ sát vào giữa hai chân. Một nhân loại nhỏ bé như y không đủ sức để chống lại một đại yêu đang phát tình như hắn, và càng cố đẩy hắn ra, thì Triệu Viễn Chu càng hôn đáp lại, lưỡi hắn giữ chặt lưỡi Trác Dực Thần khi nước bọt hỗn hợp của cả hai chảy xuống cằm của cả hai.

"Đợi đã- Triệu Viễn Chu- mph-"
Hắn không muốn chờ đợi. Hắn không thể nữa. Triệu Viễn Chu đã chờ đợi rất nhiều, rất nhiều tháng, ngày, giờ và phút cho khoảnh khắc đó đến nỗi hắn không thể đợi một giây để Trác Dực Thần hồi phục. Và trong khi Triệu Viễn Chu đang thành thật với dục vọng tràn ngập của bản thân thì Trác Dực Thần lại choáng váng. Đầu óc trở thành một mớ hỗn độn không thể nghĩ được gì ngoài việc lưỡi của Triệu Viễn Chu đang cố gắng cuồng loạn trong miệng y.

Ta đang hôn hắn! Ta đang hôn Triệu Viễn Chu!! Ta đang hôn một người nam nhân!!! Điều đó thật điên rồ! Vậy tại sao ta lại có cảm giác này ? Tại sao bản thân lại không thể ngăn hắn ta lại? Tại sao lại để hắn hôn ta? Không. Ta không thể. Điều đó không đúng. Vậy tại sao tay lại di chuyển lên vai Triệu Viễn Chu và làm nhăn y phục của hắn? Tại sao tay lại nắm chặt như thể đã không còn chống cự nữa, như muốn kéo hắn lại gần hơn?

Suy nghĩ của Trác Dực Thần không theo kịp hành động. Điều đó thể hiện rõ khi lưỡi y bắt đầu di chuyển chống lại lưỡi của Triệu Viễn Chu, và dù có do dự nhưng điều đó vẫn khiến Triệu Viễn Chu vui đến mức có thể chết ngay lúc này.

Nụ hôn của cả hai lúc này thật cuồng nhiệt, giống như cả hai không thể thở được nếu môi không chạm vào nhau. Triệu Viễn Chu dành thời gian để nếm nước bọt của Trác Dực Thần, lưỡi quấn lấy nhau khi tay hắn di chuyển trên cơ thể y. Tay phải ôm lấy mặt để tăng cường nụ hôn trong khi tay trái lướt qua cổ, mỉm cười khi cảm thấy yết hầu của y chuyển động vì nụ hôn, rồi đến ngực, hài lòng khi thấy nhịp tim y đập mạnh đến mức nào.

"Ah- Triệu Viễn Chu-" Trác Dực Thần rên rỉ trước sự đụng chạm bất ngờ, quá xấu hổ khi thừa nhận rằng mình vừa phát ra âm thanh dâm đãng khi bị chạm vào. Chết tiệt, y đang làm cái quái gì vậy?

Và chỉ khi cuối cùng cả hai rời khỏi nụ hôn, cả hai mới nhận ra cả hai đều khó thở đến mức nào. Làm thế nào mà cả hai đều cần nụ hôn đó đến vậy và làm sao mà một dòng nước bọt mỏng còn sót lại, nối đôi môi ướt và gần như đỏ mọng của cả hai. Triệu Viễn Chu thỉnh thoảng di chuyển khuôn mặt để khám phá đôi môi đỏ mọng của Trác Dực Thần ở nhiều góc độ khác nhau và sau đó mút nó. Cái ôm của lưỡi cả hai thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước, khi cả hai đưa lưỡi vào nhau không ngừng cho đến khi nước bọt hỗn hợp của cả hai đọng lại bởi một sợi nước bọt khác đọng lại giữa môi.

"D-dừng, hãy dừng việc này lại?" Trác Dực Thần quay mặt đi không cho Triệu Viễn Chu có cơ hội hôn y lần nữa khiến y mất lý trí.

"Dừ-Dừng lại dừng việc điên rồ này lại trước khi-"

"Tiểu Trác." Giọng nói của Triệu Viễn Chu đánh thức Trác Dực Thần khỏi dòng suy nghĩ.

"Đừng lừa dối ta hay chính mình? Rốt cuộc," Triệu Viễn Chu đè Trác Dực Thần xuống mặt đất biến y phục của cả 2 thành đệm lót khi hắn để lộ dương vật nửa cứng của Trác Dực Thần ."Hãy nhìn xem bây giờ em ướt và cứng thế nào chỉ sau nụ hôn của ta."

Bằng tốc độ thông thường có thể thấy gương mặt nhỏ của Trác Dực Thần đỏ ửng như một quả cà chua. Y không có lời nào để phản bác vì đó là sự thật. Thân thể sao có thể phản bội y như vậy?

"Chống cự ta thế là đủ rồi, tiểu Trác à." Lời nói của Triệu Viễn Chu vang lên trong nỗi tuyệt vọng tột độ. "Lúc này ta cần em, và ta thực sự không thể kiềm chế được nữa."

Trong chớp mắt, Triệu Viễn Chu đã lột phanh y phục của Trác Dực Thần. "Dừng lại- nngh... Đừng làm thế..." Trác Dực Thần siết chặt đùi khi cảm thấy những ngón tay của Triệu Viễn Chu ấn vào giữa hai chân y. "Em ướt quá, tiểu Trác. Thật dễ thương đối với ta". Hắn cần phải chuẩn bị càng sớm càng tốt nếu không dương vật của hắn sẽ nổ tung mất.

Để không lãng phí thời gian. Triệu Viễn Chu đã đưa hai ngón tay của hắn vào bên trong Trác Dực Thần, các ngón tay chạm đến những nơi sâu nhất trong khi cảm nhận được cảm giác chặt chẽ và nóng bỏng. Hắn nhếch mép khi nghĩ đến dương vật sẽ được bao bọc đặc biệt chặt chẽ, ẩm ướt và nóng bỏng đến khó tin của người hắn yêu. Tại sao hắn không làm điều này sớm hơn? Nó tốt hơn nhiều so với việc chỉ nhìn ngắm đối phương và thủ dâm một mình.

"T-Triệu Viễn Chu... Chúng ta không thể , chúng ta không thể làm điều này..." Trác Dực Thần yếu ớt nắm lấy cổ tay Triệu Viễn Chu, cản trở việc bắt đầu lực đẩy.

"Sao thế, em sợ nghiện ngón tay của ta trong người em à, tiểu Trác?" Triệu Viễn Chu rút ngón tay ra chỉ để dập chúng trở lại vị trí ban đầu thật mạnh. Sâu bên trong Trác Dực Thần. "Nhìn em kìa, đang yêu cầu ta dừng lại khi em đang siết chặt ngón tay của ta quá chặt."

Đầu ngửa ra sau khi môi y hé ra để phát ra một tiếng rên thầm khi ngón tay của Triệu Viễn Chu chạm vào tuyến tiền liệt của y. Sau khi tìm được, hắn đâm đi đâm lại ngón tay, nhắm vô số lần vào điểm ngọt ngào. Trác Dực Thần cảm giác đầu óc trống rỗng, nơi nhạy cảm nhất bị lạm dụng rất nhiều lần với tốc độ như vậy, tất cả kết hợp với cảm giác tràn ngập mỗi khi hắn đưa tay vào sâu bên trong. Những âm thanh dâm đãng vang vọng khắp hang động, trong khi lòng bàn tay Triệu Viễn Chu vỗ vào mông y càng làm tăng thêm sự kích thích. Tuy nhiên, trước sự hưng phấn của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần vẫn tiếp tục dùng mu bàn tay bóp nghẹt những tiếng rên rỉ và thút thít của mình, không muốn nghe bản thân mình thốt ra những âm thanh đáng xấu hổ khi việc tuyến tiền liệt bị lạm dụng bởi những ngón tay của Triệu Viễn Chu.

"Rên cho ta nghe đi, tiểu Trác. Chẳng ích gì khi cố gắng phủ nhận rằng bản thân không thích nó." Ngón tay cái của hắn di chuyển để ấn vào tinh hoàn, khiến y ấy phát ra một tiếng kêu.

Xấu hổ trước sự thành thật của cơ thể, Trác Dực Thần cắn mạnh vào mu bàn tay của bản thân để ngăn chặn tiếng rên rỉ. Y dùng đôi mắt ngấn lệ quật cường nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu. Tất nhiên với một thiếu niên vừa mới thành niên khiếm khuyết kiến thức về tình dục thì Trác Dực Thần nào biết hành vi này trong mắt đối phương là một loại tình thú. Chỉ khiến thú tính của Triệu Viễn Chu mạnh hơn chứ không giúp ích được gì cho y cả.

Vì vậy, Triệu Viễn Chu di chuyển tay phải ra khỏi nơi ẩm ướt đó và dùng tay trái bóp chặt cằm của Trác Dực Thần, ép y mở miệng và đưa tay phải miệng. Để y tự nếm mùi vị bên trong của bản thân!!!

"Thật bẩn thỉu!" Trác Dực Thần đưa cả hai tay lên mặt vì không tin vào những gì y vừa trải qua . Y không đủ can đảm để xác nhận những gì bản thân chứng kiến là sự thật.

"Những kẻ bẩn thỉu là những người khác không phải là em." Triệu Viễn Chu đảm bảo liếm từng chất lỏng còn sót lại trên ngón tay mình. "Em ngon quá, tiểu Trác. Ta có thể sống sót chỉ bằng cách uống thứ này và ăn thịt em".

Và bây giờ Trác Dực Thần thậm chí có thể cảm thấy tai mình nóng bừng. Y cảm thấy thực sự rất kỳ lạ - cảm giác nóng rang như có dung nham trong bụng vậy .

Trước khi kịp phục hồi sau những gì Triệu Viễn Chu vừa nói, Trác Dực Thần phải bỏ tay ra khỏi mặt vì nghe thấy thứ gì đó đang được giải nén. Đó có phải là điều y ấy nghĩ không? Câu trả lời là có. Và thật khủng khiếp, tại sao dương vật của Triệu Viễn Chu lại to lớn đến vậy??? Kích cỡ này nằm ngoài thường thức của Trác đại nhân. Hoàn toàn không phải kích cỡ của con người!!!!

Với một vài cú vuốt ve, Triệu Viễn Chu thở dài nhẹ nhõm khi phô bày bộ phận sinh dục của bản thân ra. Hắn cảm thấy như muốn phát điên lên khi nghĩ về việc Trác Dực Thần bên dưới thân hắn. Nhưng hắn nên tập trung. Hắn cần phải đòi lại tất cả những gì thuộc về bản thân nên hắn đã đặt dương vật ngay lối vào của Trác Dực Thần, làm cho đầu dương vật chạm vào lỗ nhỏ ẩm ướt trước khi đưa tất cả vào mà không phải đợi thêm giây nào.

Khi Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng ở bên trong Trác Dực Thần, hắn rên rỉ vì chết tiệt rằng hắn vừa mới vào và y đã ôm chặt lấy dương vật của hắn rất tốt. Những bức tường nóng bức, căng cứng có cảm giác vừa khít xung quanh dương vật, thỉnh thoảng siết chặt lại và khiến cả hai thở dài.

"T-Triệu Viễn Chu-ah..." Không để ý đến đều gì nữa, hắn dang rộng chân y hơn, đón nhận dương vật của hắn vào sâu hơn nữa, khiến đầu dương vật cọ vào tuyến tiền liệt. Trác Dực Thần không khỏi nhắm mắt lại và rên rỉ. "Làm ơn đừng... Đừng cử động nữa, đau...đau quá..."

Giống như có thứ gì đó bên trong Triệu Viễn Chu đã vỡ vụn.
Nhìn và nghe thấy người bản thân yêu điên cuồng, hoàn hảo rên rỉ tên hắn bằng một giọng ngọt ngào, ngoan ngoãn và đáng yêu, nghe có vẻ bất cần nhưng hắn lại rất do dự trước việc cả hai đang làm, kết hợp với việc hắn càng mở rộng chân y ra hơn nữa dù y không thể chịu được. Hắn muốn chịch đối phương cho đến khi bụng Trác Dực Thần căng đầy và rỉ ra tinh dịch của hắn, cơ thể đầy vết hằn quanh hông và cổ, dấu hôn trên mọi bộ phận trên cơ thể, cho đến khi y khóc lóc, gọi tên hắn với giọng khàn khàn.
Nhưng Triệu Viễn Chu vẫn không thể buông bỏ phần muốn bao bọc Trác Dực Thần, không muốn làm tổn thương đối phương. Vì vậy, hắn bắt đầu rút dương vật ra một cách chậm rãi, tay giữ hông. Khi chỉ có đầu dương vật của hắn nằm bên trong, Triệu Viễn Chu cố gắng hết sức để tập trung nhìn vào mắt đối phương trước khi đâm dương vật vào trong. Hắn chỉ có thể đâm theo cách mà y có thể chịu đựng.

Và Trác Dực Thần vừa siết chặt dương vật của hắn vừa rên rỉ đến nỗi phải mất vài giây hắn mới nhận ra rằng đối phương vừa đến. Khi hắn vừa đặt nó trở lại bên trong. Với một lực đẩy. Trác Dực Thần đã đến. Chuyện quái gì!!!

"Tiểu Trác..." Triệu Viễn Chu di chuyển một tay ra khỏi hông Trác Dực Thần để không làm y bị thương vì hắn cần kiểm soát bản thân. "Em thật xấu tính... Bảo ta phải nhẹ nhàng nhưng xuất tinh ngay khi ta đưa dương vật vào trong em. Em đang thử thách sự kiên nhẫn của ta à? Em muốn thấy ta mất bình tĩnh?"

"Ta-Ta không biết..." - Khi nghe giọng nói run rẩy và nức nở của đối phương. Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng đặt tay trở lại hông Trác Dực Thần trước khi rút dương vật ra và nhét vào trong, lần này không còn thô bạo như trước nữa. Những cú thúc bắt đầu chậm rãi, nhưng Triệu Viễn Chu đảm bảo đâm sâu vào bên trong, chạm đến những nơi mà y thậm chí không biết nó có thể chạm tới. Và có lẽ thực tế là Trác Dực Thần vừa mất trinh, hoặc có lẽ thực tế là dương vật của Triệu Viễn Chu quá lớn so với bên trong, nhưng y có thể thề rằng bên trong đang được sắp xếp lại.

"Triệu Viễn Chu-ah...Huynh có thể di chuyển nhanh hơn một chút nếu muốn." Tay Trác Dực Thần đưa lên vuốt ve má Triệu Viễn Chu, giọng y có chút run rẩy vì vẫn không tin là hai người họ đang quan hệ với nhau. Đáng lẽ phải chiến đấu với hắn, nhưng y lại ở đây, cảm thấy khoái lạc với dương vật của hắn bên trong.
Triệu Viễn Chu mở to mắt trước khi làm những gì được yêu cầu- cầu xin . Tay hắn nắm chặt hơn một chút để có thể di chuyển nhanh hơn. Mỗi cú đẩy đều tạo ra một làn sóng sốc khắp cơ thể, đặc biệt là khi mỗi cú đẩy đều chạm vào tuyến tiền liệt của y.
Y có thể cảm nhận được từng tấc dương vật của Triệu Viễn Chu đi vào bên trong khi hắn đẩy chậm, nhưng giờ y chỉ cảm thấy điểm ngọt ngào của bản thân bị lạm dụng hết lần này đến lần khác với tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc. Tốc độ đều đặn, và dương vật của Triệu Viễn Chu chỉ khiến y mất đi đầu óc vốn đã choáng váng. Đầu khấc đâm thẳng vào tuyến tiền liệt, mỗi lần cảm thấy toàn bộ chiều dài đi vào sâu bên trong khiến bụng y cảm thấy no đến khó tin, và cảm giác tất cả cùng một lúc thật choáng ngợp.

"Tr- Triệu Viễn Chu-ah-" Trác Dực Thần trợn mắt nhìn lại sau mỗi lần đẩy, cảm giác như có thể xuất tinh bất cứ lúc nào. "Cảm giác lạ lắm?l. ."

"Tiểu Trác... Chết tiệt, em thật hoàn hảo khi chiếm lấy dương vật của ta. Ta yêu em rất nhiều." Triệu Viễn Chu rên rỉ khi hắn tiếp tục đẩy, không dừng lại dù chỉ một giây.

Như thể việc ôm lấy dương vật của không phải là điều duy nhất khiến Triệu Viễn Chu phát điên, Trác Dực Thần vô thức quấn chân quanh eo hắn đồng thời cố gắng đáp ứng lực đẩy của hắn. "Triệu Viễn Chu-ah, không thể- nngh-!Đừng -! Đừng...xuất tinh vào bên, được chứ?" Trác Dực Thần đang chìm đắm trong một dòng suy nghĩ lý trí gần như biến mất. Y không muốn làm chuyện này tệ hơn nữa. "Bởi vì ta đã cảm thấy quá no rồi- hngh- ah, ta nghĩ mình sắp ngất đi mất."

"Bây giờ, điều đó thực sự không công bằng, tiểu Trác." Triệu Viễn Chu nghiêng người về phía trước để hắn ở cạnh tai Trác Dực Thần. "Ta đã chờ đợi rất nhiều để làm điều này, để cuối cùng tuyên bố em là của ta. Em có biết ta đã đau đớn thế nào khi mỗi đêm thủ dâm mà không chạm vào em không?"

Những cú thúc ngày càng nhanh hơn trước một chút, khiến Trác Dực Thần ngửa đầu ra sau mà không hiểu đối phương đang nói gì vì y không thể suy nghĩ hay nghe thấy khi dương vật đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của y với tốc độ đó. "Nhưng không sao, ta sẽ làm theo lời em. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của chúng ta mà." Triệu Viễn Chu hôn lấy môi Trác Dực Thần, rồi những phần khác trên cổ y, tạo ra những dấu hôn không dễ biến mất. Sau đó, hắn ngả người ra sau để xem tác phẩm nghệ thuật bản thân đã làm. Những nơi có thể nhìn thấy của Trác Dực Thần đầy dấu vết của hắn. "Nhưng đừng nghĩ lần sau ta sẽ nghe lời, tiểu Trác. Chỉ cần đợi đến lúc, ta có thể bơm đầy tinh trùng của mình trong em, để chiếm hữu em, để thực sự cho thấy ta đã khao khát em đến mức nào. Chỉ là ta yêu em biết bao."
Nghe những lời ám ảnh đó phát ra từ hắn là dấu chấm hết cho y. Trác Dực Thần liên tục rên rỉ tên Triệu Viễn Chu trong khi siết chặt lấy dương vật bên trong và đạt đến cao trào lần nữa. Y nhìn thấy những ngôi sao. Y nhìn thấy màu trắng. Không biết bản thân đang nói gì, y chỉ tiếp tục nói những điều y cho là hợp lý trong khi cố gắng phục hồi sau cơn cực khoái trong bối cảnh sự kích thích quá mức của Triệu Viễn Chu vẫn đang thúc vào bên trong.

Chống lại ý muốn của mình, Triệu Viễn Chu rút ra và vuốt ve vài cái trên dương vật, nhắm mắt gọi tên Trác Dực Thần trong khi phủ lên bụng đối phương một lớp tinh dịch dày đặc. Tuy nhiên, khác với Trác Dực Thần, cực khoái của hắn dường như không kết thúc quá nhanh, vì hắn vẫn phải xuất tinh trong vài phút. Cả hai khó thở, vẫn bị thôi miên bởi những gì cả hai vừa làm. Và như thể bị phù phép, Triệu Viễn Chu cố gắng hôn thật sâu vào Trác Dực Thần, lưỡi hắn một lần nữa nếm thử nước bọt của người kia. Dù vẫn còn mệt nhưng Trác Dực Thần vẫn hôn đáp lại.

Nhưng một âm thanh đã khiến cả hai tách ra.

Đó là kết giới đã mở.

"Tiểu Trác, đừng nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng của chúng ta nhé?" Khuôn mặt của Triệu Viễn Chu rạng rỡ như thể đã đạt đến mức độ hạnh phúc cao nhất. "Thực ra ta không quan tâm em là nam nhân hay nữ nhân, ta thích em vì em là chính em, là tiểu Trác của ta, mối quan hệ của chúng ta là độc nhất và tốt hơn tất cả các mối quan hệ thông thường khác. Chúng ta đặc biệt."

"Đây là... một cách nghĩ rất lệch lạc...." Trác Dực Thần nuốt nước bọt khi biết rằng không thể thoát khỏi Triệu Viễn Chu. Cũng không phải là y sẽ phản đối hắn, y đã cam chịu số phận.

Y cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
-----------
"Tiểu Trác... Tiểu Trác..."
Một mình, Triệu Viễn Chu đang ngồi trong phòng của hắn ở Trác phủ. Hắn cảnh báo mọi người tránh xa phòng của hắn, ngoại trừ Trác Dực Thần.

Sau những gì cả hai làm trong hang động hôm đó, Triệu Viễn Chu chưa bao giờ động đến Trác Dực Thần, và lý do là vì Trác Dực Thần đã tránh mặt hắn kể từ khi cả hai ra ngoài. Việc hắn vẫn chưa thể làm được bất cứ điều gì đã ám ảnh tâm trí hắn suốt nhiều ngày nay, và Ly Luân lợi dụng sự "chia tay" của cả hai để theo dõi Trác Dực Thần đã khiến hắn lo lắng quá mức. Bộ não của hắn mục nát đến mức hắn không thể ngừng nghĩ về khoảng thời gian ở trong hang động, điều đó luôn khiến hắn trở nên khó khăn, vì vậy giải pháp duy nhất là đuổi mọi người đến gần phòng của hắn. Trong khi nghĩ về kỷ niệm ngọt ngào đó.

Cầm lấy dây cột tóc của Trác Dực Thần với hình ảnh lướt qua trong tâm trí, Triệu Viễn Chu nắm chặt dương vật với tốc độ nhanh khi nhìn vào nó. Đầu ngửa ra sau một chút sau khi nhắm mắt lại để tập trung nhớ lại những gì bản thân cảm thấy bên trong Trác Dực Thần. Những gì nghe được từ đôi môi đỏ mọng, những tiếng rên rỉ, những tiếng thút thít...

"Chết tiệt- Tiểu Trác..." Vì không muốn xuất tinh quá sớm nên Triệu Viễn Chu bắt đầu chậm lại. Với tư cách là một đại yêu ngàn tuổi từng danh chấn tứ phương, hắn không nên lãng phí quá nhiều thời gian để thủ dâm, đặc biệt là chỉ với một sợi dây buột tóc, nhưng hắn phải tiến xa hơn một chút bởi vì cái bẫy đã đặt ra cho đối phương. Triệu Viễn Chu biết - hoặc ít nhất là những gì đang diễn ra giống như hắn suy tính - Trác Dực Thần đang xem cảnh đó.

Y không thể nhìn thấy cái gì hoặc ai đang thủ dâm với Triệu Viễn Chu - vì y đang đối mặt với cửa sổ, không phải cửa ra vào - nhưng y có thể nghe thấy. Trác Dực Thần biết Triệu Viễn Chu đang thủ dâm với tên y. Và điều tệ nhất có lẽ là việc y không cảm thấy ghê tởm hay kỳ lạ. Nó hoàn toàn ngược lại. Y có thể cảm thấy cơ thể của bản thân co giật khi nghe thấy giọng hắn gọi tên y. "Ta nên làm gì? Ta tưởng hắn không được khỏe, nhưng ta thực sự đã nhầm. Ta nên quay về phòng trước khi hắn nhận ra-"

"Tiểu Trác- để ta xuất tinh vào trong em ." Triệu Viễn Chu quay lại nhìn vào dây cột tóc, rên rỉ và liên tục vuốt ve dương vật, ngón cái đặc biệt chú ý đến phần đầu. Hắn biết Trác Dực Thần đang theo dõi - hoặc ít nhất là nghe thấy -, và chỉ sự thật đó thôi cũng đủ khiến dương vật hắn rỉ ra nhiều hơn trước khi xuất tinh. "Ta không biết mình có thể kiềm chế được bao lâu nữa... Nếu em cứ tránh mặt ta, ta có thể sẽ cưỡng hiếp em mất."

Trác Dực Thần cảm thấy sống lưng run lên. Điều y vừa nghe thấy, điều đó đúng không? Triệu Viễn Chu đang... đùa phải không? Ngoài ra, tại sao cơ thể y lại có phản ứng ?! Có phải y bị hắn ảnh hưởng ? Có lẽ còn tệ hơn nữa? Chuyện này thật điên rồ!!!
Sau khi nuốt nước bọt, Trác Dực Thần biết bản thân phải làm gì trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Vào ban đêm, Triệu Viễn Chu thở dài. Có lẽ lời nhắn nhủ tinh tế đó vẫn chưa đủ vì Trác Dực Thần vẫn chưa nói hay làm gì cả. Có phải phần cuối cùng của những gì hắn nói quá đáng sợ đối với y không? Chà, dù vậy thì không có vẻ như hắn đang nói dối. Hắn thực sự có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn đang rời bỏ cơ thể sau bao ngày không có y bên cạnh. Bây giờ đã muộn và hắn đã hết hy vọng. Có lẽ hắn nên thử cách khác để-

"Triệu Viễn Chu? Huynh... Huynh tỉnh rồi à? Ta vào được không?" Có thể nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của Trác Dực Thần.

"Tất nhiên rồi."

Sau khi mở cửa ra, cả hai đi vào phòng, mỗi người ngồi ở một chiếc ghế ở hai bên đối diện. Cả hai im lặng vài phút khi Trác Dực Thần quyết định nói điều gì đó.
"Vậy, ừm... Ta nói thế nào đây" Y gãi gãi gáy, nhìn đi chỗ khác khỏi đối phương . "Ta không biết phải đối mặt với huynh như thế nào sao chuyện xảy ra trong hang động? Ta không quen với việc ừm...đó . Ta vẫn cảm thấy rất sai trái... Nhưng ta đã quyết định để ....chúng ta có cơ hội ".

"Thật sự?" Đôi mắt của Triệu Viễn Chu lấp lánh. Có phải hắn đang mơ? Hắn hy vọng là không
"Ừ," y đang cố gắng hết sức để không đỏ mặt, nhưng Trác Dực Thần không thể ngăn được. "Chúng ta có thể thử...."

Và rồi cả hai đều im lặng.

Đó có phải là câu trả lời đúng? Trác Dực Thần cảm thấy bản thân đã làm không đúng, nhưng liệu có thực sự có câu trả lời chính xác cho vấn đề giữa 2 người bọn họ? Trước khi y có thể nói hay hỏi bất cứ điều gì, y cảm thấy môi của Triệu Viễn Chu chạm vào môi y. Trác Dực Thần mở to mắt khi y có thể cảm nhận được lưỡi của Triệu Viễn Chu đi vào trong miệng, quấn lấy lưỡi y.
Mặc dù vậy, dù Triệu Viễn Chu rất muốn tiếp tục chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp đó nhưng hắn cũng cần phải vào bên trong Trác Dực Thần.

Với một động tác nhanh nhẹn, Triệu Viễn Chu xé y phục của Trác Dực Thần- đặt đối phương lên mặt bàn cẩm thạch . Hắn nhếch mép khi nhận thấy Trác Dực Thần ướt át và cứng ngắc, một số lượng lớn rò rỉ trước từ đầu. Thực sự là một điều bí ẩn làm thế nào mà trạng thái của y lại như vậy .

"C- có thể ngừng làm hỏng y phục của ta được không...?" Giọng của Trác Dực Thần gần như không thể nghe được vì không muốn tin rằng thực sự sẽ để chuyện đó xảy ra lần nữa. Y lại để Triệu Viễn Chu chịch y lần nữa.

"Lấy làm tiếc. Ta không thể giúp được." Triệu Viễn Chu mỉm cười, cố gắng ghi nhớ rằng nên bồi thường cho đối phương như thế nào.

Trước khi Trác Dực Thần kịp phàn nàn thêm về việc " huynh đã bao giờ nghe nói về khả năng tự chủ chưa? ", Triệu Viễn Chu ấn tay vào dương vật của Trác Dực Thần, dùng ngón tay và lòng bàn tay thu thập phần trước nhiều nhất có thể.

"Đợi đã- T-Triệu Viễn Chu-ah ... Đừng làm thế-" Trác Dực Thần lắc hông ngạc nhiên khi cảm nhận được sự đụng chạm bất ngờ. Triệu Viễn Chu vuốt ve vài cái trên dương vật của Trác Dực Thần trước khi đưa tay ra và đưa ngay hai ngón tay vào lối vào của y. Hắn không mất quá nhiều thời gian để tìm ra tuyến tiền liệt vì vị trí đó đã được khắc sâu vào ký ức, hắn nhanh chóng dùng ngón tay chạm vào nó.

"Xin lỗi, Tiểu Trác. Ta không thể chuẩn bị cho em nhiều thời gian như lần trước được," Triệu Viễn Chu đẩy thêm vài cú nữa trước khi rút chúng ra. "Thật trần trụi với ta. Em không phiền nếu thấy đau một chút chứ?"

"Ý huynh là sao- ah-!" Trác Dực Thần thở hổn hển khi cảm thấy Triệu Viễn Chu đưa cả dương vật vào bên trong, đầu khấc ướt át trêu chọc. "Đừng- T-Triệu Viễn Chu-ah! Ừm"

Trác Dực Thần siết chặt nắm tay khi cảm nhận từng tấc một đi vào bên trong, thở dài khi đầu dương vật chạm vào tuyến tiền liệt của y trong một lần. Triệu Viễn Chu liếm môi khi nhìn thấy dương vật của bản thân bị mông Trác Dực Thần nuốt chửng, những bức tường siết chặt quy đầu hắn như thể y cũng đang chờ đợi điều đó nhiều như chính mình. Hắn đặt tay lên hông Trác Dực Thần trước khi rút dương vật ra rồi lại đâm vào trong.

"T-Triệu Viễn Chu-ah!" Với một tiếng rên lớn, Trác Dực Thần nhắm mắt lại một lần nữa. Lực đẩy đó đã khác. Quá khác biệt. "Chậm.. chậm một chút- hah-ah!"
Tất nhiên, Triệu Viễn Chu không nghe. Hắn đã nghe đủ rồi.
Những lực đẩy vốn đã rất sâu và thô bạo. Điều đó là quá sức chịu đựng đối với Trác Dực Thần, người luôn có tầm nhìn trắng xóa sau mỗi cú đẩy. Tay của Triệu Viễn Chu giữ chặt y khi y rên rỉ. Dương vật cứ bị hút vào bởi những bức tường ẩm ướt, nóng bỏng bao bọc lấy chiều dài mỗi khi hắn đẩy vào.

"Tiểu Trác, em có tưởng tượng không?" Triệu Viễn Chu đã quá phấn khích. Hắn cảm thấy cần phải trêu chọc đối phương như một hình phạt vì đã tránh mặt hắn nhiều ngày - và vì đã dành quá nhiều thời gian cho người khác.

"C-Cái gì? Nngh-" Trác Dực Thần cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng vô ích vì không còn chút sức lực nào nữa.

"Em có tưởng tượng rằng em sẽ bao bọc lấy dương vật của ta lần nữa không? Và trên hết, em sẽ thích nó." Hông của Triệu Viễn Chu tạo ra một lực đẩy đặc biệt mạnh vào điểm ngọt ngào của Trác Dực Thần, khiến y rên rỉ.
"Ta không- hah-ah- Ta không thích nó." Thật là xấu hổ, nhưng Trác Dực Thần cảm thấy nước dãi chảy ra từ khóe môi, và y không thể làm gì .

"Em nói vậy bởi vì em không nhìn thấy những gì ta đang thấy." Triệu Viễn Chu nghiêng người về phía trước để liếm một vệt ấm áp trên yết hầu ướt đẫm mồ hôi của Trác Dực Thần, cảm thấy khó thở khi y siết chặt lấy dương vật của hắn vì điều đó. "Em nên xem cách em tiếp tục nuốt dương vật của ta như thế nào, một cách ngon lành."Trác Dực Thần đã cảm thấy đủ. Y không muốn tiếp tục nghe những lời nói tục tĩu về chuyện này, nhưng đồng thời cảm thấy bức tường của chính mình đang siết chặt lấy dương vật của Triệu Viễn Chu vì chúng, nhưng y không thể dừng lại ngay cả khi cố gắng không làm điều đó. . y mất kiểm soát mọi phản ứng sinh lí, và điều đó thật đáng xấu hổ. Trác Dực Thần cố gắng bóp nghẹt tiếng rên rỉ của bản thân, nhưng chúng vẫn phát ra quá to và bằng một giọng dâm đãng như vậy. Y cố gắng không để tinh trùng nhỏ bé thảm hại rỉ ra nhiều hơn, nhưng càng cố ngăn nó lại càng rỉ ra nhiều hơn cho đến khi một sợi mỏng tinh dịch chảy ra từ đầu dương vật, thậm chí có vài giọt còn rơi xuống.

"Tiểu Trác. Em có nhớ những gì ta đã nói với em trong hang động không? Đừng kìm lại tiếng rên rỉ của em." Triệu Viễn Chu gặm thùy của Trác Dực Thần, sau đó liếm nó và khiến đối phương thút thít. "Ta sẽ không lặp lại nữa, nên có lẽ ta chỉ nên khiến em rên rỉ cho đến khi em không thể kìm lại được. Cho đến khi mọi người trong Trác phủ này biết chuyện gì đang xảy ra ở đây."

"K-Không- Ah! Triệu Viễn Chu-ah-! Khốn khiếp !" Trác Dực Thần trợn mắt nhìn lại khi cảm thấy Triệu Viễn Chu nắm lấy hông y để di chuyển về phía lực đẩy của hắn, dương vật đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của y.

Như thể vẫn chưa đủ, Triệu Viễn Chu lật ngược đối phương lại, dương vật đảo một vòng trong lỗ nhỏ khai phá một vùng đất mới. Triệu Viễn Chu nghiêng người về phía trước cho đến khi ngực hắn chạm vào lưng Trác Dực Thần. Cả hai tay của hắn giờ đây đang véo vào núm vú của y trong khi miệng hôn lên cổ và lưng và đôi khi lưỡi của hắn sẽ lang thang khắp nơi để đảm bảo nếm được mọi ngóc ngách trên cơ thể y. Hông của Triệu Viễn Chu cũng không dừng lại, thay vào đó giữ nhịp đều đặn, từng cú thúc sâu và thô, tất cả đều đập vào điểm ngọt ngào mạnh đến mức Trác Dực Thần không khỏi thè lưỡi, vừa xấu hổ vừa khóc.

"K-Không! Y-Triệu Viễn Chu-ah- Ta- Có gì đó kì lạ sẽ xuất hiện. Ta nghĩ ta sắp ra! Đ-Đợi đã- Nngh! Triệu Viễn Chu-ah, Triệu Viễn Chu-ah!" Trác Dực Thần đưa tay lên dương vật mình nhằm cố gắng kìm lại bất cứ thứ gì đang đe dọa sắp ập đến, nhưng ngay khi tay chạm vào dương vật, y rít lên vì quá nhạy cảm.

"Thả nó ra đi, Tiểu Trác. Ta không quan tâm, chỉ cần cho nó ra ngoài và cho thấy em yêu ta đến nhường nào." Trước sự kinh hoàng của Trác Dực Thần, bàn tay của Triệu Viễn Chu di chuyển để ấn vào bàng quang của y, cố gắng ép Trác Dực Thần bắn bất cứ thứ gì sắp tới. "Hãy cho ta thấy em dâm đãng đến mức nào."

Mở to mắt như có thứ gì đó gãy, Trác Dực Thần cố gắng kìm nén, cố gắng không để bất cứ thứ gì lọt ra ngoài, nhưng bàn tay Triệu Viễn Chu ấn vào bàng quang kết hợp với việc dương vật đâm mạnh vào tuyến tiền liệt của y khiến điều đó trở thành một nhiệm vụ bất khả thi. Và, những lời đó tác động đến y như có phép thuật, khiến bụng y cồn cào khi điều khó tin đã xảy ra. Trác Dực Thần không chắc điều đó có thể thực hiện được không, nhưng y đã ở đây.

Trác Dực Thần có thể thề rằng y đã bất tỉnh trong vài giây khi hét lên tên Triệu Viễn Chu trước khi xuất tinh. Những sợi dây mỏng trong suốt bắn mạnh đến nỗi một ít nước tiểu cuối cùng cũng chảy ra từ dương vật. Y cố gắng cắt đứt nhưng đã quá muộn. Tất cả nước tiểu của y đã bắn tung tóe khắp mặt bàn và nhỏ giọt xuống dương vật và đùi. Cơn cực khoái choáng ngợp khiến toàn bộ cơ thể y cảm thấy nặng nề. Khi Trác Dực Thần mở mắt và nhìn thấy chuyện xảy ra, y không thể tin được. Sẽ không ngạc nhiên nếu hơi nước bốc ra từ má y vì chúng quá nóng.

"Triệu Viễn Chu-ah! Ta đã nói với huynh rằng điều đó sẽ xảy ra! Huynh là tên hỗn đản, tên khốn khiếp!!!" Với sự im lặng của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần coi đó là tín hiệu cho thấy hắn cảm thấy ghê tởm. Một cảm giác bất lực và tủi thân từ đâu dâng lên. Khiến y cảm thấy ủy khuất cực kì.

"Haah... Tiểu Trác." Triệu Viễn Chu không ngừng đâm vào Trác Dực Thần ngay cả sau khi y vừa bắn xong, di chuyển hông một sâu nhất có thể để đảm bảo hạt giống của hắn sẽ ở bên trong. "Sao em có thể làm vậy với ta? Xuất tinh và đi tiểu vì sự đụng chạm của ta như một con điếm. Mẹ kiếp, nó khiến ta muốn dập nát em."

Sau khi hôn thêm một cái lên cổ Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu buông núm vú của y ra để đặt tay lên mặt bàn, ngón tay thon dài nghịch nghịch vũng nước tiểu nhỏ và đủ ướt để hắn đưa lên miệng. Hắn từ từ liếm ngón tay để nếm thử nó một cách trọn vẹn nhất vì chỉ cần nghĩ rằng đó là hương vị của người hắn yêu nhất, rằng nó xảy ra là do hắn, cũng đủ khiến dương vật của hắn co giật và cương cứng trở lại.

Rên rỉ, Triệu Viễn Chu rút dương vật ra, liếm môi hài lòng khi nhìn thấy một dòng tinh mỏng và chất lỏng của Trác Dực Thần nối liền đầu dương vật của hắn và mông . Tay Triệu Viễn Chu di chuyển đến ngực Trác Dực Thần, bế y đến bên bức tường cạnh cửa sổ.

"C-Cái gì...? Huynh đang làm gì vậy- ah! Đợi đã, Triệu Viễn Chu-ah- Ta, nngh," Trác Dực Thần nhắm mắt lại khi cố bám vào lan can khi cảm thấy dương vật của Triệu Viễn Chu hôn vào lối vào của bản thân. "Chúng ta vẫn chưa xong ?"Đó là lỗi của em, chúng ta lại phải làm việc đó lần nữa." Tay của Triệu Viễn Chu giữ chặt hông của Trác Dực Thần tại chỗ để giúp y đứng dậy và làm cho dương vật của hắn nhanh chóng trượt vào trong. Hắn rên rỉ khi dương vật của hắn một lần nữa bị những bức tường nóng bỏng đó siết chặt, thậm chí còn ướt hơn vì còn sót lại tinh dịch của chính hắn. "Chết tiệt, chặt quá." Một tay hắn buông hông Trác Dực Thần ra để giữ lấy cổ đối phương. Những ngón tay hắn từ từ quấn quanh nó cho đến khi Trác Dực Thần khó thở. "Ta biết mà, Tiểu Trác. Ta nghĩ em thực sự thích khi ta trở nên thô bạo. Em chỉ muốn bị ta xử lý phải không? Được rồi. Em có thể thừa nhận điều đó và ta sẽ đảm bảo làm bất cứ điều gì em muốn".

Nó quá nhiều. Thật quá xấu hổ, và Trác Dực Thần muốn chết. Bởi vì y đang siết chặt lấy dương vật của hắn. Vì những lời nói bậy bạ, vì bàn tay bóp cổ, vì Triệu Viễn Chu đã đúng. Có lẽ y muốn bị xử lý. Có lẽ y muốn bị đối xử thô bạo, cho đến khi phun ra nước.
Tuy nhiên, điều này không đúng-

"Vẫn còn nghĩ đến chuyện luân thường đạo lý à?" Mặc dù đã ở trong Trác Dực Thần nhưng Triệu Viễn Chu vẫn chưa bắt đầu di chuyển, thưởng thức cảm giác xung quanh dương vật một chút.

"Hãy để ta làm rõ điều gì đó cho em, tiểu Trác ." Hắn bóp cổ Trác Dực Thần mạnh hơn một chút, khiến người kia khó suy nghĩ.

"Em thích nó. Em đang tận hưởng điều này. Em dang rộng chân cho ta chịch em và em bị ta chịch đến phun nước một cách dâm đãng"
Trác Dực Thần ngửa đầu ra sau và rên rỉ trước những lời đó.

Trước khi y có thể xử lý được chuyện gì đang xảy ra, Triệu Viễn Chu lại bắt đầu đập vào tuyến tiền liệt của y, âm thanh ướt át vang vọng xuyên qua bức tường đủ lớn để những người ở gần biết chuyện gì đang xảy ra bên trong. Trác Dực Thần áp má vào tường khi siết lấy dương vật của Triệu Viễn Chu, nắm tay siết chặt khi y cố gắng tập trung vào việc đây sẽ là lần cuối cùng y để hắn làm theo ý mình, y đã thề sẽ không bao giờ như thế nào. Để hắn chạm vào y như vậy lần nữa, nhưng tất cả những suy nghĩ đó đều bị cuốn đi bởi mỗi cú đẩy mạnh.

"Em có biết không, Tiểu Trác? Mỗi lần nhìn thấy em nói chuyện với nam nhân khác là ta lại sôi máu. Nó khiến ta muốn xuất tinh vào bên trong em đến mức em không thể đi vòng quanh nữa " Triệu Viễn Chu cắn tai Trác Dực Thần, thoả mãn trước vẻ bàng hoàng của đối phương." Giống như một con chó đang động dục. Ta muốn chịch em một cách ngu ngốc hơn bao giờ hết kể từ khi chúng ta ra khỏi hang động đó."

"T-Triệu Viễn Chu-ah... Hah-ah-!" Trác Dực Thần ước gì Triệu Viễn Chu đừng nói nữa để y có thể ngừng có những phản ứng kì lạ về chuyện đó. Y ước gì dương vật của bản thân không tràn ra trước mỗi lời nói. "D-Dừng...nói chuyện...Ta đang- nngh, kỳ lạ, kỳ lạ quá."

"Em có muốn điều đó không, Tiểu Trác? Em có muốn mọi người trong Trác phủ biết rằng em đang dang rộng chân cho một người nam nhân không ? Ta ước gì có thể khiến mọi người biết được những gì chúng ta đang làm lúc này." Triệu Viễn Chu phớt lờ Trác Dực Thần khi hắn tiếp tục thô bạo hơn, đảm bảo rằng bên trong khắc ghi được hình dạng dương vật của hắn.

Và thành thật mà nói, Triệu Viễn Chu đã chính thức trở thành một kẻ nghiện mông Trác Dực Thần. Nó chỉ cảm thấy rất tốt, rất đúng. Hắn thậm chí còn không buồn nghĩ xem liệu có đang nói chuyện quá thành thật với Trác Dực Thần hay không. Hắn không muốn biết liệu hắn có hối hận khi nói hay làm những điều như vậy với y hay không, nhưng hắn không thể làm được vì hắn thậm chí còn không còn suy nghĩ sáng suốt nữa.

"Y-Triệu Viễn Chu-ah, Ta- nngh-!" Trác Dực Thần cong lưng khi y cảm thấy bên trong mình lại tràn ngập hạt giống của Triệu Viễn Chu, cuối cùng y lại tự xuất tinh khi cảm thấy những tia nóng bỏng chạm tới nơi sâu nhất. Hắn tuy mới đến nhưng tinh dịch của hắn vẫn đặc quá, cảm giác như vô tận. Lần này, Triệu Viễn Chu không mất quá nhiều thời gian bên trong Trác Dực Thần, kéo dương vật ra ngay khi ngừng xuất tinh vào bên trong. Hắn có thể cảm nhận được dương vật của bản thân co giật lần nữa khi nhìn thấy tinh dịch chảy xuống từ lỗ của Trác Dực Thần, tràn ra ngoài và đôi khi còn bắn tung tóe. Thế rồi một ý tưởng nảy ra.

Và nghĩ rằng cuối cùng cả hai cũng đã xong việc khi Triệu Viễn Chu rút ra, Trác Dực Thần thở phào nhẹ nhõm. Tay không còn ở đó để đỡ nữa, nên y bắt đầu từ từ ngã xuống cho đến khi đầu gối chạm vào sàn nhà lạnh lẽo. Trác Dực Thần nhắm mắt lại khi cơ thể cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.

"Tiểu Trác, lại đây. Chúng ta vẫn chưa xong đâu." Hắn bắt đầu đi về giường của bản thân.
Nuốt nước bọt vì không chắc cơ thể còn có thể hoạt động được hay không, Trác Dực Thần mở mắt và cố hết sức lợi dụng bức tường để đứng dậy. Y bước những bước chậm rãi đến chỗ Triệu Viễn Chu - ngồi trên mép giường - không thực sự cảm thấy chân mình nữa. Và rồi dừng lại ngay trước mặt hắn, hai tay che giữa đùi vì xấu hổ.

"Sao em có thể xinh đẹp như vậy?" Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng gỡ tay Trác Dực Thần ra khỏi tầm nhìn mà hắn vô cùng mong muốn được nhìn thấy. "Ta luôn yêu mọi bộ phận trên cơ thể em, nhưng nhìn thấy tinh dịch của ta chảy xuống đùi của em thì đó là một cảnh tượng tuyệt vời nhất trên thế gian này."

"Triệu Viễn Chu-ah... Ta-Ta mệt rồi, và chúng ta đã làm điều đó hai lần rồi, vậy chúng ta có thể kết thúc mọi việc được không?" Y rất nghiêm túc. Đôi chân của y run rẩy đến mức có cảm giác như y ấy sẽ ngã bất cứ lúc nào.

"KHÔNG." Triệu Viễn Chu đưa tay ôm lấy hông Trác Dực Thần. "Ta vẫn chưa nghe thấy em thừa nhận rằng em yêu dương vật của ta."

"Cái gì?! T-Tại sao ta lại làm thế?! Ta sẽ không nói điều đó!" y có thể cảm thấy má mình nóng bừng khi bị hắn giữ chặt hông khi nói những lời như vậy.

"Ừ, đúng vậy." Triệu Viễn Chu nhìn lên, ánh mắt và giọng nói không hề dao động. "Cưỡi ta đi, tiểu Trác ."

"Nhưng ta-" Trác Dực Thần thấy không còn lối thoát. Y biết Triệu Viễn Chu sẽ không thay đổi ý định. "Đ-, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta làm việc này."

"Ta muốn nghe em nói điều đó khi ta làm em xuất tinh lần nữa."
Những lời nói đó quả thực có tác dụng kỳ lạ đối với y vì cảm giác như có cả một đàn bướm đang bay lượn trong bụng, và điều tồi tệ nhất là đó là cảm giác tuyệt vời nhất mà y từng có trong đời. Vẫn còn do dự, Trác Dực Thần ngồi lên đùi Triệu Viễn Chu, bàn tay run rẩy giữ lấy dương vật và đặt nó ở lối vào, trong khi tay còn lại nắm chặt vai hắn. Y từ từ hạ thấp hông xuống, ngắm nhìn những ngôi sao và thở hổn hển khi từng chút một đi vào bên trong. Chiều dài đang kéo căng bên trong quá tốt và dễ dàng, y có thể cảm thấy bên trong đang hút hắn vào, siết chặt lấy dương vật của hắn khi nó đến gần nơi sâu nhất của y.

"T-Triệu Viễn Chu-ah..." Trác Dực Thần nhắm mắt lại và thở dài, hoàn toàn hụt hơi, cảm thấy phần dương vật của Triệu Viễn Chu chạm vào mông mình. Trác Dực Thần đặt tay lên bụng và thật ngạc nhiên, y thực sự có thể cảm thấy một vết sưng nhỏ trên đó. Vì những hiệp trước của cả hai rất nhanh, liều lĩnh và thô bạo nên không ai trong số cả hai nhận ra điều đó trước đây, và chết tiệt, khi Triệu Viễn Chu để mắt đến điều đó, y đã mất tất cả. Trác Dực Thần có thể cảm thấy dương vật của đối phương đang co giật bên trong.

"Ừm, y.," Tay của Triệu Viễn Chu vòng quanh lưng Trác Dực Thần, rồi đến bụng y, cũng cảm nhận được vết sưng nhỏ và rên rỉ vì hắn không chỉ có thể cảm nhận mà còn có thể nhìn thấy. "Trông em thế này xinh quá. Ta ước gì giây phút này có thể kéo dài mãi mãi"

"Vậy thì bắt đầu di chuyển. Ta biết em cũng mong muốn điều này như ta." Tuy nhiên, lần này, tay của Triệu Viễn Chu tập trung vào việc giữ chặt hông của Trác Dực Thần mà không giúp ích gì cho y. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy y khao khát hắn đến mức nào.

Trác Dực Thần nhắm mắt khi nâng người lên bằng hai tay đặt trên vai Triệu Viễn Chu, chỉ để lại phần đầu của nó nép vào bên trong, hạ hông xuống theo một chuyển động chậm rãi, nức nở khi cảm thấy đầu của nó chạm vào tuyến tiền liệt. Triệu Viễn Chu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Trác Dực Thần, thích thú với mọi biểu cảm khác nhau. Và Trác Dực Thần cũng thỉnh thoảng nhìn vào mắt Triệu Viễn Chu, mặc dù không thể rời mắt khỏi ánh mắt của đối phương nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến y càng cảm thấy hưng phấn hơn. Nó giống như một lời nhắc nhở rằng không nên làm điều này chút nào. Ánh nhìn trao đổi giữa cả hai có cảm giác như đây là một tội lỗi lớn. Nhưng dù sao thì Trác Dực Thần cũng đã di chuyển. Rốt cuộc thì y không thể suy nghĩ thông suốt được. Y sẽ giải quyết các vấn đề thực tế trong cuộc sống sau này. Hông y chuyển động chậm rãi, cẩu thả vì toàn bộ cơ thể mềm nhũn và yếu ớt, và sự thật là nó chậm như thể còn tệ hơn trước vì y có thể cảm nhận được dương vật háo hức của Triệu Viễn Chu đang đi vào bên trong mình từng chút một, hết lần này đến lần khác. Điều đó giống như sự tra tấn đối với cả hai người, và nó khiến Trác Dực Thần phát điên.

"Triệu Viễn Chu-ah... Ta không thể...." Trác Dực Thần ôm cổ Triệu Viễn Chu trong một nỗ lực đáng thương nhằm làm tan chảy trái tim hắn. "Giúp ta với... ta muốn..."

" Tiểu Trác dâm đãng của ta ." Triệu Viễn Chu vuốt ve mái tóc mềm mại trước khi đưa tay dang rộng mông Trác Dực Thần, dùng sức để dập dương vật của hắn vào sâu bên trong y, nâng y lên độ cao hoàn hảo để hạ xuống . "Trông em thật đáng yêu. Hãy để ta giúp em, được không? Hãy tiếp tục cầu xin ta."

Triệu Viễn Chu không chút thương xót khi nhấn chìm Trác Dực Thần ngay vào trong dương vật hắn chỉ trong một lần, cả hai đều ngửa đầu ra sau với cảm giác đó. Cảm giác như quá nhiều. Trác Dực Thần nhắm mắt lại khi y có thể thề rằng dương vật của Triệu Viễn Chu thậm chí còn sâu hơn trước. Hắn tiếp tục đẩy lên trong khi đồng thời hạ y xuống dương vật của hắn với tốc độ thú tính.

"Nngh- Triệu Viễn Chu-ah! Ta muốn- Ta cần nhiều hơn nữa! Tiếp tục đẩy, mmph! Sâu hơn-!" Đôi mắt của Trác Dực Thần trợn ngược khi để tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi vì lúc này không thể kìm lại được. "Y-Triệu Viễn Chu-ah! H-Tiểu Trác cần dương vật của huynh- hah-ah, vậy nên làm ơn- t-" Dùng cả hai tay, Trác Dực Thần bắt đầu cưỡi dương vật của Triệu Viễn Chu, dùng thân mình để đón những cú thúc.

"Ừm, ta sẽ đưa mọi thứ cho em," Triệu Viễn Chu không thể nhịn được mỉm cười khi nhận ra rằng người yêu bướng bỉnh của mình cuối cùng cũng phải chịu đựng niềm vui tội lỗi khi để hắn chịch y. "Vậy hãy hứa với ta là chúng ta sẽ làm đi làm lại việc này bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, được chứ?"

"Ân! Ân!Ta là của huynh, Triệu Viễn Chu-ah-" Cong lưng lại với từng làn sóng khoái cảm được gửi đến từ những cú thúc, Trác Dực Thần không thể nghĩ được gì khác ngoài dương vật đang sắp xếp lại bên trong.

Và chết tiệt, Triệu Viễn Chu đã phải chịu số phận tàn khốc với từng giác quan trong năm giác quan. Trong lòng, Trác Dực Thần thật dễ chịu, giọng y ngọt ngào như được phủ một lớp đường nguyên chất. Khó tránh khỏi hình ảnh hai núm vú cứng ngắc của y nảy lên ngay trước mặt nên hắn chỉ mút một bên như em bé, quấn lưỡi vào đó. Tay còn lại của hắn nắm lấy mông của y, càng trở nên mạnh mẽ hơn vì nó mịn màng, đầy đặn và ẩm ướt.

"Nói cho ta biết đi, Tiểu Trác. Em không nghĩ rằng chúng ta có thể tìm thấy một cấm thuật để khiến em có thai sao?" Tay Triệu Viễn Chu bóp một bên ngực của Trác Dực Thần, khiến y ré lên. "Không phải là không thể."

"C-Cái gì- Ah!" Trác Dực Thần lùi lại một chút khi y cảm thấy miệng Triệu Viễn Chu đang mút núm vú của bản thân một lần nữa. Hông của y thậm chí còn cong lên vì nó. Giống như hắn đang cố gắng thực sự phá vỡ y, Triệu Viễn Chu đẩy hông vào tuyến tiền liệt của Trác Dực Thần.

"Y-Triệu Viễn Chu-ah! Nngh-" Tâm trí của Trác Dực Thần quá u ám. Y không chắc mình đang nói gì lúc này, nhưng đề xuất của Triệu Viễn Chu có vẻ không phải là một ý tưởng tồi.

Đầu giường liên tục đập vào tường, nhưng không ai trong số cả hai có thể quan tâm hơn. Đặc biệt là khi âm thanh mà bức tường bóng loáng của Trác Dực Thần tạo ra kết hợp với tiếng dương vật của Triệu Viễn Chu đập vào trong càng vang vọng lớn hơn. Toàn bộ căn phòng nóng bức và có mùi như tình dục. Tình dục bị cấm. Nhưng cảm giác như cả thế gian chỉ có cả hai nên điều đó không thành vấn đề.

"Hãy thừa nhận điều đó ngay bây giờ, Tiểu Trác. Em thực sự yêu khi ta làm tình với em như thế này phải không? Em thích ngồi trên dương vật ta, rên rỉ tên ta, chôn hạt giống của ta bên trong em. "Triệu Viễn Chu biết hắn đã ở rất gần nhưng hắn không muốn mọi chuyện kết thúc. "Cuối cùng thì em thực sự thuộc về ta phải không? Lỗ của em căng ra quấn chặt quanh dương vật của ta, và chỉ của ta thôi."

"Hngh- vâng-! Ta- Ta biết, nên ngh- nhanh hơn, sâu hơn, làm ơn làm ơn-" Giữa lúc dâng trào, Trác Dực Thần cắn một cái thật mạnh vào vai Triệu Viễn Chu, đủ để khiến nó chảy máu một chút. Y trở nên mất kiểm soát . "Xuất tinh vào bên trong của em, Triệu Viễn Chu-ah! Em muốn nó vào trong, muốn nó, đưa nó cho em- nngh, -!"

Với một vài cú đẩy nữa, Triệu Viễn Chu đâm sâu và mạnh cuối cùng vào tuyến tiền liệt của Trác Dực Thần trước khi lấp đầy y lần nữa. Dòng tinh dày, nóng bao phủ bên trong và Trác Dực Thần phun khắp bụng và ngực của cả hai, sau đó y xuất những dòng tinh dịch bắn tung tóe lên người cả hai. Và cuối cùng, một chút nước tiểu cũng chảy ra, một vài dòng nước nóng làm ướt cả hai. Tất cả chỉ khiến Triệu Viễn Chu liếm môi hài lòng và mong chờ vào vòng tiếp theo

Nhưng Trác Dực Thần đã bất tỉnh.

"Đừng lo lắng, Tiểu Trác. Ta sẽ không lãng phí bất cứ điều gì." Những ngón tay của Triệu Viễn Chu lấy mẫu của tất cả và liếm - tinh, nước và nước tiểu của Trác Dực Thần. "Ta sẽ uống hết."

Hắn nở một nụ cười quỷ dị khi cảm thấy tinh dịch của bản thân chảy ra từ lỗ của Trác Dực Thần, chảy xuống đùi và sau đó là dương vật của chính hắn.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như bị quên lãng vĩnh viễn, Trác Dực Thần tỉnh dậy.
Và thật ngạc nhiên, Triệu Viễn Chu vẫn tiếp tục làm điều đó. Hắn vẫn đang lao vào y. Điểm khác biệt duy nhất là nó được đặt ở một vị trí khác trên giường ngủ. Lúc này, Triệu Viễn Chu tìm thấy tay mình dưới đầu gối của Trác Dực Thần, đẩy đùi y xuống ngực hắn.

"Ồ, bây giờ em tỉnh rồi à?" Triệu Viễn Chu mỉm cười, như thể hắn không giống một con thú đang sa lầy vì vẫn có sức chịu đựng vô tận. "Ta rất vui. Ta nhớ tiếng rên rỉ của em."

"T-Triệu Viễn Chu-ah-! Đợi đã-" Trác Dực Thần giữ vai Triệu Viễn Chu, lối vào của y siết chặt lại vì bị kích thích quá mức.

"Cái gì?"
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Trác Dực Thần nuốt nước bọt, như thể y sợ câu trả lời.

"Bốn canh giờ." Đẩy dương vật vào sâu hơn để trêu chọc đối phương, Triệu Viễn Chu mỉm cười hài lòng trước phản ứng dâm đãng. "Bây giờ ta có thể tiếp tục được không? Em cứ cắn chặt lấy ta và điều đó làm ta phát điên. Ta không thể kiềm chế được nữa."

"K-Không! Chờ đợi! Chúng ta phải nói chuyện!" Trác Dực Thần một lần nữa cố gắng ôm lấy người hắn bằng sức lực khập khiễng.

"Không cần, tiểu Trác . Ta biết chính xác em đang muốn nói về điều gì."

Và một lần nữa, Trác Dực Thần biết bản thân đã phải chịu số phận.
----------
Gần 11k từ. Đau lưng mỏi gối tê tay🥲. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro