Chương 2

❗ Cực kỳ OOC, trong truyện có cả một số từ ngữ hiện đại ❗

---------------------------------------

"Tiểu Trác đại nhân ?"

Trác Dực Thần bị gọi hồi thần, hắn thấy Triệu Viễn Châu đang ngậm ý cười nhìn mình, ho khan che giấu suy nghĩ trong lòng, hỏi, "Ngươi không phải quay về Đại hoang xử lý chuyện sao ?"

"Quá nhớ tiểu Trác đại nhân, thế nên sớm xử lý xong rồi." Triệu Viễn Châu cười, lại gần, "Không nghĩ tiểu Trác đại nhân quan tâm ta như vậy."

"Ai quan tâm ngươi, lại gần như vậy làm gì ? Triệu Viễn Châu, ngươi có bệnh sao !" Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Châu lại gần, cau mày muốn quay đầu rời đi, nhưng cằm lại bị Triệu Viễn Châu nắm lại, ép hắn nhìn mình

"Làm gì vậy ?!" Trác Dực Thần bị Triệu Viễn Châu giữ ở trên cột, không thể động đậy

Hắn thật sự cạn lời rồi, không phải nam nhân sẽ chỉ bắt nạt, đùa giỡn người trong lòng sao ?

Vì sao Triệu Viễn Châu không tìm Văn Tiêu, trái lại luôn tới trêu chọc hắn làm gì ? Rảnh rỗi như vậy sao ? Nên tìm thêm chuyện cho y làm mới được !

Trác Dực Thần càng nghĩ càng tức, chắc chắn là Triệu Viễn Châu cảm thấy trêu hắn rất vui, có lẽ là đang tìm thú vui thôi !

Khó trách mỗi lần y không lấy lòng được Văn Tiêu liền tới kể khổ với hắn, sau đó còn ôm loạn, sờ loạn....

Đáng ghét ! Hắn không nên cảm thấy đáng thương cho con khỉ trắng, nguồn gốc vạn ác này !

Nhưng vì hai bọn họ có thể thuận lợi tới vào nhau, chắc chắn không thể thiếu hành động tác hợp

Hắn phải nhanh chóng tìm Văn Tiêu để nàng thu thập y

Triệu Viễn Châu, người chờ xem, ta bảo vợ tương lai của ngươi tới thu thập ngươi !

Triệu Viễn Châu đương nhiên không biết trong đầu Trác Dực Thần đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tiểu Trác đại nhân cau màu trước mắt đẹp tới câu người, khiến y mong nhớ, ngứa ngáy trong lòng

Muốn khiến hắn hai mắt đỏ bừng, thần sắc mê ly, bị ấn ở trên giường mặc người đùa giỡn....

Khụ khụ, nhưng đại yêu chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, phàm là y nói ra một câu, ngay sau đấy kiếm Vân Quang sẽ gác ở trên cổ y. Lời trong lòng càng không dám nói, sợ sẽ bị chọc thủng

Nghĩ lại liền sợ, hơn nữa sử dụng kiếm Vân Quang còn phải dùng tới máu Băng Di của tiểu Trác nhà y, vừa đau vừa tổn thương, kỳ thực y cũng có thể tự đâm mình, không cần tiểu Trác ra tay

Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Châu phân tâm, dứt khoát dùng đầu gối đá vào tiểu huynh đệ của y, vào lúc y bị đau, nhanh chóng chạy trốn, trong lúc chạy trốn, còn "không cẩn thận" đụng kiếm Vân Quang vào bụng Triệu Viễn Châu, sau đó nghênh ngang rời đi

Triệu Viễn Châu khom người hít một hơi lạnh, y cảm giác tiểu huynh đệ của y đã rời khỏi nhân thế, Trác tiểu Thần cũng thật quá ác rồi....

Văn Tiêu ngồi trên xích đu, Bùi Tư Tịnh cầm một đĩa quả, từng miếng đưa tới bên miệng Văn Tiêu

Văn Tiêu cười mở miệng ăn, ngậm ý cười nhìn Bùi Tư Tịnh. Bùi Tư Tịnh nhấc khóe miệng, gương mặt ôn nhu

Trác Dực Thần, "...."

Bầu không khí đột nhiên tràn đầy màu hồng này là chuyện gì vậy ? Có cảm giác không cho người khác xen vào

"Tiểu Trác ?" Văn Tiêu chú ý tới Trác Dực Thần đứng một bên, bước khỏi xích đu, đi tới trước mặt Trác Dực Thần, hỏi, "Sao con lại tới đây ?"

"Văn Tiêu...."

"Ừm ?"

Trác Dực Thần hơi mở miệng, nhưng lại không thể trực tiếp bảo Văn Tiêu xả giận giúp hắn đi, đây cũng quá....

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây không phải đổi thành nhìn hai bọn họ ân ái sao ? Coi như cũng được tận mắt chứng kiến

Dù sao với quan hệ của hai bọn họ, Văn Tiêu quản Triệu Viễn Châu cũng là chuyện nên làm đúng không ?

Ôi, trước đây sao hắn không phát hiện ra những hành động mờ ám này của hai bọn họ nhỉ ?

Bây giờ hai người sao không như vậy nữa đi, Văn Tiêu bây giờ chỉ dính lấy Bùi Tư Tịnh, thậm chí ngủ cũng ngủ cùng nhau

Mà Triệu Viễn Châu chỉ bám lấy hắn không buông, đây là chuyện gì vậy, CP của hắn tuyệt đối không thể là BE được !

Hắn thật sự quá thông minh rồi !

"Triệu Viễn Châu...."

"Tiểu Trác ~" Triệu Viễn Châu dựa đầu vào vai Trác Dực Thần, sắc mặt tội nghiệp, "Trác đại nhân thật nhẫn tâm, ngươi đạp hỏng hạnh phúc quãng đời còn lại của ta rồi ~~~ Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta ~~~"

Tuy lời của y tràn đầy đáng thương, nhưng động tác của Triệu Viễn Châu có thể nói là hạ lưu

Triệu Viễn Châu cọ đầu vào cổ Trác Dực Thần, tay còn theo cánh tay Trác Dực Thần trượt tới eo, sau đó ôm chặt lấy eo thon gầy của hắn, chạm vào bụng hắn

Trong đầu thầm nghĩ: Nếu hắn có thể sinh cho y khỉ con thì tốt rồi

Lúc Triệu Viễn Châu nói, nơi nóng phả vào cổ Trác Dực Thần, khiến Trác Dực Thần nổi đầy da gà, hai má Trác Dực Thần đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ một mảng

"Văn Tiêu, người quản y đi !"

"Triệu Viễn Châu, ngươi đừng luôn bắt nạt tiểu Trác nữa." Là tiểu cô cô của Trác Dực Thần, nàng đương nhiên cũng phải giúp người nhà

Triệu Viễn Châu cũng thật là, trước đây còn nói muốn theo đuổi tiểu Trác, như bây giờ mà theo đuổi được mới gọi là tà, thiệt cho nàng trước đây còn thường giúp nghĩ mưu bày kế

Sớm biết vậy, nàng cũng không giúp y nữa, tiểu Trác tốt như vậy, ghép với ai cũng xứng, cũng không nhất định phải ghép với khỉ trắng này

Triệu Viễn Châu: Đồng đội, không !!! Đừng đi !!!

Đúng vậy, đúng vậy. Trác Dực Thần đứng bên cạnh Văn Tiêu, hung dữ trừng Triệu Viễn Châu

Triệu Viễn Châu thấy vậy thở dài, "Thần nữ đại nhân, đây thật sự là oan cho ta quá, ta thương tiểu Trác đại nhân còn không kịp, sao có thể nỡ bắt nạt hắn."

Rõ ràng là đang tán tỉnh

Văn Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Đường đường đại yêu...."

Trác Dực Thần nhìn ở trong mắt, thoại bản có viết, gọi biệt danh của đối phương cũng là một loại tình thú

Nhìn như vậy, oa, thật sự bắt được tín hiệu rồi

Lúc này, Bùi Tư Tịnh đứng ra phá vỡ trầm mặc, nàng ôm vai Văn Tiêu, kéo Văn Tiêu vào trong lòng, nói, "Đám Anh Lỗi đang giục, hỏi chúng ta khi nào chuẩn bị xong, nếu Trác đại nhân không có vấn đề thì chúng ta có thể lập tức xuất phát. Vì sao Tập yêu ti cũng cách hội chùa một khoảng."

"Trực tiếp dùng Sơn Hải Thốn Cảnh không phải là được rồi sao, lập tức liền tới." Triệu Viễn Châu không quan tâm Trác Dực Thần trừng mắt và đấm đá, cũng nhân cơ hội cố chấp kéo người vào trong lòng mình

Trác Dực Thần không giãy dụa được, trực tiếp buông xuôi. Thôi đi, đụng một cái cũng không mất miếng thịt nào

"Đi thôi." Triệu Viễn Châu nắm tay Trác Dực Thần, kéo hắn đi về phía trước

"Buông ra !"

"Không buông ~ Tay tiểu Trác đại nhân nắm thật thích, cũng không phải tiểu cô nương, nắm một cái thì cũng không có chuyện lớn đi. Chứ không phải là tiểu Trác đại nhân ngượng ngùng chứ ?" Triệu Viễn Châu đùa giỡn

Trác Dực Thần hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không để ý tới Triệu Viễn Châu nữa

Triệu Viễn Châu thấy vậy khẽ cười, tiểu Trác đại nhân của y thật sự nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu


Tập yêu ti tập hợp đầy đủ liền xuất phát, dùng Sơn Hải Thốn Cảnh của Anh Lỗi, chỉ trong chốc lát liền tới nơi

"Sơn thần dùng Sơn Hải Thốn Cảnh, muốn đi tới đâu thì đi tới đó, thần khí dùng khi ra ngoài !" Anh Lỗi đắc ý cầm bảo bối của mình

Những người còn lại vui vẻ cười, Văn Tiêu kéo tay Bùi Tư Tịnh đi phía trước

Trác Dực Thần thấy vậy muốn gọi lại Văn Tiêu, lại bị Triệu Viễn Châu nắm tay kéo hắn chạy về phía trước, nhân tiện nhắc nhở Bạch Cửu, "Mau bảo Anh Lỗi đừng giả bộ nữa !"

"Được rồi, được rồi, ngươi đừng ra ngoài làm mất mặt nữa, không thấy cửa hội chùa toàn là người sao ?" Bạch Cửu hơi ghét bỏ kéo Anh Lỗi đuổi kịp bước chân của mọi người

Anh Lỗi nhìn tay Bạch Cửu kéo mình, cười sáng lạn, "Được !"

Hội chùa rất náo nhiệt, khắp nơi đều là hàng bán bày biện và đồ trang trí rực rỡ muôn màu

"Oa ! Thật đẹp !" Bạch Cửu và Anh Lỗi há hốc miệng, hai mắt sáng bừng

"Đúng vậy, nghe nói đây là hội chùa lớn nhất từ trước tới nay của thành Thiên Đô, làm đặc biệt long trọng. Tối nay có lễ hội hoa đăng, phần thưởng là hoa và một sợi tơ hồng làm từ lá cây trong miếu Nguyệt lão, ta nghe nói sợi tơ hồng này đặc biệt linh nghiệm, đã ghép hơn mười cặp đôi có tình rồi ! Chúng ta không thể bỏ qua !"

Văn Tiêu kéo cánh tay Bùi Tư Tịnh, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần, sau đó ra hiệu với Triệu Viễn Châu : Đây là cơ hội tốt, còn không mau nắm chắc

Triệu Viễn Châu ngầm hiểu, cũng ra hiệu với nàng : Chắc chắn !

Trác Dực Thần nhìn hành động lén lút của hai người, rụt tay vì kích động mà run lên nhè nhẹ quay về trong tay áo, sau đó nhìn loạn nhằm che giấu

Triệu Viễn Châu thấy vậy, trêu chọc, "Tiểu Trác đại nhân đang nhìn cái gì vậy, ta mua cho ngươi được không ?"

Trác Dực Thần trừng y, quay đầu cười lạnh, "Ngươi có tiền thì mua đi."

"A...." Triệu Viễn Châu hơi xấu hổ ho khan, y dường như quả thực không có tiền, bình thường dùng đều là tiền của Tập yêu ti, cũng chính là của Trác Dực Thần

Đại yêu sống lâu như vậy rồi, chỗ ở cũng chỉ có bảo thạch và kỳ hoa dị thảo, nhưng y cũng không biết mang đi bán thế nào, không được, y phải tìm một số tiểu thương để thỉnh giáo kỹ năng bán hàng, không thể luôn để vợ nuôi được, yêu quái cũng cần có sĩ diện được không, nhất là loại đại yêu có tình cảm của con người như y

"Không có tiền thì đừng giả vờ giả vịt nữa, ngươi có thể nói ngươi muốn gì, ta mua cho ngươi ?" Trác Dực Thần lắc hầu bao trong tay, nhấc khóe miệng nói với Triệu Viễn Châu

Triệu Viễn Châu thầm nghĩ : Còn có chuyện tốt này sao ?

Vì vậy y cười lại gần Trác Dực Thần, nói, "Ngươi."

"Cái gì ?"

"Tiểu Trác đại nhân, bán không ?"

Triệu Viễn Châu vừa nói xong liền bị Trác Dực Thần không chút lưu tình dùng kiếm Vân Quang đâm vào vai, y có thể nghe thấy rõ ràng Trác đại nhân xấu hổ và tức giận hét, "Ngươi mới bán ! Triệu Viễn Châu, ta không nên cảm thấy ngươi đáng thương ! Khỉ trắng ngươi không biết giới hạn, miệng đầy lời lung tung, đầu óc bị điên !"

"A ? Tiểu Trác...." Triệu Viễn Châu bị nói tới mơ hồ, muốn chạm vào vai Trác Dực Thần lại bị hắn gạt ra

"Đừng đụng vào ta ! Cách xa ta một chút !" Trác Dực Thần tức giận, không quay đầu lại đi về phía trước

Nhìn bóng lưng đi xa của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Châu gãi đầu, quay đầu hỏi Văn Tiêu, "Không phải tiểu Trác đại nhân hỏi ta muốn mua gì sao ? Ta muốn hắn nhất. Mua hắn thì không đúng sao ?"

Văn Tiêu ôm trán, biểu cảm cạn lời, đây thật vượn trắng uyên thâm sao ? Sao lại có não heo vậy ? Cho dù là đại yêu mấy vạn năm thì sao ? Còn không phải là một kẻ không có đầu óc sao, nàng không gánh được, thật sự không gánh nổi nữa

Văn Tiêu tỏ vẻ rất phiền lòng

"Triệu Viễn Châu, ngôn ngữ của con người uyên bác sâu thâm, ngươi học thâm đi." Văn Tiêu vỗ vai Triệu Viễn Châu, kéo Bùi Tư Tịnh rời đi

Triệu Viễn Châu cũng không rảnh để nghĩ nhiều như vậy, y chỉ biết tiểu Trác có vẻ rất tức giận, y phải nhanh chóng đi dỗ hắn

Mà Trác Dực Thần vẫn đi về phía trước, cuối cùng lại bị lạc đường, trước sau đều không nhìn thấy bóng người nào

"A, đây không phải là Trác đại nhân sao ?"

Trác Dực Thần nghe thấy tiếng quay đầu, lại thấy người quen

"Nhiễm Di, Tề tiểu thư ?"

"Đã lâu không gặp." Tề tiểu thư cười, "Trác đại nhân đi dạo hội chùa một mình sao ? Sao không thấy Triệu Viễn Châu đâu ?"

"Nhắc tới y làm gì, ai biết y đâu ?" Trác Dực Thần tức giận nói

"Ai nha, cãi nhau rồi sao ?"

"Ai cãi nhau với y.... Ta đi tìm bọn họ trước, cô và Nhiễm Di đi dạo tiếp đi, tạm biệt." Trác Dực Thần nói xong, xoay người rời đi

"Ừm, tạm biệt ?" Tề tiểu thư nghiêng đầu vẫy tay

"Đi thôi, tối nay rất náo nhiệt, chúng ta đi xem thử xem." Nhiễm Di ôm Tề tiểu thư, kéo nàng đi về phía trước

"Ừ." Tề tiểu thư ngẩng đầu, hôn lên mặt Nhiễm Di một cái, dựa đầu vào cánh tay hắn

"Ta thật sự không thể giết cha nàng sao ?"

"Không được, nhưng chàng có thể lén đánh mấy cái."

"Được, ta sẽ giữ lại cho ông ta một hơi."

Trác Dực Thần lại vòng qua mấy cửa hàng, dân chúng quá nhiệt tình, trên tay hắn đã bị nhét quá nhiều thứ, đồ ăn, đồ chơi cái gì cũng có, thậm chí còn tặng hắn một túi to đựng đầy đồ

Trác Dực Thần da mặt mỏng, không giỏi từ chối, chỉ phải nhận lấy toàn bộ

"Ai nha, Trác đại nhân, lần trước tạm biệt, thật sự mong nhớ. Không biết hôm nay có thời gian rảnh tới Thiên Hương các ngồi chút không ?" Thiên Hương các mở rộng cửa, một nữ tử đang tuổi thanh xuân, dáng người uyển chuyển dựa ở cạnh cửa, mắt nhìn chằm chằm Trác Dực Thần, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn

"Không...." cần

Lời còn chưa nói xong, Trác Dực Thần đã bị các cô nương cố chấp kéo vào, rất nhiều bàn tay xoa mặt, cánh tay, lồng ngực, thậm chí là sau eo hắn

Cả người Trác Dực Thần cứng ngắc, mở to mắt lại không dám ra tay với các cô nương

Hắn chỉ phải vừa xin lỗi vừa thu lực tránh nữ tử nhào vào trên người mình

Cứu mạng, thêm một lần nữa, hắn thật sự sẽ sợ nữ tử mất

Trác Dực Thần lúc này thật sự hy vọng có người tốt bụng tới giúp hắn, đám cô nương này quá đáng sợ rồi !

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới, khỉ tốt bụng từ trên trời giáng xuống, khiêng Trác Dực Thần lên vai, dùng yêu lực hóa thành một sương mù, biến mất khỏi tầm mắt các cô nương

Triệu Viễn Châu tới một chỗ vắng người mới buông Trác Dực Thần xuống, tiểu Trác nhà y da mặt mỏng, xuất hiện như vậy ở trên đường phố náo nhiệt, sợ sẽ xấu hổ tới đào hố mà trốn

Trác Dực Thần vừa được buông xuống liền kéo vạt áo Triệu Viễn Châu không buông, nói, "Sao ngươi bây giờ mới tới, ta vừa bị các cô nương...."

"Được được được, là ta tới muộn rồi. Ta xin lỗi tiểu Trác đại nhân, là ta không tốt." Triệu Viễn Châu ôm Trác Dực Thần vào trong lòng, vỗ lưng hắn an ủi, giọng nói cũng ôn nhu không thể nói thành lời, giống như đang nói chuyện với bạn nhỏ

Trác Dực Thần cũng quên giãy dụa, hắn mặc Triệu Viễn Châu ôm mình

Thật sự kỳ quái, lúc hắn bị các cô nương khinh bạc, nghĩ tới đầu tiên lại là Triệu Viễn Châu, hắn hy vọng Triệu Viễn Châu tới. Lúc chân chính chờ được Triệu Viễn Châu, cư nhiên có cảm giác bất mãn và ủy khuất nói không thành lời, sao y lại tới muộn như vậy....

Tuy là một con khỉ xấu xa, nhưng có đôi khi cũng thật sự rất đáng tin

Cảm xúc này thật sự kỳ quái, rốt cuộc là vì sao ?

Thấy Trác Dực Thần không đẩy y ra rồi mắng y vài câu, Triệu Viễn Châu không khỏi ảo tưởng : Chẳng lẽ tiểu Trác của y đã đón nhận y rồi ? Thời gian đơn phương khổ sở của y sắp kết thúc rồi ? Bọn họ rốt cuộc có thể tiến vào giai đoạn song tu.... à không phải, tiến vào giai đoạn thành thân rồi sao ?!

Đại yêu rất kích động, nhưng y cố gắng kiềm chế, không thể dọa sợ tiểu Trác, vì vậy y cười tỏa nắng, đang muốn mở miệng tỏ tình, "Tiểu Trác.... Ta thí...."

"Văn Tiêu đâu ?"

"A ?"

"Văn Tiêu đâu, sao ngươi lại bỏ lại cô ấy mà đi ?"

Cơ hội tốt như vậy, sao Triệu Viễn Châu không nắm bắt ?

Tuy Triệu Viễn Châu cứu hắn khỏi nguy nan, hắn rất cảm kích, nhưng việc bỏ lại vợ để tìm hắn, hắn cũng có cảm giác tội lỗi chứ

"Có Bùi đại nhân đi cùng cô ấy, ta chen vào làm gì ?"

Cặp tình nhân người ta đang ân ân ái ái, y đi cùng làm gì ? Y không bị điên

Trác Dực Thần thoáng cái nhớ tới nội dung trong thoại bản

Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu vì ngăn cách giữa hai người, Văn Tiêu gả cho người khác, Triệu Viễn Châu cuối cùng u uất mà chết

Đây là một cái kết buồn

Tuy khỉ trắng bình thường vô tâm vô phế, nhưng nếu y đã biết yêu, cũng sẽ vì yêu không được mà đau lòng chứ, trông thật đáng thương

Tiểu Trác đại nhân cảm giác mình có thể đoán trước được tương lai, vì CP của hắn có thể hạnh phúc, hắn phải để Triệu Viễn Châu hoàn toàn nhìn rõ trái tim mình, nhanh chóng tỏ tình với Văn Tiêu, sau đó sẽ là kết cục tốt !

Ôi, hắn thật sự quá tốt bụng, còn có thể thắt dây tơ hồng cho bạn tốt của mình, tuy đó là một con khỉ trắng

Không được, chờ lúc bọn họ thành đôi, nhất định phải để Triệu Viễn Châu mời mình uống rượu !

Vì vậy tiểu Trác đại nhân ấn lại vai Triệu Viễn Châu, bắt đầu bày mưu cho y, "Sao có thể không chen vào ? Yêu một người là phải dũng cảm nói ra khỏi miệng, ngươi không cố gắng thì sẽ bị người khác chiếm mất thời cơ, tới lúc đó ngươi hối hận không kịp, chỉ có thể nhìn người mình yêu đi với người khác, chẳng lẽ ngươi cam tâm sao ?"

Cho nên, mau đi tỏ tình với Văn Tiêu đi !

Giọng nói Trác Dực Thần hữu lực, cực kỳ truyền đạt, đôi mắt đẹp như mèo nghiêm túc nhìn Triệu Viễn Châu, khiến trong lòng Triệu Viễn Châu rục rịch

Tiểu Trác là đang cổ vũ mình theo đuổi hắn sao ?

Không nghĩ bên dưới vẻ ngoài lãnh đạm của hắn còn có thể có trái tim chủ động như thế, vậy y tuyệt đối không thể khiến tiểu Trác thất vọng !

"Tiểu Trác, ta thích...."

"Tiểu Trác ca !" Bạch Cửu tay trái cầm xiên mứt quả, tay phải cầm túi hạt dẻ, nhảy chân sáo tới

"Tiểu Cửu ?" Trác Dực Thần xoay người lại, đón Bạch Cửu nhào tới, xoa đầu cậu, hỏi, "Sao chỉ có một mình đệ, Anh Lỗi đâu ?"

"Hắn á, ở phía sau." Bạch Cửu cắn một miếng mứt quả, thuận tay chỉ Anh Lỗi đeo túi lớn túi nhỏ, thở dốc ở phía sau

"Hi, tiểu Trác đại nhân." Anh Lỗi nhấc cánh tay không phải xách quá nặng, vẫy tay với bọn họ

"Mua nhiều đồ như vậy sao, các đệ đi nhập hàng à ?" Trác Dực Thần hỏi

"Ai nha, chỗ này có quá nhiều đồ chơi, đồ ăn, không để ý liền mua nhiều, tới lúc đấy các huynh xem có thích gì không !" Bạch Cửu lấy ra hai dải chuông ở một trong những túi trên lưng Anh Lỗi, nói, "Ta lúc nhìn thấy liền cảm thấy nó đặc biệt hợp với tiểu Trác ca, cho nên cướp trả tiền trước người khác !"

"Cảm ơn tiểu Cửu." Trác Dực Thần cười nhận lấy chuông

"Đúng lúc tiểu Trác ca hôm nay không đeo chuông, không thì bây giờ đeo lên đi, huynh đeo chắc chắn sẽ rất đẹp !"

"A, Triệu Viễn Châu sao vậy ? Giống như ai thiếu nợ y 800 vạn vậy, chúng ta cũng không chọc vào y." Bạch Cửu dựa vào trong lòng Trác Dực Thần, nghi hoặc hỏi

"Triệu Viễn Châu ? Ngươi sao vậy ? Trước đây ngươi nói ngươi muốn làm gì cơ ?"

Triệu Viễn Châu, "....Ta muốn yên tĩnh."

Nói xong, y ngồi xổm trên mặt đất, dịch tới góc tường như chim cánh cụt, bắt đầu tự giận dỗi

"Triệu Viễn Châu, ngươi là trẻ con sao ? Mau đứng dậy." Trác Dực Thần kéo tay áo Triệu Viễn Châu, muốn kéo y đứng dậy

Nhưng Triệu Viễn Châu sống chết không chịu dậy, trái lại còn rụt thêm vào trong

Nhiều lần thử không có kết quả, Trác Dực Thần cũng mặc kệ, vứt lại một câu

Vậy ngươi cứ ngồi ở đấy đi, dứt khoát đừng quay về Tập yêu ti nữa, dù sao khỉ ngủ đâu cũng được

Khỉ trắng cũng vậy

"Tiểu Trác ca, ta đeo cho huynh." Bạch Cửu cầm chuông nói

Thấy tình hình như vậy, Triệu Viễn Châu cũng không ngồi yên được nữa

Y vội vàng đứng dậy thuấn di tới trước mặt Bạch Cửu, cướp lấy chuông nói, "Chuyện này chỉ có thể để người trong lòng làm có được không ? Đi ra chỗ khác chơi."

"Nhưng ngươi không phải...."

"Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để tiểu Cửu làm sao ? Không sợ Anh Lỗi ghen sao." Triệu Viễn Châu nói bên tai Trác Dực Thần

"Đừng nói bên tai ta !" Trác Dực Thần xoa tai đỏ bừng của mình, nghĩ thầm cũng quả thực là như vậy

"Được được được."

"Vậy ta tự đeo." Nói xong, Trác Dực Thần muốn cầm lấy chuông từ tay Triệu Viễn Châu

"Ngươi với tới sao ? Chuyện này vẫn cần có người giúp đỡ, để ta làm, rất nhanh thôi."

Triệu Viễn Châu vòng qua phía sau Trác Dực Thần, dùng yêu lực tạm thời khống chế hành động của hắn, cầm lấy một lọn tóc nhỏ của tiểu Trác đại nhân, cẩn thận buộc chuông lên

Trác Dực Thần rõ ràng cảm nhận được tay cực kỳ không an phận của Triệu Viễn Châu, rõ ràng có thể lấy tóc ở chỗ khác để buộc, nhưng y cứ phả hơi bên tai hắn, treo chuông cũng không cần lại gần như vậy chứ

"Triệu Viễn...."

"Đừng lộn xộn, nghe lời." Triệu Viễn Châu cắt ngang hắn, "Ngươi xem, buộc xong rồi."

Triệu Viễn Châu dùng yêu lực hóa ra một cái gương, để Trác Dực Thần nhìn bím tóc được buộc chuông lên phía sau, nhìn vô cùng tinh xảo, thế nào cũng không giống như là y có thể làm ra

"Oa, đại yêu, ngươi cư nhiên còn biết buộc tóc, còn có thể buộc đẹp như vậy sao, bình thường chắc luyện không ít rồi đi ?" Bạch Cửu cũng lại gần, không khỏi cảm thán

Đại yêu ho khan, y cũng không thể nói là y đôi khi nhàm chán, nhân lúc tiểu Trác đại nhân ngủ mà lấy tóc hắn ra để buộc chứ, không thể nói, y sợ bị đánh

"Thế nào ? Không tệ chứ ?" Triệu Viễn Châu mong chờ nhìn Trác Dực Thần, cầu khen ngợi

Trác Dực Thần nhìn bím tóc trong gương, buộc quả thực không tệ, trông rất tốn công phu, chắc chắn từng buộc cho người khác không ít lần

Chẳng lẽ là buộc tóc cho Văn Tiêu, sợ buộc không đẹp sẽ khiến Văn Tiêu ghét bỏ, nên lấy hắn ra thử trước ?

Trác Dực Thần bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra là vậy

Vậy thì khen y trước đi, để y có động lực lấy lòng Văn Tiêu, cũng tiện tiến thêm một bước, không phải sao ?

"Rất đẹp." Trác Dực Thần bình luận

Triệu Viễn Châu nghe xong, hai mắt phát sáng, đuổi theo Trác Dực Thần, nói, "Vậy ta sau này buộc tóc cho ngươi nữa được không ?"

Ánh mắt khỉ trắng quá chân thành, Trác Dực Thần nhìn ở trong mắt, cũng ngại từ chối ý tốt của y, vì vậy thở dài, quyết định hy sinh bản thân một chút

"Được."

Triệu Viễn Châu cười rạng rỡ, lại sóng vai đi với Trác Dực Thần, vẫn là nên nghe lời của Văn Tiêu, trước tiên không nên tỏ tình, chờ quan hệ tiến thêm vào bước nữa hẵng nói

Như bây giờ cũng rất tốt

Bạch Cửu nói với hai người, hai người Văn Tiêu đã tới bên hội hoa đăng, giục bọn họ mau đi tới

Mấy người tới chỗ hội hoa đăng, Văn Tiêu thấy người tới, vẫy bọn họ, "Bên này, bên này !"

Hội hoa đăng rất náo nhiệt, xung quanh đều là tiếng nói chuyện rôm rả, đủ loại hoa đăng treo trên cột, đong đưa theo gió nhẹ

"Mọi người tới đúng lúc, cuộc thi mới bắt đầu, thắng là có thể có sợi tơ hồng và cẩm tủ cầu, là sợi tơ hồng cực kỳ linh nghiệm trong miếu Nguyệt lão, có thể buộc người có tình mãi mãi ở bên nhau." Văn Tiêu chống cằm nói, ánh mắt liếc Triệu Viễn Châu, ra hiệu cho y còn không mau đi tranh

Triệu Viễn Châu nhận được tín hiệu, lập tức cười, "Nghe rất thú vị, ta muốn thử."

Trác Dực Thần lập tức quay đầu lại, bên ngoài bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng kích động

Chẳng lẽ là muốn tặng Văn Tiêu ? Không ngờ Triệu Viễn Châu cũng coi như có chút lãng mạn

"Rất tốt, ngươi muốn đi thì đi đi." Trác Dực Thần nghiêm túc nhìn Triệu Viễn Châu

Nhưng ở trong mắt Triệu Viễn Châu lại là : Ngươi muốn thắng sợi tơ hồng cho ta sao ? Thật cảm động, không ngờ ngươi yêu ta như vậy. Ngươi đi đi, ta ở đây chờ ngươi ~

Nhìn Triệu Viễn Châu cười ngốc, Trác Dực Thần cạn lời, cúi đầu hỏi Văn Tiêu, "Đầu óc y có vấn đề sao ? Trước đấy rõ ràng còn đang tốt."

"Ai biết được, có lẽ nghĩ tới chuyện sau khi thắng."

Trác Dực Thần nghiêng đầu, dựa theo thực lực của Triệu Viễn Châu, thắng là hoàn toàn không có vấn đề

Hắn rất mong chờ cảnh tượng sau khi Triệu Viễn Châu thắng, tặng sợi tơ hồng và cẩm tú cầu cho Văn Tiêu

Đối với CP của hắn mà nói, quả thực là một bữa tiệc thị giác

Ngay lúc Trác Dực Thần đang tự tưởng tượng, một bông cẩm tú cầm được đưa tới trước mặt hắn, Trác Dực Thần nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tràn đầy nhu tình của Triệu Viễn Châu

Trác Dực Thần nhìn cẩm tú cầu trước mặt, nhìn Triệu Viễn Châu, lại nhìn Văn Tiêu, cực kỳ khó hiểu

"Tặng ta sao ?"

Trác Dực Thần tỏ vẻ, tặng ta làm gì, tặng Văn Tiêu đi !

Triệu Viễn Châu thu gương mặt nghi hoặc của Trác Dực Thần vào trong mắt, không nhịn được cười thành tiếng

Nhưng rất nhanh, y liền không cười nổi nữa

Vì Trác Dực Thần đưa hoa tới trước mặt Văn Tiêu

Lúc này, Văn Tiêu khiếp sợ, Trác Dực Thần tỏ vẻ đương nhiên, Bùi Tư Tịnh khẽ nhíu mày, Anh Lỗi và Bạch Cửu ôm nhau đồng thời há hốc miệng

Còn Triệu Viễn Châu thì sao ?

Nếu không phải oán khí của y đã được thanh lọc, ai cũng nghi ngờ y có phải lại bốc ra oán khí không, luôn cảm giác oán khí quanh quẩn

"Sắc mặt Triệu Viễn Châu có phải không tốt lắm không ? Ta cảm giác y sắp nổi điên rồi, gương mặt y hơi đáng sợ." Bạch Cửu run rẩy ôm Anh Lỗi

"Chỉ sợ sắp rồi, lần trước thấy bộ dạng này của y vẫn là từ lúc đánh nhau với Ôn Tông Du.... Y bây giờ đang đi tới chỗ tiểu Trác đại nhân ! Chúng ta có nên đi ngăn lại không, nhưng ta cũng sợ." Anh Lỗi nói

"Yên tâm, cho dù y chém bản thân cũng không thể động vào tiểu Trác, nhưng y rốt cuộc muốn làm gì ?" Văn Tiêu không quá yên tâm, muốn ngăn lại, nhưng ngay sau đấy là một màn lại khiến bọn họ khiếp sợ

Triệu Viễn Châu xông tới trước mặt Trác Dực Thần, không chờ hắn kịp phản ứng liền bị Triệu Viễn Châu giữ gáy, sau đấy Triệu Viễn Châu liền hôn hắn, căn bản không cho Trác Dực Thần cơ hội phản ứng, hôn hắn tới đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững

Những người còn lại kinh hô

Chờ lúc hai người hôn xong, Trác Dực Thần đã hít thở không thông, gương mặt hắn khiếp sợ

Triệu Viễn Châu hôn hắn ?! Tại sao lại hôn hắn ? Chỉ vì hắn tặng hoa cho Văn Tiêu ? Nhưng không phải vốn là muốn tặng cô ấy sao, hắn cho rằng Triệu Viễn Châu tặng sai người, không đúng, quá không đúng rồi !

Đầu óc thiếu dưỡng khí không linh hoạt, Trác Dực Thần bây giờ đang choáng váng

"Chúc mừng hai vị hoàn thành nhiệm vụ, Nguyệt lão sẽ chúc phúc cho hai vị, bây giờ buộc sợi tơ hồng cho người yêu của các vị, các vị sẽ mãi mãi ở bên nhau." Người trên bục nói

Triệu Viễn Châu không nói gì, thuần thục buộc sợi tơ hồng lên cổ tay hắn, khiêng người lên vai, trực tiếp rời đi

Những người Tập yêu ti còn lại nhìn nhau, không biết nên làm thế nào

"Tiểu, Tiểu Trác đại nhân không sao chứ ?"

"Không chắc được, nhưng chắc chắn không nguy hiểm tới tính mạng. Chúc ta mau cầu nguyện cho hắn đi." Văn Tiêu chắp hai tay, nhắm mắt lại

Những người khác cũng làm theo

Amen

---------------------------------

Còn tiếp

Happy new year! 🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro