Chương 3
"Tiểu Trác đại nhân ? Đây...." Triệu Viễn Châu đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, y chợt nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, há hốc miệng
Tối qua y đã làm chuyện mà mình mong muốn đã lâu rồi sao ?!
"Ra ngoài...."
"Tiểu Trác đại nhân, ta có thể giải thích...."
"Cút ra ngoài !!!!!"
Vì vậy đường đường đại yêu của chúng ta chán chường bị đuổi ra ngoài, nhưng y cư nhiên thật sự làm được rồi ?!
Nghĩ tới tư thái xinh đẹp của tiểu Trác đại nhân tối qua, dư vị quả thực khiến người muốn ngừng mà không được
Dường như cũng không thiệt
"Bị tiểu Trác đuổi ra ngoài rồi ?" Triệu Viễn Châu quay đầu lại, thấy Văn Tiêu đang khoanh tay nhìn y
Triệu Viễn Châu gật đầu, nhưng biểu cảm....
"Hừ, thật sự hời cho ngươi. Tiểu Trác của chúng ta là giấc mộng của vạn nghìn thiếu nữ thành Thiên Đô, vậy mà bị ngươi ngủ, thật sự là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu !"
Tuy Văn Tiêu coi như là đồng đội, nhưng thân là tiểu cô cô của Trác Dực Thần, cải trắng nhà mình bị lợn.... không, bị khỉ trắng gặm mất, cũng có chút tức giận
"Cũng không có cách, đã bị ta ngủ rồi, mục tiêu bây giờ là nắm được trái tim của tiểu Trác đại nhân !"
"Ngươi chắc chắn ?" Văn Tiêu ở cạnh Trác Dực Thần lâu như vậy, nàng còn có thể không biết tính tình của hắn sao ?
Nàng hơi đồng cảm nhìn Triệu Viễn Châu, nhìn tới Triệu Viễn Châu khó hiểu
"Sao vậy ? Biểu cảm này của cô là sao ?"
"A." Văn Tiêu vỗ vai Triệu Viễn Châu, còn lại để y tự làm đi, nàng đã giúp quá nhiều rồi, mệt rồi, mệt tâm
Triệu Viễn Châu không hiểu chuyện gì
Mà Trác Dực Thần vẫn chưa hòa hoãn được chuyện bị khỉ trắng ngủ, một đại nam nhân như hắn bị một người khác.... ngủ ?
Đây phải nói thế nào ? Hắn cảm thấy mình không ngẩng được đầu trước mặt người khác nữa
Bình tĩnh, hắn phải bình tĩnh, được rồi, xem một lúc thoại bản để hòa hoãn lại....
Trác Dực Thần lấy ra quyển thoại bản từ trong tủ còn chưa đọc xong
Xem xong một lượt, tiểu Trác đại nhân thở phào một hơi, lúc này mới đúng, Viễn Văn Kỳ Tường mới là xứng đôi, không sao, không sao, coi như tối qua bị chó cắn một cái
Hắn cảm thấy nếu không nghĩ như vậy, có lẽ mình không thể đối diện với Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu được nữa, nhất là Văn Tiêu
Nàng tốt như vậy
Nhưng lúc hắn nhìn thấy ánh mắt của Triệu Viễn Châu, vẫn cảm thấy không có cách đối diện
Lúc ngồi xuống, hắn cố tình chọn chỗ cách Triệu Viễn Châu xa nhất, chen vào giữa Anh Lỗi và Bạch Cửu mà ngồi
Bạch Cửu rất vui, kéo cánh tay tiểu Trác ca của cậu, chui vào trong lòng hắn, để Anh Lỗi khổ sở ở một bên
Tập yêu ti không có thói quen không nói khi ăn, lúc mọi người ăn cơm, cũng sẽ nói chuyện phiếm vu vơ
Mỗi lần Triệu Viễn Châu muốn nói chuyện với Trác Dực Thần đều sẽ bị hắn cố tình lảng tránh, vì bên cạnh có Bạch Cửu nhiều miệng, Trác Dực Thần mượn cớ này mà luôn nói chuyện với cậu
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tiếp lời Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh, Anh Lỗi vài câu, chỉ không tiếp chuyện Triệu Viễn Châu
Triệu Viễn Châu trì độn thế nào đi nữa cũng phát hiện Trác Dực Thần cố tình lảng tránh y
Y siết chặt tay dưới tay áo, thầm nói trong lòng : Không sao, hai bọn họ vừa làm xong chuyện đấy, Trác tiểu Thần lảng tránh y là bình thường, qua vài ngày nữa là được, chờ hắn nhận rõ tình cảm của mình. Không sao, mình có thể cho hắn thêm thời gian, lâu bao nhiêu y cũng chờ, cũng không vội nhất thời này. Dù sao người sớm muộn gì cũng là của y, cũng chỉ có thể là của y
Vì vậy Triệu Viễn Châu cũng không nói gì, chỉ cười nhìn Trác Dực Thần, Trác Dực Thần nổi da gà, sao hắn cảm giác nụ cười này của khỉ trắng trông đáng sợ nhỉ ?
Vì vậy một thời gian sau đấy, Triệu Viễn Châu luôn quy củ, cũng không quấy rầy Trác Dực Thần nữa
Việc này trái lại khiến Trác Dực Thần không thích ứng được, luôn khó hiểu cảm thấy thiêu thiếu cái gì đấy
Ngay cả những người khác của Tập yêu ti cũng nhìn ra điểm không thích hợp, Bạch Cửu kéo tay Trác Dực Thần, nói, "Hôm nay sao không thấy Triệu Viễn Châu quấy rầy tiểu Trác ca vậy ?"
"Ai biết." Trác Dực Thần tự rót trà cho mình, cầm lên uống một ngụm, nói, "Có lẽ đột nhiên đầu óc bình thường lại. Sao vậy, đệ rất quan tâm y sao ?"
"Đâu có, tiểu Trác ca không quan tâm y sao."
Trác Dực Thần nghe xong, khẽ nhíu mày, "Quan tâm y ? Ta quan tâm y làm gì ?"
"Sao lại không quan tâm ? Mỗi lần đại yêu bị thương, sắc mặt tiểu Trác ca luôn không tốt, tuy huynh luôn miệng lưỡi sắc bén, ngoài lạnh trong nóng, nhưng chúng ta đều nhìn ra. Huynh đối với Triệu Viễn Châu cũng không giống như huynh nói là không quan tâm chút nào, chỉ là chính huynh không ý thức được thôi, nhưng chúng ta là người ngoài cuộc, nhìn thấy rất rõ ràng." Bạch Cửu nghiêm túc nói, Trác Dực Thần lại ngẩn người
Là hắn không ý thức được sao ? Hắn sao có thể thật sự quan tâm Triệu Viễn Châu ? Một con khỉ trắng có cái gì hay mà quan tâm ? Hắn mới không thèm quan tâm....
"Tiểu Trác ca ? Huynh sao vậy ? Sắc mặt huynh...."
"Ta không sao, tiểu Cửu, đệ về trước đi, để ta một mình...."
"Được. Tiểu Trác ca, nếu huynh không thoải mái, nhất định phải sớm nói với chúng ta, đừng tự chịu đựng." Bạch Cửu đứng dậy rời đi, đóng cửal ại cho Trác Dực Thần
Trác Dực Thần trầm mặc một lúc, hắn để tay lên ngực tự hỏi, hắn thật sự không quan tâm Triệu Viễn Châu chút nào sao ?
Đây chỉ là sự quan tâm với bạn bè thôi, hắn cũng rất quan tâm tiểu Cửu và Anh Lỗi, cũng rất quan tâm mỗi một người của Tập yêu ti, không phải sao
Chẳng qua Triệu Viễn Châu coi như là một người bạn đặc biệt
Chỉ là bạn bè....
Trong lòng hỗn loạn, Trác Dực Thần cảm thấy mình cần phải ra ngoài giải sầu
Lúc hắn đi tới ngã rẽ, phát hiện Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu ngồi cùng nhau, không biết đang nói chuyện gì
Nhưng trông nói chuyện rất vui vẻ
Vốn cảnh tượng này khiến hắn kích động, nhưng vì sao bây giờ lại cảm thấy có chút chua xót vậy ?
Chẳng lẽ vì hắn bị Triệu Viễn Châu ngủ, vì những lời biểu lộ của Triệu Viễn Châu ? Khiến cho trong lòng hắn dao động ?
Không được, hắn tuyệt đối không thể phản bội Văn Tiêu, nếu bọn họ có thể hạnh phúc, hắn có lẽ cũng sẽ vui
Có lẽ vậy đi, hắn phát hiện mình đã không kiên định như trước
Chẳng lẽ là vì đọc thoại bản không đủ ? Cho nên cảm thấy không ngọt như vậy sao
Thôi đi, không làm phiền bọn họ nữa, bầu không khí đẹp đẽ như vậy, hắn cũng không nhẫn tâm làm phiền
"Tiểu Trác ?" Tiếng gọi phía sau khiến Trác Dực Thần quay đầu lại, thấy Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu đang nhìn hắn
Thời gian quay lại một khắc trước ----
"Văn Tiêu...."
"Cái gì ?"
"Cứu ta ! Ta sắp không kiên trì được nữa rồi !! Mỗi lần nhìn thấy tiểu Trác mà không thể đụng vào, không thể chọc vào, cô hiểu cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn không ?! Đã nếm một lần, miệng ta đều kén chọn rồi, bây giờ lại chỉ có thể.... Ta thật sự sắp chết rồi !!! Rốt cuộc còn phải kiên trì bao lâu nữa ?" Triệu Viễn Châu nắm tay áo Văn Tiêu, gương mặt khổ sở
Văn Tiêu ghét bỏ rút tay áo của mình lại, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thâm ý nói, "Lúc này mới qua bao lâu, ngươi đã không kiên trì được nữa ? Tiểu Trác là tính tình gì, ngươi không biết sao, da mặt mỏng. Các ngươi bây giờ làm chuyện thân mật như vậy, hắn chịu đối diện với ngươi mới là có tà, phải chậm rãi từ từ, hiểu không ?"
"Hiểu, nhưng ta sắp không kiên trì được nữa rồi, quá giày vò, ngươi nói sao Trác tiểu Thần lại như vậy chứ ? Nhất cử nhất động đều rất câu người, ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ, ta không chịu được, chỉ muốn nhào tới chỗ hắn thôi."
"Ôi, ngươi còn biết cả Liễu Hạ Huệ à. Vậy ngươi có biết cái gì gọi là đậu hũ nóng không ăn được không ?"
"Ta không ăn đậu hũ, càng không ăn đậu hũ nóng. Nếu ăn đậu hũ của tiểu Trác đại nhân thì được."
"Cút. Ta không giúp ngươi được nữa, tạm biệt." Văn Tiêu xoay người rời đi, phát hiện mình không thể nhấc chân, nhìn xuống, chỉ thấy Triệu Viễn Châu bám chặt lấy chân nàng
"Đường đường đại yêu ! Mặt mũi của ngươi đâu ? Buông ra !" Văn Tiêu liều mạng muốn thoát, nhưng nề hà khí lực của đại yêu quá lớn
"Mặt mũi cũng không thể lấy làm cơm ăn, theo đuổi vợ còn cần mặt mũi làm gì ? Đồng đội, đừng đi ! Xin truyền thụ cách cho ta, cô nói đi rồi ta buông ra !"
"Ngươi có buông không ?"
"Không buông !"
"Ngươi không buông, ta lập tức gả Trác tiểu Thần ra ngoài, ngươi cứ chờ xem !"
Triệu Viễn Châu nghe xong, nghĩ thầm : Sao có thể như vậy được ?
Y lập tức ngoan ngoãn buông tay, bị Văn Tiêu đá một cái
Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Châu ngây ngốc, ôm đầu khổ sở, nàng thật sự không muốn giao cháu của nàng cho một con khỉ trắng ngốc nghếch còn không nghiêm túc như vậy
Nhưng nếu nàng đã lựa chọn giúp thì nhất định giúp tới cùng
"Thôi đi, coi như ta xui xẻo, làm tới cùng chuyện này đi."
"Ta cảm thấy vẫn phải để hắn nhận ra tình cảm của mình, thực sự không được thì dùng cách ép buộc đi. À không, đây là hạ sách, không tới mức bất đắc dĩ thì không cần dùng, tình huống cụ thể thì phải phân tích, ngươi tự hiểu trong lòng là được." Văn Tiêu muốn bãi công
Triệu Viễn Châu cười lại gần, nói, "Cảm ơn, cảm ơn thầy nữ đại nhân, chờ tới lúc ta và Trác tiểu Thần thành thân, nhất định mời cô ngồi bàn chủ tọa."
Văn Tiêu nghe xong cũng cười, "Bất luận ta có giúp ngươi hay không, ta là tiểu cô cô của tiểu Trác, ngồi bàn chủ tọa không phải là chuyện đương nhiên sao ?"
"Đúng đúng."
Cảnh tượng này đúng lúc bị Trác Dực Thần nhìn thấy
Bị gọi tên, Trác Dực Thần lấy lại tinh thần, cười nói với Văn Tiêu, "Người hôm nay mặc không nhiều, không lạnh sao."
"Hôm nay cũng không lạnh, nhưng còn con, sao chỉ mặc một áo choàng liền ra ngoài ? Không sợ mắc phong hàn sao."
Triệu Viễn Châu thấy vậy, quả quyết cởi áo choàng của mình ra phủ lên người Trác Dực Thần, còn cẩn thận buộc dây lại
Trên người trở nên ấm áp, Trác Dực Thần được bọc chỉ lộ ra nửa gương mặt, hắn nhìn Triệu Viễn Châu, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."
Ý cười của Triệu Viễn Châu càng sâu, y nắm tay Trác Dực Thần, bao lấy tay hắn, dùng yêu lực của mình ủ ấm của hắn
Lòng bàn tay ấm áp, trong lòng Trác Dực Thần cũng ấm theo
Văn Tiêu thấy bầu không khí vừa đủ, cười bước nhanh rời đi, "Ta còn có chuyện tìm Bùi đại nhân, đi trước."
Không nhìn hai người các ngươi náo nữa, ta tìm Tịnh Tịnh khanh khanh ta ta, hôn hôn ôm ôm đây !
Đã lâu không tiếp xúc khiến Trác Dực Thần có chút cảm giác mất mà có lại được, không thể nói thành lời
Hắn không hiểu mình rốt cuộc vì sao lại như vậy, nhưng hắn dường như cũng không bài xích tiếp xúc với Triệu Viễn Châu như vậy, có thể vì trước đây thường xuyên như vậy, cho nên quen rồi ?
Lúc Triệu Viễn Châu buông tay Trác Dực Thần ra, hắn còn hơi giật mình, cuộn ngón tay còn lưu lại yêu lực ấm áp của Triệu Viễn Châu
Ngay sau đấy, Triệu Viễn Châu ôm Trác Dực Thần lên, trực tiếp đi
Cảm giác hẫng đột nhiên khiến Trác Dực Thần bất giác giãy dụa
"Làm, làm cái gì vậy ? Thả ta xuống !"
Triệu Viễn Châu nghe vậy khẽ cười, thoáng buông tay, dọa Trác Dực Thần thoáng cái ôm lấy cổ y, tránh cho mình ngã xuống
Chờ Trác Dực Thần phản ứng kịp, Triệu Viễn Châu đang tràn đầy ý cười nhìn hắn, tiểu Trác đại nhân mặt đỏ bừng, không ngừng đánh vào đại yêu, "Ngươi bị bệnh sao !"
"Được rồi, được rồi, tiểu Trác đại nhân, nghe lời đừng giãy dụa, ta đưa ngươi về phòng."
"Ta tự có chân, tự biết đi."
"Nhưng ta thích ôm tiểu Trác đại nhân, không chịu được tiểu Trác phản kháng. Tiểu Trác đại nhân bây giờ thể lực không đủ, cũng không phản kháng được. Dù sao...." Triệu Viễn Châu cười lại gần bên tai Trác Dực Thần, "Chúng ta tối qua dây dưa lâu như vậy, tư thái mê hoặc của tiểu Trác đại nhân thật sự khiến ta nhớ mãi không quên...."
Trác Dực Thần xấu hổ và tức giận bịt miệng Triệu Viễn Châu, "Câm miệng, không cho ngươi nói !"
"Được được được, không nói thì không nói. Biết tiểu Trác đại nhân của chúng ta da mặt mỏng, là lỗi của ta, xin tiểu Trác đại nhân trách phạt." Nói là chịu phạt, trên mặt Triệu Viễn Châu lại tràn đầy phấn khích
Trác Dực Thần cực kỳ nghi ngờ Triệu Viễn Châu có sở thích kỳ quái gì
"Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi nấu cháo cho ngươi." Triệu Viễn Châu cúi người hôn trán Trác Dực Thần
"Ngươi còn biết nấu cháu ?" Trong mắt Trác Dực Thần tràn đầy không tin
Khỉ ngốc sao lại biết nấu cháo, có ăn được không vậy ? Liệu hắn có vì trúng độc mà chết không ?
Triệu Viễn Châu nhìn ra biểu cảm của Trác Dực Thần, khẽ cười, "Ta học theo tiểu sơn thần mấy tháng, bây giờ chắc là có thể làm được rồi, dù sao tiểu Trác đại nhân cũng phải cho ta chút tự tin chứ ?"
"Nói thì nói, đừng lại gần ta như thế." Trác Dực Thần lùi về phía sau, tâm tình của hắn bây giờ đang phức tạp, đừng tới làm phiền hắn
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ ta bê cháo tới, còn có chuyện muốn nói với ngươi."
"Được." Trác Dực Thần nhìn theo bóng lưng Triệu Viễn Châu, sau đó nhìn thoại bản dưới gối, do dự một lúc, mở ra xem, nhưng hắn bây giờ lại không hứng thú như vậy nữa
Tùy tiện ném sách sang một bên, Trác Dực Thần cam chịu nằm xuống, quấn chặt chăn, nhắm mắt lại nhưng không buồn ngủ chút nào
Hắn có thể buồn ngủ mới là có tà, nhất thời thứ cần tiêu hóa có quá nhiều, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh, Triệu Viễn Châu và hắn.... Đây là những chuyện gì vậy ? Thật đau đầu....
Vì sao lại như vậy ? Triệu Viễn Châu không phải lưỡng tình tương duyệt với Văn Tiêu sao ? Chẳng lẽ hai bọn họ đều phản bội nhau ?
Triệu Viễn Châu còn có chút khả năng, dù sao trông y tùy tiện như vậy
Nhưng Văn Tiêu tuyệt đối sẽ không như vậy
Triệu Viễn Châu là thật lòng với hắn sao ?
Hắn cản bản không dám tin, thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn
Thôi đi, ngủ trước đã, đây chắc chắn là ác mộng, ngủ một giấc là hết
Mà Triệu Viễn Châu đang "thi pháp" với nồi đất, Anh Lỗi ở một bên canh chừng, tránh y làm nổ phòng bếp của mình
Tuy Triệu Viễn Châu đã học gần hai tháng, nhưng y vẫn có khả năng làm cháy nồi, không thể không phòng bị
Cuối cùng dưới sự cố gắng của hai người, một bát còn có thể nhìn ra là cháo được múc ra khỏi nồi
Triệu Viễn Châu cẩn thận bê cháo, nếm thử một miếng, ừm, không tệ, không tới mức không nuốt được
"Cảm ơn Anh Lỗi, ta mang cho tiểu Trác trước đây."
Anh Lỗi khoanh tay trước ngực, "Không cần cảm ơn ta, ngươi theo đuổi được tiểu Trác đại nhân, tiểu Cửu sẽ không cả ngày dính lấy tiểu Trác đại nhân nữa, ngươi có hiểu không ? Ta bây giờ số lần ngủ cùng hắn ít tới đáng thương ! Hắn ngồi cũng không ngồi cạnh ta nữa ! Thế nên, ta xin ngươi mau theo đuổi thành công đi."
Anh Lỗi giữ hai vai Triệu Viễn Châu, "Huynh đệ tốt, ta tin ngươi, có thực lực !" Nói xong còn giơ nắm đấm cổ vũ y
"Đừng lắc !!! Cẩn thận, cháo của ta !"
Bát cháo kia trải qua vạn nghìn nguy hiểm, cuối cùng đưa tới được phòng của Trác Dực Thần
"Tiểu Trác ?" Triệu Viễn Châu mở cửa đi vào, thấy Trác Dực Thần dựa vào đầu giường, mắt lại nhìn ra ngoài, không biết đang nhìn cái gì
Triệu Viễn Châu đặt bát xuống, tiếng vang nhỏ khiến Trác Dực Thần quay đầu lại
"Đang nhìn cái gì vậy ?" Triệu Viễn Châu cười, ngồi xuống bên giường
Trác Dực Thần lắc đầu, "Không có gì."
"Cháo để nguội trước ? Ta có lời muốn nói với ngươi."
"Đúng lúc, ta cũng có lời nói với ngươi."
"A ? Cái gì vậy ?"
"Ngươi...." Trác Dực Thần hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp, "Lúc hội hoa đăng, vì sao ngươi lại hôn ta '? Còn có chuyện kia, chúng ta không nên làm chuyện đấy, rất kỳ quái. Đây là chuyện chỉ có phu thê mới có thể làm...."
"Ta chính là muốn thành phu thê với tiểu Trác đại nhân, nhưng ngại nỗi tiểu Trác đại nhân không chịu ~" Triệu Viễn Châu bất đắc dĩ nhún vai
"Đừng nói lung tung ! Ngươi rõ ràng biết trọng điểm không phải việc này...."
"A, vậy thì cái gì ? Ngươi cảm thấy ta coi ngươi là người khác, ta cho rằng hôm qua ta đã nói, ta yêu Trác Dực Thần ngươi, không phải Văn Tiêu, càng không phải là bắt cứ người nào. Vậy tiểu Trác đại nhân thì sao ? Ngươi nghĩ thế nào ?"
"Ngươi không phải nên là một đôi với Văn Tiêu sao ? Trong sách đều nói...." Nói tới một nửa, Trác Dực Thần đột nhiên ý thức được cái gì đấy, vội vàng che miệng lại
"Sách ? Sách nào ?"
"Không có, ngươi nghe nhầm rồi." Trác Dực Thần bình tĩnh quay đầu đi, không nhìn ánh mắt tràn đầy săm soi của Triệu Viễn Châu
"Vậy sao ? Thính giác của ta rất nhạy bén, thành thật khai báo đi, tiểu Trác đại nhân." Gương mặt Triệu Viễn Châu càng ngày càng gần, sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm túc
Y ấn lại Trác Dực Thần càng ngày càng rụt vào trong, thoáng dùng sức kéo người vào trong lòng mình
"Chạy đi đâu ? Thành thật khai báo, không thì không buông ngươi ra." Triệu Viễn Châu ôm chặt, khiến Trác Dực Thần thoáng không thở nổi, hắn vỗ vào lồng ngực Triệu Viễn Châu, nhưng Triệu Viễn Châu không chút xê dịch
"Tiểu Trác đại nhân không nói, vậy ta chỉ có thể tự mình tìm." Triệu Viễn Châu nâng mông Trác Dực Thần, ôm người lên
"Để ta đoán xem tiểu Trác đại nhân sẽ giấu chỗ nào ?" Triệu Viễn Châu ôm người đi xung quanh phòng, Trác Dực Thần không nhịn được liếc tới chỗ mình đặt sách, được chăn che đi rồi chắc là không nhìn thấy đi
Nhưng có lẽ ánh mắt của hắn quá nghiêm túc, Triệu Viễn Châu không kìm được nhìn theo ánh mắt hắn, thị lực cực tốt khiến Triệu Viễn Châu nhìn thấy một góc sách lộ ra dưới chăn
Triệu Viễn Châu đi tới bên giường, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Trác Dực Thần là trái tim đang đập lên kịch liệt, hắn cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương
Triệu Viễn Châu lấy ra cuốn thoại bản rất dày từ dưới chân ra, giơ lên trước mặt Trác Dực Thần, cười nói, "Tìm được rồi. Không ngờ Trác đại nhân lại có hứng thú với thoại bản."
"Để ta xem xem tiểu Trác đại nhân bình thường đọc cái gì...."
Triệu Viễn Châu tùy tiện mở ra một trang, nội dung bên trong là y đa tình thế nào, sau đó làm tổn thương Văn Tiêu thế nào
Triệu Viễn Châu mở to hai mắt, không thể tin được lật thêm vài trang
Cái gì vậy ? Mình cuối cùng uất ức mà chết, còn Văn Tiêu gả cho người khác ?! Mà người gả Văn Tiêu đi cư nhiên còn là tiểu Trác và phu nhân của hắn ?! Nghĩ cái gì vậy ? Ai viết thoại bản này ?! Ai viết tiểu Trác có phu nhân, có cũng là phu quân chứ ! Còn nhất định phải là y !!!
Thoại bản này không thể đọc, Triệu Viễn Châu mỉm cười nhìn Trác Dực Thần, hỏi, "Tiểu Trác xem những cái này, mới tác hợp ta và Văn Tiêu ?"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thực xem thoại bản này mới cảm thấy Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu rất hợp, vì vậy tiểu Trác nhu thuận gật đầu
Được lắm ! Hóa ra đây mới là chướng ngại vật lớn nhất
Triệu Viễn Châu nghiến răng nghiến lợi dùng sức siết chặt thoại bản trong tay, sau đó thuận tay ném vào trong chậu than, lửa cháy mạnh, rất nhanh đốt sách thành tro
"Này ! Tại sao lại đốt ?"
"Ngoan, sau này đừng xem thứ này nữa, không lành mạnh."
"Đây là sách Anh Lỗi và tiểu Cửu cho ta, ta xem xong còn phải trả lại cho bọn họ." Trác Dực Thần nhíu mày nói
"A ~~~ Hóa ra là bọn họ đưa cho ngươi." Ý cười của Triệu Viễn Châu càng đậm, hôn vào khóe miệng Trác Dực Thần, "Yên tâm, sau ta hỏi bọn họ mua ở đâu, mua 10 quyển bù cho bọn họ."
Trác Dực Thần cảm thấy nụ cười này của Triệu Viễn Châu có chút đáng sợ, lén rụt về phía sau
Anh Lỗi và Bạch Cửu : A ~ Sao đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát ?
"Ta và Văn Tiêu là không thể có khả năng. Ta thích ngươi, Văn Tiêu đã ở bên Bùi Tư Tịnh, hơn nữa, là sớm ở bên nhau rồi."
Trác Dực Thần bị lời của Triệu Viễn Châu làm cho choáng váng
Văn Tiêu ở bên Bùi Tư Tịnh từ lúc nào ? Bình thường hai nàng cũng có khác gì đâu ?
Nhìn Trác Dực Thần ngây ngốc, Triệu Viễn Châu không nhịn được cười thành tiếng
Triệu Viễn Châu hôn vào cổ Trác Dực Thần mang theo mùi thơm nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp, "Tiểu Trác đại nhân, ở bên ta được không ?"
"Ta....!" Triệu Viễn Châu không cho Trác Dực Thần cơ hội nói thêm, lại hôn lên môi hắn
Trác Dực Thần mở to mắt, muốn đẩy Triệu Viễn Châu ra, lại bị giữ chặt hai tay, làm sâu thêm nụ hôn này
"Ưm...."
Không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới khó khăn kết thúc
Hai mắt Trác Dực Thần tràn đầy hơi nước, lồng ngực hơi phập phồng, khóe miệng còn có ánh nước lưu lại
"Ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, nhưng ta hy vọng là kết quả mà ta muốn, không thì...."
"Không thì ?"
"Ta cũng không biết ta sẽ làm ra chuyện gì.... Nhưng sẽ đặc biệt đáng sợ, tiểu Trác đại nhân chắc chắn không muốn tự mình trải nghiệm, đúng không ?"
Triệu Viễn Châu nói nghiêm túc, cũng không giống như đang nói đùa, ít nhất ở trong tai Trác Dực Thần là như vậy
Với sự hiểu biết của hắn về Triệu Viễn Châu, không có chuyện gì là y không dám làm
Sống lâu như vậy rồi, chuyện điên gì cũng có thể làm được
"Hy vọng tiểu Trác đại nhân có thể sớm cho ta một câu trả lời, ăn cháo đi." Triệu Viễn Châu ôm Trác Dực Thần về trên giường, đắp chăn cho hắn
Sau đó y cầm lấy bát cháo, múc một thìa đưa tới bên miệng Trác Dực Thần
"Ta có tay, tự làm được." Trác Dực Thần giơ tay muốn cầm lấy bát và thìa trong tay Triệu Viễn Châu, nhưng lại bị y tránh đi
"Ta đút."
"Không cần...."
"Ta đút."
Triệu Viễn Châu nhất quyết không nhượng bộ, Trác Dực Thần hết cách, chỉ phải mở miệng
Triệu Viễn Châu vừa lòng đút cháo cho lão bà
Một bát cháo rất nhanh liền thấy đáy, Triệu Viễn Châu buông bát xuống, lại gần trước mặt Trác Dực Thần, "Thế nào ?"
"Cũng được, ít nhất có thể ăn."
Đây là lời thật lòng, trình độ nấu cháo của Triệu Viễn Châu thực sự khiến hắn kinh ngạc, vốn cho rằng mùi vị của bát cháo này sẽ rất tệ, nhưng cư nhiên không độc chết người ?
"Ngươi luyện tập rất lâu rồi sao ? Nhưng vì sao đột nhiên muốn nấu cháo, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm đầu bếp giống Anh Lỗi sao ?"
"Còn không phải vì tiểu Trác đại nhân nói mình thích ăn cháo sao, vậy ta học. Sau này tài nghệ của ta tốt hơn, cháo gì cũng có thể nấu, chỉ nấu cho một mình ngươi."
Trác Dực Thần quay đầu đi, "Không hiểu ngươi đang nói gì."
"Tiểu Trác đại nhân thông minh như vậy, chắc chắn hiểu ý của ta. Ngươi chỉ là không dám đối mặt, không chịu thừa nhận. Nhưng không sao, ta cho ngươi thời gian, nếu bên cạnh tiểu Trác đại nhân không có người khác, ta có thể chờ tới ngày ngươi thay đổi suy nghĩ, nhưng nếu tiểu Trác đại nhân muốn tìm người khác, vậy ta có cách để ngươi chỉ thuộc về một mình ta...." Tay Triệu Viễn Châu nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của Trác Dực Thần, đẩy vạt áo của hắn ra
"Triệu Viễn Châu !" Trác Dực Thần không thể nhịn được nữa, tìm kiếm Vân Quang xung quanh
Nhưng kiếm Vân Quang của hắn đâu ? Để ở trong phòng của Bạch Cửu rồi
Trác Dực Thần thề sau này hắn nhất định phải mang theo bên người, cho dù ngủ cũng phải ôm kiếm Vân Quang ngủ cùng !
Để lúc Triệu Viễn Châu khinh bạc hắn, có thể đâm y một cái
"Được rồi, được rồi, không đùa tiểu Trác đại nhân nữa. Hy vọng ngươi suy nghĩ cho kỹ." Triệu Viễn Châu cười rời đi
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Trác Dực Thần hít sâu một hơi, ngã vào trong giường, không biết nên làm thế nào
Một thời gian sau, quan hệ của hai người coi như dịu đi không ít, nhưng ở trước mặt những người khác của Tập yêu ti, Trác Dực Thần vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Triệu Viễn Châu, nhưng đây không làm khó được Triệu Viễn Châu, Trác tiểu Thần muốn cách y xa chút sao ?
Tay kéo lấy eo, mỹ nhân không phải rơi vào trong lòng mình rồi sao ? Còn là mỹ nhân lãnh đạm, thơm thơm mềm mềm
Mỹ nhân lộn xộn ? Đây chính là lúc mấu chốt của yêu lực cường đạo, khóa hắn vào trong lòng mình, ngửi mùi thơm trên người hắn. Cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa !
Trác Dực Thần thực sự cạn lời muốn chết, con khỉ vô sỉ không biết giới hạn này !
Ỷ vào yêu lực của mình cường đại là muốn làm gì thì làm sao
Những người khác đều không chút kinh ngạc, đại khái cả Tập yêu ti chỉ có một mình tiểu Trác đại nhân không biết tí gì thôi
Dù sao trước kia cũng bị Triệu Viễn Châu quấy rầy như vậy, ngoại trừ một lần điên cuồng và hôn, còn lại dường như không bài xích với sự đụng chạm gì
Còn câu trả lời Triệu Viễn Châu muốn, lại luôn khiến Trác Dực Thần đau đầu
Một mình Trác Dực Thần ngồi bên xích đu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trầm mặc không nói
"Đêm dài sương nặng, sau không nghỉ sớm đi ?" Trác Dực Thần quay đầu lại, thấy Văn Tiêu đứng cách đấy không xa
"Văn Tiêu ?"
"Con có tâm sự." Văn Tiêu ngồi xuống lan can một bên, ôn nhu hỏi, "Về Triệu Viễn Châu sao ?"
"Sao người biết ?"
"Bây giờ không có yêu tà quấy phá, vậy chỉ là chuyện trong Tập yêu ti. Có thể khiến con phiền não như vậy, không cần nghĩ cũng biết là Triệu Viễn Châu."
Trác Dực Thần cười, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói, "Y tỏ tình với ta."
"Sau đó thì sao ?"
"Vì sao người không kinh ngạc vậy ?"
"Có cái gì phải kinh ngạc, có lẽ cả Tập yêu ti ngoại trừ tiểu Trác con, đều biết Triệu Viễn Châu có tình ý với con rồi." Văn Tiêu xoa đầu Trác Dực Thần, "Chúng ta đang cược xem lúc nào y tỏ tình với con, không ngờ y lại có thể nhịn lâu như vậy, bây giờ mới nói."
Trác Dực Thần, "...." Như vậy có vẻ ta rất ngốc
"Tiểu Trác của chúng ta chỗ nào cũng thông minh, chỉ là chuyện tình cảm thực sự không quá thông minh."
"Đừng nói nữa, Văn Tiêu." Trác Dực Thần ngượng ngùng, nhẹ nhàng đẩy tay Văn Tiêu ra
"Được được được, tiểu Trác của chúng ta da mặt mỏng. Không nói cái này nữa, vậy con thì sao ? Con nghĩ thế nào ?"
"Ta không biết. Nói thật, lúc nghe thấy y tỏ tình, suy nghĩ đầu tiên của ta là không tin. Vì sao y lại thích ta ? Ta có gì đáng để y thích chứ ?"
"Tiểu Trác của chúng ta hoàn mỹ như vậy, chỗ nào cũng tốt, y dựa vào cái gì mà không thích ? Đừng tự ti như vậy, giấc mộng của vạn nghìn thiếu nữ thành Thiên Đô cơ mà ?" Văn Tiêu không đồng tình, nói
"Người nói xem, ta không phải quá thích nói chuyện, hành sự cũng tương đối cổ hủ, thế nào cũng không phải là loại người mà y sẽ thích."
"Con không hỏi y, sao biết y thích người như thế nào, y lại thể hiện rằng thích con, cũng không phải nói đùa, dù sao y còn thường xuyên hỏi ta kinh nghiệm."
"Hỏi kinh nghiệm ? Kinh nghiệm gì ?" Trác Dực Thần nghi hoặc nhìn Văn Tiêu
"Y xin ta dạy làm thế nào để theo đuổi con, ta bày mưu tính kế cho y, tiểu Trác sẽ không trách ta chứ ?"
Trác Dực Thần lắc đầu, hắn sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà trách Văn Tiêu được ? Hắn chỉ không hiểu
"Y hỏi người từ lúc nào ?"
"Từ rất sớm trước đây."
Trác Dực Thần hơi kinh ngạc, chính hắn cũng không biết Triệu Viễn Châu bắt đầu thích hắn từ sớm như vậy
"Con nghĩ thế nào ? Ta nghe Triệu Viễn Châu nói, con tác hợp ta và y ?" Văn Tiêu nhíu mày
Trác Dực Thần xấu hổ ho khan, giải thích, "Trước đây xem thoại bản, bây giờ không như vậy rồi." Đu CP bị hai chính chủ bắt được, thật sự xấu hổ
"Không có gì lớn, nhưng muốn đu CP cũng được, đừng đu lung tung. Toàn bộ tâm trí của ta đều là Bùi đại nhân, đề cử con xem Trầm Túy Tịnh Tiêu !" Văn Tiêu lấy ra hai quyển thoại bản, nhét vào tay Trác Dực Thần
Trác Dực Thần : Vì sao lại mang thứ này bên người chứ ?
"Nhớ xem nhé, ta cảm thấy văn phong rất không tệ, ta và Tịnh Tịnh thật sự rất ngọt, nhưng chúng ta ngoài đời còn ngọt hơn." Văn Tiêu vỗ vai Trác Dực Thần, "Nghĩ cho kỹ đi, nhớ ngủ sớm."
Trác Dực Thần nhìn theo Văn Tiêu rời đi, trầm mặc một chút, cũng quay về phòng mình
Trong phòng được người đốt hương an thần, chăn cũng gấp chỉnh tề, Trác Dực Thần cởi ảo khoác nằm vào, trong chăn dễ chịu ấm áp, còn lưu lại một chút yêu lực màu đen, không cần nghĩ cũng biết là ai làm
Trác Dực Thần cong khóe môi, nhìn chằm chằm tóc trắng loáng thoáng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon."
Nến trong phòng được thổi tắt, Triệu Viễn Châu nằm trên cây, ánh mắt ôn nhu nhìn cửa sổ của phòng người trong lòng, "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Trác Dực Thần như bình thường mở cửa ra, Triệu Viễn Châu đúng giờ đứng chờ ngoài cửa, cười tỏa nắng với Trác Dực Thần, "Chào buổi sáng, tiểu Trác đại nhân."
Trác Dực Thần cũng cười với y, "Chào buổi sáng, Triệu Viễn Châu."
Hành động khác thường lần này khiến Triệu Viễn Châu thụ sủng nhược kinh, y kích động ôm Trác Dực Thần vào lòng, "Ngươi đồng ý rồi ??!"
"Ta tối qua đã nghĩ, cho ngươi một cơ hội, nếu đại yêu nào đấy thể hiện tốt, cũng không phải là không được."
Những lời này ở trong tai Triệu Viễn Châu cũng là một nửa lời đồng ý, dù sao chịu cho cơ hội, chứ trước đây ngay cả cơ hội cũng không có
Y kích động hôn Trác Dực Thần, "Ta nhất định không phụ tiểu Trác đại nhân, xem biểu hiện của ta là được !"
Trác Dực Thần rất bất đắc dĩ, nhưng cũng mặc kệ y
Sau này, hai người bắt đầu cuộc sống ân ái ngọt ngào, tuy chủ yếu là Triệu Viễn Châu khoe khoang
Mấy người Tập yêu ti tỏ vẻ : Triệu Viễn Châu, xin đấy, đừng tỏ vẻ nữa
Văn Tiêu : Để chúng ta chúc mừng cặp đôi mới nào
Đương nhiên, Triệu Viễn Châu cũng không quên hai người Anh Cửu của chúng ta, hai đứa trẻ làm vướng đường người khác, đương nhiên phải bị phạt
Anh Lỗi khó hiểu nhận một đơn đặt yến tiệc lớn cho mấy nghìn người, không làm xong thì không thả. Anh Lỗi không có lúc ngơi tay, hắn vừa khóc vừa xào rau
Mà Bạch Cửu cũng bận rộn tới chân không chạm đất, sao cậu không biết thành Thiên Đô có nhiều người bệnh như vậy ?
Triệu Viễn Châu : Đây là người ta mang từ thành khác tới cho ngươi, vui không ?
Về phần quán sách.... Không biết từ lúc bào thoại bản Viễn Văn Kỳ Tường không cánh mà bay khỏi thành Thiên Đô, không mua được nữa. Lượng lớn thoại bản Đồng Châu Cộng Dực trái lại rất nhiều, rất dễ mua
Nhưng người viết sách vừa kiếm tiền vừa lau nước mắt
Tôn đại phật này không biết vì sao đột nhiên tới tìm bọn họ, nói muốn dạy bọn họ viết thoại bản
Vì vậy bọn họ cả ngày lẫn đêm viết vội bản thảo, sau đó xuất bản, tốn tiền của mình, nhưng vẫn phải nộp phí bản quyền cho tôn đại phật kia
Triệu Viễn Châu cười nhận tiền, vẫy tay với người viết sách, "Lần sau hợp tác tiếp."
Đám viết sách thầm nghĩ : Ngài đừng tới nữa. Tới một chuyến, lại tốn tiền thuê phòng một lần, phòng của bọn họ đều đổi hai ba lần rồi
Triệu Viễn Châu vui vẻ cầm tiền, chờ trên đường mua mấy trang sức và mấy bộ y phục cho tiểu Trác
----------------------------
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro