CHƯƠNG 3: Nắng Vàng Okinawa, Những Lâu Đài Cát Và Tiếng Sóng Đêm Khuya

CHƯƠNG 3: Nắng Vàng Okinawa, Những Lâu Đài Cát Và Tiếng Sóng Đêm Khuya

​1.

​Sân bay Haneda sáng sớm thứ Hai nhộn nhịp hơn thường lệ, nhưng không gì có thể sánh được với sự hỗn loạn tại khu vực làm thủ tục của đoàn khách "đặc biệt" này.

​"SATORI! ĐỨNG LẠI NGAY! Ai cho con trượt trên băng chuyền hành lý hả???"

Tiếng hét của Yuji vang vọng cả một góc sảnh chờ, khiến các hành khách khác phải ngoái nhìn. Anh chàng "Hổ Trượng" lừng danh, người từng đấm bay cả nguyền hồn Đặc cấp, giờ đây đang mướt mồ hôi hột đuổi theo thằng con nuôi tóc trắng.

​Satori Itadori, với cặp kính râm đen to bản trễ xuống mũi, đang ngồi chễm chệ trên chiếc vali kim loại của Hakari, được Yoichi đẩy đi vèo vèo như xe đua công thức 1.

​"Nhanh lên Yoichi! Tăng tốc! Chúng ta là tàu cao tốc Shinkansen!" Satori cười khanh khách, giơ hai tay lên trời đầy phấn khích.

​"Tuân lệnh cơ trưởng!" Yoichi hùa theo, mái tóc dài búi củ tỏi lắc lư theo nhịp chạy. Hai đứa nhóc 11 tuổi này đúng là sự kết hợp "tai họa" giữa năng lượng vô tận của Yuji và sự tinh quái ngầm của Geto Suguru.

​Cách đó không xa, Nobara đang chỉ đạo xếp hàng như một nữ tướng ra trận. Cô đeo kính mát gọng đỏ hình trái tim, tay cầm một chiếc loa mini, dõng dạc ra lệnh:

​"Panda! Cậu phải đi cửa kiểm soát đặc biệt dành cho 'Động vật kích thước lớn hoặc Vật phẩm chú thuật'. Đừng có cố chen vào cửa người thường, kẹt lông bây giờ!"

​"Tôi là Gấu trúc biết nói! Tôi có hộ chiếu công dân đàng hoàng mà!" Panda cãi lại, tay ôm khư khư một thùng tre nứa dự trữ, vẻ mặt đầy oan ức dưới lớp lông đen trắng.

​Ở một góc yên tĩnh hơn, gia đình Inumaki đang cố gắng kiểm soát quân số đông đúc của mình.

​Toge hôm nay rũ bỏ bộ đồng phục cao cổ thường thấy. Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần short kaki, để lộ cánh tay giả kim loại sáng bóng dưới ánh đèn sân bay. Trông anh trẻ trung và "đời thường" hơn hẳn. Một tay anh bế bé Hihy, cánh tay máy còn lại giữ chặt lấy cặp song sinh Toru và Koge đang định lao ra nhập hội phá hoại với Satori.

​"Okaka!" (Không được quậy!), Toge nghiêm giọng, ánh mắt cảnh cáo hai cậu con trai nghịch ngợm.

​Hyewa đứng bên cạnh, mỉm cười dịu dàng nhìn chồng "đánh vật" với lũ trẻ. Cô chỉnh lại mũ rộng vành cho Nao, rồi kiểm tra lại balo của bé Shu và Hyui.

​"Nao, con thấy trong người thế nào? Có mệt không?" Hyewa khẽ hỏi, tay vuốt nhẹ lọn tóc bạch kim của con gái.

​"Con ổn mà mẹ," Nao đáp, mắt ánh lên vẻ háo hức hiếm thấy. Cô bé nhìn về phía Satori đang bị Yuji tóm cổ lôi về như xách một con mèo, khẽ bật cười khúc khích. "Chuyến đi này chắc chắn sẽ ồn ào lắm đây."

​Trong khi đó, gia đình Okkotsu là một ốc đảo bình yên lạ lùng giữa cơn bão. Maki đeo tai nghe chống ồn, tay lướt tạp chí vũ khí một cách thản nhiên. Yuta thì điềm đạm đút từng thìa sữa chua cho bé Riko. Chỉ có Mai là đang khoanh tay đứng cạnh Ren, cả hai đứa trẻ nhà Zenin Okkotsu đều toát lên vẻ "người lạ chớ gần", nhìn đám đông hỗn loạn với ánh mắt phán xét y hệt cha mẹ chúng lúc nghiêm túc.

​"Ren, anh có nghĩ bọn họ bị tăng động giảm chú ý không?" Mai thì thầm, giọng đầy vẻ bà cụ non.

​"Phiền phức," Ren đáp cụt lủn, tay vẫn bấm máy chơi game cầm tay liên hồi.

​Haruno Fushiguro đứng cạnh đó, gật đầu đồng tình, mắt không rời khỏi màn hình tablet đang hiển thị sơ đồ 3D của khu nghỉ dưỡng. "Tỷ lệ hỗn loạn tăng 200% so với dự tính."

2.

Ba tiếng sau, cái nóng ẩm đặc trưng và hương vị mặn mòi của biển cả Okinawa chào đón cả đoàn.

​Resort mà Toge đặt là một khu biệt thự biệt lập cao cấp, nằm sát bờ biển cát trắng mịn, bao quanh bởi những hàng dừa xanh ngát nghiêng mình trong gió. Đúng phong cách "đại gia ngầm" của gia tộc Inumaki, Toge đã bao trọn cả khu Private Wing để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối cho những chú thuật sư nổi tiếng (và đầy tai tiếng) này.

​Vừa nhận phòng xong, lũ trẻ đã la hét ầm ĩ, thay đồ bơi nhanh như chớp và lao ra biển như một bầy vịt con được tháo cũi.

​"BIỂN KÌAAAAAA!!!"

​Satori là đứa đầu tiên chạm nước, theo sau là Yoichi và Toru. Nước biển xanh ngọc bích bắn tung tóe, lấp lánh dưới nắng trưa.

​Trên bờ cát, Shoko Leiri nằm dài trên ghế tắm nắng, bộ bikini màu đen quyến rũ được che hờ bởi chiếc áo choàng lụa mỏng. Cô châm một điếu thuốc, rít một hơi dài khoan khoái, nhả khói trắng bay lên trời xanh: "Đây mới là cuộc sống. Không báo cáo tử thi, không mùi formalin. Chỉ có mùi tiền của Toge."

​“Shoko-san! Giúp em bôi kem chống nắng với! Cái lưng này em không với tới được!”

​Nobara chạy đến, chìa lọ kem về phía đàn chị với vẻ mặt nũng nịu rồi quay đầu hét lớn như sấm nổ:

​"YUJI! CẤM CẬU NÉM CÁT VÀO NGƯỜI TÔI! BÀ ĐÂY VỪA MỚI DƯỠNG DA XONG ĐẤY, ĐỒ KHỈ ĐỘT!"

​Cách đó một đoạn, một "tác phẩm nghệ thuật" quái dị đang được hình thành. Hakari Kinji, với bản tính thích cá cược và chơi trội, đang nằm im để Kirara và đám nhóc vùi lấp mình dưới cát, chỉ chừa lại cái đầu.

​"Ta cá là ta có thể nằm yên thế này trong 2 tiếng! Tỷ lệ cược 1 ăn 5!" Hakari hét lên đầy phấn khích.

​"Cháu cược 2 cái kẹo mút là chú chỉ chịu được 30 phút vì kiến cắn mông!" Satori láu cá đáp lại, tay vẫn hì hục xúc cát đổ lên người Hakari.

​Trong khi đó, ở khu vực nước nông và yên tĩnh hơn, một khung cảnh ấm áp đang diễn ra.

​Toge đang chơi cùng bé Hihy. Anh đã tháo cánh tay giả ra để tránh nước mặn làm hỏng các khớp nối linh hoạt, chỉ mặc độc chiếc quần bơi, để lộ thân hình săn chắc nhưng chằng chịt những vết sẹo mờ – dấu tích của những trận chiến sinh tử. Phần vai cụt bên trái của anh lộ ra trần trụi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng anh không hề che giấu hay xấu hổ vì nó.

Ban đầu, Hihy có vẻ rụt rè. Con bé cứ bám chặt lấy chân mẹ Hyewa, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào "ba Toge" phiên bản lạ lẫm: không mặc áo cao cổ, không có tay máy.

​"Hihy à," Hyewa cúi xuống, thì thầm khuyến khích. "Ba đấy. Ba Toge đang đợi con kìa. Con xem, ba bắt được gì cho con này."

​Toge quỳ xuống trong làn nước mát, tay phải xòe ra, trên đó là một con ốc mượn hồn bé xíu đang bò lổm ngổm.
​Anh không nói gì, chỉ mỉm cười. Đôi mắt tím biếc nheo lại dịu dàng nhìn con gái út. Ánh nắng chói chang của Okinawa chiếu rọi lên khuôn mặt anh, xóa tan mọi bóng tối, mọi sự bí ẩn thường ngày. Ở đây không có "ông kẹ trong tủ quần áo", chỉ có một người cha đang kiên nhẫn chờ đợi con gái mình mở lòng.

​Hihy rón rén bước tới. Con bé chạm nhẹ ngón tay múp míp vào con ốc, rồi ngước lên nhìn Toge, đôi mắt long lanh tò mò.

​"Papa... bắt... cua?" Con bé bi bô.

​"Shake!" (Ừ, cua/ốc), Toge gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng rực lên niềm vui sướng không thể diễn tả bằng lời.

​Hihy cười khanh khách, sà vào lòng Toge. Anh dùng cánh tay duy nhất nhấc bổng con bé lên cao, xoay một vòng giữa biển trời xanh ngát.

Tiếng cười giòn tan của Hihy hòa vào tiếng sóng biển rì rào, trở thành âm thanh chữa lành nhất mà Toge từng nghe trong suốt 16 năm qua.

​Trên bờ, Nao ngồi dưới ô che nắng, tay cầm ly nước trái cây, mỉm cười nhìn cảnh tượng đó qua cặp kính râm.

​"Ba chị trông... bình thường nhỉ?" Nao quay sang nói với Haruno.

​Haruno ngước lên khỏi những phương trình trên cát, chỉnh kính: "Em thấy bình thường là tốt mà. Chú Toge hôm nay cười nhiều hơn cả năm qua cộng lại."

3.

Khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả bầu trời và mặt biển, cả nhóm quây quần bên khu vực nướng BBQ ngoài trời. Mùi thịt nướng, hải sản nướng thơm lừng hòa quyện với gió biển mặn mòi.

​Yuji và Panda đảm nhận vai trò đầu bếp chính. Yuji nướng thịt điệu nghệ như một nghệ sĩ múa lửa, còn Panda thì... chủ yếu là "nếm thử" chất lượng món ăn (nói thẳng ra là ăn vụn).

​"Nào nào, cụng ly!" Hakari giơ cao cốc bia lớn, mặt đỏ gay. "Vì chuyến đi 'tài trợ bởi ví tiền của Inumaki Toge'!"

​"Cảm ơn đại gia!" Cả nhóm đồng thanh hô lớn, tiếng cụng ly leng keng vui vẻ vang vọng cả một góc trời.

​Lũ trẻ đã ăn no nê và đang chạy chơi đuổi bắt quanh khu vườn resort dưới ánh đèn lồng lung linh. Riêng Ren và Haruno thì ngồi một góc, thì thầm bàn luận về cách tối ưu hóa việc xây lâu đài cát bằng kiến thức vật lý và kết giới thuật.

Toge ngồi lặng lẽ một góc, tay cầm lon bia, ngắm nhìn khung cảnh hỗn loạn nhưng hạnh phúc này. Hihy đã ngủ gật trên đùi anh từ lúc nào, bàn tay bé xíu nắm chặt lấy ngón tay cái của bố.

​"Sao thế? Trông cậu như ông già đang hoài niệm tuổi trẻ ấy," Yuta bước tới, ngồi xuống cạnh Toge, cụng nhẹ lon bia vào lon của bạn.

​"Takana," (Chỉ là đang suy nghĩ thôi), Toge đáp khẽ.

​Anh cúi xuống nhìn Hihy đang ngủ say, lồng ngực phập phồng đều đặn. Anh khẽ thốt lên từng tiếng ngắt quãng, khó khăn nhưng chân thành:

​"Bỏ lỡ… nhiều… quá…"

​Ánh mắt anh đượm buồn, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc tơ của con gái.

​"Không bao giờ là muộn cả,"
Yuta vỗ vai bạn, ánh mắt kiên định.

"Nhìn con bé xem, nó đang bám dính lấy cậu đấy thôi. Trẻ con có trực giác rất tốt. Chúng biết ai yêu thương chúng mà."

4.

Đêm đã về khuya. Tiếng sóng biển vỗ rì rào ngoài ban công tạo nên một bản nhạc nền êm dịu, ru ngủ vạn vật.

​Trong căn phòng ngủ rộng lớn của vợ chồng Toge, ánh đèn vàng ấm áp được vặn nhỏ mức thấp nhất. Bé Hihy đã được đặt ngủ say sưa trong chiếc cũi nhỏ kê sát giường ba mẹ. Cửa thông sang phòng bên cạnh hé mở, nơi đám nhóc tì còn lại đã chìm vào giấc mộng sau một ngày "chiến đấu" với biển cả.

​Toge vừa từ phòng tắm bước ra, trên người mặc bộ pijama lụa màu xám tro. Mái tóc bạch kim ướt rũ xuống trán, nhỏ từng giọt nước xuống vai áo. Anh định với tay lấy chiếc khăn bông, nhưng một bàn tay mềm mại đã nhanh hơn.

​"Để em," Hyewa nói nhẹ nhàng, đón lấy chiếc khăn.

​Cô ấn anh ngồi xuống mép giường, rồi đứng phía sau, nhẹ nhàng dùng khăn thấm khô mái tóc cho chồng.

​"Hôm nay anh vui chứ?" Hyewa hỏi, ngón tay cô luồn vào những sợi tóc mềm mượt của anh, massage nhẹ da đầu khiến Toge thả lỏng toàn bộ cơ thể.

​"Shake," Toge gật đầu, nhắm mắt tận hưởng. "Sujiko." (Rất tuyệt).

​"Em thấy Hihy cười suốt khi ở bên anh," Hyewa mỉm cười, giọng nói dịu dàng như nước. "Con bé không còn sợ nữa rồi. Lúc nãy trước khi ngủ, con bé còn chỉ vào bức tranh gia đình trong điện thoại em và nói 'Papa đẹp trai'."

​Toge mở mắt, quay lại nhìn vợ, đôi mắt tím mở to ngạc nhiên.

​"Thật mà," Hyewa cười khúc khích, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh. "Anh làm tốt lắm, Toge."

​Không gian chìm vào sự tĩnh lặng dễ chịu. Hyewa đặt chiếc khăn sang một bên. Nhưng thay vì đi ngủ như mọi khi, cô bước vòng ra trước mặt anh.

​Toge ngước nhìn vợ. Hyewa mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa mỏng màu kem, tôn lên vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ đã đi qua những ngày tháng yếu đuối nhất để trở thành chỗ dựa cho gia đình. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh, chứa chan tình yêu và một chút... táo bạo lạ thường.

​Cô bước tới, đứng giữa hai chân anh khi anh đang ngồi trên mép giường. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào khuôn miệng được che kín bởi những hình xăm Chú Ngôn của anh – nơi chứa đựng sức mạnh hủy diệt nhưng cũng là lời nguyền khiến anh phải giữ khoảng cách với thế giới.

​"Toge," cô gọi tên anh, không dùng kính ngữ, giọng hơi run nhưng kiên định.

​"Konbu?" (Sao thế?), Toge hơi nghiêng đầu, cảm nhận được nhịp tim cô đang đập nhanh.

Hyewa cúi xuống, áp trán mình vào trán anh. Hơi thở thơm mùi bạc hà của cô phả nhẹ vào mặt anh.

​"Em muốn..." cô ngập ngừng một chút, đôi má ửng hồng. "Hôm nay, để em... yêu thương anh nhé?"

​Toge sững người. Thường ngày, anh luôn là người chủ động, người dẫn dắt vì biết cô hay ngại ngùng. Nhưng hôm nay, người vợ bé nhỏ của anh đang muốn thay anh gánh vác cảm xúc này.

​Không đợi anh trả lời, Hyewa chủ động cúi xuống, đặt một nụ hôn mềm mại lên môi anh. Nụ hôn không vồn vã, mà chậm rãi, đầy trân trọng. Bàn tay cô tìm đến bàn tay trái giả của anh, đan những ngón tay mình vào những ngón tay kim loại lạnh lẽo ấy, siết chặt.

​"Em yêu cả sự ấm áp và cả sự lạnh lẽo này của anh," cô thì thầm vào tai anh. "Cảm ơn anh vì đã sống sót trở về với mẹ con em."

​Hành động của Hyewa khiến trái tim Toge rung động dữ dội. Bức tường băng giá mà anh dựng lên để bảo vệ mọi người dường như tan chảy hoàn toàn trước sự dịu dàng này.

​Toge vòng cánh tay phải ấm áp qua eo cô, kéo cô sát vào lòng mình. Anh nhìn sâu vào mắt cô, tập trung cao độ để kiểm soát chú lực của mình, đảm bảo an toàn tuyệt đối.

​Anh mấp máy môi, không dùng "Shake", không dùng "Okaka". Anh dùng chính giọng nói thật của mình, thì thầm một cách khó nhọc nhưng tràn đầy yêu thương:

​"Nhìn... anh này..."

​Tiếng nói khàn khàn vì ít sử dụng, nhưng với Hyewa, đó là âm thanh quyến rũ nhất thế gian.

​Hyewa mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng đẩy vai anh, ý bảo anh nằm xuống.

​"Ngoan nào, Chú Ngôn sư vĩ đại. Đêm nay anh là của em."

​Toge bật cười – một tiếng cười trầm thấp, hạnh phúc. Anh ngoan ngoãn ngả lưng xuống gối, dang rộng vòng tay đón nhận người vợ đang sà vào lòng mình.

​Ngoài kia, sóng biển Okinawa vẫn vỗ rì rào, hát khúc hát bình yên cho những người hùng được nghỉ ngơi. Đêm nay, không có chú thuật, không có nguyền hồn, chỉ có tình yêu thuần khiết chữa lành những tâm hồn đã đi qua bão tố.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro