Chữ Trinh 15 !

Khải mỉm cười:
- Vì chử trinh em mất bởi tay anh mà anh thì không bao giờ đê/ em lọt vào tay người khác, em hiểu chưa?
- Anh!
Dạ Thảo nép sát vào lòng Khải tin yêu. Chàng lặng lẽ đưa tay vuốt mãi mái tóc dài buông óng ả của người con gái vừa trở thành vợ của mình. Lòng thầm vạch ra 1 kế hoạch làm sao đền bù xứng đáng cho nàng cái chữ trinh kia.
Tia mắt chàng chợt dừng lại trên tấm ra trắng, nơi có mấy giọt máu tinh khô. Máu đỏ của người trinh nữ vì tay chàng rơi xuống đó. Môi chàng bỗng nở nụ cười hạnh phúc.
Reng …Reng …Reng …
Chiếc đồng hồ ré kéo 1 hồi chuông dài giòn giã. Trinh Trinh chống tay ngồi dậy. Mười lăm phút nữa mới 6 giờ hãy còn sớm lắm. Nhưng để tránh cho chàng khỏi có cảm giác bực mình, nàng lẹ tay cuốn gọn cái mùng rồi rón rén đi ra sau bếp.
Trời mùa đông se sẽ lạnh. Tất cả mọi người đều vùi sâu trong lớp chăn mềm ấp áp. Nhà trống vắng lạnh lùng. Trinh Trinh se sẽ bật lò nấu nước, nhờ ngọn lửa hồng sưởi ấm cái lạnh tâm can. Hai tháng rồi nàng sống như 1 cái bóng âm thầm đơn độc. Đêm đêm ngìn chồng ôm gối ngủ 1 mình trên chiếc gường rộng thênh thang, nàng chỉ còn biết tựa đầu vào chân gường thổn thức.
Giữa khya lạnh, đôi lúc nàng muốn leo lên gường ngủ cạnh bên chàng để tìm 1 chút hơi ấm tình thương, rồi lại ngại ngùng không dám. Khải ơi, anh có chút động tâm khi nhìn em phong phanh lạnh lẻo ( Chưa thấy cha nào dễ nghét như vậy )
Sáng nào nàng cũng dậy sớm để tránh cho chàng cảnh gai mắt trái tai. Không tự thức được nàng phải để đồng hồ báo thức bên tai, nàng còn sợ Tiếng chuông reo lôi chàng khỏi giấc ngủ mơ màng. Đêm đêm nàng củng cẩn thận bọc chiếc đồng hồ vào nhiều lớp chăn dày để hạn chế âm thanh.
Nước sôi, Trinh Trinh lặng lẽ châm vào bình thủy. Mầ hôm nay trời trở đông lạnh lẽo, nàng còn phải nấu nước nhiều hơn nữa đê/ mọi người còn rửa mặt. Đặt bình thủy lên bàn, nàng đem bộ tách kiểu ra ngoài sàn nước để rửa. Lạnh quá, nàng co rúm cả người lại khi chạm tay vào dòng nước lạnh như băng kia. Khi nàng rửa đến chiếc phin cà phê, bổng dưng đôi mắt lại rưng rưng. Ngày nào nàng cũng pha cà phê cho chàng rồi âm thầm đem đổ. Chàng không đụng tay vào bất cứ vật gì có tay nàng mò đến.
Chiếc nồi trên lò sôi ục ục. Trinh Trinh chùi tay vào chiếc khăn trắng bên tường, vội vã mở tủ lạnh lấy ra nửa con gà sống. Hôm nay nàng sẽ đãi mọi người 1 bữa điểm tâm ngon tuyệt. Bún thang này mẹ nàng đã dạy cho nàng nấu từ thuở 15. Bỏ cả nửa con gà vào nồi măng nghi ngút khói, đôi mắt nàng sáng long lanh hình dung mọi người xuýt xoa ăn bún nóng.
Khải thích nhất món này, tuy chỉ mới làm dâu hơn 2 tháng, nàng đã nắm biết khẩu vị của từng người. Từ bà má chồng hiền lành chất phát đến cô em gái chồng lý lắc đễ thương và đặc biết là chồng nàng. Nàng hiểu từng chiếc quần lót cho chồng, tận tường tỉmỉ phục vụ Chă“ng phật ý 1 ai. Vậy mà chàng vẫn chẳng đóai hoài
- Chị Thảo, chị thức dậy rồi à? Bộ chị hổng lạnh sao?
Trinh Trinh ngẩn đầu lên, vén 1 cọng tóc loà xoà bên má rồi nói:
- Cũng lạnh chút Ít nhưng giờ hết lạnh rồi.
- Phục chị sát đất luôn.
Thiên Trang vừa nói vừa nhón chân đi vào toilet. Trinh Trinh cặm cụi lau cho xong những hàng gạch cuối cùng. Bà Lệệ cũng vừa thức dậy, bà kêu lên:
- Thảo để đó 1 lát con Thảo nó lau cho, má đã dặn hoài sao con cứ dậy sớm vậy?
Trinh Trinh ngẩn đầu dậy mỉm cười:
- Dạ, không sao đâu mẹ, chuyện không có gì đâu.
- Chị Thảo ơi! – Tiếng Thảo Trang từ sau bếp vọng lên:- Nước sôi quá, em bỏ bún vô được chưa?
Trinh Trinh ngoái đầu ra sau nhỏ nhẹ:
- Đdược rồi, em bỏ vô dùm chị đi. Nè nhớ vừa bỏ vô nhấc xuống liền nha, lau xong hàng gạch này chị xuống nêm cho.
- Dạ – Thảo Trang lẩm bẩm 1 mình dưới bếp – Hấp dẫn ghê, bữa nay thế nào mình củng ăn hết 2 tô cho xem.
Khải vừa trên lầu đi xuống. Anh càu nhàu:
- Cái gì mà mới sáng bảnh mắt ra đã ồn ào rồi. Không cho ai ngủ cả.
Bà Lệệ đang lau khô tô nghe con nói quay ra cười gỉa lã:
- Cái con Trang đã dặn rồi mà lúc nào miệng nó cũng như cái loa. À! Khải, má thấy vợ con cực quá, tính bàn với con mướn thêm người giúp việc.
Khải đã đi đến cửa toilet, chan'g quay lại nhìn vợ 1 cái rồi nói thản nhiên:
- Con thấy công việc nhà cũng không có chi là khó,còn nếu ai dư tiền muốn mướn người làm thì tùy ý, con không can hệ (Xí, cha cà chớn )
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng, bà Lệ nhìn dâu nói như thể phân bua:
- Cái thằng! Ăn với nói.
Trinh Trinh đổ ào thau nước nói nhẹ nhàng:
- Anh Khải nói đúng đó má à, công việc nhà có là bao nhiêu, 1 mình con làm cũng được
Bà Lệ đặt tay lên vai nàng:
- Nhưng má thấy con từ nhỏ đã quen sung sướng sợ Rằng anh chị bên nhà trách má …
Trinh Trinh lắc đầu:
- Không, ba mẹ con không để ý đến mấy chuyện vụn vặt này đâu, má đừng lo.
Trinh Trinhrang thò đầu lên, tay vẫn cầm theo cái vá:
- Thảohôi ăn đi chư, tôi đói bụng quá rồi.
Bà Lệ phì cười nắm tay Trinh Trinh bước vào nhà cùng lúc Khải đi ngược trở lên. Thảo Trang kéo áo anh:
- Xuống ăn điểm tâm, bữa nay chị Thảo nấu bún măng ngon lắm.
Khải lừ mắt nhìn em:
- Thảoao không ăn – Rồi chàng quay qua bảo Trinh Trinh: - Trinh Trinh, đem cà phê vào phòng cho anh, anh muốn nói chuyện với em.
Trống ngức nhẩy loạn xạ. Phải cố gắng lắm Trinh Trinh mới giữ cho mình khỏi lộ Vẻ vui mừng. Lần đầu tiên sau 2 tháng dài câm lặng, Khải đã chịu mở lời cùng nàng. Ôi, chàng còn bảo nàng đem cà phê vào phòng. Chàng đã chấp nhận sự Săn sóc của nàng. Có phải chăng chàng đã suy nghĩ lại mà tha thứ cho nàng?
Chân suýt vấp vào ngạch cầu thang, ly cà phê nóng bỏng trên tay nhưng Trinh Trinh không còn biết gì đến cảm giác đau hay nóng. Lòng sướng vui như mở hội, nàng đẩy vội cửa phòng mình. Đến ghế salon, Khải đã ngồi đấy từ bao giờ, áo quần nghiêm chỉnh, tóc tai gọn gàng. Trên tay cầm điếu thuốc Craven “A”, trông chàng như trẻ Ra, đẹp trai lên hẳn. Nàng nhẹ đặt tách cà phê xuống trước mặt chàng:
- Dạ, anh gọi em
Khải búng ngón tay cho tàn thuốc rơi xuống chiếc gạt kiểu đắt tiền, nghiêm giọng nói:
- Phải, cô ngồi xuống ngế kia cho tôi hỏi chuyện
Cách thay đổi xưng hô đột ngột này đã làm Trinh Trinh hoang mang lo sợ. Mặt cắt không còn 1 hột máu, nàng khép nép ngồi vào chiếc ghế rộng thênh thang. Khải vẫn tiếp tục lạnh lùng:
- Thảoôi xin lổi vì đã đường đột gọi cô bằng em lúc nẩy, cô thông cảm, trước mặt má và em Trang tôi không muốn làm cho họ phải buồn khi hiểu rõ sự Tình.
Trinh Trinh cắn chặt môi, đã dặn lòng không khóc sao nàng không cầm được giọt lệ tuôn rơi. Còn lời nào đau đớn nữa không? Khải ơi, sao anh chẳng nghĩ suy mà tha thứ?
- Cô đừng khóc, nước mắt không làm mềm nổi lòng tôi.
Khải cho tay vào túi quần rút ra chiếc khăn tay, dằn xuống góc bàn bảo:
- Lau khô nước mắt đi rồi nghe tôi nói tiếp đây.
Trinh Trinh không dám cải lời,nàng se sẽ cầm lấy chiếc khăn chặm khô dòng nước mắt, ngước nhìn chàng chờ đợi. Khải đưa điếu thuốc lên môi rít nhẹ rồi gằn từng tiếng:
- Thảoôi muốn mượn cô 20 lượng vàng hôm bữa của ba cô để mở hiệu thuốc
Trinh Trinh chớp mắt vội vàng nói nhanh:
- Vâng, số tiền đó là của anh. Anh cứ bảo em đưa, lựa gì phải nói là mượn chứ?
Nói xong nàng bước đến chiếc tủ để quần áo của 2 người, lấy ra 1 gói vuông vuông đặt vào tay chàng.
- Em gởi anh.
Khải đón lấy bỏ vào cặp táp mỉm 1 nụ cười khó hiểu rồi lặng lẽ đứng dậy.
- Cám ơn cô
Trinh Trinh gọi theo chàng:
- Anh Khải, anh đã tìm được địa điểm tốt rồi phải không? Ở đâu vậy cho em cùng biết với.
Khải dừng chân đôi mắt nheo nheo, chàng cất lời khinh bạc:
- Thảo, nếu cô nghĩ rằng với 20 cây vàng kia, Lê Khải này sẽ thay đổi thái độ với cô thì cô đã lầm to rồi đấy. Số tiền này tôi không xin mà cũng chẳng mượn cô. Cha mẹ cô muốn ém nhẹm miệng tôi về sự thất tiết của cô Tôi câm miệng lâu rồi, tôi phải đòi quyền lợi củ a tôi.
Trinh Trinh trợn mắt kêu lên ngẹn ngào:
- Anh Khải! …
Chàng đặt tay lên nấm cửa, nhếch mép cười:
- Đdây chỉ là 1 cuộc đổi trao sòng phẳng. Giữa chúng ta chẳng ai nợ ai 1 cái gì cả. Nên tôi khuyên cô đừng để tâm xen vô chuyện của tôi làm gì. Hãy chấp nhận số phận của mình. Chào cô. (Trời, tên này đểu và ác thiệt )
Cánh cửa đóng sập sau lưng. Trinh Trinh nhào theo nức nỡ.
- Anh Khải!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro