Chữ Trinh 22 !

Trinh Trinh nãy giờ nép sau cánh cửa lắng nghe, giờ thấy chàng cay đắng, nàng vội chạy ra tìm cách đỡ lời chồng:
- Má, con thấy em Trang bận đi học, còn con sổ Sách không rành. Ra ngoài đó chỉ làm rộn thêm thôi.
Tưởng Khải sẽ hài lòng, nào ngờ chàng ngẩn người dậy nhìn nàng giận dữ nói:
- Chuyện riêng của gia đình tôi xin phiền cô chớ xen vào.
Bà Lệ đập tay con:
- Khải, con nói gì lạ vậy? Trinh Trinh là vợ của con mà!
- Vợ, ha ha ha. – Khải vụt cười lớn rồi nhìn Trinh Trinh gằng từng tiếng, - cô có vào trong hay đợi tôi …
Trinh Trinh sợ Hãi thụt lùi:
- Dạ, dạ để em vào..
Bà Lệ thở dài:
- Con thật tệ hết sức, Trinh Trinh mà về thưa cùng anh chị bển, có phải là mích lòng người lớn hay không?
Khải đứng dậy dứt khóat:
- Thảohôi đủ Rồi, má à, năm nay con cũng 26 tuổi rồi, đủ Lớn để quyết định hạnh phúc của mình, Con van má đừng dính líu vào chuyện chồng vợ của con.
Chàng quay qua Thiên Trang nghiến răng hăm doa.
- Riêng mày nếu còn chót chét xen vào chuyện của tao 1 lần nữa là tao vả Cho không còn 1 cái răng nào ăn cháo.
Nói xong, chàng đứng dậy đi thẳng về phòng mình. Trinh Trinhrang rưng rưng nước mắt, bà Lệ dỗ con:
- Kệ nó con, nó còn nóng để rồi thủng thỉnh má nói:
- - - - -
Đóng rầm cánh cửa sau lưng, Khải nghiến răng nhìn Trinh Trinh nói:
- Khóc cái gì, tôi tưởng cô giờ đây phải cười hả hê mới đúng chứ! Vừa ý cô rồi mà.
Trinh Trinh ngẩn đầu dậy lau nhanh dòng nước mắt:
- Anh Khải, anh nói gì mà em không hiểu?
Khải chống chân lên gường nhìn sát mặt nàng:
- Cô đóng kịch hay lắm, nhưng không qua mắt được tôi đâu.
Trinh Trinh ngơ ngác:
- Em có đóng kịch gì đâu?
Khải bỏ chân xuống đất, anh châm thuốc rít 1 hơi gằn giọng hỏi:
- Cô Thảo, tại sao cô dám theo doĩ rình rập chuyện của tôi làm gì chứ?
Trinh Trinh lắc đầu sợ Hãi:
- Em có rình rập theo doĩ anh cái gì đâu?
Khải nạt ngang:
- Thảohôi đi, cô đừng bẻm mép. Nếu không rình rập theo dõi tôi,làm sao má tôi và em Trang biết tôi có vợ bé? Nếu cô không nói làm sao họ biết tôi có tiền mở tiệm thuốc? Nếu cô không van xin năn nỉ Họ thì làm sao họ đến nhà tôi xỉ Vả mắng chửi đánh đập Dạ Thảo? Hừ! Tại sao cô im lặng? Tại sao cô không nói? hay là cô cho rằng tất cả những chuyện này cô không biết không hay, mà do tự má và em tôi làm ra cả?
Trinh Trinh gật đầu nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ, đúng là như vậy đó, thật tình em không biết gì cả và em cũng chẳng bao giờ dám ghen tức với ai.
- Lẻo mép!
Không kìm được, bao nhiêu bực tức trong người Khải dồn thành cái tát như trời giáng vào giữa mặt Trinh Trinh
Nàng ngã vật ra gường kêu lên đau đớn:
- Kìa anh Khải, sao anh lại đánh em?
Khải khoa bàn tay trước mặt nàng:
- Lẽ ra tôi phải đánh cô gấp mười lúc này như vậy nữa kià! Lẽ ra Dạ Thảo của tôi bị hành hạ như thế nào tôi phải hành hạ cô như thế đấy mới hả dạ tôi kìa! Hừ, đồ mặt dày, không biết phận mình mà còn đi ghen tức với người ta.
Trinh Trinh ngồi dậy, 2 tay ôm má. Tát tai tuy có làm nàng đau đớn, nhưng vẫn còn thua lời chàng vừa nói nhục mạ kia, Không hiểu sao phút giây này nàng không khóc được nữa, mắt ráo hoảnh, nàng cất giọng nhẹ nhàng:
- Anh Khải, xin anh nhẹ lời cho.
Khải cười xòa:
- Nhẹ lời cho cô? Còn ai, ai nhẹ lời cho Dạ Thảo? Cô mắng người ta là hạng giựt chồng sao chẳng nghĩ lại mình? Cô hiểu vì sao tôi bỏ bê cô để yêu người khác? Các người chê cô ta nghèo hèn dốt nát. Nghèo dốt nhưng người ta biết giữ tiết trinh. Còn cô,cô học rộng, cô giàu sang, cô nết na xinh đẹp nhưng lại không biết giữ gìn. Dạ Thảo và cô ai trắc nết hơn ai hả?
- Anh Khải!
Trinh Trinh kêu lên ngẹn ngào. Khải dí tắt mẩu thuốc dưới mũi giày:
- Thảohôi khỏi kêu réo làm gì. Tôi cho cô biết trước, nếu má và em tôi còn hành động nào chạm đến Dạ Thảo thì cô đừng có trách tôi.
Nói xong chàng mở mạnh cửa bước đi. mặc kệ Trinh Trinh khóc ngất sau lưng.
- Khải, con đi đâu vậy? – Bà Lệ hỏi theo chàng.
Khải khoát tay bực dọc:
- Con đi đâu kệ con.
Rời khỏi nhà chàng chạy thẳng về hiệu thuốc của mình …
- Dạ Thảo …
Chưa hết câu chàng đã bị bà Tưư nhảy vào chặn họng:
- Cậu Khải, cậu làm cái trò gì vậy? Tại sao cậu đóng cửa nhốt mẹ con tôi hả?
Khải lại gần bà xoa vai năn nỉ:
- Má, con xin lỗi má, nhưng vì con quá yêu Dạ Thảo, con không thể để mất vơ.
Bà Tư thở dài, từ chiều đến giờ bà đã suy nghĩ nhiều, lúc giận thì nói vậy chớ giờ nghĩ lại thương Dạ Thảo. Xa Khải chắc gì nó đã vui, và bà, bà mặt muĩ nào trở lại cái xóm nghèo kia, để nghe thiên hạ xì xào bàn tán con mình bị người ta hắc hủi.
Khải nắm tay bà van cầu:
- Má thương con, thương Dạ Thảo nghe má!
Bà lắc đầu nói chậm rãi:
- Thảohương con thì má thương, nhưng nghe chửi thì làm sao chịu được?
Thấy bà đã xìu lòng, Khải vui mừng nói nhanh:
- Không đâu, má đừng lo, con đã giải quyết ổn thỏa cả rồi. Từ đây chẳng ai quấy rầy em Thảo nữa đâu.
Bà Tư rút khăn lau mủi:
- Má thì sao cũng được chỉ sợ Thảo …
Khải mỉm cười:
- Chỉ cần má đồng ý. Phần em Thảo để con.
Bà Tư xỉ Trán chàng mắng yêu:
- Cậu … đố ai mà từ chối cậu cái gì cho được
Lê Khảihải mỉm cười không trả lời, chàng mở cửa căn phòng mình. Trên gường Dạ Thảo vẫn ngủ say. Có lẽ từ chiều đến giờ nàng khóc nhiều. Khải rưng rưng nhẹ đưa tay chạm lên bờ mắt sưng húp của nàng. Tội nghiệp cho nàng biết mấy. Dạ Thảo ơi! Anh đã làm cho em khổ, em đừng hờn giận anh nghe, rồi bây giờ anh sẽ đền bù cho em thật nhiều Dạ Thảo a.
Cài chốt cửa, Khải lặng lẽ cởi bỏ y phục nằm xuống cạnh nàng êm ái. Bàn tay chàng xoa dịu những vết bầm trên má, trên vai nàng 1 cách yêu thương. Dạ Thảo chợt mở mắt, thấy mình đang nằm trong vòng tay âu yếm của chàng, nàng oà khóc. Khải vỗ lênmá vợ, nói như ru:
- Đdừng khóc nữa em, sóng gió đã qua rồi. Anh yêu em, bấy nhiêu đó đủ Rồi.
Dạ Thảo choàng tay qua vai chàng, ngước nhìn Khải bằng cặp mắt to mọng ước, nàng nói yêu thương:
- Chiều đến giờ anh đi đâu hả Khải? Sao anh bỏ em ở nhà 1 mình? Em cô độc lắm, chỉ có 1 mình anh thôi.
Khải vuốt mấy lọn tóc trước trán của nàng, hôn phớt qua môi nàng, chàng nói:
- Nhưng bây giờ anh lại đến với em, lại ôm em trong vòng tay em không thấy sao?
Nàng rúc đầu sâu vào lòng chàng:
- Em thấy là lòng em thanh thản lắm. Khải ơi, nếu 1 ngày mai anh không còn yêu em nữa em sẽ chết Khải à!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro