Cây Trâm Ngọc (19)

Thuyền lẳng lặng rẽ nước, bên kia sông có cô nương dẻo miệng rao to: "Củ ấu, bán củ ấu đây"

Lúc trước đi ngang qua Bồng Lai hắn từng dò hỏi non tiên trong truyền thuyết, lúc ấy ở trên lưng chừng núi đã nghĩ như vậy, nhưng về sau lại cảm thấy Giang Nam hạnh hoa yên vũ trong truyền thuyết còn chưa du lãm tường tận, có hơi thiệt, thế là lại về nam đến Giang Nam, lắc lư đầu, lại suy nghĩ, thấy Giang Nam đã cùng Ôn Khách Hành đến rồi nhưng tam sơn ngũ nhạc vẫn chưa còn cùng y đến, vẫn thiệt

Bỗng nhiên lão ngư tiều giống như bị nghẹn nước bọt, thôi chửi bới, khom lưng nghiêng đầu nhìn một phương hướng không chớp mắt

Chu Tử Thư nhủ thầm đến rối, sau đó ló đầu khỏi thuyền nhìn theo tầm mắt lão

Chỉ thấy lão ngư tiều đang nhìn hai người đang đi trên bờ - là Ôn Khách Hành và A Tương, hình như cả hai đang chờ thuyền, A Tương lúc này tuy rằng hoạt bát, lại thủy chung cẩn thận đi sau Ôn Khách Hành chừng một trượng, không dám mảy may đi quá giới hạn

Thấy lão ngư tiều im miệng ngắm Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư không vui, liền hướng Ôn Khách Hành nói:

- "Vị công tử kia, huynh muốn đi thuyền sao? Nếu huynh không chê, có thể đi chung với ta này"

Lão ngư tiều nghe xong ngay lập tức nổi trận lôi đình:

- "Con mẹ ngươi, thuyền ta đã rời bến, lẽ nào lại muốn ta quay lại đón người, bất quá, bất quá nếu là y thì..."

Ôn Khách Hành thấy người gọi mình liền liếc mắt nhìn qua cái con thuyền nhỏ của lão Lý ngư tiều, sau đó nở nụ cười, nói:

- "Thật ngại quá, ta đã có thuyền, đành phải phụ lòng của vị huynh đài này đây, chúc huynh đi đường an hảo, chúng ta có duyên gặp lại"

Ôn Khách Hành nói xong liền dẫn theo A Tương đi lên con thuyền lớn vừa cập bến. Chu Tử Thư nhìn theo hướng Ôn Khách Hành rời đi, lòng đầy nghi hoặc:

[Không phải là đệ ấy nên đi theo mình sao? Sao lại từ chối rồi? Mình bị Lão Ôn từ chối] nhìn bóng mình dưới nước [lẽ nào là do khuôn mặt này quá doạ người, doạ đến đệ ấy khiến đệ ấy không muốn đi cùng mình? Thôi chết rồi, Lão Ôn thích cái đẹp, mình lại mang khuôn mặt quái quỷ này, có hay chăng đã bị đệ ấy ghét bỏ?...] lại nghĩ [mình vừa rồi cố tình dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ, dù thế nào chắc đệ ấy vẫn muốn đi xem xem mình là ai đúng không? Lão Ôn, đệ đừng ghét bỏ ta mà😭]

Đưa người sang sông chẳng qua mấy đồng, Chu Tử Thư vung tay quá trán cho lão ngư tiều hẳn một mẩu bạc vụn, lão ngư tiều không thấy xấu hổ chút nào, đứng dậy đi ngay, nét mặt chủ nợ kia đại khái như còn chê trả ít tiền. Mới đến bờ bên kia, lão ngư tiều không thể chờ đợi đuổi hắn xuống ngay:

- "Mau cút mau cút, đừng làm lỡ chính sự của lão tử"

Chu Tử Thư bị cắt ngang suy nghĩ, chép miệng một cái, vươn vai chui khỏi khoang thuyền, hàm hàm hồ hồ nói:

- "Vội đi đầu thai à?"

Lão ngư tiều trợn tròn đôi mắt chuông đồng, tư thế như rất muốn chửi ầm lên, hỏi thăm tổ tông mười tám đời của hắn, lại như nhớ đến điều gì, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời sắp nói, gầm gừ khua thuyền đi

Cũng may lão này chẳng biết ở đây làm gì, dùng thân phận giả như vậy, nếu lão thật sự sống bằng nghề đưa đò, còn không nghèo rớt mồng tơi?

Mắt thấy thuyền nhỏ lắc lư đi xa, Chu Tử Thư mới thong thả nói:

- "Mẹ kiếp."

Hắn cả kiếp trước lẫn kiếp này nửa đời đều chung đụng với một đám bại hoại văn nhã, lại thêm ở chung với Ôn Khách Hành mở miệng là thơ văn, vốn cũng mở miệng là vòng vo Tử viết Tử nói, lúc này lại thản nhiên buột miệng ra một câu. Nói xong lại nhìn quanh, thấy không có Ôn Khách Hành ở gần đấy liền thở phào một hơi, cảm thấy cực kỳ thống khoái, giống như thứ tích tụ trong ngực đã trút ra hết thảy, lại cười khanh khách nhỏ giọng nói một câu:

- "Đồ lão quy tôn lấy tiền không làm việc đàng hoàng, ăn đếch ỉa được"

Nói xong ngẫm nghĩ câu này một chút, chỉ cảm thấy tâm tình khoan khoái, miệng đầy dư hương, vì thế vừa lòng thỏa ý chậm rãi men bờ sông mà đi.

Chu Tử Thư dạo đông qua tây cả một ngày, mãi đến tối dạo bước tới ngoài thành, tìm cái ao nhỏ gột qua một thân hôi hám cả chính hắn cũng sắp không nhịn được, tốt xấu vẫn để mình giống một con người, lúc này mới cân nhắc tìm một chỗ ngủ tạm, hắn định hướng Kính Hồ Sơn Trang mà đi nhưng lại nghĩ phải gặp cái tên nghịch đồ Trương Thành Lĩnh kia liền chùn bước, sau đó quả quyết đi thêm cả một dặm, trông thấy một ngôi miếu đổ nát, liền đi vào, trải cỏ tranh nằm cuộn người dưới chân Phật, ngáp một cái rồi ngủ mất.

Hắn ngủ rất ngon, không bị ai quấy rầy. Sáng hôm sau vươn vai dậy, liếc mắt nhìn xung quanh thấy không có ai, lại đi ra ngoài nghe ngóng một chút thấy Kính Hồ Sơn Trang vẫn ổn liền có chút ngớ người nghĩ tại sao diễn biến lại không như kiếp trước, song lại nghĩ có lẽ hắn đến sớm quá, thời điểm Kính Hồ Sơn Trang gặp chuyện cũng chưa tới. Nghĩ vậy, sau đó hắn liền ở lại đó mấy ngày, vốn hắn định khi Trương gia gặp nạn, hắn sẽ vào giúp một tay, miễn cho cái tên Trương gia tiểu tử kia lại rơi vào cảnh không cha không mẹ, nhõng nhẽo đòi đi theo hắn thì sẽ làm phiền đến hắn và Lão Ôn ân ái với nhau. Chỉ là chờ cho đến mươi ngày nửa tháng vẫn chưa thấy Trương gia xảy ra chuyện gì, lại lâu không được gặp Ôn Khách Hành liền cũng cảm thấy chán, đang định rời đi thì hắn nghe thấy tin đồn lưu ly giáp đang ở Kính Hồ Sơn Trang, mấy ngày nay có rất nhiều người ở các bang phái đến dò la khiến cho Trương gia không ngày nào được yên, hắn nghĩ nghĩ một lúc, song liền quyết định tối đến lẻn vào thăm Kính Hồ Sơn Trang một chuyến, nghĩ xong liền lười biếng nhắm mắt định ngủ thì từ đâu có bốn người xuất hiện ngay cửa miếu, mùi máu tươi hất vào mặt khiến Chu Tử Thư nhíu mày mở mắt

Người bị thương đầu đội mũ, chẳng biết có ý thức hay không, được Trương Thành Lĩnh đỡ, bên cạnh là lão Lý ăn mặc kiểu hạ nhân, ôm cái bao vải thất tha thất thểu chạy chầm chậm theo, đằng sau là một phụ nhân tay cầm thanh kiếm dính máu, cả bốn người đều có mùi máu tươi nồng nặc

Trương Thành Lĩnh vừa vào cửa miếu liền cẩn thận nhìn quét tứ xứ như một con thú nhỏ hoảng sợ, Chu Tử Thư nằm dưới bóng tượng Phật, hơi thở lại cực nhẹ, Trương Thành Lĩnh ban đầu cũng không lưu ý đến, nói khẽ với nam nhân đội mũ kia:

- "Cha, chúng ta trốn ở đây một lúc đi, con thấy vết thương của người..."

Nó còn chưa nói xong, người chỉ còn sót nửa cái mạng kia liền giãy khỏi thiếu niên, cố gắng đứng thẳng, quay về phương hướng Chu Tử Thư chắp tay nói:

- "Khụ... Vị bằng hữu này..."

Ông ta vừa ngẩng đầu, nhất thời ngừng lại, Chu Tử Thư cũng đã thấy rõ người này chính là Trương chưởng môn - Trương Ngọc Sâm, sau lưng ông ta có một chỗ bị thương, cả người như huyết hồ lô, lập tức ngồi ngay ngắn lại:

- "Trương đại hiệp?"

Lão Lý ngư tiều cười khổ một tiếng:

- "Mẹ kiếp, lại là tên ăn mày ngươi..."

Lão còn chưa dứt lời, cả người Trương Ngọc Sâm liền bổ về phía trước, Trương Thành Lĩnh vội đưa tay đỡ, song bản thân cũng kiệt sức, bị ông ta kéo cùng ngã nhào xuống đất, phụ nhân bên cạnh thấy thế liền nhào đến bên đỡ dậy, giọng nghẹn ngào:

- "Lão gia..."

Trương Ngọc Sâm toàn thân co rút một thoáng, Chu Tử Thư không nhịn được nhổm dậy, thấy máu ông ta chảy ra kèm một chút màu tím quỷ dị, liên đới môi cũng xanh xám, liền nhíu mày.

Trương Ngọc Sâm miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói an ủi:

- "Không sao, không sao, còn chưa chết đâu, đừng khóc, ta đau lòng..."

Vị phụ nhân nghe xong liền gạt lệ nói:

- "Lão gia, chàng không được phép có việc gì bất trắc, không thì ta và Thành Lĩnh biết phải trông cậy vào ai đây?"

Trương Ngọc Sâm nắm lấy tay bà, gắng sức hít một hơi, run rẩy nói với Trương Thành Lĩnh:

- " Con nhớ bảo hộ tốt nương của con,..."

Ông ta còn chưa kịp nói xong, cửa miếu lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một hắc y nhân rảo bước vào, người nọ không hề che mặt, trên mặt có vết sẹo đao, thấy ba người không còn lối thoát này, nhếch miệng cười cười như mèo bắt chuột:

- "Hay lắm, các ngươi chạy xa thật đấy."

Trương Thành Lĩnh cắn răng, rút một thanh kiếm từ bên hông, bổ đến hắc y nhân:

- "Ta giết ngươi!"

Tiếc rằng khí thế kinh người nhưng thật sự là một thân công phu mèo quào, nhìn mày rậm mắt to rất có linh khí mà người lại vụng về, chưa dùng được một chiêu đã bị người nọ nhẹ nhàng hất văng binh khí, trở tay đập ngược, vừa vặn trúng ngay bụng gã, đánh bay ra một trượng như trêu mèo

Trương Thành Lĩnh sau đó đứng dậy, mặt xám mày tro quát to một tiếng, lại chẳng thấy mảy may sợ hãi, tay không bổ lên

Trương Ngọc Sâm nôn nóng, dường như muốn bò dậy, nhưng bị thương quá nặng, cựa quậy một lúc lại nặng nề ngã xuống đất

Hắc y nhân cười khẩy:

- "Thỏ con còn muốn cắn người hay sao?"

Liền nghiêng người tránh được, gập ngón thành trảo chụp ngay hậu tâm Trương Thành, dưới ánh trăng bàn tay nọ lại không giống như làm từ máu thịt, phiếm ánh sáng lạnh màu xanh nhạt, muốn hạ sát chiêu. Phụ nhân cùng Lý lão ngư tiều hét lên một tiếng đồng thời xông lên, hắc y nhân cười lạnh một cái thả Trương Thành Lĩnh ra, xoay người tiếp chiêu

Chu Tử Thư chẳng định lo chuyện bao đồng, thản nhiên ngồi nhìn bọn họ đánh nhau, chờ Ôn Khách Hành đến. Quả nhiên một lát liền vang lên một tiếng huýt sáo, hắc y nhân nọ ánh mắt hơi hoảng, đất bằng ngã nhào, thiếu niên kia vồ hụt

Chỗ vừa nãy hắc y nhân đứng lại ghim một ám khí hình hoa sen tầm một tấc.

Chỉ nghe tiếng A Tương nũng nịu nói:

- "Hay thật, đêm hôm khuya khoắt lại có kẻ không biết xấu hổ, giữa hoang giao dã ngoại ức hiếp phụ nữ trẻ con như vậy"

Cảm ơn đã ghé đọc!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro