Cây Trâm Ngọc (21)
Một lúc sau khi A Tương rời đi, Trương Thành Lĩnh đã tỉnh dậy. Nó mở mắt, thoạt tiên ngơ ngác nhìn nóc miếu một hồi, sau đó nhìn sang Trương phu nhân đang nằm bên cạnh, lại nhìn sang lão Lý ngư tiều đang ngồi thủ ở ngoài cửa miếu, giống như linh hồn đã bay ra mất, trước ngày hôm qua, nó còn là đại thiếu gia Trương gia ngàn người tâng bốc vạn người nuông chiều – cho dù tiên sinh dạy nó đọc sách lắc đầu nói người này ngu dốt, là cặn bã vô dụng, cho dù sư phụ dạy nó tập võ trước mặt trái lòng gật đầu, trong lòng cứ cảm thấy nó là bùn loãng không thể trát tường – cuộc sống của nó vẫn rất khoái lạc.
Áo đến giang tay, cơm đến há miệng, bà nương lão mụ theo sau hầu hạ, học hành chẳng ra làm sao, lại không thiếu ban đêm hồng tụ thêm hương, suốt ngày có đầy tớ theo đuôi nịnh hót, Trương Thành Lĩnh tuy cũng biết mình thế nào, lại vẫn không ảnh hưởng việc nó thỉnh thoảng hưởng thụ cảm giác lâng lâng trong những tiếng khen tặng. Ở trong lọ mật như vậy đến mười bốn mười lăm tuổi.
Nhưng chỉ trong một đêm đã không còn gì cả.
Nhà mất, cha mẹ mất, thân nhân bằng hữu cũng mất, thế giới đột nhiên điên đảo, gã hoảng sợ nhưng mà không biết phải làm sao. Trương Thành Lĩnh ngẩn ra một hồi, trong đôi mắt lặng lẽ chảy xuôi hai dòng lệ.
Đợi cho Trương Thành Lĩnh khóc được một lúc, Chu Tử Thư mới cúi đầu thoáng nhìn Trương Thành Lĩnh còn đang im lặng rơi nước mắt, thấy hơi phiền, lòng nói thằng ranh này có thôi hay không, lập tức dùng mũi chân khẽ đá nó, ho một tiếng bảo:
- “Trương tiểu thiếu gia, nếu ngươi nghỉ ngơi xong rồi thì dậy thu dọn một chút đi, nơi đây không nên ở lâu, phía sau chưa biết chừng có bao nhiêu truy binh chờ nhổ cỏ tận gốc đấy, ta còn bao nhiêu là việc, lại còn phải đưa các ngươi toàn tay toàn chân đến thành Nhạc Dương, không rảnh đâu”
Đôi mắt Trương Thành Lĩnh chậm rãi xoay một vòng rồi dừng lại, cuộn mình thành một con tôm to tướng mà bưng mặt gào khóc ầm ĩ. Nó vừa khóc, Chu Tử Thư liền đau đầu, lòng nói phải mắng mấy câu, nhưng cứ cảm thấy không nhẫn tâm, bèn trầm mặc ngồi một hồi, sau đó bỗng nhiên đứng lên đi ra cửa. Trương Thành Lĩnh tưởng hắn muốn đi, lại lăn vòng thần tốc bò dậy nhào đến ôm chân Chu Tử Thư, miệng vội nói:
- “Chu thúc, Chu thúc, ngài đừng… ngài đừng đi, ta… ta…”
Nó khóc thút thít đáng thương cực kỳ. Tuy là bèo nước gặp nhau nhưng trước mắt trừ Chu Tử Thư thì chẳng còn chỗ dựa, nó quả thực đã coi Chu Tử Thư thành Phật sống cứu mạng.
Chu Tử Thư mặt không biểu cảm nhìn nó một cái, nhàn nhạt nói:
- “Nam nhi dưới gối có hoàng kim, cha ngươi chưa dạy ngươi sao?”
Trương Thành Lĩnh sửng sốt giây lát, bỗng nhiên phúc đến lòng sáng, ra sức lau mặt, nước mũi nước mắt quệt đầy tay áo, nói:
- “Bái thiên địa quân thân sư, đạo lý hiển nhiên, Chu thúc chính là đại ân nhân, để Thành Lĩnh bái người làm sư đi!”
Chu Tử Thư giật mình một cái, kìm nén sự chán ghét trong lòng, nói:
- “Ta không nhận đồ đệ”
Trương Thành Lĩnh quật cường nói:
- “Sư phụ không đáp ứng, con sẽ không đứng lên! Đại thù diệt môn, nếu không được báo, Trương Thành Lĩnh con lấy gì làm người?! Sư phụ…”
Chu Tử Thư chẳng buồn nghe nó tiếp tục hào ngôn tráng ngữ, túm vai xách nó dậy như xách một con gà, tự nói:
- “Ta chẳng qua chỉ là một cô hồn dã quỷ quẩn quanh trên giang hồ này, có cái gì để dạy ngươi. Nghe nói Cao minh chủ - Cao đại hiệp chính là bạn cũ của phụ thân ngươi, ta đưa ngươi đến đó, chẳng cần cầu cũng có người xếp đội dạy ngươi công phu giúp ngươi báo thù.”
Nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, sau đó lại quay đầu thoáng nhìn Trương Thành Lĩnh đang ngây ra, nói:
- “Đừng rách việc nữa, dậy rồi thì gọi nương ngươi dậy đi, chúng ta nên đi thôi”
Trương Thành Lĩnh ủy khuất đứng một hồi, phát hiện người này thật sự đi rồi, bấy giờ mới đành vội vội vàng vàng gọi Trương phu nhân cùng Lý lão dậy rồi nhanh chóng đuổi theo
Dẫn theo Trương Thành Lĩnh quả thực như là dẫn một cái rắm thối vô địch, dọc đường rước lấy ruồi bọ vô tri bay theo. Đêm nay lại cùng với Lý lão tống cổ một đám người đuổi đến, hắn ngắm nghía mấy thỏi bạc trên tay, lòng hối hận không thôi.
Chu Tử Thư lặng lẽ nhìn Lý lão kéo thi thể hắc y nhân ý đồ đánh lén kia ra ngoài, sau đó về phòng, đặt người xuống một bên, định ngủ. Trương Thành Lĩnh không phát hiện, còn đang ngủ khò khò, mơ mộng tùm lum, nhiều ngày qua dẫn theo nó, dù cho đi cực chậm cũng không lắm miệng một câu, Chu Tử Thư nói gì nghe nấy, rất thành thật, chỉ là suốt ngày “sư phụ” không sửa được, điều này khiến hắn có chút bực mình. Nhưng rồi sau đó hắn lại cảm thấy không sửa được thì thôi, Chu Tử Thư thầm nghĩ, dù sao ném nó đến Lạc Dương rồi mình sẽ ôm Ôn Khách Hành chạy ngay, nên đi du lịch nơi đâu thì đi, hắn đã lên kế hoạch sẵn sàng, cùng y du sơn ngoạn thuỷ
Bỗng nhiên, thiếu niên trên giường mồ hôi đầm đìa mà giãy giụa, hầu như mỗi tối nó đều phải như vậy, ngoài mặt không việc gì, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ chuyện báo thù, chấn tác lại, nhưng ký ức đêm đó thủy chung tựa ác mộng như bóng với hình, Chu Tử Thư thở dài liếc một cái, sau đó mặc kệ nó, đi ra ngoài để nó cho Trương phu nhân dỗ dành
Chu Tử Thư nhấc chân ngồi trên mái nhà, trông ánh trăng, đêm nay trăng tròn, ánh trăng như nước, mặt đất như sương, đặc biệt sáng tỏ
- “Lão Ôn, đệ có hay chăng đang ngồi ngắm trăng giống ta?”
Đêm nay đối với Chu Tử Thư dường như đặc biệt dài
Năm ngày sau, Chu Tử Thư dẫn Trương Thành Lĩnh cùng Trương phu nhân đến Nhạc Dương
Gõ cửa nhà Cao Sùng, còn chưa đợi hắn nói rõ mục đích, lão quản gia kia mắt đăm đăm nhìn về phía Trương Thành Lĩnh, thất thanh nói:
- “Cậu là… Cậu là Thành Lĩnh? Cậu là Thành Lĩnh đúng không?!”
Sau đó quay đầu la lên với đầy tớ bên trong:
- “Mau đi gọi Cao minh chủ đến, Thành Lĩnh thiếu gia đến rồi! Thành Lĩnh thiếu gia còn sống!”
Không bao lâu, Cao minh chủ - Cao Sùng tự mình ra đón, Trương Thành Lĩnh quỳ thụp xuống đất, xem ra tin dữ của Trương gia đã truyền khắp đại giang nam bắc, một đám người túm tụm khóc lóc, sau đó gióng trống khua chiêng đón hai người họ vào.
Chu Tử Thư nghĩ, rốt cuộc không cần lo lắng có người ở dưới đất kiếm chuyện với tổ tông mình nữa – tích đức làm việc tốt cũng thật sự vất vả quá
Sau đó khi ném đi củ khoai bỏng tay mang tên Trương Thành Lĩnh, hắn liền lang thang đi lại ở thành Lạc Dương, chờ đợi Ôn Khách Hành đến. Quả nhiên, trời không phụ lòng người. Sáng hôm sau, khi đang ngồi ăn sáng ở tửu lâu lớn nhất, hắn trông thấy Ôn Khách Hành cùng A Tương đi vào, theo sau còn có bốn người y phục màu xanh đen, tay cầm kiếm
Chu Tử Thư lặng lẽ nhìn Ôn Khách Hành cùng Cố Tương đi lên lầu hai chọn một cái bàn bên cạnh cửa sổ, trước hắn hai bàn, ngồi xuống. Bốn người y phục xanh đen đi cùng y cũng quy củ ngồi xuống ngay cái bàn bên cạnh
Chu Tử Thư vừa nhìn thấy thì đầu lập tức to lên gấp đôi, đứng dậy bước đến bên bàn y, cười tít mắt chắp tay nói:
- “Ồ, huynh đài, thật là khéo, xem ra hai ta duyên phận không kém, lại gặp nhau rồi”
Ôn Khách Hành cũng đứng lên cười nói:
- “Đúng là khéo”
Sau đó giơ tay ra dấu không sao cho bốn người y phục xanh đen đang lăm le bên cạnh hạ kiếm xuống
- "Huynh đài nếu không chê, có thể ngồi xuống cùng ta dùng bữa"
Được dùng bữa cùng Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cầu còn không được, nhanh chóng nói:
- "Ta nào dám chê công tử, vừa hay ta cũng chưa ăn gì, được công tử mời, ta dĩ nhiên là cung kính không bằng tuân lệnh rồi"
Ôn Khách Hành cười, nhìn Chu Tử Thư ngồi xuống xong mới ra hiệu cho A Tương gọi tiểu nhị
Tuỳ tiện gọi vài món mà A Tương thích, lại hỏi xem Chu Tử Thư muốn ăn gì, Ôn Khách Hành bắt đầu ngồi hàn huyên với Chu Tử Thư. Cái gọi là hàn huyên cũng chỉ là thỉnh thoảng trả lời Chu Tử Thư vài câu, còn đa phần thời gian là rơi vào trầm mặc. Mãi cho đến khi kết thúc bữa ăn, Ôn Khách Hành mới ho nhẹ một cái, kết thúc cái không khí im lặng ngượng ngùng này:
- "Huynh đài, ta còn có việc, phải đi trước một bước, không thể bồi huynh nói chuyện được, huynh đài cứ thong thả, bữa này ta mời"
Sau đó không quan tâm đến phản ứng của Chu Tử Thư, đứng lên tính tiền rồi đi ra ngoài. Chu Tử Thư đơ ra giây lát, rồi chuyển sang sững sờ. Chuyện này...lẽ nào hắn bị y chán ghét rồi??? Lại nghĩ đến thân phận của Ôn Khách Hành, chỉ cần y muốn liền có một đống người xếp hàng chờ làm ái nhân của y, hắn liền cảm thấy, ôi mẹ ơi, chuyện này dễ dàng xảy ra lắm. Hắn vừa đuổi theo Ôn Khách Hành trên đường, vừa khóc thầm trong lòng
Lão Ôn, đệ đừng bỏ quên ta
Mấy người Ôn Khách Hành cùng đi trên đường cái, đường phố lúc chính ngọ rộn ràng nhốn nháo. Chu Tử Thư công phu tuy tốt nhưng vẫn rất vất vả mới đuổi kịp đám người Ôn Khách Hành
- “Lão Ôn, lão Ôn, Ôn Khách Hành” - Chu Tử Thư vừa đuổi vừa gọi
Ôn Khách Hành không chút phản ứng, đúng kiểu mắt điếc, tai ngơ, tiếp tục tiến về phía trước. Mắt thấy Ôn Khách Hành sắp biến mất khỏi tầm mắt, Chu Tử Thư cất giọng gọi lớn, như lôi hết sức ra để gọi:
- “Lão Ôn, Khách Hành, Ôn Khách Hành, đệ đứng lại cho ta, Ôn Khách Hành!!”
Ôn Khách Hành nghe đối phương xướng tên mình lớn như thế, chỉ sợ cả con phố đều nghe thấy, cũng không thể giả điếc được nữa, đành chầm chậm quay đầu lại, cười giả tạo:
- “Huynh đài gọi Ôn mỗ không biết còn có chuyện gì muốn chỉ giáo?”
Chu Tử Thư vừa đứng vừa thở dốc, đợi khi ổn định được hơi thở, mới chầm chậm nói:
- “Ta có chuyện muốn thỉnh giáo huynh đài, không biết huynh có tiện cho ta một chút thời gian không?”
Ôn Khách Hành nhìn bộ dạng thở không ra hơi của Chu Tử Thư, nghĩ có lẽ hắn có chuyện gì quan trọng bèn gật đầu
Y kiếm một cái ngõ vắng, lại bảo A Tương cùng bốn hộ vệ ra canh chừng không cho ai làm phiền, sau đó an tâm nhìn Chu Tử Thư nói:
- “Huynh đài, huynh có chuyện gì, mời nói thẳng”
Chu Tử Thư nhìn thái độ lạnh nhạt của Ôn Khách Hành, không khỏi hít một hơi sâu, sau đó nói:
- “Lão Ôn, là ta, Chu Tử Thư đây, đệ không nhận ra ta sao?”
Ôn Khách Hành ngắm kỹ hắn một lượt từ đầu đến chân, sau đó lắc đầu. Một cái lắc đầu của Ôn Khách Hành khiến cho Chu Tử Thư như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi run rẩy nói:
- “Đệ nhìn kỹ lại đi, đệ nhận ra ta mà, đệ nhận ra ta mà, đúng không?”
Ôn Khách Hành thấy hắn xúc động như vậy, đến lời nói cũng bị run rẩy như thế liền động lòng nhìn lại hắn một lần nữa, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Chu Tử Thư như phát điên, hắn đem mặt nạ trên mặt gỡ ra, để lộ ra dung mạo tuấn tú vốn có của mình, sau đó nắm lấy tay Ôn Khách Hành, nói:
- “Đệ nghĩ kỹ lại thêm lần nữa được không? Ta là Chu Nhứ, là A Nhứ a”
Ôn Khách Hành có chút bất ngờ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tuy y biết người này dịch dung nhưng không ngờ, dưới lớp mặt nạ xấu xí kia lại là một mỹ nhân xinh đẹp thế này. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, y đối với khuôn mặt này cũng chỉ là có chút tán thưởng, còn lại cũng chẳng có gì
- "Chu huynh, ta không quen huynh, ta nghĩ huynh nhận lầm người rồi" - Ôn Khách Hành bối rối nói, rút tay ra khỏi tay hắn
- “Không thể nào, ta làm sao có thể nhầm được chứ, đệ là Chân Diễn, là Chân gia đệ đệ của ta, là sư đệ của ta, làm sao ta có thể nhận nhầm được chứ” - hắn hỗn loạn nói, không chú ý đến sắc mặt Ôn Khách Hành đã trở nên cực kỳ tệ, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chứng minh được thân phận của mình, liền nói một lèo
Ôn Khách Hành càng nghe Chu Tử Thư nói sắc mặt càng kém, không kiềm chế được hướng Chu Tử Thư tung ra một chưởng. Tuy không phải là một chưởng đoạt mạng nhưng sức lực lại không nhỏ, cộng thêm Chu Tử Thư lại không đề phòng nên hứng trọn chưởng ấy, ngã xuống đất, thổ ra một búng máu
- “Ngươi, bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn nói linh tinh cái gì, bổn vương liền khép ngươi vào tội dĩ hạ phạm thượng, đem cả nhà ngươi ra chém”
Ôn Khách Hành lạnh lùng nhìn hắn nói, đôi mắt sắc lạnh khiến Chu Tử Thư không khỏi sợ hãi. Hắn từng nhìn thấy Ôn Khách Hành dùng ánh mắt này nhìn người khác, nhưng chưa lần nào y dùng ánh mắt này nhìn hắn. Ôn Khách Hành mỗi lần nhìn hắn đều là dùng ánh mắt ôn nhu, tình ý đong đầy mà nhìn hắn, ánh mắt y lúc nào cũng là nhu tình mật ý chứ không phải lạnh lẽo như thế này
Ôn Khách Hành nói xong không thèm quan tâm liếc hắn một cái, xoay người bỏ đi. A Tương ngay lập tức đuổi theo sát phía sau, lúc đi ngang qua hắn còn nói “Đáng đời”
Chu Tử Thư ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, khoé miệng dính đầy máu tươi, cứ ngơ ngác ngồi đó. Trời đổ mưa. Chu Tử Thư nhìn những hạt mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, không biết phải làm sao, cuối cùng đau khổ vùi mặt vào hai lòng bàn tay khóc một trận, mặc kệ cho mưa thấm ướt người, hắn cứ ngồi đó khóc như một đứa trẻ, khóc cho đến ngất đi lúc nào không biết. Rốt cuộc, vẫn là nhờ có Tứ Quý Sơn Trang tai mắt rộng lớn, Cửu Tiêu mới tìm được hắn, đưa hắn đến khách điếm ở gần đó chăm sóc
Khi Chu Tử Thư tỉnh đã là đêm của hai ngày sau, mọi người đều đã ngủ hết, không có ai phát giác ra hắn đã tỉnh. Chu Tử Thư bần thần nhìn lên trần phòng, sau đó rờ tay lên cây trâm ngọc của Ôn Khách Hành trên đầu, chất ngọc lành lạnh mìn màng trong tay cuối cùng cũng giúp hắn tìm thấy một chút cảm xúc chân thật. Rốt cuộc hắn cũng hiểu cảm giác của Ôn Khách Hành khi bị hắn chối từ khi ở kiếp trước, nhớ đến những nụ cười cứng đờ của Ôn Khách Hành, hắn lại thấy xót xa, hắn không hiểu vì sao, Ôn Khách Hành lại có thể kiên trì theo đuổi hắn đến thế. Nhớ đến Ôn Khách Hành, hắn lại đau lòng rơi nước mắt. Hắn khóc hồi lâu, nhớ đến câu “Liệt nữ sợ triền lang” của Ôn Khách Hành, sau đó hạ quyết tâm nhìn cây trâm ngọc trên tay mình:
- “Lão Ôn, kiếp trước là đệ bám ta,khiến ta lưu luyến đệ, kiếp này, đệ hãy để ta tới làm phiền đệ đi, chỉ là, đệ đừng để ta chờ lâu qua nhé, Lão Ôn”
Cảm ơn đã ghé đọc!
Góc giới thiệu:
Chẳng là mình vừa mới xin được chuyển thể một bộ FMV của nhà cô Tiểu Ngốc Ái thành truyện các bạn ạ, vậy nên mình thả link nhẹ ở đây, bạn nào có hứng thú thì ghé qua đọc ủng hộ mình nhé
https://www.wattpad.com/story/293988188?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=kemomongngungo&wp_originator=2KvhWvvvhC%2BDAnC%2FFvPusiDJD4HXpV5lcpXtKQjTCKqLASorqF11FeQ3jRSEXrLudT06X3zH6TBirZ5j%2F9wD4FBaxFjIO9PCnUZJCWC%2B5oiN%2F50Ynw11%2BvaCP5fFf6sB
Truyện thuộc thể loại hiện đại, hắc bang, tổng tài, ngọt, sủng
CP: La Vân Hi x Chu Nhất Long
Lý Dịch Phong x Lưu Học Nghĩa
Bạn nào có hứng thú thì qua ủng hộ mình nha, mình cảm ơn rất nhìu😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro