🔏 Chương 12 gieo gió gặt bão

Tiểu Ngốc Quỷ lá gan thật sự quá nhỏ, một chút động tĩnh đã dọa thành ra thế này, lúc kinh lúc la, ngược lại trông rất đáng yêu. Đôi mắt to trừng lên giống như một con thỏ con xù lông. Tạ Sùng Sâm có chút buồn cười nghĩ, sau này phải làm sao đây?

Sau này?

Tạ Sùng Sâm nhanh chóng giật mình vì từ này, sau đó dìm suy nghĩ đó xuống đáy lòng.

Anh không lộ vẻ gì mở miệng, như là để che giấu sự thất thố vừa rồi: "Sự đối chọi này không phải do con người gây ra."

Lý Tuyết Văn đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt không gợn sóng của Tạ Sùng Sâm: "Ý anh là, phản phệ?"

Tạ Sùng Sâm không tỏ ý kiến: "Trên con đường tu hành có vị tục nhân nào có thể nhanh chóng thành danh và gom tiền như Triệu Thiên Dịch không?"

Tục nhân, là một từ miệt thị mà giới Thiên Sư sử dụng để gọi những người không có sư phụ truyền thừa, mà tự mình ngẫu nhiên bước vào nghề trong thế kỷ trước, có chút giống từ "Muggle*" trong một tác phẩm giả tưởng nổi tiếng. Nhưng những năm gần đây, khi sử dụng thì không mang ý xấu, chỉ là một khái quát cho một loại người.

(*) ngoại đạo, tay mơ, không có kỹ năng hoặc hiểu biết trong một lĩnh vực cụ thể.

Lý Tuyết Văn cứng lưỡi. Đừng nhìn bên ngoài miệng mồm y không tha người, nhưng lại là người thông suốt mọi mặt, khéo léo.

Khi nhà họ Lý còn tại vị, y là đại công tử chính thức của Lý gia, học đạo lý đối nhân xử thế như ăn cơm uống nước. Hiện tại nhà họ Lý không còn, y dường như cũng vì mục tiêu mà chưa bao giờ trệch quỹ đạo khỏi cái "thế giới" này.

Y vắt óc suy nghĩ: "Năm trước có một người họ Thích ở phương Nam có chút danh tiếng, còn lại thì thật sự không nghe nói. Ý ngài là, sự nghiệp của Triệu Thiên Dịch đã đi đường tắt? Nhưng ông ta quả thực có chút thực lực."

Tạ Nhất Hải cũng không hiểu: "Cái cục 'Hoàng Nuốt' đơn độc ở Thanh Hải mà ông ta làm được hiện nay ít ai làm được, không đến nỗi đi đường tắt chứ?"

Khóe miệng Tạ Sùng Sâm hơi cong lên: "Thực lực và vận may, cái nào quan trọng hơn?"

Đó quả là một câu hỏi biện luận khó mà phân giải từ xưa đến nay, trong ngoài nước.

Lý Tuyết Văn hiểu ra ngay lập tức, anh ta không khỏi thở dài: "Đi trên con đường này, rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo đây?" Y cảm thán không thôi, nhưng vẫn khó hiểu hỏi: "Nhưng rốt cuộc là gì?"

Tạ Sùng Sâm không nói gì, đột nhiên giơ tay ném ra lưỡi dao, cắt đứt sợi dây treo con Hỏa Cẩu ngay trên đỉnh đầu ba người. Con Hỏa Cẩu kia mang theo mùi khét và mùi dầu mỡ, rơi thẳng xuống .

Bạch Linh sợ tới mức vội vàng co rúm lại phía sau Tạ Sùng Sâm, móng vuốt nhỏ run rẩy bất chấp tất cả, nắm chặt lấy góc áo anh. Mặc dù không thể chạm vào, nhưng hành động này khiến cậu an tâm gấp trăm lần.

Tạ Sùng Sâm không dấu vết cong môi, ra hiệu cho hai người đệ tử đang khó hiểu lùi về phía sau.

Lại thấy dị tượng đã xảy ra.

Dưới sự chú mục của bốn cặp mắt, đầu tiên là một sợi khói trắng từ từ bay lên. Khói trắng ngày càng dày, màu sắc nhanh chóng trở nên vẩn đục. Trong tích tắc, đã có tia lửa chợt lóe, ngọn lửa bùng lên!

Con Hỏa Cẩu này được kết bằng rơm rạ, lại quanh năm thấm đẫm trong môi trường dầu mỡ cực lớn này, chỉ chưa đầy vài giây đã bị thiêu đốt hết, bị ánh lửa hừng hực bao vây.

Trong ánh lửa rực rỡ và nóng bỏng kia, dường như có thể nhìn thấy một con chó cỡ trung bình, đang giãy giụa và kêu rên trong thống khổ.

Điều này rất giống với những gì Bạch Linh đã nhìn thấy trên con Hỏa Cẩu trong rương hành lý một tuần trước, chỉ là sau khi rèm được kéo xuống, ảo giác đã biến mất, và con Hỏa Cẩu cũng không tự bốc cháy.

Nhưng sức nóng và mùi khét chân thực trước mặt nhắc nhở cậu, đây là hiện thực.

Bạch Linh nhớ lại lời Tạ Sùng Sâm nói ngày đó, lẩm bẩm thành tiếng: "Rơi xuống đất không thể thấy ánh sáng, thấy ánh sáng ắt có lửa lớn... Chẳng lẽ Hỏa Cẩu đó là nguyên nhân gây ra hỏa hoạn? Điều này lại có liên quan gì đến việc tự thiêu?"

Tạ Sùng Sâm có chút kinh ngạc. Tiểu Ngốc Quỷ nhìn ngây ngây ngô ngô, thế mà lại nhớ rõ lời anh nói rõ ràng đến vậy. Ánh mắt anh dịu đi một chút, mở miệng nói: "Hỏa Cẩu tế phẩm Táo Thần Gia bình thường xác thực dùng rơm rạ kết, nhưng của nhà này thì không phải. Nếu không nhầm, ở sân sau, có thể đào ra số lượng xác chó tương đương."

Tạ Nhất Hải trợn tròn mắt: "Hỏa Cẩu này làm bằng chó thật sao? Khoan đã, đây không phải là rơm rạ kết sao?"

Lý Tuyết Văn ngồi xổm xuống. Sàn nhà tầng 3 là nền xi măng. Sau khi con Hỏa Cẩu cháy hoàn toàn, chỉ còn lại một nắm tro. Y dùng chìa khóa nhẹ nhàng gạt tro tàn, lộ ra phần vật thể rắn chưa cháy hết bên trong - đó là xương cốt.

"Rơm rạ kết, nhưng dùng xương cốt thật làm cốt," Lý Tuyết Văn không dám tin đứng lên, "Thật là tâm địa tàn nhẫn."

Ngẩng đầu nhìn lại, trên trần nhà chi chít ít nhất ba bốn mươi con, bị dây thun màu đen buộc chặt, treo ngược trên trần nhà, không được gặp ánh sáng, cũng không chạm đất, như thể bị nhốt trong dục vọng tội ác của con người, vĩnh viễn không được siêu sinh.

"Đạo pháp Triệu Thiên Dịch sử dụng đa phần thuộc về Hỏa thuật. Lửa là vật cực dương, khắc chế tà vật," Tạ Sùng Sâm nhàn nhạt nói, "Hiến tế Táo Thần, chẳng phải là một biện pháp tốt sao."

Lý Tuyết Văn ngữ khí chần chờ: "Táo Thần là một trong những vị cát thần trong dân gian, phù hộ cho bá tánh áo cơm..."

"Thật vậy sao?" Tạ Sùng Sâm xoay người, đối diện với thần sắc cười như không cười quỷ mị của pho tượng Táo Thần Gia, "Cậu làm sao biết lửa bếp không thể là lửa tự thiêu? Thần... trước nay chưa từng đứng về phía con người. Họ cũng giống như con người, chỉ đứng về phía lợi ích mà thôi."

Bạch Linh ngơ ngẩn nhìn vị Táo Thần thần sắc quỷ mị trong bóng tối kia, đột nhiên cảm thấy những hoạt động như lễ Tết các kiểu, không còn vui mừng cát tường như thế nữa. Trong lòng cậu có nỗi buồn không nói rõ được. Cậu cúi đầu, Tiểu Hắc Quỷ không biết từ lúc nào lại chạy đến. Nó không biết vì sao anh trai lại buồn, chỉ ngoan ngoãn nắm lấy tay Bạch Linh: "Anh trai đừng buồn."

"Ừ," Mũi Bạch Linh cay xè, cậu gượng cười vui vẻ dỗ dành nó, "Ta không sao, ta còn muốn... tìm Đậu Đậu cho ngươi nữa."

Tiểu Hắc Quỷ trông có vẻ rất vui: "Thật sao? Anh biết Đậu Đậu ở đâu à?"

Tạ Sùng Sâm dẫn hai người đệ tử cắt từng con Hỏa Cẩu treo ngược trên trần nhà xuống. Trong môi trường tối tăm, ngọn lửa lần lượt sáng lên rồi tắt đi, giống như những chiếc đèn hoa đăng trôi nổi, sáng rồi tắt trên sông vào ban đêm.

Chờ đến con Hỏa Cẩu cuối cùng ở góc trần nhà cũng rơi xuống và cháy hết, Bạch Linh nghe thấy một tiếng chó tru rất dài, vọng từ xa xăm.

Âm thanh đó dường như truyền đến từ bên ngoài lâu đài, không còn sự hung ác như trước, mà giống như đang làm nũng, muốn chủ nhân chơi cùng chúng. Nó kêu vài tiếng rồi biến mất.

Như có tâm linh tương thông, Tiểu Hắc Quỷ đột nhiên nhảy dựng lên: "Đậu Đậu!"

Theo hướng chạy của Tiểu Hắc Quỷ, Bạch Linh nhìn thấy, ở góc tường, lờ mờ có một con chó nhỏ. Nó kêu to bằng giọng non nớt, cái đuôi ve vẩy như hoa, lao về phía người chủ nhỏ của mình.

Tiểu Hắc Quỷ vui mừng ôm lấy chú chó nhỏ hôn tới tấp. Chú chó nhỏ không phải loại quý hiếm gì, dường như là chó ta, lông màu hoa đốm. Có lẽ là do nhà họ Triệu mua sắm một lô chó dùng để chế tạo Hỏa Cẩu nên được tặng kèm, hoặc có lẽ là bạn đồng hành mà Tiểu Hắc Quỷ ngẫu nhiên có được, khó mà nói rõ.

Hai vóc dáng nhỏ vui vẻ nhận ra nhau, Tiểu Hắc Quỷ nhớ tới điều gì đó, hớn hở ôm Đậu Đậu chạy về phía Bạch Linh: "Đậu Đậu tìm được rồi! Cảm ơn anh trai!"

"Không có gì," Mắt Bạch Linh có chút nhòe đi , "Ta đâu có làm gì đâu."

Dưới chân Bạch Linh, Tiểu Hắc Quỷ chưa đầy 1 mét, cùng với chú chó con to bằng hai bàn tay, ôm lấy nhau thân mật, chậm rãi biến mất.

Bạch Linh đã chứng kiến cảnh tượng này vô số lần ở Tùng Hạc Viên, đây là lúc Tiểu Hắc Quỷ đã mãn nguyện, được vãng sinh chuyển thế.

"Hy vọng khi ngươi trở lại, đừng tái sinh vào loại nhà tội ác này nữa," Bạch Linh thầm cầu nguyện cho nó, "Ngươi không sai, Đậu Đậu cũng không sai, cái sai... là sự lựa chọn vận mệnh khó khăn."

Nếu Tiểu Hắc Quỷ chỉ là con cái của một gia đình bình thường, giờ này nó hẳn là đang chơi đùa cùng các bạn nhỏ ở nhà trẻ, và mong về nhà chơi với Đậu Đậu.

Tạ Sùng Sâm thu hồi ánh mắt đang nhìn Tiểu Ngốc Quỷ đang lặng lẽ rơi lệ, đột nhiên mở lời: "Đi thôi."

Lý Tuyết Văn lại chụp thêm vài tấm ảnh tro tàn trên mặt đất để lưu giữ, cảm khái nói: "Chuyện này còn phải công bố với giới đạo không? Triệu Thiên Dịch thật là hồ đồ mà..."

Vì con cháu mà hao mòn tâm trí, cũng vì điều này mà cả nhà chết thảm, thật là khó mà nói rõ được đúng sai.

"Công bố, sao lại không công bố?" Tạ Sùng Sâm khó có được khi lại phát biểu ý kiến về loại chuyện này, "Chuyện trời phạt này, trước nay đều không thiếu một mình ông ta."

Lý Tuyết Văn hiểu ý anh. Người chết như đèn tắt, loại danh tiếng hay thể diện này, không để lại cho hắn cũng không sao cả. Có thể cảnh báo cho đời sau là tốt nhất, không thể thì từ xưa đến nay cũng chưa từng thiếu loại người nổi lên tà niệm đi đường tà đạo này.

Tạ Nhất Hải thở dài: "Ôi, tội nghiệp đứa trẻ vô tội nhà ông ta."

Tạ Sùng Sâm không yên tâm quay đầu lại nhìn một cái. Tiểu Ngốc Quỷ đã lau mắt rồi đi theo kịp, chỉ là rũ đầu, không thấy rõ thần sắc, dường như vẫn còn chìm trong nỗi buồn.

Nhanh lên lớn lên chút đi.

Mấy người về nhà không lâu, Tạ Sùng Sâm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nửa giờ sau đã thu dọn đồ đạc rời đi. Bạch Linh quãng đường xa xôi mệt đến tê liệt, lén ngồi trên rương hành lý để Tạ Nhất Hải kéo về, nên không để ý chuyện gì đã xảy ra.

Mà Tạ Nhất Hải cùng Lý Tuyết Văn từ chị Xà kia nhận một vụ việc nhẹ nhàng, nói là một cô gái ở phía bắc thành đi tảo mộ về bị dính phải đồ không sạch sẽ, nên bảo họ đi xem. Danh tiếng của người nhà họ Tạ hiển hách bên ngoài, cho dù là học trò cũng là một chuyện khó cầu. Hai người tạm thời quyết định đi trước ba ngày.

Thế nên sau một giấc ngủ dậy, Bạch Linh kinh hỉ phát hiện -

Ủa? Ba người đều không có ở đây, vậy cả cái sân tứ hợp viện này chẳng phải là thiên hạ của mình rồi sao!

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày hôm sau, Bạch Linh chơi một trận đã đời, sau đó bị người nhà nghiêm khắc giáo huấn

Hòm bản nháp gầy đi , hòm bản nháp yêu cầu mọi người dùng nhiều hoa và tưới nước để béo lên nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro