🔏 Chương 17 Máy ATM lại cống nạp rồi!
Tạ Nhất Hải thấy vẻ mặt này của Lý Tuyết Văn không khỏi lấy làm lạ, Lý Tuyết Văn ngoại trừ đối diện với chuyện quá khứ của nhà họ Lý, ngày thường luôn bình tĩnh và lý trí, thuộc loại người mà dù trời có sập xuống cũng có thể cười lạnh mắng ngươi "thằng ngu, tâm lý yếu kém" được.
Hắn ghé sát vào xem: "Sao vậy, nghiêm trọng lắm à?"
Lý Tuyết Văn mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.
Một lúc lâu sau, y nói: "Đây thật sự là điều tra của Ủy ban An Ninh Quốc Gia sao? Không phải tìm thực tập sinh cảnh sát nào đó viết bừa đấy chứ?"
Tạ Sùng Sâm gật đầu: "Cho nên phần tài liệu này mới được giao đến tay anh."
Tạ Nhất Hải thấy kỳ lạ, hắn với địa vị thấp nhất trong gia đình giờ mới đến lượt xem xét, hắn vừa lật vừa lẩm bẩm thành tiếng: "... Cừu Hiếu Võ, 14 tuổi, thông minh lanh lợi, là lớp trưởng gương mẫu của lớp, quan hệ tốt với tất cả bạn học. Mẹ làm nông, trồng đậu phộng, bố làm công ở một tiệm kim khí trong thành phố, gửi tiền về hàng tháng.
"... Cừu Lệ Lệ, 14 tuổi, hướng nội, là hàng xóm, bạn cùng bàn với Cừu Hiếu Võ, sống với ông bà; hướng nội, có nhiều bạn bè. Mẹ là nhân viên bán bảo hiểm ở công ty thành phố, bố là nhà thầu nhỏ ở thành phố, đều gửi tiền về hàng tháng, gia cảnh thuộc loại khá giả trong huyện."
Hắn nhìn thấy không kiên nhẫn, chẳng khác gì thông tin gia cảnh học sinh lưu trữ ở trường học. Hắn trực tiếp lật đến phần hai, là phần phỏng vấn những người xung quanh của các nạn nhân.
Kết quả lại càng vô dụng.
Bạch Linh tò mò muốn chết, nhưng hai người cao lớn bao vây kín mít, cậu đành phải ngồi xổm xuống, chui đầu nhỏ từ dưới cánh tay Tạ Nhất Hải vào để xem.
Tạ Sùng Sâm đột nhiên nổi giận: "Tư thế gì đây?"
Một người và một con quỷ hoảng sợ, hai đôi mắt to ngây ngốc nhìn về phía "người lớn" trong phòng.
Tạ Sùng Sâm mặt lạnh: "Lúc nhỏ anh dạy em tư thế ngồi như vậy sao? Thẳng lưng, ưỡn ngực, tay giơ lên để xem tài liệu!"
Tạ Nhất Hải vội vàng làm theo một cách quy củ, trông giống như một học sinh tiểu học tội nghiệp mặc áo Bối Bối Giai, thẳng lưng, cánh tay giơ cao 90 độ, cả người cứng đờ xem tài liệu.
Mặc dù không biết tại sao "trưởng bối kiêm máy ATM" của Tạ gia lại đột nhiên không vui, nhưng tư thế này giúp Bạch Linh có thể đứng dậy xem, thoải mái hơn không ít.
Cậu nở nụ cười cảm ơn với Tạ Sùng Sâm, mắt to cười híp lại, trông vô cùng ngoan ngoãn và ngọt ngào.
Mặt than! Lòng dạ khó lường! Nhưng người vẫn tốt lắm nha!
Còn về Tạ Nhất Hải, ngươi cứ chịu thiệt một chút đi, anh trai ngươi làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi mà~
Phần phỏng vấn thứ hai có thể tóm tắt đơn giản bằng vài câu.
"Học sinh ngoan", "chưa từng đánh nhau", "quan hệ ngày thường đều tốt", "chưa từng làm chuyện gì khác người".
Phần thứ ba là "Quỹ đạo hoạt động" của các nạn nhân trong vòng một tuần gần đây. Ngôi trường cấp hai này không nằm sâu trong núi, mà nằm ở trung tâm của vùng núi. Trường cấp hai đời trước là các lớp được sinh viên tình nguyện mở trong kỳ nghỉ và dựng lều, nên được chọn xây gần hai thôn của huyện. Quỹ đạo hoạt động của bọn trẻ là đi học, về nhà, chơi quanh thôn, đi học.
Điều kiện gia đình của bọn trẻ nhìn chung không cao, tuổi còn nhỏ, vì vậy không có điện thoại di động hay máy tính, việc thu thập thông tin hàng ngày tăng thêm độ khó.
Lý Tuyết Văn cuối cùng thở dài: "Em hiểu ý tứ của đại ca, chúng ta cần phải đi khảo sát thực địa."
Nói đi là đi.
Ba anh em dường như đã quen với việc đi khảo sát thực địa ở những nơi xa xôi, sau khi kết thúc bữa tối liền bắt đầu thu dọn hành lý.
Rõ ràng là ở trong nhà ở một cách tính toán kỹ lưỡng chưa đầy một ngày.
Bạch Linh kỳ thật đã phát hiện điều này: bản lưu trữ mới nhất của máy chơi game là từ nửa năm trước.
Chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, nhận đủ mọi việc lớn nhỏ, bọn họ không cần thiết phải vất vả như vậy.
Trừ phi... là vì chuyện liên quan đến Lý Tuyết Văn.
Bạch Linh nhìn những đồ nội thất mới tinh trong phòng khách vắng vẻ, không muốn đứng ngây ra ở dưới lầu, rón rén đi lên lầu. Mục đích ban đầu của cậu là tầng hai, muốn xem Lý Tuyết Văn đang làm gì, nhưng gót chân nhỏ bỗng dừng lại, như bị ma xui quỷ khiến mà đi thẳng lên tầng 3.
Hành lang không bật đèn, vương vấn mùi đàn hương mỏng manh nhưng có cảm giác tồn tại cực mạnh. Giữa hành lang dài tối tăm, một vầng sáng ấm áp, rực rỡ tràn ra. Từ xa có thể nghe thấy tiếng vật phẩm cọ xát trong tĩnh lặng, cậu lén lút thò đầu qua cửa, Tạ Sùng Sâm đang thu dọn đồ đạc.
Trời đã lạnh, dù cho thể chất có tốt đến mấy, những bộ quần áo mùa hè được đặt trong vali mấy ngày trước cũng không thể mặc được. Cam Túc lại là nơi nội địa, một khi qua tiết Thu phân, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cực lớn, mỗi ngày đều lạnh đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đồ đạc chất đống khắp nơi, Bạch Linh nhìn quanh, ngồi bệt xuống tủ đầu giường, chống cằm nhỏ, nhìn Tạ Sùng Sâm đi qua đi lại hết chuyến này đến chuyến khác.
Phong cách quần áo của đại lão thật là đỉnh, đa phần là màu tối, đen, xám đậm, xanh đen, trầm ổn như chính con người anh.
Nghĩ như vậy, Bạch Linh cúi đầu nhìn quần áo của mình, bĩu môi đầy ấm ức.
Áo sơ mi sọc xanh trắng, kiểu dáng Hàn Quốc rộng rãi, rất thời trang thì không sai, nhưng mặc vào mùa thu nhìn thật là lạnh.
... Quỷ cũng muốn theo đuổi xu hướng sao! Mặc mãi một bộ đến nỗi ngay cả mình cũng thấy chán rồi!
Cậu nhân lúc Tạ Sùng Sâm vào phòng vệ sinh tìm đồ tắm, nhảy xuống khỏi tủ đầu giường, ngồi xổm bên cạnh vali hành lý lén lút nhìn.
Cái áo sơ mi màu xám khói này đẹp, áo gile len lông cừu màu xám đậm kia cũng đẹp... Ai nha size lại lớn thế, XXL, mặc trên người cậu lại thành phong cách rộng thùng thình.
Tạ Sùng Sâm bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Cậu nhóc đang ngồi xổm bên chiếc vali hành lý cực lớn, lén lút nhìn vào bên trong, gần như muốn bò cả người vào. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình không vừa vặn với thân trên của cậu, ở tư thế này, vừa lúc lộ ra cả một đoạn lưng sau trắng nõn, cùng với cái mông nhỏ nhắn, mềm mại cong lên.
Tạ Sùng Sâm cảm thấy trong phòng có chút nóng.
Tiểu Ngốc Quỷ không biết đang xem cái gì, chăm chú đến mức ngay cả tiếng bước chân hắn ngày càng gần cũng không hề phát hiện.
Tạ Sùng Sâm đành phải không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, buồn cười khi thấy Tiểu Ngốc Quỷ như bị điện giật, đột nhiên nhảy dựng lên và lùi ngay về phía tủ đầu giường.
Ánh mắt Tạ Sùng Sâm khó khăn lắm mới rời khỏi cái mông nhỏ đang ngồi trên tủ đầu giường.
Anh đột nhiên nhớ lại chuyện cũ rích, ngày đó là ở đâu nhỉ? Đúng rồi, ở sân bay, Tiểu Ngốc Quỷ to gan lớn mật này đã ngồi ngay lên đùi anh.
Thật ra không có cảm giác gì đặc biệt, nó nhẹ như không khí chuyển động, đối với thể chất của anh mà nói thì chỉ là một luồng lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy - điều này làm anh cảm thấy bất an, thà rằng nó là một đòn tấn công tâm thần mạnh mẽ như mưa rền gió dữ còn hơn.
Tiểu Ngốc Quỷ ngồi trên tủ đầu giường cũng không hề thành thật, hai chiếc chân thon thả bên ngoài chiếc quần đùi đen không quy củ đung đưa, trắng đến chói mắt. Theo ánh mắt của Tiểu Ngốc Quỷ, Tạ Sùng Sâm nhìn về phía quần áo trong vali hành lý.
... Chẳng lẽ là cậu để ý đến quần áo của anh sao?
Tạ Sùng Sâm thấy có chút buồn cười.
Anh từ trước đến nay không quan tâm đến các khía cạnh ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả đều giao cho em trai lo. Tạ Nhất Hải cũng là một gã thô kệch, thường thường thấy cái nào mặc thoải mái thì mua hai cái, hai anh em mỗi người một cái. Sau này Lý Tuyết Văn đến, ghét bỏ gu thẩm mỹ thiểu năng của bọn họ, tự quyết định ôm hết mấy việc tỉ mỉ này, Tạ Sùng Sâm cũng yên tâm để y làm.
Lúc này xem ra, quần áo mà Lý Tuyết Văn chọn, với chất vải mềm mại của các thương hiệu lớn, thiết kế đơn giản, lại rất không tồi.
Bạch Linh hoàn hồn lại thì Tạ Sùng Sâm đã thu dọn xong hành lý, chiếc vali hành lý màu đen cực lớn dựa vào cửa, còn người thì không thấy bóng dáng đâu.
Không có cái máy ATM để quan sát, Bạch Linh một mình trong phòng cũng chẳng có gì vui, người nhà đều có mặt, cậu không dám chơi game, đành buồn bực đi ra hành lang.
Phòng sách bên cạnh hiếm hoi mở cửa, cậu lặng lẽ sờ soạng đi vào, quả nhiên là Tạ Sùng Sâm đang làm gì đó - là một ít lá bùa linh tinh, người đàn ông đang nhẹ nhàng vén tay áo, mày cau lại nghiêm túc cầm bút lông, dùng chu sa viết cái gì đó.
Cảm giác thật là lợi hại nha.
Bạch Linh bò đến bên cạnh bàn, nghiêng đầu xem anh viết chữ.
Nét bút của Tạ Sùng Sâm mạnh mẽ mà trôi chảy, những ký hiệu màu đỏ son tuy không hiểu nhưng nhìn vào đã thấy uy vũ sát khí. Bên cạnh có một chồng giấy dày đã viết xong, được chặn lại bằng cái chặn giấy ngọc đen, có vẻ là để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
Xem một lát thấy chán, cậu nhón chân đi đánh giá trang trí phòng sách.
Trước đây cậu cảm thấy phòng sách này chắc chắn chẳng có gì vui, nên chưa từng đến thám hiểm. Vài cái giá sách gỗ cổ kính, một số sách cổ kính mang đậm cảm giác niên đại, có một căn phòng nhỏ bên trong, dùng tấm rèm thêu hình quái vật kỳ dị bằng dây đỏ sẫm che lại. Trực giác mách bảo Bạch Linh bên trong có chút "đồ vật", cậu nhìn thoáng qua từ xa rồi bỏ qua.
Vừa quay đầu lại, Tạ Sùng Sâm lại không thấy đâu nữa.
??? Thiên sư lợi hại chuẩn bị đồ đạc đều nhanh như vậy sao? Đi rồi cũng không phát ra chút tiếng động nào.
Bạch Linh bĩu môi nhỏ lại ra cửa tìm anh, giống hệt cảnh diều hâu cắp gà con đi tìm gà mẹ vậy.
Đèn phòng ngủ sáng lên, Tạ Sùng Sâm lại quay về phòng ngủ.
Chỉ vừa bước vào, Bạch Linh liền kinh ngạc.
Trong không khí lan tỏa một mùi hương tro tàn mà đối với cậu nghe rất dễ chịu, tro tàn mỏng manh rơi rụng đầy sàn, tương phản với tấm thảm tối màu, trông thật rực rỡ và đột ngột.
Mà giữa đám tro tàn ấy, là vài món quần áo -
Áo sơ mi cotton màu trắng mềm mại, áo khoác dệt kim màu xanh hải quân, cùng với hai chiếc quần thường.
Tuy nói những món quần áo này có thể nhìn ra đã qua sử dụng, nhưng chủ nhân của chúng rõ ràng rất tỉ mỉ, giặt giũ mềm mại, thơm tho, bảo quản cực tốt, áo khoác dệt kim không hề có một chút xù lông nào.
Bạch Linh ngây người từ xa, không hiểu nổi màn kịch đột ngột này là gì.
Giây tiếp theo, Tạ Sùng Sâm từ phòng vệ sinh bước ra. Anh dường như vừa rửa tay và mặt, vẫn còn bọt nước chảy dọc theo khuôn mặt cương nghị của anh. Ánh mắt anh lóe lên, mặt vô biểu tình nói: "Phù triện lại thất bại, đáng lẽ là tiêu hủy quần áo, lại biến thành quần áo thêu cho người chết. Thôi kệ."
Bạch Linh không chắc chắn nhìn chằm chằm vào mặt Tạ đại lão, trực giác mách bảo cậu rằng sự thật dường như không phải như vậy, nhưng con quỷ tham lam nhỏ bé nhìn quần áo trên mặt đất, không biết xấu hổ nuốt nước miếng.
Quần áo mới nha...
Xem kích cỡ này, là quần áo cũ thời học sinh của Tạ Sùng Sâm hay Tạ Nhất Hải đây?
Kia, nếu chủ nhân không cần, muốn tiêu hủy, lại bị trời xui đất khiến đốt cho người chết, vậy cậu mượn mặc một chút... Cũng không phải là không được đi?
Nhưng Tạ Sùng Sâm ở trong phòng không đi, Bạch Linh vẫn còn chút gò bó, chỉ dám đứng nhìn từ xa với ánh mắt khát khao.
Tạ Sùng Sâm mang chổi tới, quét đống tro tàn của phù chú rơi vãi đầy sàn, rồi xách vali hành lý đi xuống lầu, tiện tay tắt đèn, đóng cửa.
Trong bóng đêm, Bạch Linh đang tự giao chiến giữa thiện và ác trong lòng.
Tiểu quỷ ngoan nói: Ngươi không thể tham lam lợi ích nhỏ, nhỡ đâu là cố ý dụ dỗ ngươi ra ngoài, để trừ khử ngươi thì sao. Hiện tại thiên sư độc ác đều rất biết ngụy trang, ngươi không thể vì anh ta đẹp trai mà lơ là được.
Tiểu quỷ hư nói: Không cần thì phí, thử xem cũng không mất tiền, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Bạch Linh nghĩ : ngươi, cái đồ tiểu quỷ hư đốn này, nhớ từ tốt đến xấu, từ cao đến thấp* cũng khá là rõ ràng đấy.
(*) Gốc: thượng vàng hạ cám thục ngữ
Vậy nghe ngươi vậy.
Cậu ngồi xổm xuống, sờ lên chất vải mềm mại, bông xốp đã được giặt sạch, không hiểu sao, đột nhiên có chút muốn khóc.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu thay quần áo mặc kể từ khi trở thành quỷ đấy.
Cảm ơn ngươi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghỉ lễ rồi, ngọt ngào mấy ngày nha ~ Hôm nay siêu béo ~ Mặt kiêu ngạo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro