🔏 Chương 21 Sổ kẻ thù (2)

Đây sẽ là điểm đột phá ư?

Lý Tuyết Văn nhanh chóng lật xem tài liệu. Nói về mối quan hệ ràng buộc thì đúng như Lệ Dung đã nói: những người bị hại có thù oán với bạn trai cũ của Lily, bạn thân thuở nhỏ của cô bé, người chị họ cùng tuổi ở nhà bên cạnh, cùng với một vài chiến hữu thân thiết của Cừu Hiếu Võ. Mười bảy người này thoạt nhìn tản mát ở hai thôn, nhưng nếu tính toán kỹ lưỡng, họ lại có những mối quan hệ xa gần có thể dính líu đến nhau.

Tuy nhiên... thôn Hành Môn và thôn Thù Quân thật sự quá nhỏ bé. Chỉ cần một mảng trần nhà rơi xuống cũng có thể trúng chín, mười người có quan hệ họ hàng thân thích. Rất khó để xác định đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không.

Cừu Đức Long giữ họ lại ngủ. Trong thôn không có nhà khách, chỉ có nhà ông là lớn hơn một chút, hậu viện có xây thêm hai phòng dành cho khách. Lý Tuyết Văn muốn lập tức đi dò hỏi thêm các gia đình khác có liên quan, nhưng Tạ Sùng Sâm ngầm lắc đầu, rồi đứng dậy cảm ơn vị trưởng thôn già.

Cấu trúc nhà Cừu Đức Long là tiền phòng (phòng trước), sân, và hậu phòng (phòng sau). Ở góc sân có một giếng nước được xây bằng gạch ngói thô sơ. Giếng khô ráo, không có vết nước loang lổ, có lẽ do mùa thu mực nước thấp.

Bóng đêm mịt mờ, ông trưởng thôn tìm kiếm mãi mới thấy chùm chìa khóa, miệng lẩm bẩm: "Phòng này vốn dĩ là của thằng con trai với con dâu tôi, chúng nó đều đi thành phố lớn làm ăn hết rồi. Tôi thì một thân một mình nuôi con bé Dung Dung lớn lên, haizzz..."

Cánh cửa phòng mở ra, bụi bay mù mịt khiến Lý Tuyết Văn không kịp đề phòng, ho sặc sụa cả nửa ngày.

Phòng lâu ngày không có người ở, có mạng nhện giăng mắc linh tinh. Ông trưởng thôn lấy chổi định quét dọn, nhưng Lý Tuyết Văn nhận lấy, tự mình quét. Ông trưởng thôn liền đi tìm chăn đệm cho họ.

"Nhất Hải sao vẫn chưa thấy đâu?" Lý Tuyết Văn nhanh tay nhanh chân quét tước sạch sẽ, chợt nhớ ra điều gì, "Gần 11 giờ rồi, cậu ta đừng có xảy ra chuyện gì đấy..."

Lời y còn chưa dứt, một tiếng chó sủa chói tai vang lên trong sân!

Tiếng chó sủa đục ngầu, nghẹn ngào, tiếng gầm gừ dường như đang đau đớn vô cùng. Lý Tuyết Văn kinh ngạc định ra cửa xem xét, nhưng ngay khoảnh khắc y đẩy cửa ra, mọi thứ lại tĩnh lặng trở lại.

Ánh trăng rất sáng, nhưng không đủ để nhìn rõ mọi thứ trong sân. Y nheo mắt thăm dò một hồi, chỉ nghe thấy tiếng gió rất khẽ.

Bà ta run rẩy ôm chăn đệm bước đến.

"Kỳ lạ, chó nhà nào thế nhỉ?" Lý Tuyết Văn đón lấy, nhận chăn đệm từ tay bà ta, "Cảm ơn bà. Vừa rồi cháu nghe tiếng chó kêu, nhà mình có nuôi chó không ạ?"

Bà ta ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Không có! Cậu nghe nhầm rồi, nhà tôi có gì để trộm đâu, tôi với ông nhà cũng lười nuôi mèo chó."

"Thế nhà bên cạnh thì sao ạ?"

"Nhà bên cạnh cũng không nuôi. Bên đó là em trai của ông nhà tôi. Thím dâu đã chết rồi, chỉ còn lại có một mình ông ấy, có nuôi mấy con mèo chứ không nuôi chó."

"Ông ấy không có con cái sao?"

"Không có," bà lão kéo hắn vào phòng, thận trọng liếc nhìn ra sân một cái rồi mới nói tiếp, "Thím dâu mất sớm, mới kết hôn được ba năm thì chết. Tôi không nói dối đâu, cái chết tà môn lắm! Toàn thân không còn da, nhảy xuống giếng! Sáng hôm sau dậy múc nước, thấy hồng hồng mà lại có mùi tanh tưởi, vừa thấy là biết không ổn rồi, máu me đầy cả giếng nước! "Khi ấy, bà đồng ở thôn tụi tôi còn sống, phải làm lễ cúng bái ròng rã ba ngày mới hóa giải được chỗ dính máu đó."

Lý Tuyết Văn nghe xong, trong lòng khẽ động. Tuy rằng những thôn xóm hẻo lánh thường thích đổ thừa mọi chuyện kỳ lạ cho quỷ thần, nhưng những điều "tà môn" mà y và Tạ Sùng Sâm vừa trải qua, khiến cho mức độ đáng tin của những lời bà ta nói bậy nói bạ này cũng trở nên cao hơn.

"Cô ấy đã chọc giận thứ gì?"

"Cả thôn đều đồn, là 'Tiên' trong núi để mắt đến cô ấy. Nếu không thì một cô gái trẻ mới mười tám tuổi đã hăm hở đòi lấy chồng làm gì! Đáng tiếc, em trai của ông nhà tôi không phải là người năng lực lớn, không trấn áp được. Một cô gái tốt đẹp như vậy lại chết trẻ."

"'Tiên' trong núi ư?"

Bà ta nhận ra mình đã nói những điều không nên nói, vội vàng che miệng lại, rồi thần sắc hoảng loạn vỗ nhẹ vào miệng mình ba cái, xem như tạ tội với quỷ thần.

Bà lắc đầu: "Tóm lại, tinh thần của em trai ông nhà tôi từ đó về sau không còn bình thường nữa. Hai cậu ở đây tuyệt đối đừng chọc ghẹo ông ấy."

Nói xong, bà ta vội vã rời đi, cũng không còn khách sáo nói những lời xã giao như ban nãy.

Lý Tuyết Văn đăm chiêu trở vào phòng: "Anh, anh thấy sao?"

"Ba phần thật, bảy phần thêu dệt," Tạ Sùng Sâm nói, "Lột da rồi ném xuống giếng, nếu không muốn người khác phát hiện thì gây ra một hồ máu làm gì? Còn nếu muốn người khác phát hiện, chỉ cần lột da ném ra ngoài là đủ rồi. Chuyện này, có thành phần bị 'phóng đại'. Nói đi nói lại, nếu là án mạng vì tình, thì có cần phải ra tay thảm độc đến mức ấy không?"

Lý Tuyết Văn sùng bái gật đầu. Y lại ra sân cẩn thận kiểm tra thêm ba vòng.

Trong lúc đó, Cừu Đức Long lại đến một chuyến. Thấy họ đã trải chăn đệm xong, ông vỗ vỗ đầu nói mình mắc bệnh hay quên ngày càng nặng. Dặn dò thêm vài câu rằng nửa đêm nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào cũng tuyệt đối không được mở cửa, rồi mới rời đi.

Sân được ngăn cách bằng hàng rào tre cao, phải cách rất xa mới nhìn thấy hộ nhà khác, và nhà đó không bật đèn. Nếu tiếng chó kêu là từ nhà hàng xóm, thì tuyệt đối không thể nghe rõ ràng đến mức như vậy được.

Ở góc đối diện giếng nước có một điện thờ to bằng quyển sổ, được xây bằng xi măng, thô ráp và không bắt mắt. Lư hương đổ nghiêng sang một bên, đầy tro tích tụ, toàn thân màu đồng xanh, e rằng đã lâu lắm không được sử dụng.

Lý Tuyết Văn cẩn thận thổi bay lớp tro bụi, dùng điện thoại chiếu sáng nhìn vào bên trong điện thờ. Có một tượng thần cao khoảng 20 centimet, tạo tác đơn sơ, đầy rỉ sét. Miễn cưỡng còn có thể phân biệt được khuôn mặt thú dữ nửa giống sói, nửa giống cáo, mồm nhọn đầy lông nhung nhe nanh dữ tợn, thè ra chiếc lưỡi nhọn cong queo. Chi tiết khuôn mặt được chạm khắc quá tinh tế ngược lại tạo cảm giác tà mị.

Y bật đèn flash chụp ảnh lưu lại, rồi mang về phòng cho Tạ Sùng Sâm xem.

Tạ Sùng Sâm nheo mắt nhìn kỹ một lát, rồi che đi cái mỏ nhọn kỳ quái kia: "Đây là Hoàng Đại Tiên*."

(*) Một nhân vật thần thoại, còn được gọi là Hoàng Sơ Bình, là một vị thần được thờ cúng trong tín ngưỡng Đạo giáo, Nho giáo và Phật giáo ở Trung Quốc, đặc biệt nổi tiếng ở Hồng Kông. Ông được tôn kính vì sự linh thiêng trong việc ban phước lành, sức khỏe và tài lộc. ( Nguồn gg )

Nghe đến "Hoàng Đại Tiên", Lý Tuyết Văn liền hiểu ra.

Thần thoại dân gian ở các vùng tại Trung Quốc đều có mô tả về chồn, có nơi cho rằng đó là "tinh quái" không thể chọc ghẹo, có nơi lại thờ phụng là Tiên. Người trước thường gọi miệt thị là "Hoàng Bì Tử" (chồn da vàng), người sau thì tôn xưng là "Hoàng Đại Tiên" (Đại Tiên họ Hoàng).

Chỉ là phạm vi của "Hoàng Đại Tiên" quá rộng, người mê tín lung tung thì nhiều, khó mà suy đoán được điều gì. Nhìn điện thờ bị bỏ hoang thế này, có lẽ con trai của ông bà Cừu già tin vào điều này, con trai đi rồi thì nó cũng bị bỏ xó.

Mãi đến hơn 12 giờ đêm, trăng sáng đã lên cao, Tạ Nhất Hải vẫn không xuất hiện. Hai người bèn ngủ trước. Nông thôn có thói quen sinh hoạt sớm, họ định sáng sớm sẽ đi tìm hiểu gia đình các nạn nhân khác, nếu Tạ Nhất Hải vẫn chưa xuất hiện thì sẽ tìm sau.

Vào nửa đêm, tiếng chó gào đột ngột ngoài cửa sổ lại kinh động họ vài lần. Tiếng gào trong trẻo như khóc ra máu, cuồng loạn và sầu oán.

Anh em nhà họ Tạ ngủ rất sâu giấc, tội nghiệp Tiểu Bạch Linh, vừa có động tĩnh là tỉnh ngay, run rẩy nhìn khắp nơi một lượt, đợi đến khi tiếng chó gào biến mất mới dám nằm xuống ngủ tiếp.

Chiếc giường sưởi trong phòng rất lớn, cỡ hai mét rưỡi vuông, ngủ hai người một bóng ma thì dư dả.

Bạch Linh căn cứ theo nguyên tắc "Rụt rè", "Lễ phép", "Nước giếng không phạm nước sông", luôn nằm cách xa hai anh em. Kết quả là, cậu bị tiếng động dọa đến lúc hoảng sợ, lúc gào rú. Cậu co người lại một chút rồi lại co thêm một chút nữa, cuối cùng thì chỉ hận không thể ôm trọn lấy Tạ Sùng Sâm.

Trong cơn mơ hồ, cậu cuộn mình trong hơi ấm bao la toát ra từ người Tạ Sùng Sâm, hô hấp mới dần ổn định lại, rồi chìm vào giấc ngủ say.

Thế nên, khi Tạ Sùng Sâm tỉnh dậy vào ngày hôm sau, điều anh nhìn thấy là cảnh tượng như thế này:

Một cái đầu nhỏ màu đen lông xù đang cuộn tròn thành một nhúm bé xinh trên ngực anh. Chiếc mũi nhỏ đáng yêu vẫn còn cọ cọ vào áo ngủ của anh. Khung xương của cái kẻ gây tội này quá nhỏ nhắn, dường như chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn lại. Cậu ngoan ngoãn, mềm mại, nép mình trong khe hở giữa chăn và cơ thể anh.

Thảo nào trong mơ anh lại cảm thấy mát lạnh đến vậy.

Tạ Sùng Sâm vận động bả vai, cẩn thận ngồi dậy.

Ánh nắng sớm mờ nhạt xuyên qua cửa sổ gỗ thô ráp, chiếu sáng căn nhà rách nát và hoang vắng. Lý Tuyết Văn vốn có thói quen dậy sớm nên đã thức giấc, đang ở trong sân thăm dò cái giếng nước.

Lẽ ra Tạ Sùng Sâm nên tự mình ra sân xem cho ra nhẽ, bởi ban ngày có lẽ sẽ có điều gì đó bộc lộ bất ngờ hơn ban đêm. Nhưng cái sinh vật nhỏ bé đang ngủ say thảnh thơi bên đùi này lại khiến lần đầu tiên anh có cảm giác muốn ngủ nướng.

Tiểu Ngốc Quỷ ngủ quá thoải mái trong nguồn dương khí thuần hậu, nồng đậm của Tạ Sùng Sâm. Cậu hạnh phúc lật người, chỉ hận không thể dán toàn thân vào nguồn suối ấm áp này.

Cậu là con quỷ đầu tiên không hề sợ hãi sát khí chí dương toàn thân của Tạ Sùng Sâm, ngược lại còn biểu hiện sự "thích thú". Tạ Sùng Sâm nghĩ đến điều gì đó, rồi lại lắc đầu.

Không giống lắm.

Tạ Nhất Hải được tìm thấy ở căn nhà tranh tối qua.

Hắn vẫn tin chắc mình đang đi đến nhà "Lão Cừu" mà căn nhà tranh đó ám chỉ, hay nói đúng hơn, hắn hoàn toàn không nhận ra mình đang quay vòng trong vòng lặp ảo giác, và vẫn đang mặt ủ mày ê lên đường.

Nhìn bộ quần áo nhăn nhúm của hắn, có lẽ tối qua hắn không chê điều kiện khốn khổ, gian nan, đã giải quyết một đêm ngay tại chỗ.

Lý Tuyết Văn thấy chỉ số thông minh của hắn mà cảm thấy cạn lời, đứng từ xa quan sát và không có ý định đến giúp.

Tạ Sùng Sâm cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ hắn, cứ để hắn đi tiếp đi. Một cái mê chướng nhỏ như vậy mà có thể vây hãm lâu đến thế, cũng thật là cao siêu."

Cuối cùng, Lý Tuyết Văn thật sự không thể chịu nổi nữa, tiến lên vỗ một cái vào vai Tạ Nhất Hải. Người đàn ông to lớn đang mệt đến hai chân nhũn ra chợt run lên bần bật, như thể được quán đỉnh, ánh mắt trở nên tỉnh táo lại.

Hắn mơ màng chớp mắt thật mạnh, cứng lưỡi nhìn về phía trước, rồi dùng ánh mắt tỉ mỉ đánh giá Lý Tuyết Văn một cách khó tin: "Má nó, không phải mày đi ở đằng trước tao sao?!"

Lý Tuyết Văn tức cười: "Mày mở mắt heo ra mà nhìn xem, phía trước mày có ai không?"

Tạ Nhất Hải run rẩy cả người, quay đầu nhìn ra phía sau. Mặt trời đã chậm rãi nhô lên, khiến mắt hắn đau nhói.

"Tao... Mẹ kiếp, tao đã đi vòng quanh cái căn phòng nát đó cả đêm sao?!"

Lý Tuyết Văn mặc kệ hắn, quay đầu đi thẳng. Tạ Nhất Hải tự biết mình đã trúng ma chướng và bị quay vòng vòng, xấu hổ không nói nên lời, lủi thủi đuổi theo.

Họ dùng bữa sáng ở nhà Cừu Đức Long, rồi trình bày ý muốn. Cừu Đức Long rất thoải mái chỉ đường cho họ: "Nhà Cừu Lị Lị dễ tìm lắm, hai cậu cứ đi từ đường đất ra ngoài, cái cổng lớn được sơn màu đỏ nổi bật nhất chính là nhà đó!"

Cừu Lệ Dung còn lấy ra từ trong ngăn kéo một tờ giấy viết thư ố vàng đã lâu, đơn giản đánh dấu nhà của những người bị hại khác cho họ. Cô bé chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tinh nghịch: "Các vị Thiên sư, thuận buồm xuôi gió nhé."

Nhưng ngay khi ba người họ vừa bước chân ra khỏi cổng lớn, Cừu Đức Long đã vội vã chạy theo.

Bước chân ông dồn dập, lảo đảo, như thể vừa trải qua một chuyện gì đó cực kỳ khó chấp nhận. Lý Tuyết Văn kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Cừu Đức Long toát mồ hôi lạnh khắp trán, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Những nếp nhăn khắc sâu trên mặt ông run rẩy, hai con mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trông hệt như đã thức trắng cả đêm. Lúc ăn sáng, ông cúi đầu ít nói nên không ai phát hiện điều bất thường.

Lý Tuyết Văn nhận ra có điều không đúng, trấn an ông: "Bác ơi, đừng hoảng, có chuyện gì vậy ạ?"

"Đi..." Cừu Đức Long như thể nặn ra âm thanh từ sâu trong cổ họng, "Không cần đến nữa, không cần đến nhà chúng tôi nữa..."

"Không phải, có chuyện gì ngài nói rõ xem?" Lý Tuyết Văn sững sờ, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cừu Đức Long lại dứt khoát quay lưng đi. Ông dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: "Có lẽ các cậu có thể thành công, có lẽ... được rồi. Đừng đến nhà chúng tôi nữa, và cũng đừng nói chuyện với Cừu Lệ Dung nữa."

Nói xong, ông nhanh chóng biến mất sau cánh cửa gỗ thô ráp, khô nứt. Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt ba người, truyền đến tiếng lạch cạch của dây xích sắt khóa chặt.

Tạ Nhất Hải trợn mắt há hốc mồm: "Đến nỗi đó sao? Không phải, chúng tôi đã làm gì chứ?"

Lý Tuyết Văn đẩy đẩy kính, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đã bị khóa chặt một lúc, rồi đột ngột thốt ra một câu: "Ông ấy gọi cháu gái mình là Cừu Lệ Dung. Đây có giống cách một người ông gọi đứa cháu duy nhất của mình không?"

Điều này là đang ngụ ý cái gì?

Bạch Linh ngủ đến mặt trời lên cao, cuối cùng cũng no nê rời khỏi giường, và sau đó...

Trong sân ngập tràn tiếng khóc, trời đất mịt mù, u ám, còn kèm theo tiếng gió quỷ dị như tiếng trẻ con khóc thút thít.

??? Thiên sư và hộ vệ của ta đâu? Vừa rồi còn ở đây, to lớn như vậy hai người mà?!

Cậu sợ tới mức nhảy dựng lên, liền bay thẳng ra ngoài, cũng không còn màng đến chuyện ngủ nướng nữa. Cậu bay đến giữa sân, lại thấy một người đang ngồi giữa sân, lưng quay về phía cửa phòng.

Cháu gái của ông già sao?

Bạch Linh có thiện cảm với cô bé, tò mò cô bé đang làm gì, bèn bay vòng ra phía trước. Kết quả là nó kinh hoàng tột độ!

Đôi mắt to sáng bóng của Cừu Lệ Dung mở rất lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn linh động, đen láy lại nở một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, cứ như thể... chỉ có lớp da đang vặn vẹo mà thôi.

Cô bé ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai tay đỡ đầu gối. Cái dáng ngồi trang nghiêm như vậy đặt trên người một cô bé mười mấy tuổi lại trở nên quái dị và không tự nhiên.

Hơn nữa...

Đôi mắt sáng bóng kia, thẳng tắp nhìn vào con ngươi kinh ngạc của Bạch Linh, khóe miệng cong lên một biên độ sâu hơn.

Bạch Linh chợt nhận ra: Chẳng lẽ... cô bé này nhìn thấy mình?!

Tác giả có lời muốn nói:

Đội sổ Thiên sư: Tạ Nhất Hải

Đội sổ ma quỷ: Bạch Linh

Tạ đại lão khổ tâm vì hai đứa nhỏ ngốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro