Hồi 2: Chương 17: Hàm Giang Nhập Cuộc

Sáng sớm hôm sau thượng triều Bắc Đế đưa ra bằng chứng Lạc Trường phản nghịch, cúi đầu phục tùng Tây Đế trà trộn vào nội bộ Hoành Dao. Mưu phản tội đáng xử tử, tịch thu toàn bộ gia sản trả lại bá tánh, triều đình không lấy dù chỉ một lượng.

Quân triều đình chia ra lật tung Hoành Dao hốt trọn tất cả phản quân, Lạc Trường từ hoàng cung bị áp giải về Lạc gia để khai hết hầm bí mật, đường liên lạc với Tây Đế. Trước đó tất cả nô bộc, gia nhân đều bị đem ra canh giữ ngay giữa sân. Chờ Tăng Hàm Giang đến đích thân chỉ ra kẻ tâm địa độc ác hoặc mưu phản để xử, còn lại sẽ được thả ra.

Tăng Hàm Giang nhìn xung quanh sân, ngoại trừ Hỷ Lan đã chết và Hinh Thy tẩu thoát đêm qua, những tay phục tùng quan trọng của Lạc gia đều đã có đủ ở đây.

Khoan đã--

Hắn không thấy Xáng Linh!

Vội nắm lấy một binh lính đứng gần, hắn gấp gáp hỏi: "Ban nãy các ngươi có thấy mỹ nhân nào mặc lam y không?"

"Không.. không thấy."

Xáng Linh tuy ôn nhu nhưng là một nữ tử thông minh, nàng không thể không biết khi đưa Lạc Trường về nguy hiểm thế nào.

Chỉ có một khả năng, nàng đã đi tìm gã!

Mặc ngăn cản của binh lính, Tăng Hàm Giang lao vào trong, lục tung mọi ngóc ngách từng phòng tìm kiếm nữ nhân quen thuộc.

"Các ngươi lùi lại! Nếu không ta sẽ giết ả này!"

Tiếng Lạc Trường hét lên từ thư phòng, đầu hắn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã lao đến nơi phát ra âm thanh.

Lạc Trường đứng góc phòng như phát điên, tay cầm thanh kiếm kề sát cổ Xáng Linh, liên tục gào lên không cho phép binh lính tiến về phía mình.

Nhìn Xáng Linh nhắm hờ mắt, tay giữ lấy thanh kiếm cố để nó không đâm vào, dáng vẻ chật vật đau đớn khiến Tăng Hàm Giang tức giận cùng cực.

Người trong Lạc gia đến với Lạc Trường chia làm ba dạng:

Khao khát cuộc sống trong vinh hoa phú quý như Hỷ Lan.

Thỏa mãn ham muốn nhục dục hoặc có nhiệm vụ như Hinh Thy.

Và ôm hận thù Lạc gia mà liều mình đi vào như Tăng Hàm Giang.

Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Xáng Linh là chân thành bên gã, toàn tâm toàn ý vì gã mà vun đắp Lạc gia. Mỗi lần Lạc Trường đưa về những nữ nhân khác hoan ái tại phòng chung, hắn đều thấy nàng đứng từ xa dõi theo, rồi lại đau lòng trốn trong phòng khóc đến nghẹn ngào.

Xáng Linh yêu Lạc Trường đến vậy, gã sao có thể vô tình với nàng nhiều năm như thế?

"Tăng Hàm Giang!"

Gã nhìn thấy hắn liền căm phẫn muốn xông tới, nhất thời quên mất có Xáng Linh mà vứt nàng sang bên. Nàng nắm lấy cánh tay gã, thảm thiết cầu xin: "Đừng, dừng lại đi A Trường, chàng đừng gây thêm tội ác nữa."

"Cút ra con ả vô dụng!"

Gã đạp mạnh vào đầu Xáng Linh khiến nàng ngã ngào xuống đất, đầu vừa bị chấn động mạnh lần nữa va vào thành bàn, máu chảy lênh lánh.

Mặc cho tầm nhìn đã mờ mịt nàng vẫn cố lết đến ôm lấy chân hắn, tiếng khóc nhỏ như mang theo bao nhiêu uất ức mà trách:

"A Trường, sao chàng lại trở thành như vậy? Chàng không phải A Trường mà ta biết, A Trường của ta là người trượng nghĩa sẵn sàng cứu giúp bất kỳ ai. A Trường không phải loại khốn nạn, độc ác thế này!"

"...Phập..."

Thanh kiếm trong tay gã đâm vào Xáng Linh, vô tình đến đáng sợ, khóe môi nữ nhân xinh đẹp chảy xuống hai đường máu. Đôi mắt sáng lộ rõ sự mệt mỏi cùng đau khổ chất chứa bao năm. Nàng cười giễu chính mình, ánh nhìn dần trở nên bình thản đến lạ..

"Lạc Trường.. kiếp.. sau gặp lại.. ta nhất định.. sẽ không yêu chàng nữa.."

Thanh kiếm rút ra, nàng ngã xuống đất.

Trong đầu Xáng Linh tái hiện đoạn ký ức đã qua nhiều năm.

Xáng Linh năm đó chỉ vừa lên tám, nàng xuất thân tiểu thư nhà họ Xáng tiếng tăm không nhỏ. Vẫn như mọi hôm, sáng sớm nàng đến hồ lớn giữa trấn để chơi, trong lúc sơ suất thì trượt chân ngã xuống.

Nàng vùng vẫy, nhưng không đủ gây ra tiếng động cho người khác phát hiện.

Nước hồ giữa mùa đông lạnh đến tê dại mọi giác quan, nàng nhắm mắt, cảm tưởng mình sẽ chết ở nơi này thì Lạc Trường xuất hiện.

Mặc cho cơn giá lạnh, nam hài hơn nàng ba tuổi vẫn lao xuống cứu nàng.

Giây phút đó, ánh mắt nàng đã vĩnh viễn không thể rời khỏi Lạc Trường.

Nàng làm quen với gã, cùng gã đi chơi khắp nơi suốt ba năm liền, những lần có ai gặp nạn gã đều mặc kệ nguy hiểm lao vào giúp đỡ.

Xáng Linh yêu gã, yêu gã vì những điều làm nên nhân cách gã.

Nhưng rồi năm gã lên mười bốn, gã không còn đi với nàng nữa. Gã thường xuyên cùng phụ thân đi những chỗ kinh tởm để "học hỏi".

Mười lăm tuổi, gã chơi nữ nhân ở Kỳ Lâu. Nàng khó chịu khóc suốt cả đêm.

Mười sáu tuổi, gã đánh người vô tội. Nàng phản đối tranh cãi với gã.

Mười bảy tuổi, gã thu thập mỹ nhân khắp nơi về. Nàng kịch liệt trách mắng gã.

Mười tám tuổi, gã đắm chìm tửu sắc ngày đêm. Nàng đến đưa hắn về, ngăn cản hắn đi.

Năm mười chín tuổi, gã càng lúc càng hống hách hệt như phụ thân gã. Nàng bị ép hôn theo ý phụ mẫu.

Năm hai mươi tuổi, gã định nâng một nữ nhân từ Kỳ Lâu làm chính thê. Nàng bỏ trốn, từ mặt Xáng gia để gả cho hắn.

Xáng Linh năm mười bảy tuổi gả cho Lạc Trường đơn thuần vì yêu, vì muốn giữ gã cho riêng mình mà từ bỏ mọi thứ để làm Lạc phu nhân.

Xáng Linh của mười năm sau, hai mươi bảy tuổi đã nếm trải đủ tư vị đau đớn, bi kịch cho tình yêu ngây dại đó.

Nàng hai mươi bảy tuổi từ trần, nguyên nhân... bị chính người nàng yêu nhất giết.

Tăng Hàm Giang rút thanh kiếm của binh lính đứng kế bên, đôi mắt đỏ ngầu lao vào tấn công gã. Tiếng kiếm va chạm sởn cả lông tơ, binh lính bên ngoài ngộp thở nhìn theo cuộc chiến.

Hắn muốn chất vấn gã, hỏi gã rốt cuộc có tim không? Trong mắt gã Xáng Linh là gì? Đến cả loài súc sinh cũng có tình cảm riêng của mình, gã vì cớ gì đủ nhẫn tâm mà bỏ qua nữ nhân chân thành đó?

"Lạc Trường! Ngươi không xứng với Xáng Linh! Càng không xứng với tình cảm mà nàng dành ra!"

"Ha, ta không xứng với ả ta thì sao? Ngươi cũng như ta thôi Hàm Giang, ngươi chưa bao giờ chịu cho ta một cơ hội! Chưa bao giờ!"

Binh lính muốn xông vào hỗ trợ, nhưng cố thế nào cũng không thể chen vào được hai thanh kiếm đó. Tất cả chú ý đều dồn lên hai thân ảnh liên tục lao vào nhau, không ai chú ý đến thân xác vốn bất động vẫn còn tàn hơi.

"Xáng Linh."

Xáng Linh nhìn thân thể mình vẫn còn chút hơi tàn, nhưng thật sự bản thân nàng đã chết từ ban đầu. Nàng u buồn cười, xoay sang nhìn chủ nhân giọng nói xa lạ.

Một nữ nhân xinh đẹp hoàn toàn khác hẳn thời đại này.

Nàng ấy ngồi trên bàn để đồ, hai chân bắt chéo, chiếc cằm miết vào lòng bàn tay đặt trên đùi. Nàng ấy nhìn Xáng Linh, gương mặt như thấu hiểu những gì nàng chịu.

Nàng nhìn những người trong phòng, không ai thấy nữ nhân đó cả.

"Ta tên Lưu Phùng Nhân."

Xáng Linh gật đầu, nhu hòa hỏi: "Nàng cần gì ở ta?"

"Ta có thể giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng."

"Là gì cũng được sao?"

"Ngoại trừ bất lợi cho Hàm Giang."

"Ta có thể tham lam xin hai điều?"

"Nếu hợp lý và trong khả năng của ta."

Xáng Linh ngoảnh đầu nhìn bóng dáng Lạc Trường, gã là Lạc Trường, nhưng cũng không phải là chàng ấy.

"Điều đầu tiên, ta mong kiếp sau sẽ không gặp lại."

Giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nàng nhắm mắt gom hết tất cả quyết tâm để rồi dứt khoát: "Ta muốn xin ba phân thời gian."*

Lưu Phùng Nhân gật đầu, nàng lẩm bẩm trong miệng câu thần chú nào đấy. Ngay lập tức Xáng Linh như bị lực hút vô hình kéo nàng vào cơ thể.

Xáng Linh không hề biết, để duy trì cho nàng thêm bốn mươi lăm giây * sự sống, Lưu Phùng Nhân đã phải hao tổn một phần sức khỏe cỡ nào.

Trận chiến giữa hai người căng thẳng kéo dài, không ai nhận ra cơ thể bất động dưới đất có chút lay chuyển.

Xáng Linh từ từ bò dậy, không hề tạo ra tiếng động để ai phát hiện. Nàng đi đến sau bàn, lấy thanh kiếm cũ cất giấu trong đấy ra.

Nó đã từng là điều Lạc Trường tự hào nhất - thanh kiếm đồng hành với gã giúp đỡ mọi người. Lần cuối cùng gã nhìn thấy nó, có lẽ đã là chuyện từ lúc chưa rơi vào hoan lạc.

Một lần nữa, thanh kiếm vì việc nghĩa mà xuất hiện. Dù cho trước mũi nhọn đó là chủ nhân từng cùng vào sinh ra tử, nó vẫn phải hoàn thành đúng ý nghĩa mà nó tồn tại: tiêu diệt kẻ ác.

Cơ thể nàng chao đảo như xác sống, đôi mắt nàng mở lớn, lao thẳng đến chỗ trận chiến như chẳng màng sinh mệnh.

"...Phập..."

Chỉ trong tích tắc, thanh kiếm cũ đâm vào tim Lạc Trường. Cả gã lẫn Hàm Giang đều ngỡ ngàng nhìn nàng, nữ nhân chân yếu tay mềm bỗng nhiên trở nên cường bạo.

Nhưng khi đâm được Lạc Trường, nàng ngã tự do trong không trung, đôi mắt hạnh khẽ cười với hắn: "Tiểu đệ, ta đi trước nhé."

Hai thân xác một nam một nữ ngã cạnh nhau, tựa như có một vết cắt giữa không gian vô hình, dù ngay trước mắt vẫn không để hai người chạm được vào nhau. Trong y phục Lạc Trường lạch cạch hai tiếng, rơi ra chiếc vòng cổ ánh vàng đắt giá, vỡ làm hai.

Dù nó đắt giá, Tăng Hàm Giang vẫn chẳng quan tâm.

Những vết chém trên da thịt hắn đang rỉ máu, so với nỗi đau mất đi người hắn xem như tỷ tỷ giờ phút này cũng chẳng là gì.

"...Thịch..."

Tim hắn nhói lên, không phải, đây không phải là nỗi đau cảm xúc.

Miệng hắn xuất hiện mùi rỉ sét của máu, Tăng Hàm Giang thử chạm vào dòng dịch lỏng chảy ra từ miệng.. nó màu đen.

Hắn chuyển sang nhìn thanh kiếm nằm kế xác Lạc Trường, lúc này mới để ý sự kỳ lạ ở nó. Có tẩm độc, còn là loại độc ngấm dần chưa tìm ra thuốc giải.

Lạc Trường, gã yêu Hàm Giang đến nỗi chết cũng muốn kéo hắn theo cùng.

Tăng Hàm Giang cười cay đắng, hắn đã nghĩ đến chuyện buông tha cho tâm hồn, để bản thân được nếm vị ngọt yêu thương Mika dành cho hắn.

Nhưng xem ra không thể rồi.

"Hàm Giang!"

Mika từ bên ngoài xông vào, y gấp gáp chạy đến bên hắn. Nhìn thấy vết thương chảy đầy máu của người, y đau lòng định lau đi nhưng bị hắn ngăn cản.

"Đừng động vào, trong máu có độ---"

Tăng Hàm Giang hoàn toàn kiệt sức ngất đi tại chỗ, chuyện sau đó thế nào hắn không rõ. Khi tỉnh lại hắn chỉ biết Xáng Linh được đưa về Xáng gia an táng, nhận lại nhi nữ sau nhiều năm chỉ còn là thân xác lạnh lẽo, phụ mẫu nàng đã ân hận gào khóc không ngừng.

Về phần Lạc Trường và những kẻ trong bộ não làm phản thì xử tử chung, quăng vào cùng một hố rồi đắp đất lên. Gia sản như đã hứa trao trả về cho bá tánh bị hại.

Chuyện bên ngoài tương đối đã xong.

Còn Lâm Mặc trước đó có bệnh, nay lại liên tục vận động thêm vết thương nặng, hiện tại đã chìm vào hôn mê. Trùng hợp mẫu thân Lưu Chương vừa đến Hoài Mộng, buộc hắn phải trở về gặp mặt gấp.

Trước lúc đi Lưu Chương có tới thăm Hàm Giang, sau đó liền thu dọn đồ đưa Lâm Mặc trở về Lưu gia.

Tăng Hàm Giang thở dài sau khi nghe y tóm tắt mọi chuyện, hắn định hỏi về tình trạng của mình thì đã bị Mika ôm chầm lấy, đôi mắt đỏ hoe trái với cánh môi gượng cười, y nói: "Còn một ngày, để ta đưa ngươi đến tận cùng trời đất, đến bất kì nơi nào ngươi thích.. được không?"

Tăng Hàm Giang hiểu rồi, thời gian của hắn.. vỏn vẹn một ngày.
.
.
.
.
.

-Hết hồi 2 chương 17-

Vài chương gần đầy tập trung vào Mika và Tăng Hàm Giang nhiều vì để giải quyết xong vấn đề lớn (là Lạc Trường), cũng như bù đắp số chương đầu hai người không có đất diễn.

Chương kế tiếp sẽ hoàn toàn là tuyến tình cảm của Mika, Tăng Hàm Giang đồng thời cũng là kết thúc cho cặp này. Sau đó thêm hai chương nữa cho Lâm Trận là hoàn hồi 2...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro