Chap 4: Mời nhập vào việc thứ 1001 của bạn

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 998/1000

Đầu ngón tay Chuei Liyu lơ lửng phía trên màn hình, mãi không chịu lướt.

Ứng dụng được thiết kế riêng cho Người giả lập này sẽ nhảy số với mỗi nhiệm vụ được hoàn thành, giờ đây nhấp nháy ánh sáng xanh dịu dàng, như một lời thúc giục thầm lặng.

"Hôm nay làm gì đây?" Cậu đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Người giả lập Chung Sanghyeon đang pha cà phê trong bếp.

Chung Sanghyeon quay người lại, ánh nắng xuyên qua rèm cửa in những đường sọc mỏng trên mặt y. Mười bốn tháng trôi qua, lớp vỏ ngoài của Người giả lập vẫn mới tinh như ban đầu, không một chút dấu vết hao mòn, có lẽ đây là điểm khiến y không giống con người nhất.

『Nhiệm vụ mã số 999: Lên tháp Namsan treo ổ khóa.』

Y đưa cà phê cho Chuei Liyu, đó là nơi họ từng đến trong buổi hẹn hò đầu tiên.

Chuei Liyu đón lấy tách cà phê, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay Người giả lập Chung Sanghyeon. Nhiệt độ da Người giả lập được thiết lập cố định ở 36.5 độ, mô phỏng hoàn hảo thân nhiệt con người, nhưng lại thiếu đi những phản ứng sinh lý như trở nên lạnh khi căng thẳng hay nóng bừng khi ngại ngùng.

"Anh nhớ hôm đó em..." Chuei Liyu nhấp ngụm cà phê, vị ngọt vừa phải lan tỏa trong miệng, "Hôm đó cậu ấy sợ độ cao, nhất quyết không chịu lên đài ngắm cảnh."

Người giả lập Chung Sanghyeon nghiêng đầu, đây là động tác quen thuộc khi y truy xuất ký ức.

"Dữ liệu ghi chép, lúc đó hai người đã ở cửa hàng lưu niệm bốn tiếng, mua hai cái nam châm và một ổ khóa."

"Rồi cậu ấy làm mất chìa khóa," Chuei Liyu không nhịn được nở nụ cười, "Chúng tôi tìm mãi, cuối cùng phát hiện nó kẹt trong túi nhỏ trên quần jeans của cậu ấy."

Chung Sanghyeon trước mắt hơi mở to mắt, trong đồng tử lóe lên một tia ánh sáng xanh.

"Chi tiết này không có trong cơ sở dữ liệu ký ức của em, cảm ơn anh đã nói với em."

Chuei Liyu đột nhiên giật mình, cậu nhận ra mình đang làm một việc nguy hiểm: bổ sung ký ức cho Người giả lập, khiến y trở nên hoàn chỉnh hơn, càng giống Chung Sanghyeon hơn. Giống như xây lâu đài trên cát, dù biết rõ thủy triều rồi sẽ ập đến, nhưng vẫn không ngơi không nghỉ nặn đắp cho lâu đài cao hơn.

---

Tháp Namsan giờ đông khách hơn trong ký ức rất nhiều. Chuei Liyu và Chung Sanghyeon chen chúc trong dòng người, tay nắm chặt ổ khóa tình yêu mới mua. Ổ khóa lần này tinh xảo hơn nhiều so với lần đầu họ mua, được khắc hoa văn phức tạp, giá cả cũng đắt gấp năm lần.

"Viết gì đây?" Chuei Liyu đưa ổ khóa cho Người giả lập Chung Sanghyeon.

"Tên của anh và em." Người giả lập Chung Sanghyeon cầm lấy bút, không chút do dự viết lên mặt khóa dòng chữ nét chữ đều như in: "Chuei Liyu Chung Sanghyeon".

Chuei Liyu nhìn chằm chằm vào biểu tượng trái tim hoàn hảo đó, lồng ngực dâng lên một nỗi chua xót. Chung Sanghyeon thật viết chữ luôn nguệch ngoạc, nét cuối cùng luôn cong lên như một cái đuôi nhỏ.

"Không viết ngày tháng sao?" Cậu hỏi.

Người giả lập Chung Sanghyeon lắc đầu.

"Không cần. Ổ khóa này sẽ luôn ở đó, thời gian không có ý nghĩa."

Họ tìm một khe hở trên đài ngắm cảnh, móc ổ khóa vào lan can. Động tác của Người giả lập rất nhanh nhẹn, tiếng kim loại kêu vang giòn tan. Khi chìa khóa trượt khỏi kẽ tay y rơi xuống khu rừng phía dưới, Chuei Liyu gần như đã thấy hình ảnh cậu thiếu niên lóng ngóng năm nào.

"Nhiệm vụ số 999, hoàn thành. Còn lại nhiệm vụ cuối cùng."

Trên xe trở về, Chuei Liyu không nhịn được hỏi: "Nhiệm vụ cuối cùng là gì?"

Người giả lập Chung Sanghyeon nhìn ra khung cảnh phố xá đang trôi qua ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi trên khuôn mặt.

"Chung Sanghyeon không viết gì, điều thứ 1000 là để trống."

Chuei Liyu sững người, cậu nhớ đến cuốn nhật ký, 987 điều đầu là do Chung Sanghyeon viết, 12 điều sau là do Người giả lập thêm vào, duy chỉ có điều thứ 1000 là để trống.

Khoảng trống được cố ý tạo ra này giống như một ẩn dụ, về sự kết thúc, hoặc một khởi đầu mới.

"Vậy chúng ta phải làm gì?"

Người giả lập Chung Sanghyeon quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười quen thuộc.

"Tùy anh quyết định, anh à."

Cách xưng hô đó khiến mắt Chuei Liyu nóng rát. Mười bốn tháng qua, Người giả lập luôn gọi cậu như vậy, ngay cả ngữ điệu và nhịp ngắt đều giống hệt Chung Sanghyeon. Đôi khi cậu thậm chí quên mất rằng, Chung Sanghyeon thật đã mãi mãi dừng lại ở tuổi 26, dừng lại ở ngã tư đường trong đêm mưa đó.

"Để anh suy nghĩ." Cậu cúi đầu nhìn đôi tay mình, "Ngày mai nói với em."

---

Tối hôm đó, Chuei Liyu mất ngủ. Cậu nhẹ nhàng rời giường, lấy cuốn nhật ký đã sờn gáy từ trong ngăn kéo. Dưới ánh trăng, cậu lại lướt qua những nét chữ nguệch ngoạc, từ dòng đầu tiên đến dòng cuối cùng. Ở những trang cuối, cậu phát hiện ra một chi tiết trước giờ bị bỏ qua, nét chữ của Chung Sanghyeon từ chỉn chu dần trở nên nguệch ngoạc, đặc biệt là những trang cuối, một số nét bút thậm chí đâm xuyên qua trang giấy, như thể đã dồn hết sức lực mới viết ra được.

Và bên dưới dòng để trống cuối cùng, có một dòng chữ nhỏ gần như không thể nhìn thấy:

『Để anh ấy viết, anh ấy nên có danh sách của riêng mình rồi.』

Nước mắt Chuei Liyu rơi xuống trang giấy. Hóa ra Chung Sanghyeon đã lên kế hoạch cho tất cả từ lâu: 987 việc đầu là để cậu nhớ về quá khứ, 12 việc sau là để Người giả lập giúp cậu thích nghi với hiện tại, và việc cuối cùng là dành cho tương lai.

Cầm bút lên, cậu viết thật cẩn thận:

『Sống thật tốt.』

---

Sáng sớm hôm sau, Chuei Liyu tỉnh dậy trong hương của cà phê nồng đậm. Chung Sanghyeon đứng bên giường, trên tay là khay bữa sáng với trứng ốp la, bánh mì nướng, trái cây cắt sẵn và một cốc cà phê nóng bốc khói.

Y đặt khay lên đầu giường.

"Chào buổi sáng, anh."

Chuei Liyu ngồi dậy, đột nhiên nhận thấy Người giả lập đã mặc chiếc áo sơ mi xanh mà Chung Sanghyeon thích nhất, kiểu tóc cũng được chải chuốt kiểu giống như lúc họ gặp nhau lần đầu. Những chi tiết này khiến cổ họng cậu thắt lại, gần như không nói nên lời.

"Anh đã quyết định nhiệm vụ cuối cùng rồi." Cậu chỉ vào dòng chữ mới viết trong nhật ký.

Chung Sanghyeon cúi xuống xem, ánh sáng xanh trong đồng tử hơi chớp.

- Xác nhận nhiệm vụ mã số 1000: Sống thật tốt. Nhiệm vụ này không có tiêu chuẩn thực hiện cụ thể, có thể cần cả đời để hoàn thành.

Chuei Liyu gật đầu.

Sau một lúc im lặng, Người giả lập đột nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh như đang bàn về thời tiết hôm nay:

"Hệ thống của em sẽ tự động tắt lúc 12 giờ đêm nay. Chung Sanghyeon đã thiết lập chương trình đếm ngược không thể thay đổi."

Mặc dù đã có linh cảm trước, tin này vẫn tựa một cú đấm trúng ngực Chuei Liyu. Cậu há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có thể nắm chặt tấm ga giường.

"Còn 16 giờ 42 phút nữa." Người giả lập bổ sung.

"Anh muốn trải qua khoảng thời gian này như thế nào?"

Chuei Liyu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"Giống như mọi ngày thôi." Cậu nói, "Chúng ta đi cửa hàng tiện lợi đi."

Cánh cửa tự động của cửa hàng tiện lợi phát ra tiếng "ding" quen thuộc. Mười bốn tháng trôi qua, bày trí trong cửa hàng hầu như không thay đổi, chỉ có nhân viên thu ngân sau quầy đã được thay bằng một người trẻ hơn. Chuei Liyu lấy hai gói cơm nắm và hai chai sữa dâu, giống hệt món họ từng mua năm xưa.

"Cần hâm nóng lại không ạ?" Người nhân viên mới hỏi.

"Không cần đâu, cảm ơn." Chuei Liyu trả tiền xong do dự trong chốc lát lại hỏi "Bạn biết Chung Sanghyeon không, cậu ấy trước kia từng làm ở đây."

Nhân viên mới vội lắc đầu, Chuei Liyu gật đầu nói "Được rồi", rồi mang đồ ăn bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Người giả lập đứng bên ngoài cửa, ánh nắng chiếu qua cửa kính in những vệt sáng loang lổ trên người y.

"Em ấy không còn ở đó nữa." Chuei Liyu nói, "Không ai nhớ em ấy."

"Em nhớ. Tất cả lịch trực, giá cả hàng hóa, khẩu vị của khách quen, và cả khi anh lén hôn cậu ấy bên tủ lạnh ngày mất điện."

Chuei Liyu mũi cay cay. Cậu xé bao bì cơm nắm, hạt cơm vẫn khô cứng, rong biển vẫn ẩm, nhưng lần này cậu không than phiền. Họ ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài cửa hàng tiện lợi, lặng lẽ ăn xong bữa trưa đơn sơ ấy, giống như vô số buổi chiều Chung Sanghyeon trực cửa hàng ngày trước.

Thời gian còn lại trôi qua vô thanh như cát trong đồng hồ. Họ đến công viên sông Hán, đến rạp chiếu phim quen thuộc, đến tiệm gà rán lúc nào cũng đông người xếp hàng. Khi màn đêm buông xuống, họ trở về căn hộ.

Người giả lập đứng giữa phòng khách, nhìn quanh không gian y đã sống mười bốn tháng.

"Còn một tiếng nữa, có cần em làm gì không? Như chương trình bảo trì trước khi tắt chẳng hạn."

Chuei Liyu lắc đầu, đột nhiên bước tới ôm chặt lấy Người giả lập. Cơ thể Người giả lập cứng đờ một chút, sau đó thả lỏng, nhẹ nhàng ôm lại.

"Cảm ơn em." Giọng Chuei Liyu nghẹn ở bờ vai Chung Sanghyeon, "Mười bốn tháng qua, cảm ơn em."

Người giả lập vỗ nhẹ lưng cậu, động tác nhẹ nhàng như đối xử với một món đồ dễ vỡ.

Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi, hạt mưa đập vào kính, nhịp độ ngày càng gấp gáp. Chuei Liyu ngẩng đầu, phát hiện ánh sáng xanh trong mắt Người giả lập trở nên bất ổn, khi sáng khi tối.

"Bắt đầu rồi. Chương trình tắt máy."

Chuei Liyu hoảng hốt nắm lấy tay y. "Đợi đã, em còn điều gì muốn nói không? Bất cứ điều gì cũng được."

Chung Sanghyeon nhìn sâu vào cậu, tiếng mưa trong nền dần xa mờ. Giọng nói y đột nhiên trở nên dị thường rõ ràng, không giống máy móc, ngược lại tràn đầy hơi ấm của con người:

"Anh, anh còn nhớ không, ngày chia tay em nói em mệt rồi, thực ra còn nửa câu sau: Em mệt rồi, mệt vì phải giả vờ mình không yêu anh."

Đó là giọng của Chung Sanghyeon thật, không phải sự mô phỏng của Người giả lập. Chuei Liyu mở to mắt, nhưng chưa kịp phản ứng, ánh sáng xanh trong mắt Người giả lập đã hoàn toàn tắt. Cơ thể y đổ gục về phía trước, được Chuei Liyu đỡ lấy trong vòng tay.

Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng to. Chuei Liyu ôm lấy Người giả lập không còn phản ứng, quỳ trên sàn, nước mắt làm mờ cả tầm nhìn. Mọi chuyện xảy ra trong mười bốn tháng qua hiện lên trong đầu. Gió đêm bên sông Hán, bỏng ngô trong rạp chiếu phim, gà rán trong ngày tuyết đầu mùa, và vô số những buổi bình minh và hoàng hôn bình dị. Ký ức sống động đến mức khiến cậu gần như không phân biệt được đâu là thật, đâu là do Người giả lập tạo ra.

Bên ngoài cửa sổ, là ánh đèn thành phố trong mưa mờ ảo. Chuei Liyu nhẹ nhàng đặt Người giả lập lên sofa, đắp lên người cậu ta tấm chăn len mà họ đã đắp chung vô số lần.

Vào giây phút cuối cùng, cậu như thấy khóe miệng Người giả lập khẽ nhếch lên, đó là một nụ cười không nằm trong chương trình.

Con số trên ứng dụng đếm thay đổi lặng lẽ: 1000/1000.

---

Một năm sau, vào mùa xuân, Chuei Liyu nhận được một kiện hàng bí ẩn, chỉ có địa chỉ người nhận được viết chỉn chu. Mở ra, bên trong là một cuốn nhật ký mới tinh và một con chip dữ liệu.

Trang đầu tiên của cuốn nhật ký viết:

『Bây giờ, hãy bắt đầu 1000 việc của riêng anh đi.』

Chuei Liyu cầm bút lên, trầm ngâm một lúc, viết xuống dòng đầu tiên:

『1. Học pha cà phê ngon』

『2. Lên tháp Namsan xem chiếc khóa đó còn không』

『3. Xem lại <Trùng Khánh sâm lâm> trong ngày mưa』

『...』

Khi viết đến điều thứ bảy, cậu dừng lại, nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ. Trong một khoảnh khắc, cậu như nghe thấy tiếng "ding" của cửa tự động cửa hàng tiện lợi, và có ai đó đang gọi khẽ:

"Anh."


end chính văn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro