Chương 3
7.
Ta bị những dòng chữ làm cho kinh hãi, lặng lẽ nhìn sâu vào ánh mắt của Chu Yếm.
Tất cả là lỗi của ta, nghiệp chướng mà!
Chu Yếm cúi đầu, thu mình lại ở góc xe, khẽ nói:
"Đại công tử, ta sẽ không làm hại người."
Được rồi, chắc hẳn những dòng chữ kia đã hiểu lầm hắn rồi.
Chu Yếm được đưa tới y quán để châm máu giải độc.
Cả một bát máu lớn được rút ra, hắn vẫn không kêu rên một tiếng.
Trên gương mặt tuấn tú, từng giọt mồ hôi rơi lấm tấm.
Ta nhìn không đành lòng, đưa khăn tay ra, ra hiệu cho hắn lau mồ hôi.
Hắn ngẩn người một lúc, rồi cất khăn vào ngực áo.
Ta tức giận ra lệnh:
"Không được cất! Lau ngay!"
Hắn lại lấy khăn ra, cẩn thận lau mồ hôi.
Dòng chữ hiện lên:
[Đại công tử quả là bậc thầy huấn luyện chó.]
[Ta muốn mang chó nhà ta tới cho đại công tử dạy bảo.]
Chó? Bọn họ đang nói Chu Yếm sao?
Vậy rốt cuộc Chu Yếm là thái tử gia hay chỉ là một con... chó?
Ta và Chu Yếm một trước một sau bước vào cổng phủ.
Vừa vào, một chiếc ấm trà bay thẳng về phía ta.
Khi ấm trà gần tới đầu, Chu Yếm đã nhanh tay bắt được một cách vững vàng.
Cha ta quát lớn:
"Ly Luân, cút vào đây ngay! Mã nô quỳ ở bên ngoài!"
Ta còn chưa kịp vào cửa, đã nghe tiếng Tân Khải lệ khóc thút thít bên trong.
"Tiểu hầu gia, ngài đừng trách huynh ấy. Là vì huynh ấy quan tâm ngài, mới chọn cách tự hành hạ mình để làm ngài tức giận."
...?
Nếu ta không về, hai người này chắc sắp diễn nguyên một thoại bản rồi.
Ta cầm lấy ấm trà từ tay Chu Yếm, đạp cửa bước vào.
Một tay ném thẳng ấm trà về phía Tân Khải Lệ.
"Ta còn chưa chết, khóc tang cái gì?"
Huyền Cảnh Chỉ dùng một cú chém tay gạt chiếc ấm, khiến nước trà văng tung tóe khắp nơi.
Tân Khải Lệ bị dọa đến mức ngừng khóc, sững sờ nhìn ta, run giọng nói:
"Ca ca, huynh đã về rồi."
Cha ta ngẩn người, nhìn ta rồi nhìn hai người bọn họ, tức giận quát:
"Các ngươi muốn tạo phản sao?"
Ta nhân đó quỳ xuống:
"Cha, con không lấy chồng nữa."
Dòng chữ lại hiện lên:
[Nam phụ độc ác ngầu thật, thân nhỏ yếu mà vẫn quyết liệt đối đầu!]
[Không phải đâu, ta nói nữ chính, tốt nhất là ngủ mà mở mắt ra đấy.]
[Nữ chính tranh giành cái gì mà gắt thế này?]
8.
Cha ta lộ vẻ kinh ngạc hơn nữa, đưa tay ôm ngực, ngồi phịch xuống ghế, hít sâu một hơi rồi nói:
"Con ra ngoài một chuyến, bị quỷ nhập thân rồi sao?"
Ta liếc mắt nhìn Huyền Cảnh Chỉ, nhếch môi cười nhạt:
"Huyền tiểu hầu gia thích không phải là ta, mà là Tân Khải Lệ. Cớ gì không tác thành cho đôi uyên ương này, để khỏi cả ngày khóc lóc sướt mướt, khiến ai cũng thấy phiền lòng?"
Huyền Cảnh Chỉ lập tức đáp lại, giọng lạnh lùng:
"Ngươi còn chưa giải thích chuyện với mã nô, giờ lại đổ oan lên ta. Ly Luân, đừng quá tùy tiện và vô lý."
Tùy tiện và vô lý, bốn chữ này ta nghe đến mức phát ngán.
Ánh mắt ta đảo quanh, tìm một thứ gì đó vừa tay để đáp lễ. Hôm nay không đánh hắn một trận thì không xong!
Cuối cùng, ta nhìn trúng thanh Hộ Quốc bảo kiếm treo trên đại sảnh.
Cha ta thấy được ý định của ta, lập tức quát:
"Nếu con dám động vào nó, thì hôm nay cút khỏi Ly phủ ngay!"
Huyền Cảnh Chỉ hít một hơi lạnh, nhíu mày nói:
"Ly Luân, ta và Khải Lệ trong sạch. Ngươi không nên nói xấu muội muội mình như vậy."
Đột nhiên, một tia sáng chói lóa xé toạc bầu trời, tiếp theo là tiếng sấm nổ vang động cả đất trời.
Dòng chữ hiện lên:
[Ôi trời! Đến cả ông trời cũng không chịu nổi nữa.]
[Ta và Khải Lệ trong sạch hoàn toàn]
[Câu nói khuôn sáo này thời nào cũng dùng được nhỉ? Tiểu hầu gia đúng là tra nam rõ rành rành.]
[Nam chính kiểu này sau còn lập công gì mà phong hầu bái tướng cơ chứ?]
[Tác giả, xin hãy tỉnh táo!]
Bên ngoài, mưa lớn như trút nước. Hỏng rồi, Chu Yếm vẫn còn quỳ ngoài sân.
Ta vừa định đứng lên thì Tân Khải Lệ bất ngờ quỳ xuống, nước mắt rưng rưng, nói:
"A huynh, nếu huynh vì chuyện này mà hiểu lầm muội, muội nguyện đối trời phát thệ: Cả đời Tân Khải Lệ muội sẽ ở lại Ly phủ, không gả cho ai."
Đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng nói dứt khoát:
"Nếu thất thệ, muội nguyện chết không yên."
Nghe xong cũng có phần đáng sợ.
Huyền Cảnh Chỉ hốt hoảng, vội vàng cúi xuống đỡ nàng:
"Khải Lệ, không cần phải ủy khuất bản thân như vậy."
Cha ta vỗ tay một cái, nói lớn:
"Ài, mọi chuyện rõ ràng là xong rồi mà!
Con trai ta, ta hiểu rõ mà. Nó tuy có vẻ cứng đầu, nhưng lòng dạ thì tốt. Con nhìn mà xem, đến giờ nó còn chưa cầm kiếm chém người! Còn mã nô gì đó, hạng người như thế, nó chỉ chơi đùa thôi, không coi là thật. Không coi là thật!
Nó giống mẹ nó đấy, vừa đẹp người, vừa đẹp nết."
9.
Thật là vô nghĩa!
Ta quay người định bước đi thì Tân Khải Lệ, vốn đang quỳ, đột nhiên lao tới ôm lấy chân ta, đôi mắt ngấn lệ:
"A huynh, huynh nhất định đừng giận muội."
Được rồi, còn chưa xong sao? Tự mình diễn chưa đủ, còn muốn kéo người khác vào diễn cùng à?
Ta hất mạnh chân, đá nàng lăn ra một bên!
Huyền Cảnh Chỉ vội chạy tới kéo ta lại, nhưng ta lập tức vung tay, tát thẳng vào mặt hắn.
Tiếng "chát" vang dội khiến hắn sững sờ đứng tại chỗ.
Chỉ là thuận tay thôi!
Ta nhìn hắn, giọng lạnh lùng:
"Huyền Cảnh Chỉ, rốt cuộc ngươi muốn gì đây?
Ngươi và Tân Khải Lệ đã hai lòng như một, sao còn dây dưa với ta? Là muốn nhìn ta mất mặt? Hay coi ta là món đồ chơi của các ngươi?
Ta không muốn ngáng đường các ngươi, thật lòng đấy, hãy từ hôn đi!"
Hắn thoáng ngẩn người, đưa tay giữ lấy tay áo ta, nhưng ta giật mạnh, để lại chỉ là khoảng không vô vọng.
Dòng chữ hiện lên:
[Tuyệt chiêu đấm đá mạnh mẽ đây rồi!]
[Quả nhiên nam phụ độc ác này làm người ta sảng khoái!]
[Huyền Cảnh Chỉ, ngươi đã nói cảm ơn chưa?]
Phía sau, cha ta giận đến mức dậm chân bình bịch, nhưng vẫn cố gắng cứu vãn tình hình:
"Luân nhi chắc là vội đi... ừm... đi nhà xí, đúng rồi, đi nhà xí."
Tiểu đồng cầm ô che mưa, ta tiện tay kéo Chu Yếm đứng dậy:
"Ngốc nghếch đến mức này, trời mưa mà còn không biết tìm chỗ trú?"
Hắn lại cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:
"Đại công tử, có phải ta gây thêm phiền phức cho người rồi không?"
"Không hề. Ngược lại, ngươi còn giúp ta giải quyết một phiền toái lớn."
Nếu thật sự bị tru di gia tộc, ta sẽ sớm bán hết gia sản, đưa cha về sống ẩn dật nơi thôn dã. Có gì mà phải sợ?
Dù sao thì những món như vịt nướng, gà rán, bánh mật ở kinh thành ta cũng ăn ngán đến phát chán rồi. Cứ để Huyền Cảnh Chỉ và Tân Khải Lệ tự mình chìm đắm trong bi kịch ái tình của họ đi.
Trong lúc lén lút đem trang sức đi bán, ta bị một người cưỡi ngựa chặn đường.
Ngẩng đầu lên, là Huyền Cảnh Chỉ.
Ta thản nhiên chỉ vào quán Quế Mãn Lâu bên cạnh:
"À, Tân Khải Lệ vào Quế Mãn Lâu mua bánh hoa quế rồi, không cần cảm ơn."
Hắn vẫn không chịu đi.
Ta bực bội trừng mắt nhìn hắn, còn hắn chỉ lười biếng nhấc mí mắt, bộ dạng như một tên lưu manh đứng giữa phố.
Ta kéo Chu Yếm rẽ sang hướng khác, nhưng hắn lập tức nhảy xuống ngựa, chặn trước mặt ta:
"Ly công tử, ta chỉ muốn nhắc nhở, gần đây kinh thành không yên ổn, tốt nhất ít ra ngoài một chút."
Dòng chữ lại hiện lên:
[Ý gì đây, có phải cái tát lúc trước làm hắn sướng không?]
[Tên tiểu hầu gia này chẳng lẽ là... M?]
[Ta đã bảo rồi mà, nam phụ này đúng là bậc thầy huấn luyện chó!]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro