13.
Rối ren, thật là rối ren.
Phía thư phòng lại vang lên tiếng ồn ào, ta vội chạy qua thì thấy Chu Yếm đang quỳ dưới đất, nhỏ giọng giải thích:
"Đó là của ta!"
Cái nhà này, thật sự là không biết sợ chết mà!
Tân Khải Lệ sai tiểu đồng lục soát người hắn, lấy ra một chiếc khăn tay của ta và một cây trâm cài đầu bằng son đỏ, rồi hai tay dâng lên cho ta:
"A huynh, mã nô đã trộm đồ của huynh."
Lại là chiêu này.
Từ nhỏ, hễ ta thân cận ai, nàng đều dùng đủ mọi cách để khiến ta nghi ngờ và xa lánh người đó. Khi ấy ta còn nhỏ, tính khí lại nóng nảy, gặp chuyện không nghĩ nhiều, chỉ biết giáng ngay một bạt tai vào kẻ bị buộc tội.
Giờ ta đã dần hiểu ra, người đáng bị đánh, thật ra chính là Tân Khải Lệ.
Ta lập tức đỡ Chu Yếm dậy, quay sang tát mạnh vào mặt tên tiểu đồng vừa lục soát hắn, rồi giật lấy chiếc khăn tay và cây trâm từ tay Tân Khải Lệ.
"Tất cả đều là ta đưa cho hắn!"
Tân Khải lệ bị tiếng quát của ta làm cho sững sờ, nước mắt chực trào:
"A huynh, khăn tay vốn là vật chỉ dành cho người thân cận, sao huynh có thể...
Huống chi, cây trâm này là lễ vật muội tặng nhân dịp huynh thành niên."
Ồ không, đúng là chuyên gia gây rối. Cây trâm này rõ ràng là ta giật từ tay nàng ta, giờ còn bày đặt nói là tặng.
Hơn nữa, Huyền Cảnh Chỉ còn chẳng có mặt ở đây, nàng khóc để ai xem?
Ta lạnh lùng nói:
"Tân Khải Lệ, nếu ngươi cảm thấy ở Ly phủ không thoải mái, cứ việc đi đâu thì đi. Còn Chu Yếm là người của ta, tốt nhất đừng chọc vào ta."
Tân Khải Lệ vừa khóc vừa chạy đi, chẳng biết lại định diễn thêm màn kịch gì.
Dòng chữ hiện lên:
[Khoan đã, có gì đó không đúng lắm.]
[Khoan, hóa ra không phải tranh giành à?!]
[Ta lạy, đây là khúc tình ca đồng quê huynh muội hoa sao?]
Những lời này ta chẳng hiểu gì cả.
Ta đỡ Chu Yếm đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Ta thay mặt nàng ta xin lỗi ngươi, Chu Yếm."
Rồi ta nhìn cây trâm trong tay, cau mày thắc mắc:
"Rõ ràng ta đã bán cây trâm này rồi mà! Chuyện mới mấy hôm trước, ta còn nhớ rất rõ."
Chu Yếm cụp mắt, nhỏ giọng đáp:
"Ta thấy đại tiểu thư dường như có chút không nỡ, nên đã mua lại.
Như vậy sau này, biết đâu người vì cây trâm này mà sẽ dẫn ta theo."
Vậy ngươi có tru di cả nhà ta không?
Câu hỏi này ta không dám hỏi.
14.
Sáng hôm sau, cha ta chuẩn bị vào triều từ quan thì phát hiện không thể ra khỏi cửa phủ.
Ông vừa chửi vừa rủa, đầy tức giận.
Hóa ra là Huyền Cảnh Chỉ sai người tới chặn cổng.
Dám cản cha ta? Ta lập tức vớ lấy roi ngựa, lao thẳng lên. Nhưng hắn nhanh tay giữ lại, giật lấy roi từ tay ta, thuận thế kéo ta vào trong lòng.
Hắn ghé sát tai, cười khẽ:
"Ly Luân, lâu rồi không gặp. Tính khí vẫn nóng nảy như vậy."
Huyền Cảnh Chỉ nhảy xuống ngựa, giọng điệu vừa mỉa mai vừa ung dung:
"Hộ Quốc công có bệnh tim, ta vốn không định tới thêm phiền. Nhưng Đoan Vương bảo rằng, vẫn cần chặn một chút.
Dù sao thì tình hình trong triều còn chưa rõ ràng."
Hắn càng lúc càng tiến gần, cha ta đứng một bên vừa chửi "cầm thú", vừa định lao lên liều mạng với hắn.
Ta vội lắc đầu với cha, mím môi dùng khẩu hình:
"Đưa Chu Yếm tới đây."
Cha ta loạng choạng bỏ đi.
Huyền Cảnh Chỉ cười nhạt, giọng thấp lạnh:
"Ly Luân, đừng giở trò trước mặt ta. Mã nô của ngươi ta đã sai người bắt lại rồi."
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn:
"Ngươi tốt nhất đừng động vào hắn. Không phải chính ngươi vừa nói trong triều còn chưa rõ sao?"
Hắn nheo mắt, đầy vẻ trêu tức:
"Ngươi muốn chọc ta ghen, đúng không?
Ly Luân, đừng làm loạn với ta nữa. Giữa chúng ta rõ ràng lắm rồi mà. Ngươi đồng ý gả cho ta, ta sẽ bảo Đoan Vương thả cha ngươi ra."
Tên cầm thú này, quả là không biết xấu hổ.
Hắn ôm chặt lấy ta, ngay trước mặt cấm quân, lại còn ngang nhiên đùa cợt.
Ta hừ lạnh một tiếng, đáp:
"Vô vị."
Hắn càng thêm hứng thú, bàn tay còn ngang nhiên bóp nhẹ vào lưng ta.
Đúng lúc ấy, một giọng hét lớn vang lên:
"Buông huynh ấy ra!"
Ta quay đầu, thấy Tân Khải Lệ đang giơ cao một con dao bếp, lao thẳng tới.
Huyền Cảnh Chỉ nhíu mày, vung roi, con dao rơi xuống đất.
Tân Khải Lệ vẫn định lao lên nhưng bị một tên quan binh ấn xuống thềm đá.
Nàng lăn lộn, vô cùng chật vật.
Ta nhìn cảnh ấy, không thốt nổi lời nào, ngay cả câu "diễn trò" cũng chẳng buông được.
Tân Khải Lệ quát lớn:
"Huyền Cảnh Chỉ, đồ khốn kiếp! Ngươi buông huynh ấy ra!
Ngươi không được đùa giỡn với huynh ấy!"
Lần này, nàng thực sự có vẻ đã phát điên.
Huyền Cảnh Chỉ ung dung trói hai tay ta bằng roi, rồi tiến về phía Tân Khải Lệ.
"Ngươi là cái thá gì, dám xen vào chuyện giữa ta và Ly Luân? Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!"
Nói rồi, hắn giáng một cú đấm mạnh vào bụng nàng.
Tân Khải Lệ phun ra một ngụm máu.
15.
"Ngươi thì là thứ gì tốt đẹp chứ?"
Tân Khải Lệ cười, một nụ cười thách thức nhưng đầy tự tin:
"Ngươi không xứng với huynh ấy, thiên hạ này chẳng ai xứng cả!
Huyền Cảnh Chỉ, ngươi dám thề trước trời rằng chưa từng có ý nghĩ không đứng đắn với ta không?"
Dòng chữ lơ lửng lại không biết sợ mà tiếp tục hiện lên:
[Kích thích quá! Nam phụ quả nhiên không phụ nhan sắc này, nam nữ đều đốn gục!]
[Đúng là chuẩn một vợ một chồng mà!]
[Trước đây hiểu lầm Tân Khải Lệ rồi, hóa ra nàng thật sự rất có khí chất!]
Sát khí hiện rõ trên gương mặt Huyền Cảnh Chỉ, thanh kiếm trong tay hắn đã rời vỏ.
Không xong rồi! Đừng để thật sự có người mất mạng!
"Khoan đã! Huyền tiểu hầu gia, ngươi không muốn lập công lớn để được phong hầu bái tướng sao?"
Ta chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng:
"Mã nô kia, hắn là hoàng tử lưu lạc dân gian. Giao hắn cho ngươi, bất kể ngươi đứng về phe nào cũng sẽ thắng. Đổi lại, ngươi hãy tha cho nhà ta."
Lời vừa dứt, cha ta dẫn theo Chu Yếm bước ra.
Cha ơi, đúng là ngươi đến rất "đúng lúc".
Huyền Cảnh Chỉ gằn giọng:
"Ngươi lấy gì chứng minh?"
Chu Yếm nhẹ nhàng nói:
"Ngọc bội của phụ hoàng.
Hơn nữa, ngự vệ hoàng gia đã liên lạc được với ta, họ sắp tới rồi."
Hắn bước tới, gương mặt vẫn điềm tĩnh như cũ, chỉ nhẹ nhàng tháo chiếc roi đang trói ta.
Hắn nhìn Huyền Cảnh Chỉ, nói:
"Thả bọn họ ra trước. Ta sẽ cùng ngươi quay về cung."
Ngay khi ngự vệ hoàng gia tới, cả nhà ta lập tức bị giam lại.
Tân Khải Lệ với khuôn mặt sưng húp như đầu heo, nhìn ta, hỏi:
"Huynh không sao chứ?"
Ta ném cho nàng một lọ rượu thuốc.
Đêm đó, không biết từ đâu bốc lên một trận hỏa hoạn lớn, thiêu rụi toàn bộ Ly phủ thành tro tàn.
Cha ta, ta và Tân Khải Lệ ba người phải bò qua một cái lỗ chó, sau đó lên xe, đi bộ, rồi lại ngồi thuyền. Cuối cùng, chúng ta đặt chân tới Bồng Lai.
Tân Khải Lệ vui vẻ nói:
"Đây chính là cuộc sống mà muội luôn mơ ước."
Cha ta thì đầy phiền muộn:
"Cả đời làm Hộ Quốc công, chưa bao giờ phải nhục nhã thế này."
Ta lại có chút tò mò, không biết cuối cùng bên nào sẽ chiến thắng đây.
Tân Khải Lệ cười, vỗ vai ta, nói:
"Đừng lo lắng vì lũ đàn ông thối nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro