Chương 25+26

CHƯƠNG 25 : GIAO DỊCH

Trần Lâm không còn cố kị tình hình của Tô Khinh, hắn tựa như người đã nhẫn nhịn cả năm dài mới chờ được tới lúc quá niên, không kiêng nể gì mà hấp thu năng lượng mình cần, đến khi hắn hồi thần, Tô Khinh đã hoàn toàn không còn ý thức nằm bẹp dưới đất, không rõ sống chết ra sao.

Trần Lâm tháo ống nối trên người Tô Khinh, cúi đầu đưa tay thăm dò trên cổ cậu, cảm giác được mạch đập mỏng manh đều đặn dưới tay, hắn biết tốt xấu gì mình cũng đã giữ lại được cho cậu ta vài ba hơi thở. Hắn chậm rãi thu hồi ngón tay, vén gọn những lọn tóc lòa xòa trên sống mũi Tô Khinh, khuôn mặt tinh xảo gần như hoàn mỹ của thanh niên hiện ra rõ ràng trước mắt.

Chuyện này nghiệm chứng một cách đầy đủ cho một câu cách ngôn_____"Bộ dạng đẹp chả để làm gì, chỉ tổ bị ăn sớm"___Nếu về sau Tô Khinh ở dưới suối vàng có biết, tương lai cũng có thể đến điện Diêm Vương kêu oan, cậu có ngoại hình như thế mà còn bị một thằng cha thích nam sắc tâm không tạp niệm hại cho thê thảm như này, rõ ràng là sách giải trí chỉ giỏi lừa người thôi, "Mỹ nhân kế" thực sự là kế sách vô dụng nhất trong ba mươi sáu kế mà.

Trần Lâm ôn nhu dùng mu bàn tay cọ cọ hai gò má lạnh băng của cậu, thở dài, khoảnh khắc đó trên khuôn mặt hắn cư nhiên có chút khổ sở, như thể hắn vẫn còn lương tâm vậy.

Hắn cởi áo khoác phủ lên người Tô Khinh rồi dễ dàng bế bổng thân thể nhỏ gầy của cậu lên, cúi đầu nói: "Lâu rồi không gặp, các bằng hữu của đội Quy Linh, ta biết các người có thể thông qua cách nào đó để nghe thấy lời ta nói."

Hắn nhìn ánh mặt trời xa vợi, ôm thành quả họa hại của mình, vẻ mặt lại giống như thánh nhân, vừa thương cảm vừa sâu không thấy đáy. Hắn không nhanh không chậm nói: "Cho tới nay đều là Lam ấn chúng ta xung đột trực tiếp với các người, cho nên các người có lẽ đã loáng thoáng nhận thức được tổ chức có lực lượng quân sự và cơ sở nghiên cứu khoa học hùng hậu sau lưng chúng ta, nhưng không quá hiểu về bọn họ. Ta có thể tắc trách mà nói cho các người, căn cứ Lam ấn của Utopia tuyệt đối không chỉ có một nơi này, cũng tuyệt đối không chỉ ở nước ta, chúng nó phân tán trên khắp thế giới bằng nhiều cách thức bất đồng. Đối với bọn họ mà nói, tất cả trong căn cứ đều không có gì quan trọng, bao gồm cả Lam ấn... À, đương nhiên lũ sản phẩm thí nghiệm trân quý như bọn ta còn có giá trị nhất định, khả năng sẽ không bị vứt bỏ nhanh như vậy."

Trần Lâm cười khẽ một tiếng: "Đối với Utopia mà nói, phiền toái duy nhất có lẽ là không để cho nhân viên nghiên cứu nòng cốt chân chính nắm giữ nội tình và thiết bị nghiên cứu cùng với tư liệu rơi vào tay các người, ta đại khái có thể đoán ra bọn họ ứng đối thế nào đối với cuộc tập kích của các vị."

Hồ Bất Quy không nói một lời nghe hắn nói. Anh là một quân nhân thường niên đấu tranh với những phần tử bất lương gây nguy hại đến an toàn sinh mệnh cùng tài sản của công dân và đất nước, chuyện mà Trần Lâm có thể nghĩ đến, đương nhiên anh cũng đã suy xét tới___Đối với Utopia, từ khi căn cứ bị phát hiện đã định trước sẽ bị vứt bỏ, đội Quy Linh xâm nhập sẽ lọt vào vòng chống cự với hỏa lực cường đại để tranh thủ thời gian rút lui cho nhân viên quan trọng, sau đó đối phương sẽ khởi động phương pháp xử lý đơn giản nhất___Cho nổ tung chỗ đó ra.

Hồ Bất Quy không chút nghi ngờ, ngay từ khi căn cứ được xây dựng thì số bom mìn đủ để thổi bay nó đi cũng đã được chôn xuống. Cho nên kế hoạch tác chiến của đội Quy Linh chính là để đội tiên phong đi bộ lẻn vào, dùng sức người xác định vị trí con tin, mang kim thăm dò vào phối hợp với nhân viên kĩ thuật dốc hết khả năng phả hỏng thiết bị ngăn chặn máy móc của đối phương, sau đó kết hợp với máy bay trực thăng, dùng tấn công trực diện để tranh thủ thời gian, đặt việc cứu viện con tin làm trọng điểm tác chiến.

Trần Lâm nói: "Hồ Lang, nếu ngươi ra gặp ta, ta sẽ giúp ngươi."

Hồ Bất Quy nghe xong không chút chần chừ tháo kính mắt xuống. Trên cặp kính ấy có một dây anten trông như cột thu lôi, sau đó anh mở một chiếc hộp nhỏ, khởi động bảng điều khiển, thuần thục mở ra công năng "chiếu ngược" trên thiết bị liên lạc mà Tô Khinh mang theo, ngay sau đó hình chiếu của chính anh đã thông qua khuyên tai giả của Tô Khinh chiếu tới trước mặt Trần Lâm.

Trần Lâm nửa thật nửa giả nói: "Đội trưởng Hồ đại danh đỉnh đỉnh, kính đã lâu."

Hồ Bất Quy đánh giá hắn, ánh mắt không tránh khỏi rơi xuống Tô Khinh đang được hắn ôm trong lòng, Tô Khinh được Trần Lâm dùng áo khoác bao kín, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt với cái cằm nhòn nhọn, nhìn qua tái nhợt không chút huyết sắc, như một con búp bê không còn sức sống. Sắc mặt anh trầm xuống: "Nói ra điều kiện và lý do của ngươi cùng với những gì ngươi có thể giúp bọn ta, ta không có thời gian nghe ngươi dài dòng vô nghĩa."

Trần Lâm vừa thấy liền hiểu ra chiếc khuyên tai của Tô Khinh đã bị thay đổi, vì thế để cho thuận tiện, hắn lấy luôn nó xuống xuyên thẳng qua tai mình, xuống tay ổn, chuẩn, ác, cứ như thứ bị đâm vào không phải là tai của mình vậy. Máy liên lạc lập tức máu nhuộm đỏ mà hắn dường như không biết đau, chỉ ôm lấy Tô Khinh, di chuyển cực nhanh.

"Lam ấn sẽ được năng lượng kích phát ra tiềm năng, thế nhưng năng lực đặc thù của mỗi người không giống nhau, có vài người lực công kích rất mạnh, vài người là tốc độ cực nhanh, cũng có người có thể tiến hành khống chế tinh thần đối với sinh vật trong phạm vi nào đó, bản lĩnh của ta tương đối vô dụng, năng lực cảm giác rất mạnh, mẫn cảm với hết thảy ở thế giới bên ngoài."

Giọng nói của Trần Lâm bị gió xé rã rời, mơ hồ không rõ, Hồ Bất Quy không ngắt lời hắn, Phương Tu bên cạnh tận lực giúp anh lọc bỏ tạp âm.

"Khi năng lượng tinh tràn đầy, ta có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhất, cảm nhận được điện lưu trong cơ thể con người, thậm chí hoàn toàn cảm giác được cảm xúc của đối phương___Nếu ta tập trung tinh thần, còn có thể cảm giác được ở một vị trí nào đó lúc trước xảy ra chuyện gì."

Chuyện này nghe vào tai rất là khó tưởng tượng, người nói ra lại càng giống "Xích Cước đại tiên" chuyên giả danh bịa chuyện lừa người. Nhưng mà xét về một khía cạnh nào đó, Lam ấn đã không còn là con người nữa, bọn họ biến thành một giống loài mới sứt sẹo nhưng cường đại, đến cả chính phủ cũng không có được tư liệu đầy đủ về bọn họ.

"Trong căn cứ có một cấm địa, đừng nói là Tiểu Khôi, đến chúng ta cũng không thể dễ dàng tiến vào, đó là tổng bộ và trung tâm điều khiển của cả căn cứ, vì một nguyên nhân nào đó, kính mắt của ta bị mang vào đó. Kính mắt là vật phẩm tư nhân của ta, mấy năm nay cùng ta như hình với bóng, cho nên cảm ứng của ta với nó càng thêm cường đại."

Hồ Bất Quy lập tức hiểu được___Trần Lâm đang cung cấp cho bọn họ một chiếc "kính nhìn trộm" đã xâm nhập vào trong lòng địch: "Để thành lập được cảm ứng rõ ràng chính xác, ngươi cần duy trì khoảng cách với vật phẩm bao xa?"

"Ta phải trở lại trong căn cứ."

"Hiểu rồi, chúng ta có thể thả ngươi về, sẽ không uy hiếp đến ngươi." Hồ Bất Quy gật đầu, "Cùng hưởng tin tức, ngươi còn muốn điều kiện gì?"

Trần Lâm nhẹ nhàng cười, hơn nửa ngày, mới nói: "Sau khi kết thúc, thả ta tự do."

Hồ Bất Quy cười lạnh: "Sao, ngươi nghĩ chỉ cần gió chiều nào che chiều ấy là có thể đền bù tội lỗi trước kia à? Ngươi định giải thích thế nào với người đang bị ôm trong lòng kia hả?"

Trần Lâm cúi đầu thoáng nhìn Tô Khinh, khoảnh khắc ấy không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, hắn trầm mặc một hồi: "Ta không cần giải thích với cậu ta, cho dù cậu ta có thể tỉnh lại, chỉ sợ cũng không nghe hiểu những gì ta giải thích..."

Sau đó hắn vô cùng lãnh khốc nói: "Mỗi người có số mệnh của riêng mình."

"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?" Hồ Bất Quy cơ hồ là rít ra một câu từ trong kẽ răng.

"Ta không cần phải lừa ngươi, ta chia sẻ tin tức, là thực hiện nghĩa vụ trước, đạt được tự do sau. Trong nhóm Lam ấn sức chiến đấu của ta rất bình thường, nếu căn cứ Lam ấn thực sự bị vứt bỏ, một mình ta không thoát được sự truy bắt của đội Quy Linh."

Hồ Bất Quy trầm mặc.

Trần Lâm cũng không lo lắng, hắn biết Hồ Bất Quy sẽ đáp ứng____Chỉ cần Hồ Lang đúng là người chỉ huy vĩ đại như người ta vẫn nói.

Phương Tu nhịn không được xen mồm vào: "Nếu về sau ngươi lợi dụng năng lực của Lam ấn để phạm tội..."

Trần Lâm nói: "Ta tuyên thệ sẽ thực hiện nghĩa vụ cơ bản của công dân, nghiêm khắc tuân thủ pháp luật quốc gia, bằng không hiệp nghị của chúng ta trở thành phế thải, các người có thể bắt ta về bất cứ lúc nào."

Phương Tu quay đầu nhìn Hồ Bất Quy, chờ anh lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, đến tận khi thị lực như kính viễn vọng của Trần Lâm đã thấy xe của Utopia phái tới đón mình, Hồ Bất Quy mới thấp giọng nói: "Nói cho ta biết phương thức chia sẻ tin tức của ngươi."

Mà lúc này, ở căn phòng xám trong căn cứ, Đồ Đồ Đồ đang vô tư ngồi chơi gấp giấy, mí mắt Trình Vị Chỉ cứ giật liên hồi, cảm thấy như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Vì sao Trần Lâm lại bỗng nhiên mang Tô Khinh đi? Là hối hận nên thả cậu trở về, hay là vì chuyện gì đó khác?

Ông nhớ tới vừa rồi Trần Lâm không đeo kính___Trình Vị Chỉ đã sớm nghi ngờ việc này, theo lý thuyết, Lam ấn không có khả năng cần đến kính mắt, hắn lại cứ đeo là vì cái gì?

Trình Vị Chỉ luôn cảm thấy Lam ấn này rất đặc biệt, Trần Lâm người đầu tiên truy cứu vấn đề bản chất của Lam ấn, cũng là người đầu tiên ý thức được khiếm khuyết của bản thân bọn họ, hắn còn cố ý "rồng đến nhà tôm" tìm tới nơi này thảo luận với mình... Đương nhiên, những chuyện đó chẳng thể nào xóa đi nhận thức đã ăn sâu bén rễ trong lòng giáo sư Trình về hắn___Đại lưu manh thối tha không biết xấu hổ.

Ngay lúc ông đang miên man suy nghĩ, tiếng cảnh báo vang lên thất thanh, Đồ Đồ Đồ sợ quên cả khóc, chỉ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Trình Vị Chỉ. Trình Vị Chỉ nhanh chóng ôm lấy nhóc con, vừa vỗ lưng nó vừa kéo cửa ra một góc nhỏ. Tiếng cảnh báo quanh quẩn trong hành lang, một lát sau, một đội bảo an chuyên nghiệp mặc đồng phục Utopia mang theo súng chạy vào, có người dùng giọng điệu máy móc như tổng đài di động Trung Quốc nói: "Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý, hiện tại căn cứ tiến vào trạng thái khẩn cấp, toàn bộ Khôi ấn rời khỏi phòng xám trong vòng mười phút, tập hợp ở bên ngoài, tất cả nhân viên công tác xin mời phối hợp. Toàn thể chú ý, toàn thể chú ý___"

Cửa phòng Trình Vị Chỉ lập tức bị thô bạo đẩy ra từ bên ngoài, một blouse trắng đeo khẩu trang đứng đó, phía sau là vài tên bảo an cầm súng lạnh lùng đang thúc người ra ngoài. Bọn họ liếc nhìn Trình Vị Chỉ, nhận ra thần trí ông vẫn bình thường, vì thế hạ lệnh ngắn gọn: "Đi ra."

Trình Vị Chỉ không biết ra chuyện gì, chỉ có thể ôm chặt Đồ Đồ Đồ, cẩn thận che chở nó trong đám người chen lấn, đi ra bên ngoài cùng một đám Khôi ấn hoặc hưng phấn, hoặc mê mang.

Lúc này trời đã tối, bốn phía đèn đuốc sáng trưng như không cần nộp tiền điện, lóa mắt cực kì.

Ngay lúc ấy, một chiếc máy bay trực thăng đậu lại cách họ không xa, Trình Vị Chỉ nheo mắt lại, liền thấy Trần Lâm đi xuống, trong lòng còn ôm một người không rõ sống chết, ông căng thẳng.

Trần Lâm đi thẳng đến trước mặt ông, nhẹ nhàng đặt Tô Khinh xuống rồi nói với người giáo sư già đang trừng hắn muốn nứt toang ánh mắt: "Chúc các người may mắn."

Sau đó, hắn giống như một tên khốn nạn chân chính, nhanh chóng xoay người rời đi.

CHƯƠNG 26 : CHIẾN HỎA

Đồ Đồ Đồ chớp đôi mắt to nhìn Tô Khinh rồi kéo kéo Trình Vị Chỉ: "Ông ơi, chú đáng ghét cũng sắp bị nhốt vào cái hộp nhỏ rồi sao?"

Triệu Nhất Phi theo tiếng động chạy lại bị một câu của cậu bạn nhỏ làm cho hoảng sợ, cô hoang mang rối loạn nhìn giáo sư Trình chân tay luống cuống, hít sâu một hơi, chậm rãi cúi xuống, cẩn thận thăm dò dưới mũi Tô Khinh, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Tốt... Tốt quá, anh ấy còn sống."

Trình Vị Chỉ bình tĩnh giao Đồ Đồ Đồ cho Triệu Nhất Phi: "Cô bé, bế đứa nhỏ này cho ta một chút."

Sau đó ông ngồi xổm xuống kéo cánh tay Tô Khinh vòng qua cổ mình. Thư sinh cao tuổi vai không thể gánh tay không thể xách này dốc hết sức lực bú mẹ mới có thể nâng được Tô Khinh đã không còn tri giác lên, để cho cậu dựa vào người mình.

Bốn phía đã hỗn loạn như một nồi súp, rất nhiều Khôi ấn điên điên ngốc ngốc, vừa ra ngoài đã không biết đâu là Đông Nam Tây Bắc. Những người khác trong căn cứ tuy rằng nhìn qua rất ngay ngắn trật tự, thế nhưng trong không khí đã đậm nồng cảm giác trước cơn gió lớn mưa to, trừ Trần Lâm vừa về, mấy Lam ấn khác không ai lộ diện, không biết đã đi nơi nào.

Trình Vị Chỉ đưa theo một cô bé, một đứa nhóc con, đỡ thêm cả một cậu thanh niên gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, ra sức giãy dụa giữa một đám tinh tinh hình người hô hét chạy loạn, áp lực đến mức mồ hôi ướt đầm.

Lúc này, một người đàn ông trông y như Picasso nhảy xổ đến trước mặt Triệu Nhất Phi, mắt to trừng mắt nhỏ với Đồ Đồ Đồ. Triệu Nhất Phi sợ hãi che chở nhóc con lùi ra phía sau một bước, chỉ thấy vị đại gia này quay trái ba vòng quay phải ba vòng, miệng còn lẩm bẩm bài quốc tế ca sai lời lệch nhịp.

Đồ Đồ Đồ không biết thế nào là sợ, nó xem rất vui vẻ, thậm chí còn vỗ tay đôm đốp. Triệu Nhất Phi nhíu mày, không hiểu sao cô cảm thấy người đàn ông cuồng nhiệt như muốn lập tức lao ra ngoài giải thoát toàn nhân loại này thoạt nhìn không điên loạn như người khác tưởng.

Người đàn ông hát xong, an tĩnh lại, nhìn cô một cái, sau đó kéo bàn tay nhỏ của Đồ Đồ Đồ. Triệu Nhất Phi run lên một chút, muốn gạt tay hắn ra, thế nhưng do dự một chút, lại không làm thế.

Người đàn ông nhẹ nhàng ủ lấy bàn tay nhỏ bé mẫm mạp của Đồ Đồ Đồ. Sau đó hắn lui về phía sau một bước, một tay đặt lên vai, hơi hơi khom người làm động tác hôn gió rồi in ngón tay mình lên trán Đồ Đồ Đồ, cuối cùng phóng khoáng xoay người rời đi.

Tựa như Clayderman [19] ăn mặc kiểu Tê Lợi Ca [20] vậy.

[ghi chú : Tên thật Philippe Pagès, sinh ngày năm tại ) là một nghệ sĩ nổi tiếng. Ông đã phát hành nhiều album nhạc, trong đó có các nhạc phẩm của  Beethoven, Lizst, Chopin, Mozart. Richard Clayderman cũng được biết đến bởi khả năng diễn xuất tuyệt vời những bản nhạc ược nhiều người ưa chuộng như Yesterday, The Sound of Silence , và Memory]  

Đồ Đồ Đồ mờ mịt sờ sờ trán, cùng Triệu Nhất Phi nhìn theo bóng dáng hắn xa dần.

Chỉ thấy người đàn ông ấy giang rộng hai tay, quần áo rách rưới đậm tính nghệ thuật treo hờ trên người. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười như căn bệnh truyền nhiễm nhanh chóng tràn ra, lan đi trong cả sảnh đầy Khôi ấn, không ít người không nhịn được mà cùng hắn đi ra ngoài.

Một loạt súng ống đồng thời lên nòng, nhắm ngay vào ngực hắn.

Hắn dường như không hề phát hiện, như một kẻ tuẫn đạo dấn bước về phía trước.

Phát súng đầu tiên vang lên, nụ cười đọng lại trên khuôn mặt của người đàn ông ấy. Hắn gian nan đi tiếp thêm hai bước nữa mới gục ngã.

Bầy Khôi ấn đông đúc thất kinh trốn chạy bốn phía hỗn loạn vô cùng, khói bụi mờ mịt, tiếng khóc hòa cùng tiếng cười ngập đầy trong màng tai, vô số sinh mệnh phụt tắt trong vũng máu.

Trình Vị Chỉ đẩy mạnh Triệu Nhất Phi một cái, kéo cô bé đang thẫn thờ ra đằng sau mấy tên ngốc chảy nước dãi vẫn đứng nguyên tại chỗ, ý bảo Triệu Nhất Phi che mắt đứa nhỏ lại. Ông thở phì phò nhìn xung quanh, ra sức cấu mình một cái bắt buộc bản thân tỉnh táo lại rồi lớn tiếng nói với Triệu Nhất Phi: "Chúng ta cứ tiếp tục thế này không được, phải nghĩ biện pháp!"

Lúc này Triệu Nhất Phi mới phát hiện ra cả khuôn mặt mình đã ướt đẫm nước mắt lạnh ngắt, liền dùng tay áo lau đi thật nhanh. Trình Vị Chỉ cuối cùng cũng hồi thần từ tình trạng chết máy đơ CPU, xốc lại Tô Khinh vẫn cứ trượt mãi xuống lên, nuốt một ngụm nước miếng: "Cô bé, cháu nghe ta nói, có lẽ ta biết vì sao lại xảy ra chuyện này... Bình thường, bọn họ sẽ không giết hại Khôi ấn quy mô lớn như thế này. Xem tình hình này giống như căn cứ đột nhiên bị tập kích, bọn họ không rảnh chú ý đến những thứ khác, mới muốn xử lý chúng ta."

Triệu Nhất Phi ngây ngốc lặp lại từ quan trọng nhất: "Tập...kích?"

Trình Vị Chỉ gật đầu: "Rất có khả năng là người của chính phủ, bọn họ nghe thấy bên này vang lên tiếng súng ắt hẳn sẽ lập tức có hành động, nơi này rất nhanh sẽ biến thành chiến trường, rất nguy hiểm."

"Vậy...chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Trình Vị Chỉ hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, trong không khí ẩn chứa cái ẩm ướt lạnh đến thấu xương, như thể cả người đều bị ngâm trong tuyết. Giáo sư già lạnh đến đỏ bừng cánh mũi mà thái dương lại đổ mồ hôi ròng ròng, cánh tay đỡ Tô Khinh cũng hơi run run. Ông đảo mắt qua toàn bộ căn cứ, phán đoán: "Cô bé nghe này, nơi này có rất nhiều thiết bị và tư liệu, người của căn cứ nhất định không để cho chúng rơi vào tay đối phương, trong thời điểm cùng đường chắc chắn sẽ xử lý chúng nó, hiện tại chúng ta ở đâu cũng không được an toàn, ngoại trừ...nhà xám."

Triệu Nhất Phi trợn to mắt nhìn ông: "Chúng ta... Chúng ta phải chạy lại vào nhà xám sao?"

Trình Vị Chỉ nói: "Đúng, đứng bên ngoài rất dễ ăn đạn, chúng ta không chạy nữa, phải tìm một nơi không ai chú ý tới trốn một thời gian. Nhà xám bình thường là nơi giam giữ Tiểu Khôi, trừ đồ dùng sinh hoạt hằng ngày không còn đồ gì khác, người của căn cứ sẽ không thừa hơi mà để ý tới nó, thừa dịp bọn họ đều chạy lên phía trước, chúng ta lùi về."

Triệu Nhất Phi đã sớm không có chủ ý gì, Trình Vị Chỉ nói Đông, cô sẽ không chạy sang Tây, một câu dị nghị cũng không có.

Trình Vị Chỉ hét lớn một tiếng: "Chạy!" Cô bèn ôm Đồ Đồ Đồ liều mạng chen ngược trong đám người, chạy vào trong nhà xám.

Trình Vị Chỉ đoán đúng, ngay khi tiếng súng đầu tiên của Utopia vang lên, nhân viên tiền trạm và tổ kĩ thuật của đội Quy Linh đã phá mở lưới chặn máy móc của căn cứ Lam ấn, đôi bên dùng tốc độ cao nhất xông vào đấu giáp lá cà, trận chiến bắt đầu càng thêm hỗn loạn.

Hồ Bất Quy biết Trần Lâm giao Tô Khinh cho một nhóm Khôi ấn, thế nhưng thiết bị liên lạc ở chỗ Trần Lâm, anh cũng không biết cậu nhóc xui xẻo kia bây giờ ở chỗ ông nào bà nào.

"Tiểu đội 2 theo tôi vào trong, lão Liêu, anh lên trực thăng phối hợp yểm hộ từ trên cao. Phương Tu, cậu phụ trách chỉ huy tác chiến trực diện, Tần Lạc duy trì liên lạc với Trần Lâm, bất cứ lúc nào cũng phải nắm rõ bước đi của đối phương."

Mà ở thời điểm này, Lam ấn cũng bị tập trung vào một chỗ, là nhóm đối tượng thứ hai dời đi sau nhân viên nghiên cứu khoa học.

Quế Tụng nơm nớp lo sợ bám vào cửa sổ, tiếng súng chỉ cần rõ một chút hắn đã run rẩy cả người như mắc bệnh sợ âm thanh lớn; Tưởng Lam đứng trong góc tường không nói không rằng, tay ôm một khẩu súng máy; La Hiểu Phong hùng hổ hút thuốc; Sử Hồi Chương đi tới đi lui như một con thú bị vây khốn.

Chỉ có Trần Lâm khoanh tay thả lỏng ngồi trên sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau một hồi lâu, La Hiểu Phong mới hỏi một "Utopia" đứng ngoài cửa: "Chúng tôi sẽ bị đưa đến nơi nào?"

Nhân viên công tác mặc đồng phục Utopia trả lời: "Một căn cứ khác."

La Hiểu Phong nhướn mày, ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Sử Hồi Chương, dừng một chút, lại hỏi: "Là căn cứ xây mới, hay là căn cứ đã có người khác? Còn có các Lam ấn khác sao?"

"Đúng vậy."

Sử Hồi Chương chưa từng nghĩ đến trên thế giới còn có những Lam ấn khác, gã quăng cho La Hiểu Phong một ánh mắt, đường nhìn rơi xuống trên người Trần Lâm___Sử Hồi Chương vẫn là thủ lĩnh được các Lam ấn ngầm thừa nhận trong căn cứ này, Tưởng Lam tuy rằng chẳng hợp với ai, nhưng người khác không trêu vào cô ta, cô ta cũng không thích đi khiêu chiến quyền uy của kẻ khác, chỉ có tên Trần Lâm này lúc nào cũng như thể đang trào phúng hắn.

Sử Hồi Chương muốn xử lý Trần Lâm từ lâu rồi, trong căn cứ gã không có cơ hội, trong 'thịnh yến' đôi lần ba bận muốn tìm hắn gây phiền toái mà chẳng hiểu vì sao đều để hắn may mắn tránh thoát.

Căn cứ mới có các Lam ấn khác___Sử Hồi Chương thầm nghĩ trong lòng, phải nghĩ biện pháp nào đó, thừa dịp hỗn loạn này, trước khi nhìn thấy đồng loại khác phải giải quyết họ Trần ngay, nếu không tương lai hắn sẽ mang tới càng nhiều phiền toái.

Gã hạ quyết tâm xong, liền kéo nhân viên Utopia đứng ở cửa ra bên ngoài: "Ngoài kia loạn lắm, tôi với anh phải thương lượng xem nên rời đi thế nào."

Trần Lâm ngồi đó bỗng nhiên thâm trầm thoáng cười, dựa đầu lên sô pha, nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm ứng cặp kính mắt đã thành công lọt vào đại bản doanh của Utopia.

Vận khí của Trình Vị Chỉ và Triệu Nhất Phi coi như không tồi, dưới tình huống nháo loạn như vậy mà vẫn không bị đạn lạc bắn chết. Tuy nhiên ở cửa nhà xám, Triệu Nhất Phi không hiểu sao lại ăn một viên đạn vào đùi, ôm Đồ Đồ Đồ cùng nhau ngã xuống đất, Đồ Đồ Đồ dường như cũng hiểu ra gì đó, cho dù tay nhỏ bị rách da nó cũng chỉ bĩu môi nhịn xuống, không khóc.

Trình Vị Chỉ vội vàng đặt Tô Khinh xuống đất, sau đó tận lực cúi gập thân mình, chạy ra khỏi nhà xám như xuyên qua hỏa tuyến, một tay ôm lấy Đồ Đồ Đồ, một tay kéo Triệu Nhất Phi, lảo đảo bò lết đưa hai người vào trong.

Triệu Nhất Phi đau đến run cả người, môi trắng bệch. Trình Vị Chỉ vừa muốn nói chuyện, miếng thủy tinh trên đỉnh đầu đã bị đạn bắn vỡ. Vị giáo sư già không dám động đậy nữa, chỉ đành xé một miếng vải trên người ra sức buộc chặt vết thương đang đổ máu ở chân của Triệu Nhất Phi, không cần biết đúng sai ra sao mà cầm máu cho cô trước, sau đó mới đặt mông ngồi xuống đất, nặng nề tựa vào tường như đã kiệt sức.

Đồ Đồ Đồ nhìn bên này lại nhìn bên kia, phát hiện ra không ai rảnh chú ý đến mình, liền nhích đến ngồi xổm trước mặt Tô Khinh, vươn ngón tay ú na ú nần chọc chọc mặt cậu, thì thầm nói: "Chú đáng ghét, mau tỉnh lại nha, đừng ngủ, còn ngủ nữa là bọn họ nhốt chú vào hộp nhỏ đó."

Trình Vị Chỉ cay xè hai mắt, thế nhưng nghe thấy Triệu Nhất Phi bên cạnh đã nức nở khóc lên thành tiếng, ông lại ra sức nuốt nước mắt vào trong, thở dài: "Con gái, đừng khóc, trời không tuyệt đường người, chúng ta kiên trì thêm chút nữa, nói không chừng..."

Ông quay đầu thoáng nhìn Tô Khinh, nuốt những lời còn lại xuống, lại thở dài.

Nhóm người Hồ Bất Quy gặp phải chống cự kịch liệt hơn nhiều so với dự đoán, bên tai anh truyền tới giọng nói của Tần Lạc: "Đội trưởng Hồ, theo tin tức từ bên Trần Lâm, đối phương định tập trung tiêu hủy toàn bộ Khôi ấn, không để vật sống nào tới được tay chúng ta."

Hồ Bất Quy cười lạnh: "Nói cho nhân viên trên mặt đất canh chừng chặt chẽ toàn bộ căn cứ, bay lên trời thì đánh rụng xuống, chạy trên đất thì chặn đứng lại cho anh, một tên cũng đừng hòng thoát. Bọn chúng có gan thì cho nổ căn cứ, để toàn bộ nhân viên và Lam ấn của chúng chôn cùng luôn đi."

Cuộc chiến đấu ác liệt diễn ra khoảng hai tiếng đồng hồ. Trong nhà xám, Triệu Nhất Phi mệt mỏi đã rơi vào giấc ngủ trầm, Đồ Đồ Đồ ngồi bên cạnh Tô Khinh kéo tóc cậu không buông, muốn gọi cậu tỉnh dậy, Trình Vị Chỉ tập trung tinh thần trông coi đám người có thương có tàn có trẻ nhỏ này, một chút động tĩnh cũng có thể khiến cho ông căng thẳng hẳn lên.

Đúng lúc này, Trình Vị Chỉ cảm giác được mặt đất dưới chân hơi hơi chấn động, ông giật nảy mình, cuống cuồng quay đầu gọi Đồ Đồ Đồ: "Đồ Đồ, mau, chạy sang chỗ ông mau..."

Những lời này còn chưa kịp nói xong, tiếng nổ khổng lồ đã vang lên liên tiếp, Triệu Nhất Phi bừng tỉnh hét lên một tiếng, Trình Vị Chỉ ôm lấy đầu, vừa muốn đứng lên đã bị mặt đất nghiêng ngả hất ngã, suýt chút nữa thì gãy tan cái lưng già. Trong lòng ông dâng lên một ý tưởng đáng sợ___Chẳng lẽ bọn họ thực sự muốn phá nổ nơi này sao?

Ông liều mạng vươn tay về phía Đồ Đồ Đồ, thế nhưng nhóc con bị dọa đến choáng váng, ngồi bệt dưới đất, mở to đôi mắt vô tội ra nhìn ông. Trình Vị Chỉ chỉ có thể trơ mắt nhìn một khối đá lớn rơi thẳng xuống đầu nó.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn đến kéo vụt Đồ Đồ Đồ vào lòng, hai người cùng nhau lăn đi. Sau một tiếng nổ ầm vang, toàn bộ hành lang đều sụp xuống, Trình Vị Chỉ không biết gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro