CHƯƠNG 2: GỌI TÊN MÌNH

Chương 2

Tôi không biết bây giờ là mấy giờ.
Không có đồng hồ.
Không có điện thoại.
 Không một thanh âm nào từ thế giới bên ngoài lọt vào.

Chỉ có tiếng lặng — một kiểu im lặng không phải của bình yên, mà như tiếng rên rỉ âm thầm của những điều chưa được gọi tên. Ánh sáng vàng ố từ bóng đèn trần treo lủng lẳng, chập chờn như sắp tắt. Nó đung đưa theo gió, hay theo nhịp thở vô hình của căn phòng này, tôi cũng không chắc. Có thể là từ một khe thông gió rất nhỏ mà tôi chưa tìm thấy. Cũng có thể... là từ một cánh cửa khác, bên trong tâm trí mình.

Tôi tự hỏi mình đã ở đây bao lâu. Một đêm? Hai đêm? Hay là hàng tháng? Thời gian ở đây không trôi. Nó không chảy đi như sông mà lắng lại như vũng nước sau mưa, tù đọng, và phản chiếu những thứ không ai muốn nhìn. Những ký ức mờ nhạt, những giấc mơ chưa kịp thành hình, tất cả đều hòa quyện trong không gian này, tạo nên một bầu không khí nặng nề, như thể căn phòng đang thở cùng tôi.

Tôi bước lại gần cửa sổ — nếu có thể gọi đó là cửa sổ. Khung gỗ cao đến nỗi tôi phải kiễng chân và với tay, nhưng ngay cả thế cũng chỉ chạm đến lớp bụi phủ đầy chấn song. Bên ngoài không phải là bầu trời — mà là một khoảng xám không màu, không biên giới. Không trăng, không nắng. Không dấu hiệu của ngày hay đêm. Nó giống như một cái gì đó bị xóa đi, chưa kịp vẽ lại. Một khoảng trống, một sự trống rỗng mà tôi không thể lấp đầy bằng bất kỳ hình ảnh nào.

Căn phòng này... không hẳn là phòng ngủ. Nhưng cũng không phải phòng giam. Nó đứng giữa — như thể được sinh ra để chứa đựng những linh hồn đang lạc giữa hai phía của bản ngã: một phía đã biết mình là ai, và một phía vẫn mù mờ, hỗn độn. Có một chiếc giường đơn, chăn ga trắng đã ố màu như xác lá mục. Một chiếc bàn gỗ nhỏ, sờn cạnh, hai ngăn kéo lệch lạc. Một ghế bành lưng tựa gãy, như từng có ai đó ngồi đó quá lâu, và mang theo cả trọng lượng ký ức. Một tủ sách khóa kín. Trên cánh tủ dán một dòng chữ in nghiêng, nét chữ mực đen mờ nhòe theo thời gian:

"KHÔNG MỞ KHI MỘT PHẦN BẢN THÂN VẪN CÒN PHỦ NHẬN."

Tôi đứng sững. Mắt tôi dính chặt vào từng con chữ như thể nó đang nhìn lại tôi. Như thể tấm tủ ấy biết rõ trong tôi có điều gì đó chưa muốn thừa nhận.
-"Phủ nhận... cái gì?" Tôi lẩm bẩm thành tiếng.

Âm thanh vang lên, khản đặc, thô ráp như tiếng ai cào trên vách tường. Đó là giọng tôi, nhưng cũng không hẳn là tôi. Nó xa lạ. Như tiếng vọng lại từ một người từng là tôi — nhưng đã chết đi rồi. Tôi quay về phía chiếc ghế bành, thả người xuống như thể trọng lực bỗng nặng thêm. Một cảm giác kiệt sức trùm lên tôi. Không phải do đói, không phải do mệt. Mà là một sự cạn kiệt từ bên trong — một kiểu mỏi mệt mà không giấc ngủ nào có thể chữa lành.

Tôi đưa tay lên, nhìn lòng bàn tay mình — trống rỗng, không một vết sẹo, không một kỷ niệm. Da tôi vẫn thế, nhưng cảm giác không phải. Như thể thân thể này vừa được trao lại cho tôi, sau khi đã được rửa sạch mọi dấu vết của cuộc sống trước đó. Tôi thử nhắm mắt. Cố gắng tập trung. Tìm kiếm một cái gì đó để tự định nghĩa mình. Một hình ảnh, một tên gọi, một câu chuyện...

-"Tên tôi là..." Trống rỗng.
Tôi thử lại. "Tôi tên là..." Không có gì.
Không một cái tên hiện ra. Chỉ có một cơn nhói âm ỉ trong lồng ngực. Như thể ai đó vừa rút mất phần lõi của tôi — phần mà người ta thường cất giữ ký ức, tuổi thơ, nỗi đau, và những lần vỡ vụn.

Tôi mở ngăn kéo. Trống rỗng. Mở ngăn thứ hai. Có một mảnh giấy nhỏ. Gấp đôi, đặt ngay ngắn như thể ai đó đã chờ sẵn tôi tìm thấy nó. Tôi cầm lên, tay run khẽ. Mực đã nhòe, nhưng vẫn đọc được. Nét chữ xiêu vẹo như được viết trong run rẩy, hay trong một trạng thái không hoàn toàn tỉnh táo.

"Nếu cậu đang đọc dòng này, nghĩa là phần còn lại đã bắt đầu tỉnh giấc. Đừng tin tất cả những gì cậu nhớ. Và càng đừng tin tất cả những gì cậu quên." Không có tên. Không có chữ ký. Chỉ một vết mực đỏ tròn, như vết ngón tay ấn mạnh vào giấy. Vết ấn đó vẫn còn ẩm, như thể mới được để lại hôm qua. Hoặc là... ngày mai?

Tôi buông tờ giấy. Căn phòng như nặng thêm một tầng nghĩa mới. Không gian bắt đầu có mùi — thứ mùi không rõ là của gỗ ẩm mốc, hay là của một ký ức cũ chưa được mở ra. Tôi đứng dậy, đi đến tấm gương treo lệch trên tường. Phủ bụi. Vỡ một góc. Nhưng vẫn đủ để nhìn thấy một phần khuôn mặt.

Tôi lau lớp bụi. Chậm rãi. Một đôi mắt nhìn lại tôi. Không có gì đáng sợ. Chỉ là... trống rỗng. Đôi mắt ấy từng có một cái tên, từng có một lịch sử, từng có một ai đó yêu thương. Giờ thì không. Chỉ còn một ánh nhìn xa lạ.

Tôi thì thầm, chậm và rất khẽ, như sợ đánh thức điều gì đang ngủ yên dưới lớp da mình: 

"Tôi... là ai?"

Câu hỏi vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một tiếng vọng không có hồi đáp. Tôi cảm nhận được sự trống rỗng trong từng nhịp thở, từng nhịp đập của trái tim. Cảm giác như mình đang đứng giữa một ngã ba đường, nơi mà mọi hướng đi đều mờ mịt, không rõ ràng. Tôi không biết mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng tôi biết rằng có một điều gì đó đang chờ đợi tôi, một điều gì đó cần phải được khám phá, cần phải được thừa nhận.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro