CHƯƠNG 7: LỐI RA KHÔNG ÁNH SÁNG

Chương 7

Tôi bật dậy trong cơn mơ màng, tim đập thình thịch, và hoảng sợ. Cảm giác chân thực đến mức không thể tin nổi, mồ hôi đầm đìa cùng những vệt máu đã khô nhẹ lăn xuống gò má. Tôi ngồi bên cửa sổ suốt nhiều giờ, không biết là sáng hay tối. Mọi thứ bên ngoài vẫn xám xịt, như thể thế giới đã hết màu từ lâu, chỉ còn lại những sắc thái u ám của nỗi sợ hãi.

Bức ảnh trong tay tôi đã nhăn nheo, ướt mồ hôi. Tôi đọc đi đọc lại dòng chữ sau lưng nó như một kẻ bị ám:
"Nếu mày còn sống, thì tao chết.
Nếu mày tồn tại, thì tao không thể.
Và nếu mày quên... thì tao sẽ quay lại để nhắc."
Tôi lẩm bẩm, giọng nói như bị bóp nghẹt:
"Tôi đã giết ai đó... hay đã giết chính mình?"
Câu hỏi này như một mũi dao đâm vào tâm trí tôi, khiến tôi không thể thoát khỏi vòng xoáy của những ký ức mờ mịt.

Cạch.
Tiếng cửa mở.
Không báo trước. Không có bước chân. Chỉ là sự xuất hiện rất bình thản, như thể hắn chưa từng rời đi.
Người đàn ông đó bước vào, lần này mang theo một chiếc áo khoác màu tối, ném cho tôi:
"Mặc vào."
Tôi do dự, cảm giác như có một sức mạnh vô hình đang ép buộc tôi phải tuân theo. Hắn nhìn tôi, ánh mắt không còn kiên nhẫn để lắng nghe thêm.
"Căn phòng này không giữ được cậu nữa đâu. Thứ đang tỉnh dậy trong đầu cậu sẽ sớm phá vỡ nó. Hoặc cậu ra ngoài... hoặc cậu để nó nuốt trọn."
Tôi nhìn quanh — căn phòng bỗng trở nên nhỏ hẹp, vách tường mờ đi như đang tan chảy, như thể không gian này đang phản bội tôi. Mỗi giây trôi qua, tôi cảm thấy như có một cái gì đó đang chực chờ, sẵn sàng xé toạc mọi thứ ra.

Tôi mặc áo, bước theo hắn, lòng đầy lo lắng. Hành lang dài, tối tăm, không có cửa sổ. Chỉ có ánh đèn vàng mờ kéo dài như sợi dây thòng lọng, tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường. Bóng hai người đổ trên tường — nhưng rồi ở khúc rẽ thứ hai, có ba cái bóng.
Tôi giật mình, nhìn lại.
Không ai phía sau. Không ai mới xuất hiện.
Chỉ là cái bóng dư ra, đang chờ tôi nhận ra nó là ai. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi, như thể có một cái gì đó đang theo dõi tôi từ bóng tối.

Người đàn ông dừng lại trước một cánh cửa sắt lớn, cũ kỹ và rỉ sét.
"Sẵn sàng chưa?"
Tôi gật đầu, nhưng lòng tôi như có một cơn bão đang nổi lên.
"Bên trong là gì?"
Hắn nói không cần suy nghĩ:
"Là nơi ký ức của cậu được chôn. Và cũng là nơi lần cuối cùng... cậu còn là người."
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, như thể một cơn gió lạnh lẽo vừa lướt qua. Hắn mở cửa.

Tôi bước vào.
Một căn phòng lớn, tường phủ gương.
Nhưng khác với tấm gương bụi bặm trong phòng cũ — những chiếc gương ở đây sáng rõ, phản chiếu chính xác từng vết xước, từng biểu cảm, từng chớp mắt của tôi.
Và khủng khiếp nhất:
Mỗi tấm gương phản chiếu một "tôi" khác nhau.
Một "tôi" mặc áo học sinh, tay dính máu.
Một "tôi" đang khóc và kéo lê thân xác ai đó.
Một "tôi" đứng giữa căn phòng cháy, cười lặng lẽ.
Một "tôi" bị trói vào ghế, mắt lạc thần.
Một "tôi"... đang nhìn tôi. Ngay lúc này. Không chớp mắt.

Tôi bước lùi, tim đập như muốn nổ tung trong ngực.
"Cái này... là gì?"
Người đàn ông khẽ đáp, giọng gần như thì thầm:
"Là tất cả những gì cậu đã làm. Từng làm. Hoặc đã nghĩ đến.
Là từng khả năng mà tâm trí cậu đã tạo ra để sống sót.
Và giờ... cậu phải chọn một."
Tôi quay đầu, cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ quanh mình:
"Chọn... gì?"
"Chọn cái chết, hoặc chọn sự thật."
Tôi thở dốc, cảm giác như không khí trong phòng đang trở nên ngột ngạt.

Từng tấm gương bỗng mờ đi... rồi bật sáng đồng loạt, như một cơn chớp trắng — và âm thanh vang lên từ khắp nơi:
"Mày là ai?"
"Mày đã làm gì?"
"Mày có dám nhớ lại không?"
"Nếu mày là quái vật... thì tại sao mày vẫn sống?"
Tôi quỳ xuống, cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ quanh mình.
Tôi gào lên:
"Im đi! Tôi... tôi không biết! Tôi không còn nhớ nữa!"

Người đàn ông tiến lại gần, đặt tay lên vai tôi. Không an ủi. Mà như ép tôi phải ngẩng mặt lên nhìn. Ánh mắt hắn sâu thẳm, như một vực thẳm không đáy, chứa đựng những bí mật mà tôi không dám đối diện.
"Không có gì là quên hết.
Cậu chỉ... nhốt nó lại.
Và bây giờ... nó muốn ra."

Tôi cảm thấy như một cơn sóng dữ đang cuốn trôi tôi vào vực thẳm của ký ức, nơi mà những điều tồi tệ nhất đang chờ đợi. Những hình ảnh mờ ảo bắt đầu hiện lên trong tâm trí tôi, như những mảnh ghép của một bức tranh kinh hoàng. Tôi thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoang, nơi những tiếng kêu thảm thiết vang lên từ xa. Tôi thấy những gương mặt quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ tên. Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận, như thể tôi là kẻ thù của chính mình.

"Cậu không thể trốn chạy mãi," người đàn ông nói, giọng hắn như một lời nguyền. "Mỗi tấm gương này đều là một phần của cậu. Chúng đang chờ đợi cậu đối diện với chúng."
Tôi lắc đầu, cảm giác như mọi thứ đang quay cuồng. "Tôi không thể! Tôi không muốn nhớ lại!"
"Nhưng cậu phải," hắn đáp, giọng điềm tĩnh. "Chỉ khi cậu đối diện với sự thật, cậu mới có thể tự do."

Tôi nhìn vào những tấm gương, thấy những phiên bản khác của mình đang cười, đang khóc, đang gào thét. Mỗi tấm gương như một cánh cửa dẫn đến một ký ức khác, một nỗi đau khác. Tôi cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn bão, nơi mà mọi thứ đều hỗn loạn và không thể kiểm soát.
"Cậu có biết điều gì tồi tệ nhất không?" người đàn ông hỏi, ánh mắt hắn như một ngọn lửa đang cháy rực. "Đó là khi cậu không còn nhớ nổi những gì mình đã làm."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. "Tôi không muốn! Tôi không muốn nhớ!"
"Cậu không có lựa chọn," hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết. "Cậu phải chọn. Chọn cái chết, hoặc chọn sự thật."
Tôi cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ, nơi mà mỗi con đường đều dẫn đến sự hủy diệt. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tôi biết rằng nếu không hành động, tôi sẽ bị nuốt chửng bởi những ký ức mà tôi đã cố gắng chôn vùi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Nếu tôi chọn sự thật... thì tôi sẽ phải đối diện với những gì?"
"Cậu sẽ phải đối diện với chính mình," người đàn ông đáp, ánh mắt hắn không rời khỏi tôi. "Và đó là điều đáng sợ nhất."
Tôi nhìn vào những tấm gương, thấy những phiên bản khác của mình đang chờ đợi.
Một "tôi" đang khóc,
 một "tôi" đang cười,
 một "tôi" đang gào thét.
Tất cả đều là ......tôi, nhưng lại không phải là tôi. Tôi cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn bão, nơi mà mọi thứ đều hỗn loạn và không thể kiểm soát.

"Cậu có dám không?" hắn hỏi, giọng điệu như một lời thách thức.
Tôi nuốt nước bọt, cảm giác như có một cái gì đó đang chực chờ, sẵn sàng xé toạc mọi thứ ra. "Tôi... tôi không biết."
"Đó là câu trả lời của kẻ yếu đuối," hắn nói, giọng điệu không chút thương xót. "Cậu phải quyết định. Chọn cái chết, hoặc chọn sự thật."
Tôi cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ, nơi mà mỗi con đường đều dẫn đến sự hủy diệt. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tôi biết rằng nếu không hành động, tôi sẽ bị nuốt chửng bởi những ký ức mà tôi đã cố gắng chôn vùi.

hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro