Chương 17

Thời gian trôi nhanh, và cuộc thi học thuật lớn mà Asa phải tham gia đã đến gần. Asa cảm thấy mình bị cuốn vào một vòng xoáy không hồi kết của việc học, nhưng điều quan trọng là cô không cảm thấy đơn độc. Mỗi ngày, Rora đều đồng hành cùng cô, giúp đỡ trong việc chuẩn bị và động viên khi cô gặp phải những lúc mệt mỏi.

Dù vậy, Asa vẫn không thể dừng lại cảm giác lo âu về cuộc thi. Buổi sáng ngày thi, cô thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Rora nhìn thấy Asa lục đục trong phòng, đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng ánh sáng quyết tâm vẫn sáng rực trong đôi mắt ấy.

"Em biết là chị có thể làm được mà," Rora nói, bước đến và ôm Asa từ phía sau, vòng tay qua eo cô. "Đừng lo lắng quá, cứ bình tĩnh. Em sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Asa quay lại nhìn Rora, nở một nụ cười nhẹ. "Chị cảm thấy như mình đang đối diện với cả một thế giới lớn. Nhưng... em luôn là nguồn động lực của chị."

Rora mỉm cười và hôn nhẹ lên trán Asa. "Chị không phải đối diện một mình đâu. Em và các bạn luôn bên cạnh chị."

Khi cả hai đến trường, Asa cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn khi nhìn thấy không khí căng thẳng của cuộc thi. Các thí sinh khác cũng đều là những người xuất sắc, và Asa không thể không cảm thấy áp lực. Tuy nhiên, cô hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời động viên của Rora và các bạn, và tự nhủ rằng mình không thể bỏ cuộc.

"Chúng ta bắt đầu thôi!" Asa nói, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. "Dù kết quả ra sao, chị cũng đã làm hết sức mình rồi."

Rora nhìn vào mắt Asa và gật đầu. "Đúng vậy. Hãy để mọi chuyện tự nhiên."

Khi cuộc thi bắt đầu, Asa càng cảm thấy mình phải nỗ lực gấp đôi. Đề bài khá khó, những câu hỏi đòi hỏi kiến thức sâu rộng và khả năng phân tích nhanh. Asa không phải là người giỏi nhất, nhưng cô luôn kiên trì. Và rồi, khi đến phần thuyết trình, Asa nhận thấy mình có thể tỏa sáng. Mặc dù tay cô hơi run, nhưng khi nhìn thấy Rora đứng ở hàng ghế đầu, mắt luôn dõi theo, cô cảm thấy an lòng.

Cô bắt đầu thuyết trình, giọng nói rõ ràng và tự tin hơn bao giờ hết. Những câu trả lời của Asa cũng dần khiến các giám khảo tỏ ra ấn tượng. Trong suốt buổi thi, Asa nhận ra rằng cô không chỉ đang chiến đấu vì một tấm huy chương hay danh hiệu nào đó, mà cô đang chiến đấu để chứng minh cho bản thân thấy rằng mình có thể làm được.

Sau khi kết thúc cuộc thi, Asa cảm thấy nhẹ nhõm dù không biết kết quả sẽ ra sao. Rora chạy lại ôm chầm lấy cô.

"Chị làm rất tốt!" Rora khen ngợi, đôi mắt rạng rỡ tự hào. "Em rất tự hào về chị!"

Asa nhìn vào mắt Rora, đôi mắt long lanh đầy cảm xúc. "Cảm ơn em. Có em bên cạnh, chị cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ."

Rora cười tươi, nắm tay Asa thật chặt. "Chúng ta đã cùng nhau làm được rồi. Đừng lo lắng về kết quả, quan trọng là chị đã cố gắng hết sức."

Mấy ngày sau, kết quả cuộc thi được công bố. Asa và Rora đều không kìm được sự hồi hộp khi nhận được thông báo qua email. Khi Asa mở email và nhìn thấy tên mình ở vị trí thứ ba, cô không thể tin vào mắt mình. "Chị... Chị thật sự đứng thứ ba rồi!" Asa hét lên, không thể giấu được sự bất ngờ và vui mừng.

Rora nhảy lên, ôm Asa thật chặt. "Chị tuyệt lắm, Asa! Em biết là chị sẽ làm được mà!"

Asa không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Mặc dù cô không giành được vị trí cao nhất, nhưng thành tích này là một bước tiến lớn đối với cô, đặc biệt là khi cô đã phải vượt qua những lo lắng và khó khăn của bản thân.

"Chị cảm thấy như mình đang bay," Asa cười hạnh phúc, nước mắt lưng tròng. "Vì có em và các bạn bên cạnh, chị đã vượt qua được."

Tối đó, cả nhóm tổ chức một bữa tiệc nhỏ ăn mừng cho Asa. Chiquita, Ahyeon, Pharita, Rami và Ruka đều có mặt, tất cả cùng nhau vui vẻ chúc mừng Asa.

"Chị là một chiến binh thực thụ đấy!" Chiquita kêu lên khi nâng ly. "Chúng ta phải ăn mừng vì thành tích này!"

"Thật đáng tự hào!" Ahyeon nói, đưa tay vỗ vai Asa. "Chị đã làm rất tốt."

Ruka cũng không quên tặng Asa một cái ôm chúc mừng. "Cố gắng là điều quan trọng nhất. Và chị đã làm được!"

Asa cảm thấy mình thật may mắn khi có một nhóm bạn tuyệt vời như thế. Cô biết rằng dù cuộc sống có đưa đến bao nhiêu thử thách, cô sẽ luôn có Rora và các thành viên trong nhóm để hỗ trợ.

"Chúng ta không cần phải lo lắng về những thử thách phía trước nữa," Asa nói, nhìn vào những người bạn của mình với ánh mắt đầy sự cảm kích. "Vì chúng ta luôn ở bên nhau."

Từ ngày đó, Asa cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cô không còn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với những khó khăn mới. Với Rora bên cạnh và tình yêu của bạn bè, Asa biết rằng cô sẽ không bao giờ cô đơn trong những hành trình phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro