Chương 3
Khi mùa đông bắt đầu bao phủ Seoul, không khí trong căn hộ nhỏ của Asa và Rora trở nên ấm áp hơn nhờ những ngày sống chung đầy tiếng cười và sự quan tâm âm thầm. Asa dần quen với sự hiện diện của Rora, còn Rora, dù luôn mạnh mẽ và tự lập, cũng không thể phủ nhận rằng sự đáng yêu của Asa đã làm mềm đi trái tim cô.
Một buổi sáng thứ Bảy, Asa thức dậy muộn hơn thường lệ. Khi mở mắt, cô thấy một tờ giấy nhỏ trên bàn:
“Em đi mua đồ ăn sáng. Unnie dậy thì nhớ rửa mặt, đừng lười nhé!”
Chữ viết tay gọn gàng của Rora kèm một khuôn mặt cười vẽ nguệch ngoạc khiến Asa bật cười. Cô vươn vai, cảm thấy hôm nay tâm trạng thật tốt.
Rora trở về với túi bánh nóng hổi trên tay. “Unnie dậy rồi à? Em mua bánh cá và sữa đậu nành đây.”
“Chị thấy em như mẹ vậy,” Asa vừa nói vừa nhón lấy một chiếc bánh, ánh mắt đầy biết ơn.
Rora cười khúc khích, ngồi xuống cạnh Asa. “Nếu em là mẹ, unnie sẽ là đứa con vụng về nhất mà em từng gặp.”
Asa giả vờ giận dỗi, bĩu môi, nhưng rồi cả hai nhanh chóng cười phá lên.
Đến trưa, cả hai quyết định dọn dẹp căn hộ. Asa phụ trách lau bàn ghế, còn Rora lo hút bụi và sắp xếp lại giá sách.
Trong lúc lau dọn, Asa bất ngờ phát hiện một chiếc hộp nhỏ được giấu trong góc tủ. Cô tò mò mở ra, bên trong là một số tấm ảnh và vật dụng cá nhân của Rora. Một bức ảnh cũ làm Asa chú ý: Rora mặc đồng phục học sinh, đứng cạnh một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ là mẹ cô.
“Unnie đang làm gì thế?” Giọng nói của Rora vang lên sau lưng, khiến Asa giật mình.
“Chị… chị không cố ý!” Asa vội vàng giải thích, tay đặt lại chiếc hộp vào vị trí cũ.
Nhìn ánh mắt lúng túng của Asa, Rora chỉ mỉm cười nhẹ. “Đó là mẹ em. Bà ấy mất khi em 10 tuổi.”
Asa sững người. “Chị… chị xin lỗi, Rora. Chị không biết…”
“Không sao đâu, unnie. Em đã quen rồi. Dù gì bà cũng luôn ở đây, trong trái tim em.” Rora đặt tay lên ngực mình, nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng Asa có thể thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt cô.
Cả buổi chiều hôm đó, Asa không nói nhiều. Cô âm thầm quyết định sẽ quan tâm đến Rora hơn, như cách Rora luôn chăm sóc cô.
Buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên sofa xem một bộ phim hoạt hình, Rora đột nhiên quay sang Asa. “Unnie, nếu có một điều ước, unnie sẽ ước gì?”
Asa ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp: “Chị muốn mọi người xung quanh mình đều hạnh phúc.”
Rora bật cười. “Câu trả lời này đúng kiểu Asa unnie luôn, vừa ngây ngô vừa đáng yêu.”
“Thế còn em? Em sẽ ước gì?” Asa quay sang hỏi lại.
Rora im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào mắt Asa. “Em sẽ ước rằng unnie luôn mỉm cười, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Asa ngẩn người trước câu trả lời ấy. Dù không nói ra, trái tim cô bỗng rung lên một nhịp nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.
Những ngày sau đó, cuộc sống sinh viên của cả hai tiếp tục với nhịp độ thường ngày. Nhưng giữa Asa và Rora, một sự gắn kết không lời đã bắt đầu hình thành.
Một buổi chiều, khi Asa trở về từ lớp học, cô thấy Rora đang ngồi bên bàn, chăm chú làm bài tập. Cảm giác quen thuộc và yên bình tràn ngập trong căn phòng. Asa cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Rora.
“Em làm gì thế?” Asa hỏi.
“Bài tập nhóm. Nhưng mà… mấy đứa kia bỏ em làm một mình,” Rora đáp, giọng pha chút bực bội.
“Để chị giúp em nhé!” Asa hào hứng đề nghị, dù cô không giỏi lắm trong việc học nhóm.
Rora bật cười. “Unnie còn không làm xong bài của mình, giúp em kiểu gì?”
Asa đỏ mặt, nhưng vẫn quyết định ngồi lại bên cạnh Rora, thỉnh thoảng đưa ra vài gợi ý vụng về. Dù không giúp được nhiều, sự hiện diện của Asa vẫn khiến Rora cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Đêm hôm đó, khi Rora đang ngủ say, Asa ngồi bên bàn học, viết một bức thư ngắn.
“Rora, chị biết em mạnh mẽ, nhưng em cũng là con người mà, đúng không? Nếu có lúc nào em cảm thấy buồn hay mệt mỏi, hãy để chị chia sẻ cùng em. Em đã luôn bảo vệ chị, giờ đến lượt chị làm điều đó cho em. Dù chị không giỏi, nhưng chị sẽ cố gắng. Asa.”
Asa đặt bức thư lên bàn Rora, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái đang say giấc. Một lần nữa, Asa tự nhủ rằng Rora là người quan trọng mà cô không muốn mất đi, dù bản thân chưa hiểu rõ cảm giác này là gì.
Và từ những thay đổi nhỏ nhặt đó, một mối quan hệ đặc biệt dần nảy nở, không cần lời nói, chỉ cần những hành động ấm áp và chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro