Chap 12
10 năm trước
Xe lăn bánh rời khỏi thành phố, mang theo một Jeongin lặng lẽ và một người mẹ trầm ngâm. Không ai trong hai người nói gì suốt cả quãng đường dài. Bên ngoài cửa sổ, những con phố quen thuộc lần lượt lướt qua rồi biến mất, từng tòa nhà, từng góc đường mà Jeongin đã từng đi qua giờ chỉ còn là hình bóng mờ nhạt phản chiếu trên lớp kính xe. Thành phố này đã từng là tất cả với em - là nơi có tiệm bánh ấm áp của mẹ, là nơi có những tháng ngày vui vẻ, là nơi có người mà em đã yêu bằng cả tấm lòng. Nhưng cũng chính nơi này đã đẩy em xuống vực thẳm của đau khổ, khiến em nhận ra rằng dù có cố gắng thế nào, vẫn có những thứ mãi mãi không thuộc về mình.
Mẹ em ngồi bên cạnh, tay siết chặt chiếc túi xách trong lòng. Bà không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không gặng ép em phải kể lại. Bà chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay em, như một lời trấn an. Bà biết con trai mình đã chịu tổn thương sâu sắc, và có lẽ lúc này, điều em cần nhất không phải là những lời khuyên sáo rỗng mà là một khoảng lặng để sắp xếp lại những mảnh vỡ trong lòng.
Jeongin dựa đầu vào cửa kính, ánh mắt vô định. Mọi thứ quá đột ngột. Chỉ mới ngày hôm qua, em vẫn còn tin rằng bản thân sẽ có cơ hội, rằng nếu kiên trì thêm chút nữa, có lẽ Seungmin sẽ quay lại nhìn em một lần. Nhưng hôm nay, tất cả đã sụp đổ. Em không còn gì để bám víu, cũng không còn lý do gì để ở lại thành phố này nữa.
Gió đêm lạnh buốt luồn qua khe cửa sổ xe, nhưng Jeongin không buồn kéo áo lên. Cơn đau trong lòng còn lạnh hơn cả cái lạnh bên ngoài. Em nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh Seungmin vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí - vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ấy, vẫn là đôi mắt không chút dao động khi nhìn em, vẫn là những lời nói sắc bén cắt vào tim em không thương tiếc.
- "Em nghĩ rằng nếu cứ kiên trì, anh sẽ động lòng sao? Đừng ngây thơ nữa, Jeongin."
Jeongin bật cười, một nụ cười khẽ đến mức chính em cũng không chắc nó có thực sự xuất hiện hay không. Đúng là ngây thơ thật. Suốt bao năm qua, em đã mù quáng tin rằng chỉ cần yêu đủ chân thành thì sẽ được đáp lại. Nhưng hóa ra, tình cảm không phải là thứ có thể đo lường bằng sự kiên trì. Không phải cứ yêu ai đó thật nhiều là người đó sẽ yêu lại.
Xe vẫn tiếp tục lăn bánh, đưa em càng lúc càng xa khỏi những ký ức cũ. Nhưng có một điều em biết chắc - dù có đi bao xa, dù có cố gắng đến mức nào, sẽ không dễ dàng gì để quên đi người đó.
Thành phố mới nhỏ hơn, yên bình hơn, không ồn ào náo nhiệt như nơi cũ. Ở đây, không ai biết hai mẹ con họ, không ai biết về quá khứ mà họ đã để lại sau lưng. Những con phố vắng vẻ, những hàng cây lặng lẽ đón nắng, tất cả như một bức tranh tĩnh lặng, hoàn toàn khác với nơi mà Jeongin đã lớn lên.
Mẹ em nhanh chóng tìm được một mặt bằng nhỏ trên con đường không quá đông đúc, rồi dùng số tiền còn lại sau khi bán tiệm bánh cũ để bắt đầu lại. Tiệm bánh mới không lớn, nhưng ấm cúng. Không biển hiệu hào nhoáng, không trang trí cầu kỳ, chỉ đơn giản là một không gian thoang thoảng hương bơ và bánh nướng, mang đến cảm giác dễ chịu cho bất cứ ai bước vào. Mẹ em vẫn giữ thói quen cũ - tỉ mỉ nhào bột, cẩn thận kiểm tra từng mẻ bánh, không bao giờ làm qua loa dù chỉ một lần. Những ổ bánh mì giòn rụm, những chiếc bánh ngọt mềm mịn, tất cả đều chứa đựng tâm huyết của bà, cũng như những ký ức về một quãng đời đã qua.
Jeongin không giỏi làm bánh, nhưng em giúp mẹ những việc khác. Khi thì bưng bê phục vụ khách, khi thì ghi sổ sách, kiểm tra nguyên liệu, đôi lúc còn đứng quầy thu ngân. Ban đầu, mọi thứ có chút bỡ ngỡ, nhưng dần dà, công việc cũng trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của em. Mỗi sáng, em giúp mẹ dọn dẹp tiệm, sắp xếp lại bàn ghế, bật bảng hiệu lên rồi đứng sau quầy, chờ những vị khách đầu tiên ghé qua. Tiệm bánh nhỏ nhưng dần có khách quen, có những cô chú hàng xóm thân thiện, có những đứa trẻ thích thú ngắm nhìn những chiếc bánh xinh xắn trong tủ kính. Cuộc sống cứ thế trôi qua, giản dị mà bình yên.
Nhưng bình yên không có nghĩa là quên lãng. Jeongin không bao giờ nhắc đến Seungmin nữa, như thể cái tên ấy chưa từng tồn tại. Em giấu nó thật kỹ trong lòng, không để lộ ra dù chỉ một lần. Thế nhưng, có những khoảnh khắc, những ký ức cũ vẫn bất giác ùa về. Những lúc nhìn thấy một cặp đôi trẻ tuổi cùng nhau cười nói trong tiệm, em lại nhớ về những năm tháng đơn phương ấy. Những lúc thấy ai đó vô thức gọi tên người mình thương, em lại nhớ về sự kiên trì mà em từng có. Và những lúc một vị khách nào đó vô tình có ánh mắt giống Seungmin, em lại cảm thấy tim mình nhói lên dù chỉ trong thoáng chốc.
Quá khứ chưa bao giờ thực sự biến mất, nó chỉ tạm lắng xuống như lớp cát dưới đáy nước, chờ một cơn sóng nhẹ để lại trỗi dậy.
Jeongin lao vào học tập như thể đó là cách duy nhất để quên đi tất cả. Khi chuyển đến thành phố mới, em không còn cho phép bản thân yếu đuối hay vướng bận vào bất kỳ điều gì ngoài việc học. Sách vở trở thành thế giới của em, là nơi duy nhất mà em có thể kiểm soát được mọi thứ. Em không cần ai nhìn nhận, không cần ai quan tâm - chỉ cần từng con số, từng dòng chữ trên trang giấy, chỉ cần những thành tích cao nhất để chứng minh rằng em có thể làm được, rằng em không cần dựa vào ai cả.
Với sự chăm chỉ không ngừng nghỉ, Jeongin luôn đứng đầu lớp, từng bước tiến gần hơn đến ước mơ mà em đã tự đặt ra cho chính mình. Nhờ bảng điểm xuất sắc, em giành được học bổng vào một trường đại học danh tiếng, giảm bớt gánh nặng tài chính cho mẹ. Nhưng học bổng không đủ để trang trải hoàn toàn, em cần phải tự kiếm thêm tiền. Thế là Jeongin bắt đầu đi làm thêm, không ngại thử sức với đủ loại công việc khác nhau.
Ban ngày, em là sinh viên chăm chỉ trên giảng đường, ban đêm, em khoác lên mình đồng phục của quán cà phê, miệt mài chạy bàn giữa những vị khách ồn ào. Những ngày khác, em là gia sư, kiên nhẫn giảng giải từng bài toán khó cho những đứa trẻ vẫn còn chật vật với con số. Đôi khi, em lại là trợ lý tại một cửa hàng sách nhỏ, cẩn thận sắp xếp từng quyển sách lên kệ, tận hưởng những khoảng lặng hiếm hoi giữa những trang giấy. Có những ngày mệt đến mức vừa về nhà đã ngủ gục trên bàn, có những lần chỉ kịp ăn vội một ổ bánh mì trước khi chạy đến ca làm tiếp theo. Nhưng em không than vãn, cũng chẳng cảm thấy khổ sở - vì em biết đây là con đường mà mình đã chọn.
Những năm đại học là quãng thời gian Jeongin thay đổi nhiều nhất. Từ một cậu bé luôn chạy theo một người không bao giờ quay đầu nhìn lại, em dần học cách yêu thương bản thân hơn. Em không còn mong chờ sự công nhận từ ai khác, không còn đặt hạnh phúc của mình vào tay người khác nữa. Em hiểu rằng giá trị của bản thân không nằm ở ánh mắt hay sự quan tâm của một ai đó, mà nằm ở chính những gì em nỗ lực đạt được. Những đau đớn của quá khứ không biến mất, nhưng chúng trở thành động lực để em mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, và tự tin hơn vào chính mình.
Beomgyu là sợi dây cuối cùng kết nối Jeongin với quá khứ. Dù đã rời khỏi thành phố cũ, dù đã cố gắng khép lại những ký ức đau lòng, Jeongin vẫn không thể nào buông bỏ tình bạn với Beomgyu. Cậu là người duy nhất còn lại, là người duy nhất chứng kiến khoảnh khắc tàn nhẫn ấy, nhưng chưa bao giờ nhắc lại nó. Không lời an ủi sáo rỗng, không những câu hỏi khơi gợi vết thương cũ - Beomgyu chỉ lặng lẽ bên cạnh, đủ để Jeongin biết rằng em không hoàn toàn cô đơn.
Họ duy trì liên lạc bằng những tin nhắn ngắn ngủi, những cuộc gọi bất chợt giữa những ngày bận rộn. Beomgyu kể về cuộc sống của mình, về những câu chuyện vụn vặt xảy ra trong ngày, về những con người mới mà cậu gặp gỡ. Dù khoảng cách địa lý ngày càng xa, dù cuộc sống mỗi người một khác, nhưng mỗi khi cần ai đó để lắng nghe, Jeongin luôn biết rằng chỉ cần nhấc máy lên, Beomgyu sẽ ở đó.
Những đêm học khuya mệt mỏi, Jeongin tựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ khi giọng Beomgyu vang lên qua điện thoại. Có khi là một câu chuyện hài hước về một đồng nghiệp phiền phức, có khi là những suy tư về tương lai mà cậu cũng chưa rõ ràng. Những lúc như thế, Jeongin không nói nhiều, chỉ lắng nghe, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để em thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Ngược lại, khi Jeongin gặp khó khăn, Beomgyu không cần phải nói quá nhiều lời khuyên hay động viên, chỉ đơn giản là "Mày đang ổn không?" cũng đủ để em cảm thấy có người quan tâm đến mình.
Họ là hai con người ở hai nơi khác nhau, sống hai cuộc đời khác nhau, nhưng theo một cách nào đó, họ vẫn đồng hành cùng nhau. Không cần gặp gỡ thường xuyên, không cần những lời hứa hẹn lớn lao, nhưng Jeongin biết rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Beomgyu vẫn sẽ luôn là người bạn duy nhất còn lại mà em có thể tin tưởng.
Dù thời gian có trôi qua, dù cuộc sống đã bước sang một chương mới, nhưng có những vết thương không dễ dàng phai nhạt. Những đêm chợt tỉnh giấc giữa cơn mơ, Jeongin vẫn thấy mình đứng đó - trước mặt Seungmin, trong cái khoảnh khắc cay đắng nhất của cuộc đời em. Những lời nói lạnh lùng ấy vẫn văng vẳng bên tai, như một vết dao khắc sâu vào tâm trí, nhắc em nhớ rằng từng có một thời, em đã yêu một người đến mức nào.
Em không thể đếm được đã bao nhiêu lần tự hỏi: Mình đã làm gì sai? Mình đã không đủ tốt ở đâu? Nhưng rồi theo thời gian, Jeongin nhận ra rằng tình yêu không phải là thứ có thể đổi lấy bằng sự kiên trì. Không phải cứ yêu thật nhiều thì sẽ được đáp lại, không phải cứ cố gắng nắm chặt thì người ta sẽ ở lại. Đó là bài học đầu tiên và cũng là bài học đau đớn nhất mà em đã học được.
Có đôi khi, giữa dòng đời tấp nập, khi đi ngang qua một quán cà phê ven đường, hay nghe thấy một giai điệu quen thuộc, trái tim Jeongin vẫn nhói lên một chút. Không còn là nỗi đau gào thét như ngày đó, nhưng là một cơn đau âm ỉ, như vết sẹo cũ mỗi khi trời trở lạnh. Em đã chấp nhận nó như một phần của mình, như một đoạn ký ức đã cũ, một câu chuyện không thể nào quay lại trang đầu.
Jeongin đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Seungmin nữa. Rằng người ấy đã chỉ còn là một bóng hình thuộc về quá khứ, một ký ức bị khóa chặt trong góc sâu nhất của trái tim. Nhưng em không biết rằng, có những sợi dây vô hình giữa con người với nhau - dù đã cố gắng chạy xa đến đâu, vẫn có một ngày, ta sẽ lại quay về điểm khởi đầu.
Nhưng rồi, mọi thứ không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Công ty gặp khó khăn, áp lực gia tăng, và những người có vị trí cao hơn bắt đầu tìm cách bảo vệ bản thân, đẩy trách nhiệm xuống dưới. Jeongin hiểu rõ mình không thể mãi mắc kẹt ở một nơi không có tương lai. Em quyết định rời đi, lựa chọn tìm kiếm một cơ hội mới, một môi trường mới để thử thách bản thân.
Và rồi, giữa hàng chục hồ sơ mà em gửi đi, một công ty lớn đã chú ý đến em. Hồ sơ của Jeongin được duyệt, và em nhận được thông báo tham gia vòng phỏng vấn. Công ty ấy chính là Kim Thị - một tập đoàn mà bất kỳ ai trong ngành cũng mơ ước được làm việc.
Ngày xưa, em chỉ biết nhà Seungmin giàu có, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến việc gia đình anh làm gì. Với Jeongin lúc đó, thế giới của Seungmin xa vời đến mức em chưa từng nghĩ mình có thể bước chân vào. Nhưng bây giờ, sau nhiều năm nỗ lực, em đã có cơ hội chạm đến nơi mà mình từng ao ước.
Jeongin không biết rằng, người đang ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch của Kim Thị lúc này lại chính là Seungmin. Không biết rằng, quyết định này sẽ kéo em trở lại quá khứ mà em đã cố gắng chôn vùi suốt mười năm qua.
Ngày nhận được thư mời phỏng vấn từ Kim Thị, Jeongin đã rất bất ngờ. Đó là một tập đoàn lớn, nơi mà bất cứ ai trong ngành cũng mơ ước được đặt chân vào. Với một người không có hậu thuẫn, không có gia thế như em, việc có cơ hội tham gia tuyển dụng ở đây giống như một cánh cửa mở ra con đường hoàn toàn mới.
Jeongin đã từng nghĩ, có lẽ mọi cố gắng của mình suốt những năm qua cuối cùng cũng được đền đáp. Em đã từng mơ đến ngày mình đủ năng lực để làm việc trong một môi trường chuyên nghiệp, nơi có thể chứng minh bản thân, nơi mà em không còn là đứa trẻ năm nào, chạy theo một người chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại.
Nhưng em không hề biết rằng, quyết định này sẽ thay đổi tất cả.
Không hề biết rằng, khi cái tên "Yang Jeongin" xuất hiện trong danh sách ứng viên, một người đàn ông đã ngồi lặng trong căn phòng tối suốt cả đêm dài, đôi mắt dán chặt vào màn hình mà không thể chợp mắt.
Không hề biết rằng, Seungmin - người mà em đã cố gắng quên đi, người mà em nghĩ rằng sẽ mãi mãi chỉ còn là một phần ký ức cũ...vẫn luôn ở đó.
Và em lại đang từng bước một quay về quỹ đạo của anh, dù bản thân không hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro