Chap 2

Buổi sáng ở thị trấn nhỏ luôn bắt đầu với mùi thơm ngào ngạt của bột mì và bơ sữa. Trong căn nhà nhỏ nép mình nơi góc phố, ánh đèn trong tiệm bánh đã sáng từ rất sớm. Mẹ Jeongin, một người phụ nữ ngoài bốn mươi với dáng người nhỏ nhắn nhưng tràn đầy sức sống, đang tỉ mẩn nhào bột trên chiếc bàn gỗ cũ. Bà làm bánh bằng cả tình yêu và sự tận tụy, như cách bà đã nuôi nấng em từ những ngày còn bé xíu, khi hai mẹ con chỉ có nhau trong căn nhà nhỏ này.

Tiệm bánh của mẹ không phải một cửa hàng lớn, không có bảng hiệu hào nhoáng hay những tủ kính trưng bày sang trọng. Nó chỉ là một quán nhỏ ven đường, với vài chiếc bàn gỗ đơn giản và hương thơm dịu dàng lan tỏa mỗi sáng. Khách đến đây đa phần là những người dân quanh vùng, có người đã gắn bó với tiệm từ lâu, có người chỉ ghé qua một lần rồi nhớ mãi mùi vị bánh ở đây. Dù không đông khách, nhưng từng chiếc bánh ra lò đều là kết quả của sự tỉ mỉ, của tình yêu mẹ dành cho công việc mà bà trân quý.

Jeongin từ nhỏ đã quen với nhịp sống này. Em thức dậy trước khi mặt trời mọc, lăng xăng giúp mẹ xếp bánh lên khay, đóng gói đơn hàng cho những vị khách quen. Mẹ luôn bảo em không cần phải giúp, chỉ cần lo học hành, nhưng Jeongin không nỡ để bà một mình tất bật mỗi sáng. Em thương mẹ, thương dáng lưng gầy của bà mỗi lần cặm cụi nhồi bột, thương đôi tay đã dần chai sạn vì công việc này.

Cuộc sống của hai mẹ con không dư dả, nhưng cũng không đến mức khốn khó. Mẹ chưa từng để em phải chịu thiệt thòi hay thiếu thốn điều gì. Mỗi tháng, bà đều dành dụm một ít tiền để mua sách vở, lo cho việc học của em. Dù vất vả, nhưng trong ngôi nhà nhỏ này, chưa bao giờ thiếu đi tiếng cười. Những buổi tối, khi tiệm bánh đóng cửa, hai mẹ con thường ngồi cạnh nhau bên bàn ăn nhỏ, cùng xem những chương trình tấu hài trên TV cũ, vừa cười vừa nhâm nhi bánh mẹ làm. Những khoảnh khắc bình yên đó, với Jeongin, là thứ đáng trân trọng nhất trên đời.

Jeongin chưa từng cảm thấy thiếu thốn hay ghen tị với những bạn bè có gia đình giàu có, bởi em biết mình có một người mẹ tuyệt vời nhất. Nhưng có đôi lúc, khi nhìn thấy mẹ lặng lẽ xoa bóp đôi bàn tay mỏi nhừ sau cả ngày dài nhào bột, em vẫn cảm thấy nhói lòng. Nếu ba chưa từng bỏ đi, có lẽ mẹ đã không phải cực khổ đến vậy.

Thế nhưng, mẹ chưa bao giờ nhắc về ông ấy, chưa bao giờ oán trách một lời nào. Mỗi lần em vô tình hỏi, bà chỉ cười dịu dàng rồi nói:

- "Vì có con ở bên, mẹ chưa từng thấy khổ cực."

Mẹ luôn như vậy luôn mạnh mẽ, luôn lạc quan. Và cũng chính vì thế, Jeongin càng muốn cố gắng hơn, muốn làm mẹ tự hào hơn. Muốn chứng minh rằng dù không có cha, em vẫn có thể trưởng thành, vẫn có thể tiến xa bằng chính đôi chân của mình.

Từ bé, Jeongin đã là một cậu bé thông minh và chăm chỉ, em không có điều kiện để học trường tư thục hay thuê gia sư như những đứa trẻ khác, nhưng em có sự kiên trì và một ý chí mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Ngay từ những năm tiểu học, em đã luôn đứng đầu lớp, không phải vì em có năng khiếu thiên bẩm, mà vì em hiểu rằng chỉ có học mới có thể thay đổi cuộc sống của mình và mẹ.

Mỗi ngày, khi những đứa trẻ khác chơi đùa trong sân nhà, Jeongin ngồi bên bàn học nhỏ trong tiệm bánh, mắt dán chặt vào những trang sách. Khi những gia đình khác quây quần bên bàn ăn tối trong những ngôi nhà rộng lớn, em vẫn cặm cụi với những bài tập toán khó nhằn dưới ánh đèn vàng nhạt. Mẹ chưa bao giờ ép em phải học giỏi, nhưng Jeongin muốn mẹ tự hào, muốn bà biết rằng dù không có cha, em vẫn có thể đứng vững bằng chính năng lực của mình.

Cơ hội thay đổi cuộc đời em đến khi ngôi trường danh giá nhất thành phố thông báo tuyển sinh học bổng toàn phần dành cho những học sinh xuất sắc. Ngôi trường này vốn chỉ dành cho những thiếu gia, tiểu thư thuộc giới thượng lưu nơi mà học phí mỗi năm có thể bằng cả tiền lãi của tiệm bánh trong suốt mấy chục năm. Nhưng điều đó không làm Jeongin chùn bước. Em đã lao vào học tập, dành hết thời gian cho việc ôn luyện. Những đêm thức trắng, những buổi sáng dậy sớm hơn cả mẹ để kịp đọc thêm một chương sách trước khi đi học tất cả đều là nỗ lực của em để giành lấy cơ hội này.

Khi danh sách trúng tuyển được công bố, Jeongin đã nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập mạnh đến mức em có thể nghe rõ từng nhịp đập trong lồng ngực. Và rồi, khi thấy tên mình xuất hiện trên đó, em đã vội chạy ra tiệm bánh, ôm chầm lấy mẹ, giọng nghẹn ngào:

- "Mẹ ơi! Con làm được rồi! Con đã đậu học bổng rồi!"

Mẹ mỉm cười, đôi mắt bà ánh lên niềm tự hào và xúc động, bà không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu em, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Jeongin biết rằng tất cả sự cố gắng của mình đều xứng đáng.

Nhưng bước chân vào ngôi trường ấy lại là một câu chuyện khác. Ngay từ ngày đầu tiên, Jeongin đã hiểu rằng em không thực sự thuộc về nơi này. Ngôi trường to lớn với những hành lang trải thảm đỏ, những chiếc xe sang đỗ ngay cổng trường mỗi sáng, những học sinh khoác lên mình toàn những bộ quần áo hàng hiệu tất cả đều khiến em cảm thấy mình lạc lõng. Trong khi các bạn cùng lớp trò chuyện về những kỳ nghỉ xa hoa ở châu Âu, những bữa tiệc sinh nhật xa xỉ, em chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Sự khác biệt ấy không chỉ đến từ tiền bạc, mà còn từ cách mà mọi người nhìn em. Một số học sinh không quan tâm, nhưng cũng có không ít người xem thường em, coi em như một kẻ "không thuộc về nơi này". Có những ánh mắt dò xét, có những lời bàn tán nhỏ to mỗi khi em đi ngang qua hành lang. Dù em không quan tâm, nhưng đôi khi, một vài câu nói vô tình vẫn khiến em cảm thấy nhói lòng.

Nhưng Jeongin không phải người dễ dàng bỏ cuộc. Em vẫn học tập chăm chỉ, vẫn giữ vững vị trí của mình, và quan trọng nhất em chưa bao giờ cảm thấy tự ti về xuất thân của mình. Em biết mình xứng đáng với vị trí này, và dù có phải cố gắng gấp trăm lần, em cũng sẽ không để bất cứ ai xem thường mình.

Ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường mới, Jeongin vẫn còn lạ lẫm với mọi thứ xung quanh. Những hành lang dài trải thảm đỏ, những dãy tủ khóa sơn màu trắng tinh tươm, những gương mặt xa lạ lướt qua em với vẻ thờ ơ tất cả đều khiến em cảm thấy như một vị khách lạc đường trong một thế giới không thuộc về mình.

Trên tay em là một chồng tài liệu dày cộp, kèm theo sơ đồ trường học mà giáo viên hướng dẫn đã đưa cho em. Nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, em vẫn không thể tìm được lớp học của mình. Mọi thứ quá rộng lớn, quá xa lạ. Em cố gắng bước nhanh hơn, nhưng rồi... bịch! Một cú va chạm nhẹ làm em khựng lại.

Tiếng xôn xao nhỏ vang lên bên cạnh. Một cậu nhóc tầm lớp dưới, có lẽ là học sinh năm nhất, đang lúng túng cúi xuống dọn đống nước cam vừa đổ xuống sàn. Những giọt nước cam văng tung tóe, loang ra nền gạch sáng bóng. Một vài học sinh đi ngang qua liếc nhìn, có người cười khẩy, có người tặc lưỡi lảng tránh như thể việc này chẳng liên quan gì đến họ.

Và rồi, Jeongin nhìn thấy cậu ấy.

Dưới ánh nắng nhẹ đầu thu, một chàng trai đứng cách đó không xa, khoác trên mình bộ đồng phục phẳng phiu không một nếp nhăn. Dáng người cao ráo, mái tóc gọn gàng ôm lấy khuôn mặt góc cạnh. Nhưng thứ thu hút Jeongin nhất không phải ngoại hình hoàn hảo ấy, mà là ánh mắt của cậu ấy một đôi mắt sắc bén nhưng lại chẳng hề mang chút cảm xúc nào, như thể thế giới này chẳng có gì có thể khiến cậu ta bận tâm.

Kim Seungmin.

Cậu ấy chỉ đứng đó vài giây, không tỏ ra bận tâm, cũng chẳng có ý định giúp đỡ. Nhưng ngay khi Jeongin nghĩ rằng cậu ấy cũng sẽ rời đi như bao người khác, Seungmin bất ngờ rút từ trong túi áo ra một gói khăn giấy. Không nói gì, cậu đặt nó xuống trước mặt cậu bé làm đổ nước cam, rồi quay lưng bước đi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không một lời trách móc, không một ánh nhìn thương hại. Chỉ là một hành động nhỏ, đơn giản đến mức người ngoài có thể cho rằng nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng với Jeongin, nó đủ để khiến trái tim em rung động theo cách mà em chưa từng trải qua trước đây.

Em đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng Seungmin khuất dần sau dãy hành lang dài. Giữa một ngôi trường toàn những con người mang trong mình sự kiêu hãnh của tầng lớp thượng lưu, cậu ấy không giống như bất kỳ ai khác.

Khi ấy, Jeongin đã tự nhủ rằng mình không tin vào thứ gọi là tiếng sét ái tình. Nhưng khoảnh khắc đó, em biết rằng mình sẽ không thể quên được người này.

Và kể từ giây phút ấy, ánh mắt em luôn vô thức tìm kiếm bóng dáng cậu. Dù anh ấy chưa từng một lần quay lại nhìn em.

Jeongin chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người như Kim Seungmin. Ban đầu, em chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, một kiểu ngưỡng mộ rất đỗi bình thường khi nhìn về một người dường như có tất cả: ngoại hình, trí tuệ, khí chất lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Seungmin luôn nổi bật giữa đám đông mà không cần phải cố gắng. Dù không hề tỏ ra thân thiện, cậu ấy vẫn khiến mọi người ngưỡng mộ và e dè cùng một lúc.

Nhưng theo thời gian, cảm xúc trong lòng Jeongin dần thay đổi. Nếu chỉ là ngưỡng mộ, có lẽ em đã không dõi theo cậu ấy nhiều đến vậy. Nếu chỉ là tò mò, em đã không mất ngủ chỉ vì một ánh nhìn vô tình của Seungmin. Và nếu chỉ đơn thuần là sự thích thú thoáng qua, em đã không kiên trì bền bỉ đến mức ngay cả khi bị từ chối hết lần này đến lần khác, em vẫn không bỏ cuộc.

Jeongin không phải một kẻ mơ mộng. Em biết Seungmin không phải kiểu người dễ gần, cũng không phải người dễ dàng kết bạn. Cậu ấy giống như một tòa thành vững chãi, cao vời vợi với cánh cổng luôn đóng kín, ngăn mọi người lại bằng một bức tường lạnh lùng và xa cách. Nhưng chính điều đó lại càng khiến em muốn hiểu cậu ấy hơn.

Em đã nhìn thấy Seungmin khi cậu ấy giúp một học sinh lớp dưới trong thầm lặng. Em đã thấy cách cậu ấy thoáng cau mày khi nghe tin một người bạn trong đội bóng bị thương. Em cũng đã từng trông thấy cậu ấy đứng một mình trên tầng thượng trường học, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, như thể đang suy nghĩ điều gì đó rất đỗi cô đơn. Seungmin không phải một người hoàn toàn vô cảm như vẻ ngoài mà cậu ấy thể hiện.

Và thế là, Jeongin bắt đầu hành trình đơn phương theo đuổi anh.

Em để ý từng điều nhỏ nhặt về cậu ấy, Seungmin thích uống nước gì, thích đọc thể loại sách nào, thích nghe loại nhạc gì. Em thử làm mọi cách để anh chú ý đến mình, dù là những cách đơn giản nhất như mang nước đến cho anh mỗi sáng, tìm cơ hội để cùng nhóm học chung một lớp, hay chỉ đơn giản là đứng từ xa, lặng lẽ dõi theo.

Những người xung quanh đều biết Jeongin thích Seungmin. Họ cười, họ bàn tán, họ trêu chọc, nhưng em chưa từng thấy xấu hổ.  Bởi vì được thích một người cũng là một loại hạnh phúc....dù cho người đó chẳng bao giờ đáp lại.

Jeongin chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảm của mình dành cho Seungmin là đáng thương hay đáng buồn. Dù em bị từ chối không biết bao nhiêu lần, dù Seungmin luôn lơ đi như thể em chưa từng tồn tại, dù có những ngày ánh mắt anh lướt qua em đầy hờ hững, em vẫn chưa từng một lần cảm thấy mình bất hạnh. Bởi vì em chưa từng mong đợi điều gì cả.

Ngay từ đầu, Jeongin đã biết rõ rằng tình cảm của mình là đơn phương. Em chưa từng ảo tưởng rằng một ngày nào đó Seungmin sẽ nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng hơn, hay đột nhiên nhận ra rằng anh cũng thích em. Em chỉ đơn giản là thích anh thôi, và thế là đủ.

- "Chỉ cần được thích anh đã là một niềm vui rồi."

Em không thấy đau khổ khi Seungmin lạnh lùng với mình. Ngược lại, mỗi lần bị từ chối, em đều tự an ủi bản thân rằng "Ít ra mình vẫn có thể đứng trước mặt anh, vẫn có thể nói chuyện với anh, dù chỉ là một hai câu ngắn ngủi."

Và thế là, mỗi ngày, Jeongin vẫn tiếp tục theo đuổi Seungmin theo cách riêng của mình một cách chân thành, vui vẻ, không gượng ép, không bi lụy.
L Mọi người nói em cố chấp, nói em ngốc nghếch, nhưng em chỉ cười, vì được thích một người là một điều hạnh phúc, dù có được đáp lại hay không.

------------

Bộ đầu tiên đem giá của Innie đi bán 🥲🥲. Mong mọi người ủng hộ mình 🤣❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro