NGƯỜI LẠ TỪNG QUEN
Phan An nhận được kịch bản vào một sáng thứ Ba, giữa lúc đang quay nốt cảnh cuối cho một dự án điện ảnh độc lập.
Trợ lý đưa tập giấy dày cộp, dán nhãn: “Chuyển thể: Những năm ấy chúng ta từng yêu – đạo diễn Lưu”
Anh lật lướt vài trang đầu, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Văn phong quen thuộc đến lạ. Dòng cảm xúc nhẹ nhàng, sâu lắng, không lên gân, không bi kịch – nhưng cứa vào lòng người như dao sắc bọc nhung.
Đọc đến đoạn nam chính đứng dưới cơn mưa, lặng lẽ nhìn tin nhắn "Chúc anh thi tốt", Phan An khựng lại. Trái tim như bị kéo ngược về một mùa hè cũ, nơi anh cũng từng đứng dưới cơn mưa đầu mùa, tay nắm chặt điện thoại, nhưng không dám gọi đi cuộc gọi cuối cùng.
Anh đóng kịch bản lại, ngả người ra sau ghế. Trợ lý hỏi:
“Anh thấy sao? Dự án lớn đấy. Đạo diễn Lưu bảo vai này cần chiều sâu.”
“Ừ. Vai này...” – Phan An khẽ gật, “cần sống thật.”
---
Một tuần sau, tại buổi họp đoàn phim.
Đạo diễn Lưu, biên kịch Uyên, nhà sản xuất, quay phim chính và các diễn viên phụ đều đã có mặt. Phan An bước vào phòng họp trong bộ sơ mi xám, gọn gàng, lịch thiệp, nhưng ánh mắt vẫn trầm hơn thường lệ.
Uyên nhìn anh, chỉ mỉm cười. Không chào hỏi, không gợi chuyện – chỉ có ánh nhìn sâu đến mức khiến người ta thấy khó thở.
Vài phút sau, cánh cửa bật mở lần nữa. Cả căn phòng thoáng chững lại.
Hoàng Vy bước vào – áo sơ mi hồng nhạt, tóc buộc cao đơn giản. Nhìn thấy cô, Phan An thoáng đứng dậy. Cô khựng lại một nhịp, rồi chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào.
“Có vẻ hai người đã quen nhau?” – đạo diễn Lưu hỏi, như một câu vô tình nhưng chẳng hề ngẫu nhiên.
Uyên không nói gì, chỉ mở tập hồ sơ diễn viên và đẩy về phía ông:
“Đây là An và Vy. Nếu anh cần hai người diễn vai yêu nhau – thì đây là hai người từng yêu nhau.”
Không ai nói gì thêm. Trong vài giây im lặng, mọi thứ như ngưng lại – quá khứ, hiện tại, cảm xúc, và cả một câu hỏi lửng lơ chưa lời đáp:
Liệu họ có thể diễn lại câu chuyện cũ… mà không còn là những kẻ của ngày xưa?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro