7. Tỏa Tỏa chào đời.

Chiều hôm đó, sau khi làm lành với Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện bất ngờ đau bụng dữ dội, dấu hiệu sắp sinh. Lam Vong Cơ nhanh chóng cõng cậu đến trạm xá, nơi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Sau một buổi tối đầy tiếng la hét, Ngụy Vô Tiện sinh hạ một bé trai kháu khỉnh, rồi kiệt sức thiếp đi. Lam Vong Cơ vụng về bồng con, cảm nhận niềm hạnh phúc lần đầu làm cha. Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, cậu chỉ chăm chăm vào đứa bé, và sau khi ra tháng, cậu gần như "bỏ quên" Lam Vong Cơ để tập trung yêu thương con, khiến hắn vừa bất lực vừa ấm lòng.

Chiều hôm đó, Ngụy Vô Tiện đang ngồi ăn kẹo hồ lô thì bất ngờ ôm bụng, mặt nhăn nhó.

Ngụy Vô Tiện (kêu lên): "Lam Trạm! Ta đau bụng rồi! Chắc sinh thật đấy, mau đưa ta đi trạm xá!"

Lam Vong Cơ (vội vàng, chạy tới): "Ngụy Anh, bình tĩnh. Ta bế ngươi đi ngay!"

Hắn bế Ngụy Vô Tiện lên, chạy một mạch đến trạm xá cách nhà vài dặm. Ngụy Vô Tiện ôm chặt cổ hắn, vừa đau vừa la hét.

Ngụy Vô Tiện (thở hổn hển): "Lam Trạm, nhanh lên! Ta chịu không nổi nữa rồi!"

Lam Vong Cơ (giọng trầm): "Ráng chút, Ngụy Anh. Đến rồi đây."

Tại trạm xá, đồ đạc mọi thứ đã sẵn sàng nhờ sự chuẩn bị trước của Lam Vong Cơ. Cả buổi tối, tiếng hét của Ngụy Vô Tiện vang khắp phòng, xen lẫn tiếng khóc đòi Lam Vong Cơ. Cuối cùng, sau nhiều giờ vật lộn, một bé trai kháu khỉnh ra đời. Ngụy Vô Tiện kiệt sức, thiếp đi ngay sau đó.

Lam Vong Cơ đứng cạnh, bà mụ trao đứa bé cho hắn. Hắn vụng về bồng con, tay run run, mắt ánh lên tia ấm áp hiếm hoi khi nhìn gương mặt nhỏ xíu giống Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh, ngươi vất vả rồi. Đây là con chúng ta..."

Sáng hôm sau, Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, yếu ớt nhưng lập tức đòi con.

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, con ta đâu? Mau đưa đây, ta muốn xem!"

Lam Vong Cơ bế đứa bé đến, đặt vào lòng cậu. Ngụy Vô Tiện nhìn đứa bé nhỏ xíu, mắt sáng lên, cười mãi không ngừng.

Ngụy Vô Tiện (cười toe): "Lam Trạm, nhìn này! Nó nhỏ xíu mà đáng yêu quá! Mắt giống ngươi, mũi giống ta, đúng là con của Ngụy Anh ta mà! Nó khỏe mạnh thật, ta khổ mấy cũng đáng!"

Lam Vong Cơ (gật đầu, dịu dàng): "Ừ, khỏe mạnh. Ngụy Anh, ngươi giỏi lắm."

Sau vài ngày ở trạm xá, cả hai đưa con về nhà. Lam Vong Cơ làm thủ tục ở cử cho Ngụy Vô Tiện: nấu nước lá tắm, chuẩn bị đồ ăn kiêng, không để cậu làm việc nặng. Suốt tháng ở cử, Ngụy Vô Tiện chỉ ôm con, cười tít mắt, gần như quên luôn Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện (nựng con): "Tiểu bảo bối, con ngoan quá! Để cha kể chuyện cho con nghe nhé, ngày xưa cha tung hoành khắp nơi, ai cũng sợ..."

Lam Vong Cơ (đứng cạnh, thở dài): "Ngụy Anh, ngươi ăn cơm chưa? Đừng chỉ lo con mà quên ăn đấy"

Ngụy Vô Tiện (cười hì hì): "Ăn rồi mà, Lam Trạm. Nhưng con đáng yêu quá, ta không rời mắt được!"

Đến ngày đầy tháng, Lam Vong Cơ chạy đôn đáo lo đãi khách: nấu cơm, mời bà con đến chúc mừng. Ngụy Vô Tiện và đứa bé mặc áo đẹp, xúng xính ngồi giữa nhà, nhận lời chúc từ mọi người. Cậu ôm con, cười rạng rỡ, còn Lam Vong Cơ bận rộn pha trà, dọn bàn.

Bà Quý (cười lớn): "A Tĩnh, cậu khỏe lại nhanh thật! Đứa bé xinh quá, giống cậu y đúc!"

Ngụy Vô Tiện: "Ha ha, đúng chứ! Con ta mà, phải giống ta mới được!"

Lam Vong Cơ đứng nhìn từ xa, vừa mệt vừa bất lực. Hắn thầm nghĩ: "Mất vợ đến nơi rồi. Suốt ngày chỉ biết con, không quan tâm ta nữa." Nhưng khi thấy Ngụy Vô Tiện quay sang cười với hắn, hắn vẫn mềm lòng.

Lam Vong Cơ (gọi): "Ngụy Anh, nghỉ chút đi. Để ta bế con cho."

Ngụy Vô Tiện (đưa con, nhõng nhẽo): "Lam Trạm, ngươi bế cẩn thận nhé! Cục cưng của ta đấy. À mà, tối kể chuyện cho ta và con nghe nha, ta nhớ giọng ngươi rồi!"

Lam Vong Cơ (mỉm cười): "Ừ, được."

Buổi tối, sau khi khách về, Lam Vong Cơ bế con, ngồi cạnh Ngụy Vô Tiện. Cả gia đình nhỏ quây quần bên bếp lửa, tiếng cười của Ngụy Vô Tiện vang lên khi hắn kể chuyện cũ. Dù bận rộn, Lam Vong Cơ vẫn thấy ấm áp vì gia đình này do Ngụy Vô Tiện cực khổ mang đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro