Cầu Hôn

Trước khi dừng lại như một chiếc đồng hồ hết pin. Còn jiyeon không quan tâm, nó chỉ ngồi một chỗ, nhớ lại qua khứ, khi thì là những hình ảnh vui tươi, hạnh phúc tràn ngập, khi lại là đôi mắt vô cảm, lạnh lùng của cô khi nhìn jiyeon. Ngày nào nó cũng xem lại những đoạn băng đó cho đến khi nó mệt nhoài, gục xuống bàn ngủ quên mất.

Tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký của cô ở một bên làm jiyeon đau đớn. Bao nhiêu hồi ức tươi đẹp ùa về mỗi lần nó run run cầm bút, và cuối cùng nó lại hất tờ giấy xuống đất và ném chiếc bút vào góc phòng. Jiyeon đau khổ, nó gục xuống khóc, những giọt nước mắt hiếm hoi. Nhưng jiyeon còn làm được gì nữa? Có lẽ cô đã phải chịu đựng nó quá nhiều, cô đã đau khổ, đã bị nguy hiểm đến cả tính mạng vì nó. Có lẽ cô cần tự do, cần được giải thoát để sống một cuộc sống mới, bên một người yêu cô mang lại an toàn và hạnh phúc cho cô. Jiyeon muốn gặp cô nhưng mọi cuộc điện thoại đến cô đều bị từ chối. Jiyeon không còn lựa chọn nào hết, nó không thể gặp lại cô một lần nào cho đến khi jiyeon ký vào tờ giấy đó. JIyeon lại gục xuống bàn, suy nghĩ trong vô vọng.

-Mày muốn tìm lại vợ mày thì bây giờ vẫn còn kịp mà.

JIyeon giật mình bởi giọng một người thân quen phía sau. Là Antoni, đúng là thằng bạn nó đang đứng sau nó cùng cô bé Ivy. Dù cho nó có già đi một chút, kém phong độ và hống hách đi một chút nhưng nó vẫn nhận ra đó chính là thằng bạn chí cốt của nó. Jiyeon xô ghế đứng dậy, bước nhanh về phía Antoni.

-Sao mày lại ở đây? Mày chưa bị cảnh sát tìm ra sao?

-Mày nghĩ bọn ngu đần đó có thể tìm thấy tao dễ dàng sao? Càng ngày mày càng coi thường tao rồi đấy._ Antoni nhếch miệng lên giễu cợt jiyeon.

Bốp! Hự!

Jiyeon thoi một quả đấm vào bụng thằng bạn làm thằng kia cùng con bé Ivy ngạc nhiên, hoảng hốt. Antoni khuỵu xuống ôm bụng đau đớn không thốt lên lời.


-Trời ơi, unnie làm gì vậy jiyeon?_ Ivy đỡ lấy Antoni lo lắng.

-unnie trả lại nó những gì mà unnie phải chịu đựng suốt thời gian qua._ jiyeon xoa xoa nắm tay tê dần vì đấm vào cơ thể cứng như thép của thằng bạn.

Bộp! Hự!

-Tao cũng trả lại mày những gì mày vừa đáp lễ tao. Không có tao thì vợ mày chắc tự sát vì bị cưỡng bức rồi._ Antoni gồng người đấm trả jiyeon.

Jiyeon đau điếng người ôm lấy bụng loạng choạng, may vịn được vào mặt bàn. Nhưng cái câu sau của thằng bạn làm nó bừng tỉnh, nó chồm tới nắm lấy cổ áo thằng bạn hỏi dồn:

-Mày nói cái gì? Mày cứu vợ tao?

-Không ông cứu thì đứa nào, chả lẽ vợ mày bảo mày là tự trốn thoát hả?_ Antoni phì cười.

Nhưng jiyeon thì không. Jiyeon vẫn cứ nghĩ là Linn đã cứu hyomin, và nó luôn đau khổ vì điều đó, vì jiyeon đã không thể có mặt trong khi hyomin gặp nguy hiểm. Nhưng bây giờ nó lại khó hiểu hơn bởi lời thằng bạn. Jiyeon nhìn thằng bạn như thể kiểm định cái câu nói vừa rồi của nó.

-Biết ngay là mày không tin tao mà. Tao đột nhập cầu cảng để kiếm một thứ bị bọn chúng lấy đi hôm đụng độ ở Mexico...tiếc rằng không tìm thấy mà lại còn phải ra tay cứu một mỹ nhân sắp sửa bị một thằng bẩn thỉu chà đạp...Đáng nhẽ cứu xong tao nên thịt luôn em ấy mới phải. Nhưng giờ nghĩ lại mình không làm là đúng, không thì chết dưới tay tên bạn thân nhất thì nhục quá._ Antoni cười lớn hơn.

Jiyeon cũng mỉm cười ngượng nghịu nhìn thằng bạn với vẻ biết ơn. Hai người ôm nhau cười cười một lúc rồi ngồi xuống chụm đầu nói chuyện, kể lại những sóng gió mà mình phải trải qua.

Ba hôm nay, đây là lần đầu tiên jiyeon nói chuyện quá hai câu với người khác. Tâm trạng nó tạm thời giãn ra một chút bởi sự trở về của thằng bạn. Antoni và Ivy cũng hiểu được nỗi khổ của jiyeon nên hai đứa luôn miệng an ủi, động viên jiyeon. Những điều đó gần như làm hắn tìm lại được con người mình, làm jiyeon có đủ tự tin để tìm đến gặp lại người mà nó yêu đến cuồng dại.

Cô ngồi bên khung cửa phòng khách sạn, tận tầng 21, cô nhìn ra bầu trời và khoảng không trước mặt. Hôm nay là ngày thứ tư cô sống trong mệt mỏi và đau khổ, bầu trời xám xịt dường như cũng tô thêm vào cái màu ảm đạm trong mắt cô. Hạnh phúc và tình yêu với cô giờ đây sao xa vời và xa xỉ đến thế. Cô ôm lấy hai đầu gối, ngồi co ro trong không gian yên lặng đến đáng sợ của căn phòng khách sạn.

Cánh cửa phòng khẽ mở ra, nhưng cô chẳng chú ý, bởi cô biết người vừa vào là Linn. Chỉ có Linn là người duy nhất ra vào, chăm sóc cho cô những ngày qua. Anh ân cần và dịu dàng như một người cha. Anh cho cô cảm giác bình yên. Nhưng chỉ là khi anh im lặng. Còn những lúc anh nói thì hầu như đều là những lời van xin, tha thiết mong cô chấp nhận tình yêu của anh.

Cô đã quá mệt mỏi với mọi chuyện và cô không thể nghĩ được gì thêm nữa, vậy mà anh không buông tha cô, anh cứ muốn cô trả lời, muốn cô phải đón nhận tình yêu của anh.

Cô không biết phải làm gì, phải từ chối như thế nào hay có nên nhận lời hay không. Cô không yêu anh, cô chỉ quý mến anh như một người bạn. Nhưng anh quá tốt với cô, anh ở bên cô tất cả những lúc cô đau buồn hay nguy hiểm. Cô không dám cũng như không thể từ chối lòng tốt của anh.

-Tôi biết, có lẽ em đang khinh bỉ tôi bởi những gì tôi đã nói, bởi tôi đã bắt em phải chọn lựa. Nhưng vẫn như mọi lần, điều cuối cùng tôi muốn nói với em là...tôi yêu em._ Linn đặt vào lòng bàn tay cô một cốc sữa ấm nóng.

Anh quỳ xuống bên cô, ngả đầu vào bên hông cô. Anh biết những gì anh đang cố gắng chỉ là vô ích, anh hiểu rất rõ rằng cô không thuộc về anh. Anh cảm thấy xấu hổ vì đã lừa gạt cô về chuyện ở Tokyo. Nhưng anh không muốn mất cô, dù là dùng thủ đoạn để chiếm lấy cô thì anh cũng làm. Anh sẽ chịu đựng những dày vò của lương tâm chỉ cần anh có được cô. Tình yêu đã làm anh mù quáng, và anh tin rằng nó sẽ dần dần làm cô hiểu cũng như đón nhận nó. Dù là bao lâu, anh cũng sẽ chờ đợi, chỉ cần anh không buông tay.

-Sao anh phải khổ sở như thế? Anh có thể tìm được vô vàn những người tốt hơn tôi kia mà._ Hyominn hờ hững.

-Nếu như cuộc sống, tình yêu dễ kiếm tìm và đạt được như vậy thì chúng ta có ai sẽ phải chịu đau đớn không hyomin? Nếu như em nói vậy, tại sao em không quên cô ta đi và thử đón nhận tôi?

-Tôi không biết...có lẽ giữa tôi và cô ta có một sợi dây giằng buộc không thể cắt đứt được. Hoặc có lẽ kiếp trước tôi nợ cô ta._ Hyomin lắc đầu nhìn vào cốc sữa nóng nóng phả ra những làn khói đục.

-Nếu thế thì kiếp trước tôi đã nợ em quá nhiều...Xin em, xin em hãy để tôi được ở bên em, chăm sóc và yêu thương em.

-Nhưng...

-Em hãy thử một lần thôi... Tôi không thể nhìn em sống như thế này, tôi không muốn kiếm tìm hạnh phúc nếu em đau khổ. Tôi không thể như jiyeon được, tôi không thể hờ hững với những gì em trải qua được...Hãy cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm tốt hơn jiyeon, tôi sẽ yêu em, sẽ ở bên em bất cứ lúc nào em cần tôi. Tôi sẽ không lừa gạt em, sẽ mang lại cho em niềm tin và sự chân thành nhất mà tôi có...

-Vấn đề không phải...

-Tôi biết, đó không phải vấn đề giữa chúng ta, đó là tình cảm. Tôi biết em chưa sẵn sàng cho một tình yêu mới. Nhưng em hãy để tôi ở bên em, nếu sau này em bình tĩnh lại và em muốn ra đi, tôi sẽ không níu kéo em...xin em...

Linn nói hết những tâm sự, nỗi lòng của anh. Cũng như mọi hôm, nhưng hôm nay anh nói với giọng tha thiết hơn, yêu thương xem lẫn đau khổ.

Anh làm cô cảm thấy thương hại anh. Anh làm cô cảm thấy anh đang chịu một nỗi đau đớn, tủi nhục bởi phải cầu xin cô nhiều như vậy. Có thể anh đúng khi nói tình yêu không thể ép buộc, nhưng anh cũng đúng khi cầu xin cô một cơ hội. Tóm lại, điều cô cảm nhận được ở anh là tình yêu mãnh liệt anh giành cho cô. Nhưng cô phải đáp lại anh thế nào khi mà cô không biết mình có thể mở lòng ra với anh hay không. Rồi nếu như sau này cô không muốn ở bên anh nữa thì mọi chuyện sẽ thế nào? Sẽ lại có thêm người đau khổ vì cô? Hay lại thêm một cuộc tình dang dở nữa với cô?

-Đừng suy nghĩ nữa hyomin. Em hãy đồng ý làm vợ tôi, được không?_ Linn lùi ra một chút, anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, bật nắp ra và giơ lên trước cô.

Cô bất ngờ, choáng ngợp bởi hành động của Linn, cô không thốt lên lời bởi người đàn ông đang quỳ trước mặt cô. Trong hộp là một chiếc nhẫn gắn viên kim cương màu xanh nhạt sáng lấp lánh. Dường như cô đang được nhìn thấy trái tim yêu thương tha thiết của Linn được gắn trên chiếc nhẫn đó vậy. Cô run run đặt cốc sữa lên khung cửa rồi bước khỏi ghế.

-Linn...anh đừng...

-Xin em...xin em hãy nhận lời cầu hôn của tôi...xin em.._ Linn nói như sắp khóc.

Dáng vẻ lo lắng, hồi hộp của anh trông thật đáng thương. Cô không thể từ chối anh, nhưng cũng chưa thể đón nhận tình cảm của anh. Cô đang định quay đi và bảo Linn hãy để cô một mình thì anh đã đứng dậy, tóm lấy tay cô.

Anh rút chiếc nhẫn trong hộp ra, giơ bàn tay mảnh dẻ của cô lên lồng vào ngón tay cô. Anh làm cô sững sờ, nhưng cô như bị anh thôi miên, cô không từ chối hành động của anh, cô chỉ thấy khó hiểu và đau đầu.

-Từ từ đã Linn...tôi chưa thể.._ Hyomin bối rối muốn rụt tay lại mà không thể bởi Linn đã giữ chặt cô để đeo chiếc nhẫn khít vào ngón tay.

Linn kéo cô vào lòng anh, ôm cô thật chặt. Anh cười mãn nguyện và thì thầm vào tai cô một giọng yêu thương nồng nàn.

-Cảm ơn em, cảm ơn em đã nhận lời...Anh yêu em...hơn bất cứ thứ gì trên đời này._ Linn chỉ biết một điều duy nhất khi ôm cô trong lòng, đó là cô đã không cự tuyệt khi anh trao nhẫn cho cô, cũng có nghĩa là cô đã dần chấp nhận anh. Anh cười. Hạnh phúc ngập tràn.

Kkkkk..... lại cho mọi người chờ rồi...thật xin lỗi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: