Hiểu Lầm
Linn cười xuề xòa chuyện khó khăn của anh để cô yên lòng. Còn chuyện là đối tác công ty thời trang cô đang làm sao anh không nói với cô từ đầu thì anh lảng đi. Đúng ra là hồi đầu anh không biết cô là người mẫu của Z thật, nhưng sau đó anh đã nhìn thấy poster của cô trong công ty Z. Anh thấy cô thú vị và muốn làm quen với cô trên phương diện một người đàn ông bình thường thôi. Điều đó cũng dễ hiểu khi người ta muốn cưa cẩm ai đó.
-Vậy thống nhất nhé, lát tôi đưa cô về sớm. Cô chuẩn bị đồ và ngủ sớm đi mai chúng ta đi.
-OK._ hyomin mỉm cười với Linn, nụ cười mang sự tin tưởng và quý mến.
Trở về đất nước xinh đẹp phía Nam Mỹ....
Sân bay quốc tế tại thủ đô Mexico hôm nay đông hơn bao giờ hết, không phải vì khách du lịch hay người dân mà vì rất nhiều lực lượng cảnh sát chống tội phạm ma túy đã bao vây kín mít từ đêm hôm trước. Tất cả những người đi qua cổng kiểm soát đều bị cảnh sát giữ lại kiểm tra kĩ hơn một lần nữa.
Chuyến bay từ Mexico về đất nước của jiyeon đã được ấn định giờ bay, không bị hoãn lại như một số chuyến đi Iran hoặc Chile, hay những nước là cái nôi của tội phạm ma túy. Jiyeon mặc một chiếc áo sơ mi xanh cộc tay và một cái quần sooc hoa hoét kéo theo chiếc vali hồng rực gây sự chú ý. Bên cạnh jiyeon là cô bé Ivy trong bộ váy cũng sặc sỡ không kém. Tóm lại jiyeon muốn người khác nhìn jiyeon như một kẻ đang đi du lịch Hawai.
Cố gắng bình tĩnh như bình thường, jiyeon ôm lấy vai Ivy xoa xoa giúp cô bé không bị kích động. Hôm nay nó không đeo kính đen, tóc được chải ngược hết về sau, còn Ivy thì vấn tóc lên cao, đeo một chiếc kính không độ. Nhìn cô bé như một thiếu nữ đã trưởng thành chin chắn, và tất nhiên cô với jiyeon cần diễn hoàn hảo vai hai vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
-Bình tĩnh Ivy, em đừng nhìn cảnh sát, hãy vòng tay ra sau ôm eo unnie rồi nhìn unnie mà cười. Qua được cổng kiểm soát là unnie em mình thoát rồi._ jiyeon giả vờ ngoác mồm ra cười rồi thì thào với cô bé đang rúm ró trong tay mình.
Cũng may Ivy ngoan ngoãn rất biết nghe lời, cô bé làm đúng như jiyeon nói. Hai người lướt qua đám cảnh sát và phóng viên đang nhốn nháo làm náo loạn sân bay. Sau khi lấy vé máy bay jiyeon quay lại ngồi xuống ghế chờ bên cạnh cô bé, giả vờ nắm tay cô cười nói vui vẻ.
[Chuyến bay đi....chuẩn bị cất cánh, xin mời hành khách đi chuyến bay từ Mexico đến...chuẩn bị....]
Giọng tiếng Anh oang oang trong phòng chờ làm Ivy giật mình, cô bé nắm chặt lấy tay jiyeon run rẩy. Jiyeon cũng lo ngại, sợ rằng sẽ không thoát được. Nhưng đã đến đây rồi, quay lại còn nguy hiểm hơn không chỉ với lũ cảnh sát mà còn với lũ xã hội đen đang rình rập. Jiyeon đứng dậy, giả vờ vuốt tóc Ivy để lau đi những giọt nước mắt sợ hãi của cô bé, rồi kéo cô bé lên.
-Chúng ta phải đi, phải đi mới thoát được. Em phải bình tĩnh, vì bản thân em và vì Antoni. Em còn muốn gặp nó chứ, nhất định nó sẽ tìm chúng ta mà em._ jiyeon động viên cô bé với một vẻ dịu dàng như một người chồng quan tâm đến cô vợ trẻ.
Ivy gật đầu cố gắng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh rồi nép vào jiyeon bước đến cổng kiểm soát. Một đội đặc nhiệm khoảng hơn hai chục tên đứng vây kín vòng trong vòng ngoài cổng kiểm soát. Jiyeon thoáng rùng mình, nhưng phải hành động hết sức tự nhiên, tránh sự chú ý của bọn cớm.
Hai người vẫn vui vẻ nói chuyện bước qua cổng kiểm soát trước ánh mắt dò xét của mấy chục con người. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ khi jiyeon và Ivy bước ra chuẩn bị hòa vào dòng người đang lần lượt bước qua cánh cửa soát vé. Nhưng sự việc không đơn giản như thế. Cảnh sát cũng không phải một lũ ngốc. Một tên cảnh sát đột nhiên lên đạn giơ súng về phía jiyeon và Ivy quát lên:
[Những câu sau đã được dịch]
-Hai người trước mặt đứng lại, để tay ra những nơi mà tôi có thể nhìn thấy
Cả một góc phòng chờ trong sân bay náo loạn, mọi người la hét ỏm tỏi chạy toán loạn. Còn ở ngay nơi jiyeon và Ivy đang đứng, hai chục tên cảnh sát dàn hàng hai bên chĩa súng về phía jiyeon và cô bé. Hoảng sợ, Ivy bật khóc, cô bé níu lấy áo jiyeon tay run lên lẩy bẩy. Jiyeon cũng hốt hoảng nghĩ rằng đã bị lộ, nhưng một tên cảnh sát hất mặt về phía jiyeon quát lên một câu tiếng Tây Ban Nha:
-Cho tôi xem hộ chiếu và thẻ căn cước của hai người.
Jiyeon bỗng nảy ra một sáng kiến trong đầu, quay sang nói với Ivy bằng thứ tiếng mẹ đẻ.
-Bây giờ chúng ta sử dụng tiếng Anh, và Hàn nhé em, đừng nói tiếng Tây Ban Nha. Còn mọi chuyện để unnie lo.
-Tôi nói đứng im không cử động, cô hiểu chứ._ Một tên cảnh sát cầm súng chĩa vào gần jiyeon hăm dọa.
-Vâng, có chuyện gì vậy?_ jiyeon giơ tay lên và hỏi một câu đầy vẻ sợ hãi, lo lắng.
Thấy lũ cảnh sát quay ra nhìn nhau, jiyeon chắc mẻm kế hoạch của mình sẽ thành công, thấy vậy jiyeon tuôn thêm một tràng tiếng Hàn làm lũ cảnh sát càng ngơ ngác không hiểu.
-Hãy nói tiếng Anh nếu cô có thể. Cho chúng tôi biết cô là ai, quốc tịch nào._ Một tên tiến đến hỏi jiyeon, nhưng bằng tiếng Anh.
-À, tôi là người Hàn, tôi và vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, có chuyện gì thế?_ jiyeon giả ngây giả ngô.
-Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của cô._ Viên cảnh sát chuyển sang cầm súng bằng một tay rồi chìa tay còn lại về phía jiyeon.
Jiyeon lúi húi móc trong túi quần hoa ra tập giấy tờ và vé máy bay đưa cho tên cảnh sát. Tên kia nhìn ngắm đống giấy tờ rồi đưa cho một thằng chắc là nhân viên mang ra máy tính dò soát, nhận dạng.
Trong lúc đó thì một tên cảnh sát cứ nhòm vào sát tận mặt Ivy cau mày suy nghĩ. Jiyeonn nhận thấy được tình hình không ổn của sự việc và nhất là tinh thần cô bé Ivy nên jiyeon giơ tay choàng vào vai cô bé kéo vào lòng mình.
-Cô ấy là vợ tôi, mong các anh đừng làm cô ấy sợ. Và chúng tôi cần về nước gấp vì tôi có cuộc họp quan trọng của công ty, các anh mau kết thúc cái việc vớ vẩn này nhanh giúp tôi._ jiyeon tỏ vẻ giận dữ như là đang bảo vệ vợ của mình và đang khó chịu thật để tránh ánh mắt đa nghi của bọn cớm.
Sau một hồi loay hoay với việc nhận dạng mà không có kết quả gì đáng nghi. Tên cảnh sát cầm đống giấy tờ đưa cho jiyeon với một vẻ mặt tươi cười:
-Rất xin lỗi cô, chúng tôi có thông tin về việc tội phạm trốn thoát nên không tránh khỏi việc này, mong cô thông cảm, cô Danis và cô Samatha.
Jiyeon giật lấy đống giấy trên tay tên cảnh sát rồi tỏ vẻ cau có, bực bội. Jiyeon ôm Ivy vào lòng rồi quay ngoắt đi thật nhanh ra phía cửa soát vé.
-Ổn rồi Ivy, chúng ta thoát rồi, em đừng sợ nữa, ổn rồi em.
Jiyeon bước đi và mừng thầm trong bụng vì thoát khỏi đám cảnh sát đông như kiến. Nhưng nó không ngờ rằng cuộc nói chuyện của nó với bọn cảnh sát đã bị đám phóng viên, nhà báo ghi hình và chụp ảnh lại, rồi tung lên bản tin An ninh - phòng chống tội phạm ma túy và tội ác trên khắp thế giới. Những khó khăn và đau khổ đã chờ sẵn jiyeon ở phía trước, nơi mà jiyeon đang thản nhiên bước tới.
Hyomin đứng trước màn hình tivi trong phòng chờ sân bay Tokyo, cô đang phải chờ Linn mua vé máy bay buổi tối, vì sáng nay đã hết vé. Nhìn chăm chăm vào màn hình, cô rụng rời và gần như sụp đổ trước những hình ảnh đang phát trên kênh thời sự thế giới của đài truyền hình Tokyo. Cô không tin vào mắt mình rằng người trong thước phim kia chính là jiyeon.
[.....Theo đài truyền hình Mexico vừa đưa tin, tội phạm ma túy Antoni Vaycan – người đã từng trắng án trong phiên tòa năm ngoái đã trốn thoát sau phi vụ làm ăn bị vỡ lở....Sở thông tin Mexico cho hay sáng hôm qua một phóng viên đã phát hiện hai người được cho là người thân của Antoni trốn thoát khỏi tòa biệt thự của hắn... Trưa nay, cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy đã có mặt ở sân bay, và đã bắt giữ nhầm hai vợ chồng trẻ vừa đi hưởng tuần trăng mật vì cho rằng họ có đặc điểm nhận dạng giống với người thân trùm ma túy Vaycan.....]
Không thể lẫn vào đâu được, dù cho jiyeon có mặc quần áo khác thế nào, để kiểu tóc nào, mang một vẻ mặt nào thì jiyeon vẫn là chồng cô. Đôi mắt, cái miệng, thân hình đó in sâu vào tâm trí cô đến nỗi dù jiyeon không đứng trước mặt cô vẫn có thể tưởng tượng ra rõ mồn một. Cô lảo đảo khuỵu xuống, nhưng may bám được thành ghế chờ, cô cảm thấy không còn sức lực nào hết, tất cả quay cuồng, hỗn loạn trong trí óc cô.
"Hai vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật ư? Ở Mexico ư? Sao có thể như thế được?"
CÓ BIẾN KAKAKAKA
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro