Lễ Hội Mặt Nạ
Cô trở thành bé nhỏ và yếu đuối trước anh. Thôi thì để cho số phận quyết định tất cả. Cô buông xuôi mọi suy nghĩ, mọi lo âu để cố gắng đón nhận một tình yêu mới, một cuộc sống mới. Cô nhắm mắt cho những dòng cay đắng kia tuôn trào lần cuối và cuốn trôi đi mọi đau đớn cô đang trải qua.
Linn khẽ nâng khuôn mặt của hyomin lên, anh vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại của cô. Rồi anh cúi xuống hôn lên mắt cô, lên má cô mà cuối cùng là lên môi cô. Nụ hôn của anh dịu dàng, lãng mạn như chính con người anh. Nó không cuồng nhiệt say mê như nụ hôn của jiyeon, nhưng nó cho cô cảm giác bình yên và được che chở. Cô không đáp trả nụ hôn đó, nhưng hyomin cảm nhận nó, để tìm cho mình một cảm giác mới, yêu thương và hạnh phúc mới.
Đã hai ngày rồi mà jiyeon với bọn thám tử cũng như bao người tìm kiếm, điều tra tung tích của hyomin mà không có chút manh mối gì. Trợ lý Kim đã đi tìm khắp các khách sạn mà không có một chút thông tin nào về tên hyomin hay Linn. Lũ thám tử cũng lang thang khắp nơi mà cũng trở về tay không.
Còn jiyeon, nó sục sạo khắp những nơi cô hay lui tới, nó tìm kiếm không ngừng nghỉ bất kể đêm hay ngày mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cô. Hôm nào nó trở về cũng là lúc đêm đã rất khuya, chờ jiyeon cũng vẫn là lũ người làm với thám tử và an hem thằng bạn. Họ an ủi động viên jiyeon, họ tiếp thêm cho jiyeon ý chí và niềm tin về hạnh phúc mà jiyeon đang cố gắng tìm lại. Jiyeon muốn tim thấy cô, nó muốn giải thích mọi chuyện dù cho cô có muốn nghe hay không. Jiyeon muốn Hyomin hiểu được tình yêu cháy bỏng của nó đối với cô.
Hôm nay, jiyeon lái xe lang thang đến một nơi mà nó không nghĩ rằng sẽ tìm thấy cô, chỉ đơn giản là nó muốn lùng sục tất cả mọi ngóc ngách của thành phố mà thôi. Lối đi hơi lủng củng bới gạch đá lổn nhổn làm xe của jiyeon cứ nẩy lên từng hồi. Phía trước mặt nó là một ngôi đền cổ kính, đền Makun - một cái tên lạ hoắc với jiyeon. Jiyeon từ từ cho xe vào bãi đất trống rồi xuống xe tiến vào phía ngôi đền.
Người đi lễ hôm nay thật đông, hình như có lễ hội hay gì đó. Những người mặc trang phục diêm dúa, đeo những chiếc mặt nạ to tướng cho hết cả đầu. Rồi những bức tượng phật và thần tiên gì đó được rước đi quanh đền với một đoàn người lũ lượt theo sau. JIyeon cố gắng chen vào bên trong, luồn lách qua đoàn người đông như kiến đến một khoảng sân rộng bên trong là một đám người bu quanh một cái miệng giếng hay một cái hồ cá nhỏ thì phải.
-Cô ơi, mua mặt nạ lễ hội đi cô._ Một thằng nhóc ăn mặc tuềnh toàng đập đập một cái mặt nạ vào tay jiyeon làm jiyeon giật mình.
-Mặt nạ? Để làm gì?_ jiyeon cúi xuống hỏi chú bé.
-Lễ hội đền Makun thờ thần Makun...vị thần này rất thích những khuôn mặt được trang điểm cầu ký nên cứ đến lễ hội là chúng cháu làm mặt nạ để bán cho khách đến lễ đó...cô mua giúp cháu đi_ Thằng bé con nhoẻn miệng cười rồi khuyến mãi cho jiyeon một bài giới thiệu lịch sử.
-Ừ...vậy cầm lấy này._ jiyeon dúi vào tay thằng bé một xấp tiến rồi giật cái mặt nạ giơ lên cười với nó và quay mặt chạy biến, mặc cho thằng bé gọi í ới ngạc nhiên về đống tiền trong tay.
Jiyeon không muốn mất thời gian, nó chỉ muồn tìm vợ nó thôi. Vì thế nó chạy vào đám đông trước mặt đang đứng quanh một cái giếng cạn rộng ngoác.
Hyomin vẫn cố gắng cười nói đi bên cạnh Linn trong lễ hội Makun, nhưng sau lớp mặt nạ lễ hội khuôn mặt cô buồn bã đến não lòng. Linn nói với cô hôm nay đi lễ đền về xong họ sẽ đi đăng ký kết hôn và sẽ đi thử áo cưới luôn. Linn muốn mau chóng được trở thành chồng của cô để được quan tâm, lo lắng cho cô. Vậy mà cô cứ có cảm tưởng như đang chờ đón một điều rất tồi tệ vậy.
Lễ hội hôm nay đông quá, người đến cầu nguyện, xin xỏ quanh cái giếng mà cô đã từng đến kín đặc. Linn bảo anh muốn cầu nguyện hạnh phúc sẽ đến với cô và anh. Cô thì chẳng thiết tha gì nữa, điều cô cầu nguyện trước kia đâu có thành sự thật, thậm chí nó còn tồi tệ hơn gấp trăm lần. Nhưng vì Linn đang vui nên cô cũng cố gắng vui vẻ đi cùng anh.
-Em muốn cầu nguyện không? Hôm nay anh mang theo rất nhiều tiền xu, mỗi lần em tung mười đồng xu thể nào cũng có đồng lọt vào lỗ đấy._ Linn tươi cười sau lớp mặt nạ.
-Em...em không biết, nhưng hình như họ bảo tung một đồng xu một lần mà trúng thì mới linh thiêng chứ._ hyomin gượng cười.
-Sao cũng được mà em, anh nghĩ điều đó không quan trọng._ Linn đổ một nắm xu vào tay cô. – Em tung đi.
-Em không ước điều gì cả...anh ước đi._ hyomin chìa lại phía Linn.
-Điều ước của em cũng là của anh mà...hãy ước điều gì em đang nghĩ đến thôi, không phải suy nghĩ lựa chọn gì đâu.
Câu nói của Linn làm cô không từ chối được, cô nhặt một đồng xu trong lòng bàn tay trái nắm chặt rồi nhắm mắt cầu nguyện.
"Con cầu cho mọi điều đau khổ này sẽ kết thúc mau chóng, con quá mệt mỏi rồi."
Hyomin tung đồng xu vào lòng giếng, nhìn theo nó với một vẻ không mấy tin tưởng rằng nó sẽ rơi vào lỗ.
"Keeng"
Đồng xu rơi ra ngoài, xoay tròn rồi dừng lại nằm trên vô vàn những đồng xu khác.
-Hụt mất rồi, chắc em chưa ước đúng điều cần ước đúng không? Em làm lại đi._ Linn cười với cô trìu mến.
-Thôi bỏ đi mà, mất thời gian lắm._ hyomin cười với Linn từ chối.
-Một lần nữa thôi mà em.
Chiều Linn một lần nữa, hyomin cầm một đồng xu nắm chặt trong tay, nhưng hyomin không nhắm mắt lại, cô nhìn thẳng về phía trước, nghĩ rằng sẽ ước một điều gì đó không cần suy nghĩ.
Bỗng cô rùng mình bởi bắt gặp một ánh mắt, một ánh mắt tưởng như xa lạ mà lại rất thân quen. Chỉ có điều cô không nhận ra được đó là ánh mắt của ai bởi lớp mặt nạ đã che đi khuôn mặt người đó.
Dường như người đó cũng vừa nhìn thấy cô, cũng hơi sững người khi bắt gặp ánh mắt cô và cũng không nhận ra được cô là ai sau lớp mặt nạ cô đeo.
-Sao thế em?_ Linn lay nhẹ vai cô làm cô giật mình. – Em không ném à?
-À... không! Em ném đây.
Hyomin cầm đồng xu run run giơ ra phía trước rồi nhắm mắt lại ném vào giếng. Đồng xu xoay xoay trên không trung rồi từ từ rơi xuống.
"Keeng"
"Keeng"
Tiếng mọi người ồ lên, rồi tiếng Linn cười thật lớn và đôi tay anh vòng qua ôm lấy cô. Cô mở mắt nhìn anh và xung quanh ngạc nhiên, rồi bất chợt cô nhìn về phía đối diện, bên kia thành giếng. Mọi người đang sán lại phía người lúc nãy cô nhìn thấy, hình như là chúc mừng người đó. Bên cạnh cô, mọi người cũng chúc mừng cô nồng nhiệt.
-Em ném vào rồi đó, em giỏi quá._ Linn nắm tay cô đặt lên ngực anh.
"Giỏi quá, ném trúng rồi...cả hai người cùng ném chúng nữa chứ...trùng hợp ghê ta"
-Hai người, ai nữa vậy Linn?_ Cô kéo tay Linn hỏi.
-À, cái người bên kia cũng ném trúng vào lỗ đấy em, trùng hợp quá em nhỉ.
Cô nhìn theo tay Linn về phía người kia, cô ta đang được chúc mừng và liên tục cúi đầu cảm ơn những người xung quanh. Cô cũng thấy trùng hợp, nhưng điều khiến cô suy nghĩ bây giờ chính là điều ước của cô. Cô cảm thấy không tin tưởng lắm vào cái điều mình vừa làm được, bởi đã một lần nó không thành thật rồi. Nói chung nó chỉ là một sự may mắn nhỏ nhoi với cô mà thôi.
Cô kéo tay Linn giục anh ra về với lý do cô hơi mệt. Thực ra cô không muốn những gì cô vừa cầu nguyện khi ném đồng xu lại ảnh hưởng đến tâm trạng đang cố gắng trở lại bình thường của cô bây giờ.
Trở về nhà khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng, jiyeon mệt mỏi bước vào trước ánh mắt xót xa của bà Park và sự lo lắng của mọi người trong nhà.
-Nghỉ đi mày, lúc khác tìm...không biết tin tức thì mày làm gì được chứ._ Antoni vỗ vai jiyeon.
-Tao không sao, chuyện của mày thế nào rồi. Bọn cớm có động tĩnh gì không?
-Tạm thời vụ ở bến cảng hôm trước đang rùm beng nên bọn nó không nhắc gì đến tao, nhưng chắc sau vụ này tao sẽ đi.
-Ừ...có lẽ thế tốt hơn cho mày, và cả Ivy._ jiyeon khoác vai thằng bạn hất mặt về phía cô bé Ivy.
-Tao không biết nên nói ra không, nhưng tao nghĩ có một cách đơn giản để mày gặp lại vợ._ Antoni lưỡng lự nói với jiyeon.
-Có lẽ điều mày muốn nói tao cũng nghĩ đến rồi, nhưng tao sợ cô ấy lại hiểu lầm._ jiyeon buồn bã đặt tay lên vai thằng bạn tỏ vẻ cảm ơn rồi lặng lẽ bước lên phòng.
Trong căn phòng trống vắng, jiyeon nằm vắt tay lên trán suy nghĩ mông lung. Jiyeon nghĩ đến chuyện nó ném được đồng xu vào cái lỗ ở cái giếng cạn tại lễ hội đền Makun, may mắn chăng, hay thực sự là chúa trời thần thánh gì đã nghe được lời cầu nguyện của jiyeon. Rồi nó nghĩ đến cái người đeo mặt nạ đứng đối diện nó phía bên kia cái giếng. Jiyeon nhớ lại cảm giác gần gũi tưởng như thân thiết với người đó, nhưng rồi hình ảnh của Hyomin lại tràn ngập suy nghĩ của nó. Nó mệt mỏi đưa tay lên bóp trán và chìm dần vào giấc ngủ vội vàng kéo đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro