Chap 13 : Không tin tưởng!


Vài ngày sau đó, chủ nhiệm lớp tôi thông báo sắp tới trường sẽ có lễ. Nghe đâu là ngày thành lập trường, mỗi lớp sẽ cử ra một đội biểu diễn văn nghệ gì đó.

Tôi nghe xong thì cũng cho qua chuyện không nghĩ nhiều. Vì Ara là lớp phó văn thể mỹ, việc làm văn nghệ hay thành lập ra một nhóm đương nhiên cậu ấy sẽ làm. Ara và tôi từ chuyện giữa Taehyung trước kia thì không liên quan gì với nhau nữa nên chắc chắn tôi sẽ không nằm trong đội văn nghệ của cậu ấy, như vậy thì càng tốt!

Vì tôi chưa từng nhảy nhót hát hò bao giờ nên cũng không rành mạch mấy chuyện này lắm...

Giờ ra chơi, Ara tìm người để vào đủ đội hình. Ban đầu cậu ấy không chú ý đến tôi vì Ara nghĩ tự mình sẽ tìm đủ người nhưng một lát sau loay hoay thì vẫn còn thiếu 1 người. Trong đội hình bây giờ chỉ được vỏn vẹn 4 người, cậu ấy liền nhắm đến tôi.

"Này Ami!!"

"Không!"

"Gì cơ? Tôi còn chưa nói gì cậu đã không đồng ý rồi?"

"Tôi không biết nhảy múa hay hát hò gì đâu. Nếu cậu ngỏ lời mời tôi vào đội thì câu trả lời cũng có rồi đấy!"

"Con nhỏ này...tôi mặc kệ. Nếu cậu không tham gia tôi sẽ nhờ chủ nhiệm can thiệp"

"Cậu..."

Và 1 tuần trôi qua. Hôm nào học xong tôi cũng phải đến phòng tập cùng Ara và 4 bạn học khác để tập luyện. Không đồng ý cũng chẳng được, nhỡ Ara cậu ấy lại chơi trò nhờ giáo viên thì tôi chết chắc.

Vài ngày đầu tiên thì có chút không quen và quan trọng nhất là tôi không thân thiết với những người trong đội hình này cho lắm nên cứ hơi cấn cấn. Nhưng những ngày cuối tập luyện tôi dần quen và thân thiết với mọi người. Ara và tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, dường như không còn chán ghét nhau như trước.

"Được rồi. Ngày mai mọi người nhớ đến sớm để tập lại một lần nữa rồi lên diễn nhé!"

"Ừ, tôi về trước đây!"

"Ừm. Tạm biệt"

Ngày hôm nay buổi tập kết thúc khá sớm vì là ngày tập cuối nên chỉ cần đến phòng tập để tập duyệt thôi, đa số mọi người đều đã thuộc bài nên khá nhanh có thể ra về.

Tôi là người khoá cửa phòng tập nên ở lại cuối cùng. Mệt mỏi đi chậm rãi ra tới sân trường, Taehyung từ xa nhìn thấy tôi liền chạy tới đưa nước.

"Cậu sao lại ở đây? Không về à?"

"Tôi đợi cậu!"

"Đợi tôi? Sao không vào phòng tập đợi, ở đây nắng vậy mà..."

"Tôi vào rồi cậu có chắc là mình không ngại?"

"..."

"Được rồi, uống nước đi rồi về"

"Cảm ơn!"

Tôi và Taehyung vẫn vậy. Lúc trước tức giận bao nhiêu thì bây giờ cậu ấy lại dịu dàng đến lạ. Lí do thì tôi không biết, à mà không biết luôn thì hơn. Thế nào cũng được miễn là tôi được ở cạnh Taehyung như bây giờ, với tư cách là một người bạn bình thường thôi cũng đủ lắm rồi.

...

Buổi lễ cũng đã đến, tôi đến trường sớm như lời Ara nói để tập duyệt lại bài diễn. Bình thường những chuyện makeup tôi không quan tâm lắm, hiếm lắm mới đánh ít son dưỡng ra ngoài thôi. Nay lại phải đánh một lớp makeup nặng nề lên mặt thật không quen chút nào.

"Xong rồi! Makeup lên nhìn cậu cũng không tồi đấy chứ?"

"Biểu diễn xong tôi có thể tẩy trang không?"

"Được, nhưng có cần phải gấp gáp vậy không?"

"Chỉ là tôi thấy không quen thôi!"

Tôi và Ara nói chuyện được một lúc thì buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu.

Bước lên sân khấu tôi lo lắng vô cùng, cứ sợ mình mất tập trung làm sai rồi lại hại cả đội. Đứng giữa sân khấu, người tôi chú ý đầu tiên là Taehyung, cậu ấy nhìn tôi rồi cổ vũ nhiệt tình lắm nên sự căng thẳng lúc nãy cũng dần dần biến mất.

May mắn sao cả phần biểu diễn đều được hoàn thành suôn sẻ. Tôi cùng mọi người vào phía sau hậu trường cũng đã tẩy xong lớp makeup. Thật tình mà nói thì Ara makeup cho tôi rất đẹp nhưng vì không quen cho lắm nên đành tiếc nuối tẩy đi.

Ara và những người khác đi vào trước, tôi là người vào sau cùng và cũng thật xui xẻo khi phải chạm mặt Ye Eun, à mà còn có cả Taehyung ở đây. Ye Eun cậu ấy nhìn tôi có vẻ như đang rất tức giận, nhưng tôi mặc kệ vẫn cứ thản nhiên đi vào trong nhưng lại bị cậu ấy đi tới nắm tóc kéo mạnh ra phía sau.

"Là do mày làm? Đúng không?"

"Bỏ...bỏ ra. Cậu làm gì vậy?"

"Chỉ còn 2 tiết mục nữa là đến đội của tao lên biểu diễn. Bây giờ đôi giày bị mày cắt ra như vậy thì làm sao mạng được nữa?"

Taehyung can ngăn xong cũng là lúc tôi ngơ ngác. Giày cậu ấy bị hư thì liên quan gì đến tôi?

"Sao đây? Bây giờ mày định như nào?"

"Tôi không làm, cậu đừng có vu khống!"

"Vậy tao hỏi mày, video này là mày đúng không?"

"Phải!"

"Vậy trong khi cả đội đang lên sân khấu chuẩn bị thì mày ở trong này làm gì? Còn có cả đoạn đụng vào giày của tao?"

Đoạn video chỉ đơn giản là tôi đang tìm đồ nhưng Ye Eun lại hiểu lầm là do tôi gây ra sao? Thật vô lí! Chuyện tôi đụng vào giày cậu ấy là do lần đầu tôi nhìn thấy đôi giày đẹp như vậy nên chỉ muốn cầm lên ngắm nghía mốt lúc, không ngờ đây lại là giày của Ye Eun.

"Vậy cậu có tìm thấy chi tiết nào là tôi đang phá giày của cậu không?"

"Còn chối? Rõ ràng là mày đã đụng vào..."

"Ami à!!!"

Taehyung bắt đầu lên tiếng, giọng cậu ấy trầm đi nhiều khiến tôi và mọi người đều nổi cả da gà. Taehyung nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh tanh, lẽ nào cậu ấy không tin tôi?

"Cậu ở trong này làm gì một mình?"

"Cậu...cậu không tin tôi?"

"Tôi tin cậu, nhưng những chuyện đang xảy ra hiện giờ nó làm tôi rất bối rối!"

"Được! Vậy cậu có thể không tin tôi, nếu cậu nghĩ đây là do tôi làm thì đúng rồi đấy! Được chưa hả?"

Tôi lớn tiếng một hơi rồi rời khỏi hậu trường phía sau sân khấu nhộn nhịp. Taehyung có ý đuổi theo nhưng lại bị Ye Eun giữ lại.

"Này!"

"Gì hả?"

"Đôi giá của mày là do tao làm!"

"Cái gì?"

"Là do tao làm. Mày bị điếc à?"

Ara chính là người phá đôi giày của Ye Eun. Cậu ấy biết được sự thật thì vô cùng tức giận nhưng cũng phải ngậm ngùi bỏ qua vì đương nhiên là Ye Eun không hề dám động vào Ara.

Cả người đã không thích nhau từ năm cấp hai. Nghe đâu ngày xưa Ara bị Ye Eun bắt nạt, nhưng bây giờ gia thế Ara có phần hơn nên người sợ bây giờ là Ye Eun thì đúng hơn.

Taehyung cuối cùng cũng biết chuyện này không phải là do tôi. Cậu ấy gọi điện thoại cho Ami rất nhiều nhưng nhận lại là sự yên lặng. Không phải Taehyung không tin tôi, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên cậu ấy cũng hề suy nghĩ được gì.

...

Tui mới lấy lại được cái acc mấy bà ơi 😔

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro