Chương 2 - Gặp Lại

Vài ngày sau.

Hà Nội, trời chuyển lạnh sớm. Mưa phùn kéo dài, khiến cả thành phố như bị bọc trong một lớp mờ ảo mệt mỏi. Lâm Mộng An ngồi thu mình bên cửa sổ quán cà phê đối diện tòa nhà cao tầng mang tên "Hải Linh Books" – một trong những nhà xuất bản đang lên gần đây.

Cô vừa nhận được lời mời hợp tác sau khi bản thảo tiểu thuyết mới nhất của mình lan truyền mạnh trên mạng. Cuốn sách ấy, dù không viết tên nhân vật cụ thể, nhưng mỗi người quen cô đều nhận ra: đó là câu chuyện về một mối tình tuổi học trò dở dang, với kết thúc bỏ ngỏ và những câu thoại như dao cắt vào tim.

An đã không định nhận lời.
Nhưng… khi biết biên tập chính của cuốn sách lại là người mới được chuyển từ chi nhánh miền Trung ra Hà Nội – một cái tên tình cờ được nhắc đến trong email – cô lặng người.

Uyển Lam.

An siết chặt quai túi. Trái tim cô bắt đầu đánh trống loạn nhịp.

---

Tầng 12, phòng biên tập.

Căn phòng đơn giản, sáng sủa, không quá rộng. An được hướng dẫn ngồi đợi trong khi người phụ trách đang xử lý nốt một bản thảo khác.

Cô đưa mắt nhìn quanh – kệ sách lớn, những bức tranh sơn dầu màu trầm, và một chiếc đồng hồ cũ đang tích tắc từng nhịp chậm.

Cánh cửa mở ra.

An ngẩng đầu.

Và thế giới như ngừng quay.

Uyển Lam đứng đó, tóc búi cao, áo sơ mi trắng và váy dài màu nâu cà phê, trông không hề thay đổi… ngoài ánh mắt lạnh hơn và gương mặt bình thản hơn xưa.

Cả hai sững người trong tích tắc.

“Xin lỗi vì để cô đợi.” – Giọng Lam vang lên, đều đều, như thể đây chỉ là một buổi gặp gỡ công việc bình thường.

“Không sao.” – An đáp, giọng cũng nhẹ như gió thoảng. Nhưng bên trong, từng tế bào trong cô đang run lên. Cô không ngờ… người đầu tiên mở miệng sẽ là Lam. Cũng không ngờ… Lam lại gọi cô là ‘cô’.

Lam ngồi xuống đối diện. Không một ánh nhìn trực tiếp.

“Chúng ta sẽ bàn về kế hoạch xuất bản bản thảo Người Giữ Mùa Hạ. Tôi đã đọc bản thảo – câu chuyện khá sâu và cá nhân.”

An bật cười khẽ. “Vì đó là chuyện thật.”

Lam dừng một chút, nhưng không hỏi thêm.

Im lặng chảy giữa hai người như một tấm rèm dày không thể vén.

Sau vài phút bàn công việc một cách máy móc, Lam gấp lại tập tài liệu.

“Nếu không còn gì nữa, tôi sẽ gửi email cụ thể sau. Cảm ơn vì đã chọn Hải Linh.”

An nhìn Lam, lần đầu tiên thật lâu.

“Cậu sống tốt chứ?” – cô hỏi, bằng giọng nhỏ nhưng rõ ràng.

Lam ngước lên, mắt chạm mắt.

“Chúng ta không còn gọi nhau như vậy nữa, đúng không?” – giọng Lam không cao, không thấp, nhưng lặng như một cú tát.

An cười nhạt, đứng dậy, khẽ cúi đầu.

“Ừ. Quên mất. Xin lỗi… cô Uyển Lam.”

Cánh cửa khép lại sau lưng cô, nhẹ nhàng đến nỗi chẳng nghe thấy tiếng.

Nhưng tim An… nhói lên từng hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro